Nhìn thấy Địch Mân dường như có chút đăm chiêu, Tàn Nguyệt sâu kín thở dài, tiếp tục nói: "Bất quá, nguyện vọng này sợ là rất khó thực hiện. Thái tử làm không được, ngươi cũng làm không được... Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện gả cho một người dân bình thường không có gì đặc biệt..." Đôi mắt ảm đạm có chút trầm xuống, lúc Địch Mân nhìn nàng, nàng sẽ đỏ mặt, trái tim cũng đập mạnh, nhưng nàng đều không yêu thương hắn. Đơn giản là, nàng muốn thương hắn cũng không nổi, cho nên, nàng sẽ không làm cho chính mình bị luân hãm (có nghĩa là làm cho chính mình bị vây hãm, đắm chìm). Có lẽ, nàng thật là quá mức lý trí, nhưng nếu như che lại trái tim, có thể làm cho trái tim chính mình không bị thương tổn, như vậy không phải cũng tốt lắm sao? "Tàn Nguyệt, ta có thể làm được! Ta nhất định có thể làm được!" Không biết từ khi nào, hắn đi tới bên người Tàn Nguyệt, gắt gao cầm lấy tay Tàn Nguyệt, hai mắt lấp lánh nhìn Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt ngẩng mặt lên, nhìn hắn giống như một đứa trẻ với đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: "Ta không tin hứa hẹn!" Chứng kiến con ngươi hắn chợt lóe lên rồi lờ mờ biến mất, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác được chính mình quá tàn nhẫn. Chỉ là chuyện xưa của nương, sớm đã khắc thật sâu vào trong đầu của nàng, có chuyện xưa của nương, nàng sao có thể thích một nam tử tuấn dật? Diện mạo xinh đẹp không phải một loại tội, nàng cũng yêu thích những cái đẹp. Chỉ là, liên lụy đến nàng như vậy bị tầng tầng bao vây lấy trái tim, nàng không thể không thận trọng! "Cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh!" Đôi mắt kiên định nhìn nàng, Địch Mân hiểu được, người hắn muốn che chở, chính là nàng. "Được, tướng công, ta cho ngươi cơ hội..." Tàn Nguyệt nghịch ngợm cười, đột nhiên cảm giác cùng hắn ở chung một chỗ nói chuyện đúng là dễ dàng chưa từng có, ở trước mặt hắn, nàng không cần cố gắng phải làm như thế nào, hoặc là nên làm như thế nào, chỉ cần vô cùng đơn giản muốn làm cái gì thì làm cái đó. Loại cảm giác này rất đặc biệt, cũng rất làm cho người ta quyến luyến. "Thật sự?" Giống như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cảm giác một loại nhiệt huyết mênh mông dâng lên, đối với cuộc sống tương lai, Địch Mân tràn đầy chờ mong. "Nhưng, hiện tại Liễu phủ..." Bất an nhăn lại đôi mi thanh tú, Tàn Nguyệt vẫn lo lắng cái kia không thật sự là nhà của mình, còn có người kia cho tới bây giờ đã không cho nàng bao nhiêu tình thương của phụ thân. "Nương tử, hiện tại chúng ta nên đi kính trà phụ mẫu rồi..." Nắm lấy vòng eo thon nhỏ của Tàn Nguyệt, một mùi thơm tự nhiên kéo tới, ôn nhu vờn quanh chóp mũi,thân thể Địch Mân không nhịn được cứng đờ, trong đầu rất nhanh nhớ tới lần "Mộng xuân" tối hôm qua... "Nguyệt Nhi... Tối hôm qua xin lỗi, ta có làm đau nàng không?"