Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 62
Mẹ Từ dừng xe ở phía dưới khu nhà, cầm bình giữ nhiệt xuống xe, đang muốn đi đến hành lang thang máy. Mới vừa đi ra vài bước, bà thoáng nhìn thấy cái gì, bước chân dừng lại.
Ở phía trước, cách đó không xa, cùng dãy đậu xe dành cho khách vãng lai, chiếc Audi của Từ Nhuận Thanh nằm chình ình ở đó.
Xem ra, người nhất định ở nhà, bất quá…
Mới năm trước, cũng đã hơn một năm, lúc đó Từ Nhuận Thanh có mấy lần về trễ, xe liền tùy ý đậu ở dưới khu dành cho khách. Theo lý thuyết, trong tiểu khu an ninh cũng không tệ lắm, nhưng cuối năm tình hình hơi loạn một chút vì có nhiều người ra vào.
Liền hôm đó, bánh xe bị ai ác ý đâm hư hai cái. Từ đó về sau, bất luận Từ Nhuận Thanh về trễ đến mấy giờ, cũng sẽ lái xe vào gara bên trong. Nhưng hôm nay…
Mẹ Từ ngăn lại nghi hoặc, đi lên lầu.
Sắc trời đã sáng lên, triệt để xóa bỏ màn đêm.
Sáng sớm sắc trời còn mông lung sương mù, nhìn giống như được phủ một tấm mạng che mặt sa, lờ mờ nhìn không rõ.
Thời tiết hôm nay nhìn qua cũng không khá lắm, sương mù âm trầm, đã một hồi lâu cũng không thấy mặt trời. Hơi ẩm trong không khí bao trùm tầng tầng lớp lớp, ẩm ướt tràn ngập, giống như là sắp đổ mưa.
Niệm Tưởng ngủ không được tốt lắm, luôn là nửa mê nửa tỉnh, đợi trời sáng thế này mới thấy buồn ngủ. Vừa nhắm mắt lại, lại cảm thấy bụng hơi co rút đau đớn, là loại cảm giác trướng đau âm ỉ, thật là muốn mạng người ta…
Cô ôm bụng quay người, hình như là nghe thấy có tiếng mở cửa.
Cô nhất thời cứng đờ, kỳ quái “hả” một tiếng… Lúc này chẳng lẽ còn có ăn trộm sao?
Chỉ là vì trời đã sáng hẳn, có tiếng người nói chuyện rầm rì, có lẽ là tiếng mở cửa của nhà kế bên chăng?
Niệm Tưởng cứng đơ thân mình, không dám động đậy, cẩn thận nghe ngóng một hồi… Lại là tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng, không rõ là phát ra từ nơi nào…
Cô nhẹ kéo tay Từ Nhuận Thanh, da đầu cũng run lên.
Trong phòng yên tĩnh trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng căng lên, nặng nề.
Từ Nhuận Thanh mới ngủ không được bao lâu, bị cô quấy nhiễu như vậy, anh thuận tay đem cô kéo vào trong ngực ôm chặt, nghiêm túc ngăn cô: “Đừng động đậy…”
Thanh âm của anh trầm trầm khàn khàn, còn mang theo nồng đậm uể oải: “Ngủ với anh một lát nữa.”
Niệm Tưởng bị anh chặn lại tay chân, không thể động đậy, cô nức nở một tiếng, buông thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Em nghe thấy tiếng mở cửa … Hình như là có người đi vào.”
Từ Nhuận Thanh thế này mới từ trong buồn ngủ, nhập nhèm mở mắt ra, buông mắt nhìn cô: “Có người?”
Thần kinh Niệm Tưởng căng lên chặt chẽ, giống như là dây cung đã kéo dây, hết sức căng thẳng.
Từ Nhuận Thanh vừa dứt lời, liền nghe một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng như có như không, đang từ đằng xa tiến lại gần. Người ngoài cửa gõ ba tiếng tượng trưng, sau đó là tiếng lấy chìa khóa mở cửa, mẹ Từ đẩy cửa đi vào…
Từ Nhuận Thanh nhắm chặt mắt, phản ứng theo bản năng chính là đem cái đầu đang muốn ló ra của Niệm Tưởng ấn trở về trong chăn, ôm cô sát vào trong lòng.
“Còn đang ngủ?” Mẹ Từ cười khẽ một tiếng, quan sát gian phòng của Từ Nhuận Thanh, thuận tay đem áo khoát anh vắt trên tay vịn sô pha cầm lên, treo vào giá áo.
“Là người lớn rồi, còn ngủ nướng…” Mẹ Từ nhỏ giọng nói thầm, kế tiếp là dọn dẹp gian phòng giúp Từ Nhuận Thanh một chút.
Thanh âm “tất tất tác tác” nhỏ vang lên, giờ phút này lại không ngừng phóng đại bên tai Niệm Tưởng…
Cô hốt hoảng kéo ngực áo của Từ Nhuận Thanh, lại không dám lộn xộn, quả thật muốn khóc, cứ như vậy, từng chút một hướng vào trong lòng anh, muốn trốn càng kín…
Từ Nhuận Thanh ôm chặt thắt lưng của cô, khấu vào trong lòng mình, làm cho cô không thể động đậy, nhận thấy được sự bất an cùng bối rối của cô, anh chần chờ một chút, vẫn là vươn tay vỗ nhẹ trên đầu cô, tỏ vẻ trấn an: “Đừng nhúc nhích.”
Niệm Tưởng ngoan ngoãn, lập tức không động.
Mặt chôn ở trong ngực anh, xấu hổ, há mồm cắn anh một ngụm.
Bên này Từ Nhuận Thanh còn chưa nghĩ kĩ phải mở miệng…như thế nào. Mẹ Từ đã tự giác nhận thấy phản ứng của Từ Nhuận Thanh không đúng, đang muốn đi về phía trước vài bước nhìn xem, kết quả… Liếc thấy ở bên giường đặt —— hai đôi dép lê.
Hửm… Trong đó có một đôi rất rõ ràng là của con gái…
Mẹ Từ nhất thời làm mộng.
Nhìn chung quanh một vòng, lập tức phát hiện, ở trên giá áo trước cửa sổ, có một cái áo khoác của con gái, trước bàn tivi thì đặt… túi xách nhỏ của con gái…
Mẹ Từ chỉ cảm thấy huyết áp dâng trào, trong nháy mắt, trong đầu chợt lóe lên nhiều loại suy nghĩ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt bà vẫn luân phiên thay đổi xanh trắng, không đoán ra được tâm tình.
Bà luôn hi vọng Từ Nhuận Thanh nhanh chóng lập gia đình, con trai của bạn thân của bà còn nhỏ hơn Từ Nhuận Thanh 2 tuổi, nhưng người ta đã làm bà nội, cả ngày ôm cháu trai đến chọc bà …
Trước đó bà có nghe nói con trai có đối tượng kết giao ổn định, nhưng… Hiện tại rốt cuộc là loại tình huống nào?
Ngại với sự việc xảy ra trước mắt, mẹ Từ chỉ ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở, cố gắng trấn định, ngữ khí bằng bằng nói: “Mau dậy, mẹ ở bên ngoài đợi con.”
Niệm Tưởng không biết trong nháy mắt đã xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng đóng cửa, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ trong ngực Từ Nhuận Thanh thò đầu ra ngoài, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí…
Thật sự… lúc cô chạy cự ly 1500m cũng không có như hiện tại, kích thích như vậy a QAQ…
Từ Nhuận Thanh nghe thanh âm của mẹ căng lên liền biết… Tình huống không tốt lắm.
Anh giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, nhấc mắt liếc nhìn Niệm Tưởng bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, giờ phút này tuy anh còn chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó, nhưng nhìn thấy biểu tình của cô… Vẫn là không nhịn được mà cười.
Ừm, anh đã suy nghĩ rất nhiều đến tình huống Niệm Tưởng và mẹ gặp mặt, nhưng không nghĩ tới sẽ là loại cảnh tượng mà anh hoàn toàn không hề nghĩ đến như thế này.
Anh chống người ngồi dậy, cúi đầu, nhìn thấy một chỗ ướt nhẹp trên ngực áo mình, nơi vừa bị cô cắn, anh nhướn mi, nhìn về phía cô: “Ngứa miệng?”
Niệm Tưởng còn đắm chìm trong sợ hãi, vô pháp kiềm chế, tự động xem nhẹ anh: “Làm sao bây giờ… Dì nhất định sẽ hiểu lầm em là người tùy tiện, đến lúc đó, ấn tượng đối với em nhất định sẽ không tốt… em, em, em…”
“Có cái gì mà hiểu lầm?” Vẻ mặt Từ Nhuận Thanh tự nhiên, đã sớm nghĩ kĩ phải giải thích như thế nào.
Anh híp mắt lại một chút, chuyên chú nhìn cô, dựa tới gần, đến gần chóp mũi của cô, khẽ giọng, hơn nữa lại nghiêm túc nói: “Niệm Tưởng, tin tưởng anh không?”
Niệm Tưởng còn đang suy nghĩ miên man, nhưng ánh mắt của anh trầm tĩnh, nhẹ nhàng, bộ dáng vân đạm phong khinh, làm cho cô liền bình tĩnh lại. Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Vậy thì toàn bộ giao cho anh giải thích.” Anh đứng dậy, vừa thay đổi áo vừa nhìn cô, thấy cô nhìn mình trăn trối, anh cong khóe môi cười.
Vài câu đã thương lượng xong phương pháp ứng đối, Từ Nhuận Thanh đi trước đẩy cửa ra ngoài, thấy mẹ Từ hai tay vòng quanh ngực, sắc mặt trầm lạnh ngồi trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh. Anh mặt không đổi sắc đi vệ sinh cá nhân trước…
Niệm Tưởng còn đang tâm tâm niệm niệm ở trong phòng vệ sinh bên trong phòng ngủ—— a, không muốn đi ra ngoài, không muốn đi ra ngoài, không muốn đi ra ngoài…
Cô ngẩng đầu nhìn vào trong gương, gương mặt có chút tiều tụy, cô chôn mặt vào trong khăn lông, hối hận đến muốn cắn lưỡi tự sát ——
Vì cái gì biến thành như vậy ( つ ﹏ つ)…
Từ Nhuận Thanh vệ sinh xong, thế này mới ngồi vào bên cạnh mẹ Từ. Tư thái tùy ý, ngữ khí trấn định: “Từ phu nhân, mẹ có mười phút nêu lên vấn đề.”
Mẹ Từ “ách” một tiếng, giơ tay liền ném gối tựa đi qua: “Sao mà cách ăn nói giống hệt ba con…”
Vì không muốn chọc giận Từ phu nhân, người đang có cảm xúc không ổn định, Từ Nhuận Thanh bảo trì trầm mặc.
“Cô bé kia…” Mẹ Từ hạ giọng, mi tâm nhíu chặt, thật không đồng tình nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ Nhuận Thanh suy nghĩ một lược, trả lời: “Là Niệm Tưởng.”
“Niệm… Niệm Tưởng?” Chân mày của mẹ Từ giãn ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mẹ còn tưởng rằng con…”
“Cho rằng con và người khác xằng bậy?” Từ Nhuận Thanh rót cho mẹ ly nước thấm giọng, trong tiếng nước chảy rõ ràng, thanh âm anh từ tính, trầm ổn: “Không có ai khác, vẫn luôn chỉ có cô ấy.”
Mẹ Từ chán ghét nhất chính là đây, đàn ông Từ gia vẫn luôn như vậy, một bộ dáng trầm ổn đến lạnh lùng, bà chưa hết giận, ực mạnh một hớp nước trà: “Mẹ nghe ba con nói, con gái người ta kém con bốn tuổi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con cứ như vậy đem con gái nhà người ta đẩy… đẩy đến trên giường?”
Từ Nhuận Thanh không giải thích cũng không phủ nhận, trầm mặc ứng phó.
Mẹ Từ cảm thấy có chút đau đầu, huyệt Thái Dương giật giật: “Con đừng nói cho mẹ con là con không tính phụ trách.”
Mẹ Từ luôn luôn cảm thấy đứa con trai này lạnh lùng đến quá đáng, nhưng anh đối với mẹ trước giờ vẫn có chừng mực, cho nên bà rất ít can thiệp vào quyết định của anh.
Mà mấy năm nay anh cũng không phụ lòng tin của bà, tuy rằng việc “Cưới vợ sinh con” quả thực là chưa được như ý. Nhưng mẹ Từ biết anh tâm cao khí ngạo, tất nhiên là đang đợi người con gái mình thích, cho nên dù gấp gáp nhưng cũng tôn trọng ý kiến của anh.
Nhưng không ngờ… Sự tình lúc này đây, phản ứng của Từ Nhuận Thanh thế nhưng lại mập mờ không rõ ràng như vậy!
“Con đã trưởng thành, chính mình làm việc gì sao không suy xét trước? Nếu như không định phụ trách một đời con gái nhà người ta, sao còn làm ra chuyện vô liêm sỉ?” Mẹ Từ nói xong, không khống chế được tâm tình, nhướng mày tức giận, giống như lửa cháy càng ngày càng lớn.
Từ Nhuận Thanh bình tĩnh uống trà, nâng cổ tay nhìn thời gian, thanh âm thanh lãnh: “Con và cô ấy không có gì cả, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy. Con đi xem cô ấy một chút.”
Nói xong, không chờ mẹ Từ trả lời, liền nhổm dậy đi về phòng ngủ.
Phía sau, mẹ Từ đã giận đến ném thêm một cái gối, đi ra ban công tĩnh táo một chút…
******
Niệm Tưởng còn đang như con quay đi tới đi lui trong phòng vệ sinh, cửa vừa mở ra, Từ Nhuận Thanh đứng ở cửa nhìn cô đầy hứng thú: “Không tính đi ra?”
Hai mắt Niệm Tưởng đẫm lệ nhìn anh: “Có thể chứ?”
“Không thể.” Anh bước vào, dọn dẹp kem đánh răng và bàn chải, bị Niệm Tưởng biến thành một đống rối nùi, thấy biểu tình đáng thương của cô, anh suy nghĩ một lát, từ phía sau ôm cô thật chặt, không cho cô quay người.
“Sợ cái gì?” Anh nghiêng đầu, hôn một cái lên vành tai của cô, lại dọc theo vành tai hướng xuống, ở sau tai cô hôn một cái: “Người bên ngoài kia, về sau sẽ yêu thương em còn hơn cả con trai ruột là anh đây…”
Lưng Niệm Tưởng dán tại trước ngực anh, mơ hồ còn có thể cảm giác được tiếng tim đập, trầm ổn mà có lực của anh.
Cô nháy mắt mấy cái, luống cuống, sợ hãi: “Em sợ dì đối với em sẽ có ấn tượng không tốt, sẽ không thích em.”
“Mẹ sẽ không.”
Từ Nhuận Thanh nghĩ nghĩ, đáy mắt tràn ra ý cười nhẹ, vui vẻ: “Anh thích em như vậy, mẹ vì cái gì sẽ không thích em?”
Niệm Tưởng “Hả” một tiếng…
Có chút choáng váng…
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
40 chương
43 chương
39 chương
10 chương
4 chương