Đối với hắn, bây giờ mới là quan trọng nhất, phát sinh chuyện lớn như vậy, thái độ của hắn rất không bình thường. "Tại sao phải tức giận? Tàn Nguyệt, ta biết ngươi cũng là người bị lừa gạt, hết thảy đều là Hạo Nguyệt bày ra, ta nói không đúng sao?" Cười cười nhìn Tàn Nguyệt, tâm tình Địch Mân rất tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sớm đã đến rồi, đến bây giờ bên thái tử vẫn không có động tĩnh gì, đã chứng tỏ rằng người phụ nữ ác độc Hạo Nguyệt kia đã giải quyết ổn mọi chuyện. Bất quá chuyện này hắn chưa có ý định nói cho Tàn Nguyệt bây giờ, hắn rất thích cùng nàng nói chuyện, cũng rất thích nhìn nàng sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên, bộ dạng rất xinh đẹp. "Hả... Sao ngươi lại biết?" Lời vừa nói ra, Tàn Nguyệt hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nàng sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, như vậy không phải thừa nhận đều là trò quỷ của Hạo Nguyệt sao? Địch Mân này, cũng không biết vì nguyên nhân gì, lúc đối mặt với hắn, nàng luôn để lộ ra khuôn mặt mất tự nhiên, giống như một hài tử mới lớn, tâm tư bất ổn, bộ dạng có một chút mất bình tĩnh! Như vậy chính mình rất xa lạ, mà nàng như vậy, cũng mới phù hợp với tuổi của nàng. Kỳ thật, Tàn Nguyệt bây giờ cũng không lớn, bất quá là từ lúc rất nhỏ đã không có nương, đã quen nhìn nhân gian ấm lạnh, sắc mặt của mọi người, nàng chỉ là đang kiềm chế chính mình mà thôi. "Hạo Nguyệt đối với thái tử thật lòng, cả kinh thành ai không biết, ai không hiểu? Tàn Nguyệt, ta tin tưởng, chuyện như vậy cũng chỉ có người phụ nữ ích kỷ như nàng mới làm được." Đứng lên, thân hình cao lớn của Địch Mân mang vài phần lạnh đạm, kiên cường: "Mục đích của nàng đã thành rồi, chỉ đáng tiếc, ngươi cùng thái tử đã vô duyên rồi. Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, bởi vì sai lầm ngày hôm qua, ngươi mất đi sẽ là cái gì?" Đột nhiên xoay người, nhìn thấy bộ dạng không thay đổi của Tàn Nguyệt, Địch Mân cười khổ nói: "Thái tử phi, thậm chí là hoàng hậu, với ngươi cũng chỉ có một bước ngắn, ngươi hối hận không?" Cho dù là hối hận, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay! Địch Mân âm thầm thề, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn vào Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt không đứng dậy, con ngươi trong trẻo nghiêm túc nhìn Địch Mân: "Ta vốn không muốn gả cho thái tử. Địch Mân, ngươi không hiểu ta rồi, ta không tham luyến cuộc sống giàu có, lại càng không hy vọng quyền thế cao cao tại thượng xa vời. Chỉ hy vọng, có được một người toàn tâm, bạc đầu không chia ly..."