Từ từ nào, sư phụ!

Chương 79 : 70.2: lầm vào bẫy rập

Các bình phán ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lùng này, họ chưa từng thấy có kẻ nào chen ngang một trận tỷ võ như thế. “Tiểu cô nương, đang làm gì đấy?” Tên đối thủ đứng lên liếc mắt nhìn Thiên Chỉ Diên. “Ngươi thích lấy lớn hiếp nhỏ, ta thích lấy nhỏ lấn lớn, đúng lúc ta thấy ngứa mắt.” “Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn tiến vào, muốn chết à?!” Tên đó vừa dứt lời liền động thân, tấn công Thiên Chỉ Diên đứng trước mặt hắn. Thiên Chỉ Diên vận khinh công để tránh, khó khăn lắm thoát khỏi chiêu tấn công của hắn. Nàng khẽ liếc mắt nhìn xuống đài tỷ võ, nhiều người đang chứng kiến như vậy, nếu vì đối phó hắn mà bại lộ chuyện mình biết võ công ở đây thì tình hình sau này càng bết bát hơn. Cho nên, bây giờ nàng tuyệt đối không thể bị bại lộ. Nhưng trong tình huống thế này thì làm sao có thể đánh bại hắn đây? Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng lại tránh một lần tấn công nữa. Nàng phát hiện mặc dù nàng không có cơ hội dùng các chiêu thức do lão đầu dạ, nhưng đa phần trong đó là các chiêu thức phòng thủ, kết hợp với kinh nghiệm đối đầu địch thủ của kiếp trước, sau một hồi vật lộn qua lại, tên này không làm nàng bị thương được. Tên kia càng đuổi theo nàng thì càng mất kiên nhẫn, lúc sau, hắn vận hết sức lực tung ra một chiêu âm hiểm. Đúng lúc này, Thiên Chỉ Diên chậm một bước, ngã xuống gót chân của hắn. Đối thủ cao lớn hơn nàng rất nhiều, góc độ này vừa lúc có thể che chắn để nàng không bị người khác nhìn thấy. Chính là thời khắc này! Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi bên hôn thả Bánh Trôi ra, nó nhảy phốc lên người tên kia một cái, xong sau đó bằng tốc độ nhanh nhất lại nhảy chui vào chiếc túi của nàng. Tốc độ của Bánh Trôi nhanh như tên bắn, cộng thêm góc độ nhìn lại bị che khuất nên không ai thấy Bánh Trôi xuất thủ. Bị Bánh Trôi cắn một cái, chỉ trong tích tắc, tên kia cứng ngắc toàn thân. Thiên Chỉ Diên lấy ra một cây kim nhỏ trong túi, thừa dịp lấy hắn không chống cự, nàng hành động nhanh nhất có thể, châm kia lên người tên đó. Lúc này, tên đối thủ hung tợn đó đã cứng người không cách nào di chuyển, sau khi phun ra một ngụm máu đen thì ngã xuống, hai mắt trợn to, đương nhiên là không cử động được nữa. “Thùng” một tiếng, trống vang báo hiệu tỷ võ kết thúc. Thiên Chỉ Diên thầm thở phào. Bây giờ, tất cả các bình phán và mọi người đều vây quanh lấy võ đài. “Chuyện này là thế nào? Đây. . .” Một bình phán còn chưa dứt lời, đúng lúc đó, thân thể của tên hung dữ vừa rồi bỗng nhiên càng lúc càng to ra, ít chốc sau liền biến thành cơ thể của một người lớn. Là hắn! Đúng vậy! Thiên Chỉ Diên khẳng định người này chính một trong đám hắc y nhân nàng gặp sau núi ngày hôm đó. “Súc cốt thuật (*)?” Một bình phán kinh hô. (*: thuật thu nhỏ xương) “Người của Quỷ Kiếm Môn sao lại sử dụng loại tà thuật này?” “Đây là cấm thuật mà!” “Dám giả trang thành hài tử để tỷ võ, nếu không phải tiểu chỉ diên phóng lên võ đài, chỉ sợ hắn đã giết chết Hư Tâm rồi!” “Mau, đưa Hư Tâm đi dưỡng thương.” Thiên Chỉ Diên quay sang hỏi: “Các vị thúc thúc bá bá, con muốn hỏi, trong nhóm trung cấp đang tỷ thí với nhau có phải đang diễn ra không?” “Đúng vậy.” “Trong nhóm đó có người của Quỷ Kiếm Môn không?” “Có!” “Ý ngươi là tên đó cũng sẽ dùng súc cốt thuật?” “Mau nhanh lên đỡ Hư Tâm xuống dưỡng thương, sau đó những người khác đến nhóm trung cấp đi. Nếu như chậm thêm chút nữa, không chừng bên kia có thể xảy ra chuyện!” Thiên Chỉ Diên gấp gáp nói. Mấy bình phán khác nghe thế cũng không còn thời gian suy nghĩ tại sao phải nghe theo lời của một đứa trẻ sáu tuổi, chỉ chia làm hai nhóm, một nhóm đưa Hư Tâm đi dưỡng thương, nhóm khác chạy đến chỗ của nhóm trung cấp đang tỷ thí. Sau khi mọi người tản đi hết, Thiên Chỉ Diên cúi đầu nhìn tên đã chết trên võ đài. Nàng nghĩ thầm trên người tên này còn có điểm gì khác thường không nhỉ? Vì vậy nàng nhanh chóng lục soát thử, xem xét một hồi không có phát hiện gì, gần lúc nàng sắp bỏ qua thì mắt bỗng liếc đến một chỗ dị thường. Nàng xoay đầu của tên đó qua, quan sát gáy của hắn. Đôi mắt kinh ngạc trợn to – hình xăm con chim kì lạ. Xem xét xong, nàng quay đầu hắn lại, che chắn đi hình xăm đó, lập tức đuổi kịp theo nhóm chạy đến tổ trung cấp. Vừa rồi là tình thế cấp bách, vạn bất đắc dĩ mới giết người này, về người đang ẩn nấp trong nhóm kia nhất định phải bắt sống! Sau khi mấy vị bình phán chạy đến ngăn cản cuộc tỉ thí, Thiên Chỉ Diên thấy mấy vị đó cùng tên kì lạ đánh nhau trên võ đài. Bị phát hiện, tên kia cũng không che giấu nữa, khôi phục cơ thể lại bình thường. Tay Thiên Chỉ Diên nắm mấy cây kim châm, chuẩn bị phóng tới thì hắn bỗng ném một làn khói phủ, nhấn chìm cả trường đấu trong mờ mịt. Chờ khói tản đi hết, các bình phán phát hiện tên đó nọ đã chạy trốn, chỉ có thể ngơ mặt nhìn nhau. Thiên Chỉ Diên khẽ rủa thầm một tiếng, chỉ có một người vậy mà cũng để thoát. Thiên Chỉ Diên xoay người, chạy về đài tỷ thí chính. Đến khi nàng quay lại thì đúng lúc vị công tử y phục hoa mẫu đơn ném Tề Hải Phong ra khỏi đài tỷ võ. Một tràng hoan hô vang dội làm cho người này càng thêm tự mãn. Hắn chắp tay đa tạ, tiện thể xoay người thì bắt gặp Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên chạy về liền phóng đến bên cạnh Thẩm Vân Tương ngay, chưa kịp nói câu nào thì một số bình phán của nhóm sơ cấp và trung cấp phán chạy lại đây. Nàng im lặng ngồi ngay ngắn, nhìn những bình phán kia vội vàng giải thích tình huống gay go vừa xảy ra. Người có thể đưa ra quyết định của toàn đại hội chính là tám bình phán chính. Vì vậy, họ chỉ bẩm báo những chuyện vừa rồi cho tám vị này, sau đó đợi chờ xử lý. Lúc này, có người mang thi thể của tên trà trộn trong nhóm sơ cấp tới đây, Mọi người chầm chậm quan sát quanh cỗ thi thể đó tìm manh mối. “Mấy cây kim này là của ai?” Ân Chấn Phương vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Chỉ Diên. “Là…là của con. Hắn ta trúng độc nên mới chết.” Nàng sợ hãi nói. “Chỉ mấy cây kim độc này mà cũng có thể giết chết hắn, vậy hắn có bản lĩnh gì mà quậy phá ở đó chứ?” Phong Bá nghi vấn hỏi. “Con, con không biết. . .” Thiên Chỉ Diên nói xong, lập tức ôm chầm lấy chân Thẩm Vân Tương, ra vẻ đang rất hoảng hốt. “Ngươi đừng dọa nạt đứa trẻ này. Nó vừa mới trải qua chuyện lớn như thế, trong lòng kinh sợ là lẽ đương nhiên. Ngươi hung tợn thế thì có thể hỏi được gì không?” Ân Chấn Phương không vui bảo. “Vậy sao? Ta lại thấy nếu tiểu nữ oa thật sự sợ thì nó đã không chạy vội vàng vào đây.” Tề Minh nhàn nhạt nói. “Lão nạp đa tạ tiểu thí chủ, nếu không phải nhờ tiểu thí chủ, Hư Tâm bây giờ có thể đã bị độc thủ rồi!” Nhất Hoằng đại sư cúi đầu hành một lễ với Thiên Chỉ Diên. “Đại sư không cần làm vậy, không có chuyện gì là tốt rồi.” Thẩm Vân Tương vừa nói vừa ôm lấy tiểu đồ đệ. “Ta thấy người này chết rất kỳ quặc.” Phong Bá chỉ. “Nhìn thấy hắn chết kì quặc không bằng suy nghĩ sao hắn có thể vào được đây, mục đích của hắn là gì, trên người hắn còn có manh mối nào không thì hơn.” Diệp Thần Hiên lên tiếng. “A, Diệp tam thiếu gia, thật là có phong phạm chủ trì đại cục.” Phong Bá chế nhạo. “Điều tra người này quan trọng hơn, đuổi theo tên vừa rồi thì để sau.” Thẩm Vân Tương đặt nghi vấn: “Người này dùng súc cốt công để trà trộn vào tỷ thí sơ cấp, còn tên khác thì lẻn vào nhóm trung cấp. Rốt cuộc mục đích của chúng là gì?” “Bọn chúng là người của Quỷ Kiếm Môn.” Doãn Thanh Họa đi vào trọng tâm: “Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn không phải tiến vào bảng năm sao? Có liên quan gì thì phải hỏi người của Quỷ Kiếm Môn trước đã.” Mọi người bèn gọi trưởng lão Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử đến. “Ta không biết người này.” Ngô Thử lên tiếng phủ nhận. “Bọn chúng báo danh với danh nghĩa của Quỷ Kiếm Môn, chẳng lẽ ngươi không biết?” Diệp Vấn Thiên cười lạnh. “Ta chỉ phụ trách tỷ võ, còn chuyện khác thì hỏi thăm chưởng môn là tốt nhất.” Ngô Thử hết sức trấn tĩnh, dường như chuyện này chẳng can hệ gì đến lão. “Vậy xin hỏi quý chưởng môn đi đâu?” “Chuyện của chưởng môn, thuộc hạ bọn ta sao có thể hỏi?” Ngô Thử phất tay. “Ngươi cũng không nên chọn khiêu chiến tính nhẫn nại của lão phu.” Tề Minh hừ lạnh. “Tề gia chủ võ công cái thế, muốn đánh chết ta cũng là chuyện dễ dàng.” Ngô Thử vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục phủ nhận: “Chuyện này không liên quan đến ta, ta tiến vào bảng năm là dựa vào năng lực của chính mình. Nếu là vì thế mà hủy quyền tham gia của ta, vậy không khỏi cũng quá khi phụ người khác đi.” “Quỷ Kiếm Môn có chuyện lớn thế này, Ngô trưởng lão còn muốn thanh bạch thi thố?” Diệp Thần Hiên cũng lạnh giọng. “Vậy thì sao? Cho dù có liên quan đến Quỷ Kiếm Môn thì cũng chẳng liên quan đến ta.” Ngô Thử nói xong xoay người rời khỏi. “Ý lão đây là gì?” Doãn Thanh Họa nhíu mày. “Theo ta thấy, mục đích của hắn căn bản không phải là vì chức minh chủ võ lâm.” Diệp Vấn Thiên suy nghĩ. “Hôm nay tỷ võ kết thúc, các vị mời về nghỉ ngơi, sau bữa cơm chúng ta sẽ bàn luận để truy xét tiếp chuyện này.” Ân Chấn Phương phát lệnh, mọi người cũng không bàn cãi nữa. “Đúng rồi, Ân minh chủ, có một chuyện còn muốn thỉnh giáo ngài.” “Chuyện gì?” “Ngài xem, hôm nay, nhóm sơ cấp và trung cấp xảy ra chuyện như vậy, ngài nói kết quả cuối cùng định đoạt thế nào?” “Người trong nhóm trung cấp quyết đấu với tên lạ mặt kia còn sống không?” Bình phán đó sững sờ một chút, rồi lắc đầu ngay: “Còn, còn. Tên lạ mặt thì đã chạy thoát rồi.” “Vậy thì để hắn là đệ nhất đi.” “Vâng, vậy còn nhóm sơ cấp? Tên giả là ngườ của Quỷ Kiếm Môn đã chết, còn Hư Tâm thì bị thương.” “Người cuối cùng đứng trên đài tỷ võ là ai?” “Là đồ nhi của công tử.” “Không phải có kết quả rồi sao, còn dị nghị cái gì?” “Không được, đồ nhi của công tử không báo danh, hơn nữa tuổi quá nhỏ không đạt yêu cầu. Cái này. . .” Ân Chấn Phương phất tay, ông trịnh trọng nói: “Không vấn đề gì, đứa trẻ này đủ khả năng!” “Điều này. . .” “Ngươi còn này nọ gì, Ân minh chủ đã quyết định rồi, lão phu cũng không có gì dị nghị. Đồ nhi của công tử chẳng những thông minh, hơn nữa can đảm hơn người, đệ nhất cứ để cho hài tử này.” Phong Bá cười cười. Vị bình phán đó nhìn về phía những người khác, họ đều không có ý phản đối nên mới đồng ý: “Vậy thì đệ nhất của nhóm quyết đấu sơ cấp chính là đồ nhi của công tử. Chúc mừng, chúc mừng a.” Thẩm Vân Tương khiêm tốn gật đầu. Thiên Chỉ Diên đứng ngây ngốc. Gì cơ? Sơ cấp đệ nhất chính là nàng? Sơ cấp đệ nhất thực sự là nàng? Vậy có phải là. . . Nàng ở trên giang hồ cũng coi như có chút tiếng tăm? Thiên Chỉ Diên tủm tỉm cười. Nàng còn chưa bình tĩnh trở lại thì đã được sư phụ dẫn khỏi đây. Đi một hồi, y bỗng thấy Ân Chấn Phương đang đứng trước đợi hai thầy trò. “Ngoại công. . .” Thiên Chỉ Diên lên tiếng gọi. Ân Chấn Phương gật đầu, ông nhẹ nhàng hỏi: “Có sợ không?” Nàng lắc đầu.