Từ từ nào, sư phụ!

Chương 80 : 70.3: lầm vào bẫy rập

“Tốt, quả nhiên là cháu của Ân Chấn Phương ta, rất có khí phách. Bất luận xảy ra chuyện gì đi nữa thì con cũng đừng sợ hãi, vì thế nào ngoại công cũng sẽ chống đỡ cho con, hiểu không?” Thiên Chỉ Diên hiểu ý của Ân Chấn Phương, ông muốn cho nàng biết cho dù mấy gia chủ khác ép hỏi nguyên nhân vì sao tên lạ mặt kia lại chết, nàng cũng có thể kiên trì theo ý muốn của mình mà không cần sợ. Ân Chấn Phương muốn làm hậu thuẫn cho nàng a! Cảm giác có chỗ dựa thật tốt! “Công tử.” “Ân minh chủ.” “Công tử có nhận ra?” Thẩm Vân Tương nhìn Thiên Chỉ Diên một cái rồi nói: “Thân phận của Diên nhi đặc biệt, tự sẽ có cách bảo vệ.” “Tốt.” Ân Chấn Phương gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi. “Sư phụ. . .” “Là do Bánh Trôi phải không?” Thẩm Vân Tương hỏi. “Sư phụ quan sát tốt thật!” Y cau mày, trầm mặc, không nói lời nào. Thiên Chỉ Diên nhìn dáng vẻ Thẩm Vân Tương, chẳng lẽ nàng vừa gây họa nữa? Nàng biết y không muốn để nàng lâm vào nguy hiểm nên luôn luôn mang nàng theo bên cạnh, không cho nàng chạy quá xa. Không ngờ rằng nàng chỉ đi một lát thôi mà đã xảy ra chuyện. Nàng lại để mình gặp nguy hiểm, chắc là sư phụ nhất định sẽ không vui đâu nhỉ? Nhưng nếu nàng không xông lên võ đài, nếu nàng không ra tay, Hư Tâm sẽ gặp nguy hiểm! Nếu được lựa chọn lần nữa, nàng thà để sư phụ trách mắng hoặc phạt nàng cũng được, nàng không muốn bỏ mặc Hư Tâm. “Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên thận trọng hỏi: “Có phải người đang tức giận?” “Không. Diên nhi, con làm rất tốt rồi. Chẳng qua là vi sư thấy lo lắng.” “Sư phụ, người lo lắng gì vậy?” “Hiện giờ đang có quá nhiều nguy hiểm xuất thần xuất quỷ. Vi sư thật lo lắng ngày nào đó bất cẩn có thể mất đi con.” Giọng nói của Thẩm Vân Tương trở nên rất nặng nề. “Sư phụ, không có đâu. Chỉ cần người không bỏ mặc con, người sẽ không bao giờ để mất con.” Thiên Chỉ Diên nói. “Vi sư biết diên nhi rất ngoan.” Thẩm Vân Tương vẫn mặt ủ mày chau. Trong ấn tượng, Thẩm Vân Tương luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, nhưng hôm nay lại trưng ra khuôn mặt ủ dột thếnày. Cũng như nàng, ban đầu cũng là bộ dạng chẳng quan tâm ai, thích đâu thì đi đó, tự do thoải mái, nhưng hôm nay cũng bắt đầu cân nhắc Thẩm Vân Tương có thể sẽ lo lắng cho mình. Bất tri bất giác, hai người họ đã tự đặt đối phương ở một vị trí cao hơn. “Sư phụ, người tin tưởng con, con rất thông minh, sẽ biết có chừng mực. Như hôm nay đó, con đã suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi mới ra tay, vì vậy giờ con mới không sao hết.” Nàng bảo. “Diên nhi, vi sư biết con rất thông minh. Con biết không nên để lộ Bánh Trôi, cho nên sau chuyện này, chứng tỏ con có thể biết cân nhắc.” “Vậy người còn lo lắng gì nữa?” “Diên nhi ngốc, ta lo lắng không phải vì con thông minh mà vượt qua nguy hiểm, mà vì càng thế này thì càng gặp rắc rối hơn.” Ngữ khí của Thẩm Vân Tương có chút bất đắc dĩ. Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ, cũng đúng nhỉ. Nàng vươn tay, day day hai hàng lông mày của vị sư phụ, cười bảo: “Sư phụ, không nên nhíu mày, con thích đôi mắt sáng của người hơn. Sư phụ cười một cái đi.” Thẩm Vân Tương thấy Thiên Chỉ Diên ra vẻ người lớn thế này, không kìm được cười lên. Y nắm đôi bàn tay bé tí xiu của nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước. “Chúng ta trở về thôi.” “Vâng, về tắm nào.” “Con đi tắm hay là ta?” “Cùng nhau tắm.” “Ừ.” “Người đồng ý? Thật không?” “Ừ, con trong phòng của con, vi sư trong phòng của vi sư, chúng ta cùng nhau tắm.” “. . . . . .” Buổi tối, sau khi Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch sẽ, sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, nàng lăn lộn trên giường không ngủ được, ngồi luyện công thì lại không tập trung. Đẩy cửa, nàng tiến vào phòng của Thẩm Vân Tương. “Sao vậy Diên nhi?” “Sư phụ, con muốn đến thăm Hư Tâm. Nếu người không yên tâm thì người dắt con đi. Hư Tâm hôm nay không đề phòng, bị thương nặng đến thế, con muốn đi thăm hắn thử xem.” Thiên Chỉ Diên mong đợi nhìn Thẩm Vân Tương. “Được, để ta dắt con đi.” Trong khu vực nghỉ ngơi của Thiếu Lâm tự, Thiên Chỉ Diên ngồi trước giường của Hư Tâm, mở to mắt nhìn hắn. “Sư phụ và Nhất Hoằng đại sư đang thương lượng trong phòng, ta tiện thể đến thăm ngươi.” Thiên Chỉ Diên hỏi: “Ngươi đã khỏe chưa?” Sắc mặt Hư Tâm vẫn còn tái nhợt nhưng hắn vẫn gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Tiểu tăng nghĩ chỉ là tỷ võ, hắn sẽ không ra tay tàn độc như vậy, không ngờ rằng hắn giấu nhiều sát chiêu đến thế, nhất thời khinh thường nên mới bị thương.” “Ta biết, ta biết, hắn rất xảo quyệt.” Nàng gật gù. “Chỉ Diên thí chủ, thí chủ có sợ không?” “Ta không sợ, cho nên ngươi cũng không cần sợ, thương thế sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” “Không, Chỉ Diên thí chủ, thí chủ vì ta mà đã giết người.” Hư Tâm ngập ngừng nói: “Người khác không thấy rõ nhưng tiểu tăng đứng trên võ đài đã chứng kiến rõ ràng, thí chủ đã sai khiến Bánh Trôi cắn chết hắn.” “Hư Tâm. . .” “Chỉ Diên thí chủ, thí chủ biết không? Thí chủ còn nhỏ như vậy đã ra tay giết người, nhất định sẽ rất sợ. Cũng là Hư Tâm không tốt, nếu như không phải vì tiểu tăng, thí chủ không cần làm như vậy. Nhưng sao thí chủ có thể làm việc đó được?! Việc này nhất định sẽ tạo một bóng ma đeo bám thí chủ suốt đời. Thí chủ không cần giấu tiểu tăng đâu, nhất định khi ấy người đã rất sợ. Khụ khụ. . .” Hư Tâm nói một tràng dài, sau đó thì bắt đầu ho sặc sụa. “Hư Tâm, ngươi không cần thấy có lỗi, đừng tự trách mình. Ta không sao hết, ta không sợ gì cả, thật đó.” Thiên Chỉ Diên biết tính tình của Hư Tâm, hắn hay tự nhận lỗi về phần mình. Giống như lần trước nàng đã lỡ ép hắn ăn thịt, hắn quỳ suốt một đêm trước Phật đường, vì hắn cảm thấy tội lỗi. Tương tự như lần này, hắn sẽ tự cho rằng là hắn buộc nàng nàng giết người, khiến nàng sợ hãi, để lại một vết đen đeo bám trong lòng. Vì vậy, hắn rất cắn rứt, dằn vặt, tự trút hết tội lỗi lên người mình. “Chỉ Diên thí chủ, cũng là do Hư Tâm.” Thiên Chỉ Diên thở dài liễu một hơi, nàng phải làm thế nào đây? Nàng không nói dối, sao nàng lại sợ hãi chứ? Nàng đã sớm quen giết người không chớp mắt rồi. Kiếp trước nàng là sát thủ, rành rẽ các kỹ thuật này. Trong kiếp này, tính cả lúc trong hoàng cung, nàng đã từng ra tay vói không dưới một người. Sao nàng có thể sợ cho được? “Hư Tâm, nếu ngươi áy náy thì hãy mau chóng khỏe lên để rèn luyện cho mình mạnh mẽ hơn nữa, sau này có người bắt nạt ta, đến lúc đó người đã có thể bảo vệ ta, như vậy ta sẽ không bao giờ lập lại chuyện đó nữa. Được không?” Hư Tâm gật đầu, hắn nói: “Hư Tâm sẽ mạnh mẽ hơn, Hư Tâm muốn bảo vệ thí chủ.” Thiên Chỉ Diên cười khì, hài lòng bảo: “Vậy ngươi cũng đừng có tự trách mình nữa. Trời không còn sớm, ngươi còn cần tịnh dưỡng, ta không quấy rầy thêm. Nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, ngày khác ta lại đến thăm.” Tiểu hòa thượng ngoan ngoãn nằm xuống. Thiên Chỉ Diên đắp chăn thay hắn rồi mới bước ra khỏi phòng. Sau này, nàng vẫn không ngờ rằng chính câu nói đó của mình đã trở thành ma chướng của hắn. Nàng bước ra khỏi phòng Hư Tâm, chuẩn bị tới phòng của Nhất Hoằng đại sư đi tìm sư phụ. “Ai?” “Là ta. Ngươi còn nhỏ mà nhạy cảm ghê!” Vệ Tiên Liễu xuất hiện, cười hì hì. Năng lực đề kháng của Thiên Chỉ Diên đối với nàng ta đã nâng cao thêm một bậc, tiếng bước chân lớn như vậy không muốn để phát hiện cũng khó. “Trễ rồi, sao tỷ lại đến chi?” “Ta nghe bảo công tử đang ở đây mà.” “. . . . . .” Quả nhiên là cô nàng não tàn! “Tiểu Chỉ Diên, lần trước ngươi có nói công tử thích ăn bánh phù dung, mật tiễn, kẹo quả và mai tử đúng không?” Khi ấy Thiên Chỉ Diên chỉ là bịa đặt cho qua chuyện mà thôi, bây giờ nhắc lại nàng gật đầu có lệ: “Đúng vậy.” “Ta đến nhà trọ mua được rất nhiều, nếu công tử thích thì ta tặng một ít.” “Vậy tỷ đi đưa cho sư phụ, tìm ta làm gì?” “Không được. Gặp công tử, ta rất xấu hổ. Công tử cũng không chưa biết đến ta nên tạm thời tốt nhất là chưa nên chạm mặt.” Vệ Tiên Liễu nói chắc chắn. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng hỏi: “Tỷ muốn sao? Định nhờ ta đưa hộ?” “Thông minh!” Vệ Tiên Liễu cười cười. “Tỷ không sợ ta ăn hết?” “Không, một mình ngươi không ăn hết được đâu.” Vệ Tiên Liễu hết sức tự tin. Thiên Chỉ Diên bất đắc dĩ, đành phải vươn tay về phía nàng ta. “Vậy tỷ đưa đây.” “Ta mua được một rổ to lận, vừa đến phòng không thấy ngươi đâu, nghe tin ngươi chạy đến đây, ta mới chạy theo để ta. Ta để nguyên rổ ở phòng mình rồi, ngươi theo ta lấy nhé.” Vệ Tiên Liễu năn nỉ. Thiên Chỉ Diên nhăn hàng mày, sao nàng ta lại phiền thế không biết! “Không đi.” Nàng xoay phắt người. “Ối, ối! Ngươi không lấy thì những món đó rất dễ hư nha. Ngươi giúp ta một lần đi, hơn nữa, ngươi cũng có thể được hưởng đôi chút đó.” Vệ Tiên Liễu kéo Thiên Chỉ Diên lại. Trong chiếc túi nhỏ của nàng, Bánh Trôi bắt đầu quậy quọ, nàng đét mông nó một cái. Đồ Bánh Trôi tham ăn! “Được rồi, ta đi với tỷ.” “Hay quá!” Vệ Tiên Liễu hí hửng dẫn Thiên Chỉ Diên đi. Hồi lâu sau, nàng cảm thấy hình như có gì đó không đúng, đột ngột dừng bước lại, xoay đầu về hướng khác. “A! Ngươi sao vậy?” “Ta không thích nữa.” “Đừng!” Vệ Tiên Liễu một phát bắt được công chúa nhỏ, hô lớn: “Ta đưa nhóc này đến rồi, các ngươi mau ra đây!”