Niệm Tưởng bị Từ Nhuận Thanh dùng một đống “ngụy biện” khai đạo một phen, cô nghe không hiểu lắm, như bị lọt vào trong sương mù, liền bị anh lừa gạt đi ra ngoài gặp mẹ Từ. Mẹ Từ thấy Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng đi ra đến, dù giờ phút này còn trong cơn giận dữ, trên mặt cũng cố gắng giơ lên nụ cười hiền hòa: “Là Niệm Tưởng a…” Niệm Tưởng nghẽn tim nghĩ: lúc này có thể nói mình không phải Niệm Tưởng không… “Dì mạnh khỏe, con là Niệm Tưởng.” Rốt cuộc vẫn là cô bé, da mặt mỏng, lại không quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lúc này có cảm xúc gì, toàn bộ đều biểu hiện ở trên mặt. Mẹ Từ thấy mặt cô đỏ đến như bị thiêu cháy, trong lòng lại nhiều hơn vài phần vui vẻ, sau đó hung hăng trừng mắt với Từ Nhuận Thanh, người nào đó mặt không chút đổi sắc, đang đứng làm nền: “Buổi sáng còn phải đi làm chứ? Mẹ vừa lúc mang theo điểm tâm đến, mẹ đi dọn ra cho hai đứa, Nhuận Thanh, con qua đây giúp.” Niệm Tưởng đã chuẩn bị sẵn trong đầu những câu từ để…hạ hỏa tình hình? Vừa há mồm, còn chưa nói ra miệng, liền nghe mẹ Từ cố ý gọi Từ Nhuận Thanh cùng đi phòng bếp, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung… Anh, anh, anh, cái khỉ gió gì “Anh thích em như vậy, mẹ vì cái gì không thích em?!” ┮﹏┮ Từ Nhuận Thanh đi theo mẹ Từ vào phòng bếp. Bà trầm mặt không nói một lời, nhìn anh một hồi, đột nhiên lạnh băng hừ một tiếng: “Mới vừa rồi bị con gián cho một kích, thiếu chút nữa không suy nghĩ cẩn thận, cho dù là ngại ngùng mở lời, nhưng cũng nên giải thích cùng mẹ chứ?” Rốt cuộc hỏi đến điểm mấu chốt. Từ Nhuận Thanh không nhanh không chậm, đem bữa sáng trong bình giữ nhiệt để lên bàn, cúi mắt, trầm giọng: “Niệm Tưởng còn do dự, chú Niệm cũng không quá thích con.” “Con nói thẳng để mẹ dạy con một chút, làm như thế sẽ chết sao?” Mẹ Từ rốt cuộc hòa hoãn lại, vỗ một cái vào tay Từ Nhuận Thanh, tự mình nhận lấy: “Con cùng con gái người ta mới kết giao bao lâu chứ, cho dù con bé thích con, nhưng nhanh như vậy, khẳng định con bé cũng phải suy nghĩ…” “Mẹ.” Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở: “Con đã 28 tuổi.” “Bây giờ mới biết nóng vội sao.” Mẹ Từ rốt cuộc vui sướng, cười khẽ ra tiếng, nghĩ nghĩ, còn có chút không yên tâm hỏi: “Con không làm gì con gái người ta chứ?” “Dạ?” Từ Nhuận Thanh trầm ngâm một lát, chỉ trả lời: “Con sẽ phụ trách.” Da đầu mẹ Từ muốn run lên, quay mắt nhìn cô bé ngồi nghiêm cẩn ở trong phòng khách. Cả hai trầm mặc một lát, mẹ Từ hỏi: “Con muốn mẹ giúp con thế nào?” Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi, lộ ra nụ cười sung sướng: “Đi Niệm gia chọn ngày đính hôn đi.” “Vậy thì đính…” Mẹ Từ nói đến một nửa, liền ngưng bặt. Sau đó sâu kín, mang theo vài phần nhìn kỹ nhìn về phía anh, từng câu từng từ nghiêm túc hỏi: “Đây không phải là việc nhỏ, con suy nghĩ kỹ càng rồi?” Đúng, anh kiên trì nhiều năm như vậy, cũng không nguyện ý kết hôn, ngay cả gần đây đích thực bị mẹ phiền đến không chịu nổi, mới đi xem mặt hai lần… Đột nhiên anh nói có bạn gái, đột nhiên muốn đính hôn, đột nhiên… Liền muốn lập gia đình… Trong lòng Mẹ Từ tự nhiên là rất cao hứng, mấy năm nay nghe thấy Thụy Kim truyền miệng một lời đồn, làm bà muốn điên rồi, cái gì mà “Từ bác sĩ cùng Lâm bác sĩ là chân ái”, khiến bà sắp buông bỏ thành kiến mà tiếp nhận Tiểu Lâm … Hiện tại Từ Nhuận Thanh không chỉ là có ý niệm kết hôn, mà chủ yếu là đối phương là con gái của người quen lâu năm, loại việc thân càng thêm thân, bà rất hoan nghênh. Nhưng trong lòng mẹ Từ còn có một chút do dự, chung quy đây không phải việc nhỏ, hơn nữa lại là Niệm gia, nếu như làm không tốt… Đến thời điểm gà bay trứng vỡ, hậu quả sẽ rất lớn. Từ Nhuận Thanh “Vâng” một tiếng, mắt nhìn mẹ Từ. Bà lại hỏi: “Quyết định này là khẳng định chứ? Tuyệt đối không đổi ý?” Từ Nhuận Thanh quay người mở tủ âm tường, lấy ra đũa và thìa, nghe vậy, anh hơi ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát, hỏi lại: “Mẹ, mẹ còn nhớ thẻ học sinh kia không?” “Thẻ học sinh? Học sinh nào…” Thẻ? Mẹ Từ cứng họng, mông lung nhớ tới cái gì, có chút không xác định nhìn anh một cái: “Chính là lần mẹ làm con nổi giận kia à?” Từ Nhuận Thanh bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: “Con khi nào thì nổi giận?” “Còn không tính là giận? Cũng có vài ngày không để ý đến mẹ, cuối cùng còn dọn ra ngoài, chuyển đi không còn một mảnh…” Mẹ Từ trừng mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng. Đó là chuyện phát sinh từ sáu năm trước. Từ Nhuận Thanh thực tập tại bệnh viện trực thuộc đại học B, áo khoác bị bẩn liền treo trên giá áo đặt ở cửa ra vào, mẹ Từ thuận tiện lấy đi giặt. Giặt xong, hôm sau đi ra liền thấy sắc mặt Từ Nhuận Thanh không tốt lắm, anh cầm bộ quần áo kia đứng tại cửa ban công, trong tay còn nắm một tờ giấy gì đó nhìn không rõ lắm. Mẹ Từ thấy sắc mặt anh đích thực khó coi, liền đi qua hỏi anh làm sao. Kết quả, Từ Nhuận Thanh không nói một lời đi trở về phòng, vài ngày cũng không để ý đến bà. Sau này mẹ Từ thu dọn phòng của anh, thì mới nhìn thấy tờ giấy bị anh đặt dưới cuốn sách, bị nhòe đến trắng bệch loang lỗ. Hình như là cái thẻ học sinh, khi đó thẻ học sinh vẫn làm bằng giấy, lại bị giặt sấy qua nước, bị tàn phá qua ánh mặt trời… Không biến thành bột giấy là đã cám ơn trời đất … Mẹ Từ vẫn không biết đây là thẻ của ai, nhưng bởi vì thái độ của Từ Nhuận Thanh khác thường, phản ứng mãnh liệt, nên chuyện này vẫn khắc sâu vào ký ức của bà, lập tức biểu tình của bà không khỏi có chút phức tạp, mắt nhìn Niệm Tưởng cách đó không xa. Từ Nhuận Thanh theo tầm mắt của bà nhìn qua, đợi mẹ Từ không quá xác định, dùng ánh mắt hỏi anh, thì anh nhếch môi khẽ gật đầu. Không phải Từ Nhuận Thanh không có ý niệm đến trường học tìm Niệm Tưởng, nhưng chung quy hành động này không quá thỏa đáng, bởi vì không có đủ động cơ, nên vẫn bị áp chế xuống. Vốn cho rằng cô chỉ là khách qua đường trong nhân sinh của anh, không ngờ tới, cuối cùng anh lại được ưu ái, một lần nữa gặp lại cô. Vẫn nhớ mãi không quên, tương tư thành tật theo thời gian, giống như là anh đang ở thế giới của cô, chờ cô lớn lên, chờ đến nhiều năm như vậy. Từ Nhuận Thanh không phải không nghĩ tới, nếu không gặp lại cô, sau này anh sẽ thế nào. mỗi lần hỏi thì đáp án chỉ là trống rỗng. Không phải cố ý chờ đợi, cũng không có ôm chấp niệm đi chờ. Không có gì khắc cốt minh tâm, cũng không có gì oanh oanh liệt liệt, càng không phải cái gì gọi là cầu mà không được. Chỉ là biết có một người như thế, đối với anh mà nói, ý nghĩa rất đặc biệt. Dù biết có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại; nhưng ngẫu nhiên khi nhớ đến cô, đều tương tư khó bỏ. Sau đó, trong một ngày nào đó, trong một thời điểm rất bình thường nào đó, ở tại một nơi cũng không phải rất quen thuộc, lặng lẽ không hề báo trước, gặp lại nhau một lần nữa. Khi đó anh mới hiểu được, cái gì gọi là tương tư thành tật. Biểu tình của Mẹ Từ trong nháy mắt trở nên thật phấn khích —— bà cũng không biết rằng, con trai mình lại là người si tình như vậy… Không nên để Niệm Tưởng đợi quá lâu, Mẹ Từ thậm chí đã không cần nhiều lần xác định lại quyết định này của Từ Nhuận Thanh nữa, bà vừa biết tin tức kia thì đã hoàn toàn có thể khẳng định —— Từ Nhuận Thanh là nghiêm túc, chưa từng có nghiêm túc như lần này. Bất quá, con gái người ta nghĩ như thế nào a… Trên bàn cơm, mẹ Từ mãi gắp thức ăn cho cô bé, nhìn cô ăn từng ngụm nhỏ, ăn rất nghiêm túc, vẻ mặt bà từ ái: “Tiểu Niệm, con mới vừa nói, là Nhuận Thanh tự tay niềng răng cho con, thật là duyên phận a…” Niệm Tưởng bị nghẹn muốn nội thương, nhưng vẫn như cũ nhu thuận gật gật đầu, tiếp tục cố gắng ăn hết thức ăn mẹ Từ gắp cho… “18 tuổi, cũng là Nhuận Thanh nhổ răng khôn, đúng là duyên phận rồi…” Niệm Tưởng vừa nhìn một núi đồ ăn trong bát, vừa nhìn Từ Nhuận Thanh mặt không chút đổi sắc, cô yên lặng rơi lệ. Có loại cảm giác một mình mình chiến đấu, thật là thê lương QAQ. “Bây giờ còn đi theo Nhuận Thanh thực tập…” Mẹ Từ đột nhiên cảm thán một tiếng, đổi đề tài, thử dò xét nói: “Lão Niệm có biết chuyện của các con hay không?” Niệm Tưởng sửng sốt một chút, lắc đầu. Thấy ánh mắt mẹ Từ ảm đạm một chút, cô khẩn trương đến mức vội vàng giải thích: “Con còn chưa kịp nói với ba, gần đây trong nhà lại có chút việc, con liền…” Mẹ Từ cười, vội vàng trấn an: “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, dì chỉ là thuận miệng hỏi. Các con mới bắt đầu yêu đương, cẩn thận một chút là tốt…” Hả… Niệm Tưởng vụng trộm liếc nhìn Từ Nhuận Thanh, khóc không ra nước mắt. Thật sự là… Không kịp nói a! Nói tóm lại, một bữa cơm này, ăn đến làm cả thể xác lẫn tinh thần Niệm Tưởng đều bị dày vò, dẫn đến ăn không biết ngon còn bị đầy bụng vì ăn quá nhiều. Mẹ Từ đưa hai người bọn họ ra cửa, nhìn thấy bọn họ đi vào thang máy, ngay sau đó nhanh chóng cầm di động, gọi cho mẹ Niệm… Niệm Tưởng ủ rũ, cúi đầu đứng ở một góc thang máy, thật sâu thở dài, thở dài, thở dài. Khăn quàng cổ thắt lõng lẽo, mặt sau còn lộ ra một chút. Từ Nhuận Thanh giúp cô quàng lại, thấy cô vẫn là một bộ dáng không muốn sống, giơ tay đi qua, mười ngón tay dán nhẹ vào trán của cô. Hơi thở ấm áp, cuồn cuộn không ngừng. Niệm Tưởng vừa định đứng thẳng dậy, Từ Nhuận Thanh liền lấy tư thế này đem cô kéo vào trong ngực, từ phía sau lưng ôm cô. “Tĩnh táo rồi?” Niệm Tưởng nhíu mũi hừ một tiếng, cả khuôn mặt tràn ngập mất hứng không vui, nhưng rốt cuộc là không vui cái gì, ngay cả chính cô cũng không biết. “Đối với anh không hài lòng?” Anh lại hỏi. Niệm Tưởng vừa muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút không nên, do dự một lúc, vẫn là lắc đầu: “Em không vui với chính mình… Giống như cái gì cũng làm không tốt.” Nói xong, Niệm Tưởng mới chậm chạp suy nghĩ cẩn thận, mình đang mất hứng vì cái gì, cô nhăn lại mũi, làm mặt quỷ với chiếc gương trong thang máy. Thật đáng ghét. Loại chuyện phát sinh không theo ý muốn, làm cho chân tay cô luống cuống, hoàn toàn không biết ứng đối thế nào. Mà thêm cái nữa là, cô còn chưa suy nghĩ tốt cuộc gặp mặt, cứ như vậy mà đã gặp…trưởng bối… Từ Nhuận Thanh lại cười khẽ một tiếng: “Phân cao thấp với chính mình?” Niệm Tưởng thật không nghĩ thừa nhận như vậy, nhưng trên thực tế, đích thật là như vậy… “Mẹ anh thật sự rất thích em.” Anh buông tay ra, thối lui một bước, tay hạ xuống nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo khoác. Làm xong này đó, thang máy cũng vừa vặn đến lầu một, “Đing” một tiếng vang nhỏ, anh nắm tay cô đi ra ngoài. Bên ngoài không khí lạnh lẽo, còn mang theo sương mù nặng nề, ướt sũng giá rét. “Chúng ta cũng tính là đã quen biết sáu năm đi? Qua tháng 10, hiện tại tính là năm thứ bảy …” Từ Nhuận Thanh nắm ngón tay cô, nhẹ ấn một cái vào lòng bàn tay, lập tức ghé mắt nhìn cô, chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh: “Quen biết thật là lâu.” Niệm Tưởng không rõ ý anh, ngẩng đầu nhìn anh. “Chiếu theo tốc độ của mẹ anh, vài ngày nữa anh phải tới cửa bái phỏng chú Niệm …” Khóe miệng anh nhếch lên, nụ cười kia tùy ý, nhìn Niệm Tưởng, làm cho cô đầu váng mắt hoa —— Tốc độ này, là nhanh đến trình độ nào vậy!