Thanh Dao cực lực ẩn nhẫn, trên trán nổi đầy gân xanh. Cô bạn thân này của cô bốn năm trước vì yêu Danh Chấn mà mụ mị đầu óc, nào ngờ bốn năm sau vẫn không khá hơn chút nào, thật khiến cô không biết phải làm sao. Cô im lặng, đợi An Nhạc khóc xong mới lên tiếng: “Cậu khóc đủ chưa?” An Nhạc vươn tay lau nước mắt, gật gật đầu, trông có vẻ càng đáng thương. “Bây giờ thì bình tĩnh lại, tạm thời quên đi Danh Chấn, dùng lý trí để suy xét những lời mình sẽ nói tiếp theo, có được không?” An Nhạc lại gật đầu: “Mình xin lỗi, cậu cứ nói đi.” “Cậu có biết tại sao ba năm trước mình lại ngăn cản cậu kết hôn với Danh Chấn không?” An Nhạc lắc đầu mờ mịt. “Bởi vì anh ta khi đó không đủ yêu cậu. Anh ta cưới cậu là vì hoàn cảnh bắt buộc, ông nội sắp qua đời và muốn nhìn thấy cháu trai thành gia lập thất. Mục đích anh ta kết hôn là để làm yên lòng ông nội, chứ không phải vì tha thiết yêu cậu, sợ mất cậu.” “Nhưng Danh Chấn là người đạm mạc về tình cảm, trước mình, anh ấy chưa từng có cảm giác với ai cả.” An Nhạc không nhịn được biện hộ. “Nếu anh ta là một người bình thường, thì đó không phải gọi là đạm mạc, đơn giản là chưa gặp đúng người thôi. Anh ta lạnh lùng với cậu, không phải vì tính cách, mà vì cậu không phải là người phụ nữ mà anh ta muốn tìm. Đàn ông mang trong người dòng máu của một kẻ đi chinh phục, đặc biệt là đàn ông thành công, họ hưởng thụ cảm giác truy lùng, chinh phục, họ không thích những con mồi dâng tới miệng. Đây là lý do mình không bao giờ khuyên khách hàng chủ động làm quen đàn ông trước hoặc chỉ dẫn họ cách mồi chài đàn ông. Đàn ông sinh ra để cho đi, phụ nữ sinh ra để nhận, đây là bản năng của giống loài, dù cho đặt ở xã hội hiện đại hay cổ đại thì những thứ vốn thuộc về gen cũng sẽ không thay đổi. Cậu thử nhớ lại lúc cậu và Danh Chấn mới quen biết nhau xem, cậu suốt ngày tìm cách quấn lấy anh ta, trên trán hận không thể khắc lên ba chữ "em thích anh", cậu nhìn lại bản thân xem mình lúc đó có giống một miếng mồi tự dâng tới miệng không. Đàn ông được sinh ra với cái tôi rất cao, họ luôn nghĩ về mình trước tiên rồi mới đến người ngoài, cho nên khi không có sự chọn lựa nào khác, họ sẵn sàng gặm lấy con mồi tự dâng lên để lót dạ, lấy sức cho một chuyến đi săn lâu dài. Cậu nói thật cho mình biết, có phải trong cuộc sống tình cảm, chồng cậu rất thụ động có đúng không?" An Nhạc nhìn Thanh Dao, cười khổ: "Đúng vậy, anh ấy rất ít nhắn tin, gọi điện cho mình. Khi chưa cưới cũng rất ít đề nghị hẹn hò, đều là mình chủ động trước." "Vậy anh ta có thực sự thụ <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20190307/tuvan.png" data-pagespeed-url-hash=4100565252 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">