Tử Thư Tây Hạ

Chương 51 : Nhà trọ trên núi

Hàn Giang đang định về phòng thì Đường Phong bỗng trông thấy một tấm bản đồ treo trên bức tường ngoài phòng đón khách. Tấm bản đồ đó nhàu nhĩ, vàng ố, xem ra đã cũ lắm rồi. Đường Phong hoàn toàn bị cuốn hút bởi nó, Hàn Giang không hiểu liền bước tới cạnh anh, cũng chăm chú nhìn tấm bản đồ, chậm rãi đọc mấy chữ hán phồn thể bên mép tranh... 1 Tiết trời đầu xuân, năm người tập hợp lại tại Ngân Xuyên, lên một chiếc Cherokee rời khỏi bình nguyên Hà Sáo phì nhiêu, tiến thẳng vào sâu trong núi Hạ Lan. Dãy núi Hạ Lan cao lớn giống như một người khổng lồ nằm vắt ngang giữa sa mạc Badain Jaran và bình nguyên Hà Sáo, lấy thân mình chắn gió cát của sa mạc Badain Jaran, mang lại sự trù phú và đông đúc cho bình nguyên Hà Sáo. Đây từng là ngọn núi thần trong lòng người Đảng Hạng, nó đã chứng kiến những thăng trầm, hưng thịnh suy vong của vương triều Tây Hạ và cũng cất giữ biết bao bí mật lich sử của vương triều. Xe tiến lên đèo giữa núi, hai ngọn tháp nguy nga sừng sững dựng đứng hai bên. “Đây chính là ngọn tháp của thời kì Tây Hạ”, Đường Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là kiến trúc Tây Hạ, “Người Đảng Hạng tín ngưỡng Phật giáo, Nguyên Hạo đã từng hạ lệnh xây dựng nhiều Phật tự tại nhiều nơi trên đất nước Trung Quốc. Nghe nói, dưới thời kì Tây Hạ, trong núi Hạ Lan, Phật tự nhiều vô số.” “Nhưng đâu mới là ngôi chùa Hắc Thứu mà chúng ta cần tìm?”, Từ Nhân Vũ hỏi. “Đáng tiếc là hiện giờ những Phật tự này đã mai một không còn nữa, muốn tìm thấy chùa Hắc Thứu thì chỉ có thể dựa vào cuốn sổ ghi chép của Misha”, Đường Phong nói. Xe vừa đi qua đèo chưa bao xa thì đường cái đã trở thành đường đất, đi tiếp một đoạn thì trước mặt thấp thoáng một làn khói. “Hình như phía trước có một thôn xóm”, Đường Phong nhớ tới thôn dân mà Misha nhắc tới trong cuốn sổ. Chiếc Cherokee chầm chậm tiến về phía làn khói. Lúc này, Đường Phong mới nhìn rõ, hóa ra không phải là thôn xóm gì cả, chỉ có độc một căn nhà lẻ loi. Trước cửa căn nhà này treo một tấm biển, giống như một nhà trọ. “Thôn còn chẳng thấy đâu sao tự nhiên lại mọc lên một nhà trọ thế này?”, Từ Nhân Vũ nghi ngờ. “Có lẽ là nhà trọ chuyên dành cho khách du lịch bụi”, Đường Phong suy đoán.  Mọi người nhảy xuống xe, cẩn thận quan sát. Một căn nhà gỗ hai tầng được thiết kế tinh xảo, nhỏ nhắn xinh xắn, hiện lên vô cùng đẹp đẽ dưới những rặng núi làm nền phía sau lưng. Giờ đang là buổi trưa, vừa vào nhà trọ, Đường Phong liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Bà chủ sau quầy lễ tân khoảng gần 40 tuổi, trẻ trung duyên dáng, vừa trông thấy Đường Phong và mọi người liền rất nhiệt tình: “Các vị chuẩn bị vào núi chơi phải không?” Hàn Giang gật đầu: “Bà chủ, chỗ bà có thể ở lại được chứ?” “Được, tầng hai đều là phòng cho khách. Chỗ tôi đây tuy không to, nhưng cũng có tới bốn phòng đấy!” “Vậy được, tôi thuê cả bốn phòng!” “Bốn phòng? Anh định ở lại đây ư?”, Đường Phong không ngờ Hàn Giang lại định qua đêm ở đây. Bà chủ nghe thấy vậy cũng ngớ người ra một lúc, rồi liền thu ngay lại nụ cười: “Anh này mạnh mồm thật đấy! Năm người các anh muốn ở bốn phòng?” “Sao? Không được ư?” “Được, tất nhiên là được. Nhưng hai phòng đã có người ở rồi!” “Ồ?”, không chỉ Hàn Giang ngạc nhiên mà tất cả mọi người đều bất ngờ. Tầm này không phải mùa du lịch, nhà trọ trong núi sâu sao lại có người nhanh chân thuê trước được nhỉ. Là ai vậy? Mọi người đều bắt đầu thầm suy đoán.   Hàn Giang đang định cất lời tiếp tục hỏi han thì Đường Phong kéo nhẹ vạt áo anh, cười nói với bà chủ: “Vậy cho chúng tôi thuê hai phòng còn lại”. Thế là bà chủ liền dẫn mọi người lên tầng hai. Vòng quanh lối cầu thang, phía đông, tây, nam, bắc mỗi hướng đều có một phòng trọ. Bà chủ chỉ phòng phía tây và phía bắc nói: “Hai phòng đó đều có người rồi, các anh ở tạm hai phòng này nhé!”. Nói xong, bà đưa chìa khóa cho Đường Phong rồi quay xuống. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta quay lại chống nạnh, nói một tràng đúng kiểu đã thuộc bài: “Nhà trọ phục vụ quý khách các loại rượu và nước giải khát, mì, cơm, trà nước, cũng có thể gọi món, xào hấp luộc chiên, hương vị hoang dã, chỉ cần là những món trên thực đơn, chúng tôi đều có thể làm. Nhưng các anh nhất định phải nhớ giờ ăn, bữa sáng là từ 7 giờ tới 8 giờ, bữa trưa là từ 12 giờ trưa tới 1 giờ chiều, bữa tối là từ 6 giờ tới 7 giờ, quá giờ không phục vụ.” Nói xong, bà chủ ngúng nguẩy cặp mông đồ sộ bước xuống cầu thang. Đường Phong chia phòng, để Makarov và Yelena một phòng, còn mình, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ một phòng. Bước vào phòng trọ, Đường Phong thấy căn phòng không rộng lắm nhưng rất ngăn nắp, bố trí gọn gàng đâu ra đấy, kéo rèm cửa sổ ra là thấy cảnh núi non xa tít tầm mắt. Đường Phong vừa đặt ba lô xuống, Hàn Giang đã hỏi ngay: “Ban nãy tôi đang định hỏi bà chủ, sao cậu lại ngăn tôi lại?” “Anh hùng hùng hổ hổ hỏi như vậy, ai còn muốn trả lời anh.”, Đường Phong trả lời. “Vậy cậu đi hỏi đi!” “Tôi còn phải hỏi anh đấy, sao tự nhiên anh lại quyết dịnh ở lại đây? Bây giờ vẫn còn sớm, mà kể cả trời có tối đi chăng nữa thì chúng ta cũng mang theo lều mà. Lẽ nào anh muốn hỏi thăm chút tình hình gì đó từ bà chủ kia?” “Lý do đó không đủ hợp lý sao? Chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể của chùa Hắc Thứu, mạo hiểm vào núi có khi chẳng thu hoạch được gì, vậy thà ở lại đây còn hơn, may ra còn hỏi han được tin tức!”, Hàn Giang nói ra lý do của mình. “Nhưng hiện giờ Stechkin đã tới núi Hạ Lan, không biết chừng đối thủ cũ của chúng ta cũng đã tới rồi, bởi vậy thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa!”, Đường Phong không khỏi sốt ruột. “Lẽ nào bọn chúng cũng biết chùa Hắc Thứu sao?” “Đừng quên những gì chúng ta đã nói ở Mã Khúc”, Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang. “Cậu vẫn nghi ngờ...”, Hàn Giang nói được nửa chừng thì hai người đã hiểu ý nhau. 2 Ổn định xong, tất cả mọi người xuống nhà ăn cơm. Ăn uống no nê rồi, Đường Phong cũng không thấy ai ở hai phòng trọ còn lại xuất hiện. Từ Nhân Vũ, lão Mã và Yelena ăn xong về đều phòng nghỉ ngơi. Hàn Giang đứng một mình ngoài phòng hút thuốc, Đường Phong vồ vai Hàn Giang hỏi: “Nghĩ gì vậy?” Hàn Giang nhả ra một vòng khói vừa to vừa tròn: “Hiện giờ tôi đang nảy sinh hứng thú với người trong hai căn phòng đó, thậm chí còn vô cùng hứng thú nữa.” Đường Phong trầm ngâm một hồi, nói: “Có khi anh đa nghi rồi, biết đâu người ta tới để leo núi thật.” Hàn Giang đứng dậy, vỗ vai Đường Phong một cái: “Cậu nói tôi hùng hùng hổ hổ, vậy lần này tới lượt cậu đấy. Ân cần nhiệt tình với bà chủ chút, cố moi chút gì đấy từ miệng bà ta ra.” Đường Phong nghe thấy vậy liền muốn ọe, nhưng cũng đành phải tự mình ra tay, xuống nịnh nọt bà chủ. Đường Phong và Hàn Giang cùng quay lại phòng đón khách tầng một, Đường Phong tươi cười, dối lòng nịnh nọt bà chủ một hồi, sau đó mới bắt đầu moi thông tin từ bà ta. “Hiện giờ kinh doanh thế nào?” Bà chủ nghe lời mấy ngon ngọt từ Đường Phong, giờ vẫn còn đang hớn hở, đối với Đường Phong ắt hẳn hỏi gì đáp nấy: “Theo lý mà nói thì hiện giờ không phải là mùa du lịch, kinh doanh đáng lẽ không tốt lắm, nhưng chắc năm nay số tôi may mắn, lúc này không phải nhà trọ đều kín phòng đó sao!” “Hai phòng đó là ai thuê vậy? Sao buổi trưa không thấy họ xuống ăn cơm?”, Đường Phong lại hỏi.  Bà chủ liếc một cái lên lầu: “Phòng phía nam là một đôi tình nhân, hú ha hú hí, giống như đi trăng mật vậy, bữa trưa của họ tôi đều phải bưng lên đấy!” “Trăng mật mà đi leo núi sao?” “Ý tôi là họ thắm thiết giống như mới cưới nhau đi trăng mật, còn người ta có phải thế thật hay không thì tôi không biết...” “Vậy còn phòng phía đông thì sao?”, Đường Phong kịp thời ngắt lời bà chủ. “Phòng phía đông là một người đàn ông.” “Mỗi mình?” “ừm, mỗi một mình.” “Cũng đến leo núi?” “Chắc là vậy. Nhưng người đó rất ít nói, mặt mũi lầm lì, còn lầm lì hơn cả cái anh kia!”, nói xong bà chủ liền chỉ sang Hàn Giang bên cạnh. Hàn Giang lập tức lườm một cái, hậm hực nói: ‘Đúng là đã giả chết rồi mà vẫn còn bị trúng đạn! Hai người nói chuyện nhé, tôi đi đây!” Hàn Giang nói là đi, nhưng thực ra là ngồi xổm ngoài cửa, dỏng tai nghe ngóng, không bỏ sót lấy một từ của bà chủ. “Ông ta trông thế nào?”, Đường Phong lại hỏi. Bà chủ ngẫm nghĩ một lúc: “Chẳng biết dược, không cao không thấp, không béo không gầy, mặt mũi cũng chẳng có gì đặc biệt, chắc tầm 40 tuổi”. “Ông ấy đến đây mấy hôm rồi?” “Đến được vài hôm rồi đấy. Ông ta rất kì lạ, đến cái là trốn trong phòng, cũng không cần tôi đưa cơm. Mỗi sáng sớm ra ngoài leo núi hai tiếng đồng hồ, sau đó quay về cứ ở lì trong phòng, cũng chả nói gì với tôi.” “Ồ?”, Đường Phong giật mình ngạc nhiên ngửa đầu nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng hai. “Giờ này chắc ông ấy đang ở trong phòng!”, bà chủ bổ sung thêm. Đường Phong chìm trong suy tư. Mãi lúc sau anh mới đột nhiên hỏi bà chủ: “Gần đây còn có người nào có vẻ đặc biệt tới đây nữa không?” “Người nào đặc biệt?”, bà chủ không hiểu ý Đường Phong. “Ví dụ như người nước ngoài ấy!” “Người nước ngoài à? Không phải ban nãy các anh có hai người đó sao?” “Ngoài ra có còn ai nữa không?” Bà chủ lắc đầu: “Chỗ xa xôi hẻo lánh thế này lấy đâu ra người nước ngoài, cả năm cũng chẳng trông thấy mấy người ấy chứ.” Lúc này Đường Phong mới thở phào một cái, nhớ ra việc quan trọng nhất vẫn chưa hỏi: “Bà chủ, bà là người địa phương phải không?” “Đúng vậy. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở núi Hạ Lan, hiện giờ cả gia đình tôi đều trông vào nhà trọ này!”, nghe khẩu âm của bà ta thì quả thực đúng là người địa phương.  “Vậy bà đã từng nghe nói chỗ nào trên núi Hạ Lan có một nơi tên là chùa Hắc Thứu chưa?” “Chùa Hắc Thứu? Là một ngôi miếu ư?” Đường Phong vừa nghe thấy hình như có manh mối liền vội vàng nói: “Đúng, đúng, là ngôi miếu.” Bà chủ ngẫm nghĩ: “Tôi sống ở núi Hạ Lan mấy chục năm nay, nhưng chưa từng nghe thấy nơi nào có chùa Hắc Thứu cả. Xung quanh đây cũng chẳng có miếu mạo nào hết!” Đường Phong nghe thấy vậy liền lập tức ỉu xìu. Nhưng anh không tuyệt vọng, hỏi tiếp: “Bà nghĩ kĩ lại xem, có thể hiện giờ ngôi miếu đó không còn nữa”. Bà chủ lắc đầu dứt khoát: “Quả thực không nhớ gần đây có chùa Hắc Thứu nào cả. Hay là các anh thử hỏi người khác xem?” Đường Phong thất vọng đến đỉnh điểm. Hỏi người khác? Nơi này vẫn còn người khác để hỏi sao? Đường Phong lại hỏi thăm bà chủ về đường xá quanh đây, bà chủ nhiệt tình chỉ đường cho anh: “Qua nhà trọ này của chúng tôi, đi tiếp vào trong núi thì chẳng còn bóng người nào đâu. Tới dưới chân núi thì đến cả đường đất như trước cửa cũng không có thì lấy đâu ra miếu mạo được?” Đường Phong ngoài miệng cảm ơn bà chủ, nhưng trong bụng lại nhủ thầm: “Lẽ nào ngay từ đầu chúng ta đã đi nhầm? Sổ ghi chép của Misha sao có thể sai được, như vậy xem ra chùa Hắc Thứu đã không tồn tại từ lâu rồi, thế nên người dân địa phương cũng không biết tới nó.”   Đường Phong mang theo mớ suy nghĩ rối rắm bước ra khỏi nhà trọ, đúng lúc gặp Hàn Giang, anh hỏi: “Anh đã nghe thấy cả rồi chứ?” “ừm”, Hàn Giang gật đầu. “Xem ra khởi đầu chúng ta đã không thuận lợi rồi, ngôi chùa Hắc Thứu đó quả thực không dễ tìm.” Hàn Giang trầm ngâm một lúc mới nói: “Tạm thời không quan tâm tới chùa Hắc Thứu vội, ngược lại, giờ tôi vô cùng tò mò về người đàn ông bí ẩn ở phòng trọ phía đông kia.” “Còn cả đôi tình nhân trong phòng phía tây nữa, cũng phải để ý.” “Đúng, xem bữa tối nay có thể gặp họ không, nếu họ không chịu lộ diện thì tôi sẽ nghĩ cách”, Hàn Giang tự lẩm bẩm. “Anh có cách gì?” “Lúc đó cậu sẽ biết.” Đường Phong và Hàn Giang lại quan sát tình hình xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Chắng mấy chốc, mặt trời đã xuống núi, giờ ăn tối đã đến. 3 Đường Phong cùng mọi người tới phòng ăn tầng một từ sớm. họ tìm một chiếc bàn dài to nhất ngồi xuống. Trong phòng ăn, ánh đèn trắng âm u, Đường Phong liếc chiếc bàn hình vuông bên cạnh rồi lại nhìn lên cửa cầu thang trên tầng hai. Đúng lúc này, trên lầu có tiếng động, là tiếng đóng mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân, lát sau, một đôi nam nữ đã bước xuống cầu thang. Hai người này nhìn thấy hội Hàn Giang cũng có chút ngạc nhiên, bước chân chậm lại. Nhưng chẳng mấy chốc họ đã tự nhiên trở lại, cô gái cười nói với chàng trai: “Người đến leo núi càng lúc càng đông nhỉ!” “Đúng vậy, anh cứ tưởng mùa này chẳng có ai đến đây!”, chàng trai nói. Hai người ngồi xuống bàn bên cạnh, gọi mấy món, ăn ngon lành. Ngược lại, năm người Hàn Giang bàn bên này, mặt mũi vô cảm, im lặng không nói năng gì. Cuối cùng vẫn là Hàn Giang phá vỡ sự im lặng, hỏi chàng trai đó: “Hai bạn cũng tới đây leo núi sao?” “Đúng vậy! Các anh thì sao?” “Chúng tôi cũng vậy, lần đầu tiên tới đây, muốn hỏi đường các bạn.” “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đến đây lần đầu!” Nghe thấy họ vậy, Hàn Giang đành phải bỏ qua những câu hỏi mà anh đã chuẩn bị trước đó. Mọi người ăn cơm xong, những người khác đều trở về phòng, Đường Phong và Hàn Giang vẫn ngồi trong phòng ăn, nhìn lên phía cầu thang. “Xem ra vị khách bí ẩn ở phòng phía đông tối nay không lộ diện đâu!”, Đường Phong thất vọng nói. “Tôi có cách để ông ta lộ diện.”   Đường Phong không hiểu Hàn Giang định làm trò gì, hai người vẫn ngồi lại trong phòng ăn thêm một lúc, vẫn không thấy bóng dáng người đó đâu cả. Hàn Giang đang định về phòng thì Đường Phong bỗng trông thấy một tấm bản đồ treo trên bức tường ngoài phòng đón khách. Tấm bản đồ đó nhàu nhĩ, vàng ố, xem ra đã cũ lắm rồi. Đường Phong hoàn toàn bị cuốn hút bởi nó, Hàn Giang không hiểu liền bước tới cạnh anh, cũng chăm chú nhìn tấm bản đồ, chậm rãi đọc mấy chữ Hán phồn thể bên mép tranh: “Hạ... Lan... Sơn… tàng... bảo... đồ”. “Đây là cái gì?”, Hàn Giang nhìn Đường Phong. “Một tấm bản đồ kho báu!”, Đường Phong lẩm bẩm. “Hừm, chỗ này mà cũng có một bản đồ kho báu sao? Lại còn treo trên tường nữa chứ?”, Hàn Giang cảm thấy nực cười. “Đây là bản đồ kho báu giả!”, hai phút sau, Đường Phong nói ra phán đoán của mình. “Giả ư?” “Ừm!”, Đường Phong miết miết tấm bản đồ kho báu ố vàng trên tường, giải thích: “Tuy tấm bản đồ kho báu này vẽ rất giống, nhưng nhìn kĩ những thứ trên đố thì vẫn còn cả trăm chỗ sai sót, đặc biệt là tờ giấy này đã khiến tấm bản đồ lộ nguyên hình!” “Giấy làm sao? Trông có vẻ rất cũ!”, Hàn Giang không nhận thấy điều gì. “Loại giấy này mới được sản xuất cách đây vài năm, cố ý làm cho cũ, giả thành giấy thời kì Dân quốc, thời đó căn bản chưa thê sản xuất được loại giấy này. Hiện giờ trên thị trường đồ cổ xuất hiện loại hàng giả thế này, bởi vậy mà tôi mới nói rằng loại giấy này đã khiến tấm bản đồ kho báu này lộ nguyên hình. Đường Phong đang giải thích thì đột nhiên một giọng nói cất lên phía sau lưng: “Có mỗi một tờ giấy mà các anh cũng nghiên cứu nửa ngày vậy sao?” Hai người giật mình, quay lại nhìn, dưới ánh đèn vàng vọt, không biết từ lúc nào, bà chủ đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng họ. Bà chủ thấy họ hứng thú với bức bản đồ kho báu trên tường liền kéo họ tới quầy lễ tân, chỉ hai bức tranh ngả vàng khác trên tường phía sau quầy lễ tân, nói: “Nếu các anh hứng thú với bản đồ kho báu thì chỗ tôi đây vẫn còn đây này.” Đường Phong vừa trông thấy vậy đã choáng, hai bức đó cũng là giả, hoàn toàn được in bằng giấy bây giờ để làm giả đồ cổ. “Bà chủ, lượng thứ cho tôi nói thẳng, mấy tấm bản đồ kho báu của bà đều là đồ rởm, được in lại bằng giấy hiện đại, sau đó bị làm cho cũ đi, giả mạo đồ cổ từ thời Dân quốc”, Đường Phong nói với bà chủ. Không ngờ, Đường Phong vừa nói xong, bà chủ không những không nổi cáu, ngược lại còn hớn hở vỗ vai anh “bộp” một cái: “Phí lời, tôi cũng có bảo đây là đồ thật đâu, ai mà có bản đồ kho báu thật được chứ?” “Vậy đây là...” “Chẳng phải có nó thì có thể tăng thêm chút không khí cho nhà trọ nhỏ của tôi sao?” “Tăng thêm chút không khí?”, Đường Phong không hiểu. Bả chủ giải thích: “Chắc các cậu không biết chứ những người chúng tôi ở đây từ già đến trẻ đều lan truyền một truyền thuyết liên quan tới bản đồ kho báu.. “Ồ?”, cả Đường Phong và Hàn Giang đều thấy phấn chấn. “Tôi cũng nghe ông nội tôi kể lại rằng, từ thời Dân quốc, chiến tranh loạn lạc, có một nhóm người hùng mạnh chuyên đi cướp bóc tài sản, tích lũy một lượng lớn vàng bạc châu báu. Sau này nhóm người đó bị chính phủ tóm gọn, những tên đạo tặc trốn thoát đã đem vàng bạc châu báu mà chúng tích lũy được cất giấu trong núi Hạ Lan”, bà chủ kể lại rất sinh động. “Bởi vậy mọi người ở đây mới có truyền thuyết về bản đồ kho báu ư?”, Đường Phong nói. “ừm, từ khi tôi còn nhỏ thì người trong thôn chúng tôi đã lưu truyền về bản đồ kho báu này rồi, chỉ có điều là tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhưng khi mở nhà trọ này trong núi, để thu hút khách tới, tôi đã nghĩ ra chiêu này, dán những bản đồ kho báu giả này trong quán, cho có chút không khí thần bí.” “Không ngờ bà chủ có đầu óc kinh doanh đến thế!”, Đường Phong cười nói. “Đương nhiên, nếu không thì sao nhà trọ của tôi mới khai trương mà đã kín khách vậy được?”, bà chủ có vẻ đắc ý - “Khách trọ ở phòng phía đông và phía nam không phải tới đây vì tấm bản đồ kho báu đấy chứ?”, Hàn Giang trêu chọc. “Đôi tình nhân ở phòng phía nam thì chắc không phải rồi, còn người đàn ông ở phòng phía đông lúc mới đến đã chăm chú nhìn bản đồ kho báu trên tường rất lâu, còn hỏi, chuyện tôi nữa. Chỉ có mỗi lần đó là tôi nói chuyện với ông ta vài câu, sau đó tôi chẳng chuyện trò gì với ông ấy nữa”. “Ông ấy hỏi bà gì vậy?”, Hàn Giang sốt sắng hỏi. “Ông ấy hỏi tôi mấy tấm bản đồ này từ đâu ra. Lúc đầu tôi không nói thật, nói dối ông ấy là do tổ tiên truyền lại. Nhưng ông ấy cũng giống như cậu chàng này, nhìn ngay ra tấm bản đồ kho báu này là giả”, vừa nói bà chủ vừa chỉ vào Đường Phong. “Xem ra người này cũng có chút nghề đấy!”, Hàn Giang nói. “Bởi vậy tôi mới nói người đó hình như rất quan tâm tới bản đồ kho báu”, bà chủ nói. “Bản đồ kho báu? Khách trọ phòng phía đông?”, Hàn Giang nghĩ tới đây mà trong lòng lại trào lên một mối nghi ngờ lớn. 4 Kim đồng hồ vừa nhích qua 10 giờ tối, Từ Nhân Vũ đã ngáy như sấm. Đường Phong cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng đúng lúc này, Hàn Giang lại chọc chọc anh. Đường Phong vẫn chưa hiểu gì cả, nhưng cũng đi cùng Hàn Giang ra ngoài cửa phòng. Phòng đón khách dưới tầng một tối om, tầng hai cũng không có lấy một tia ánh sáng. Hàn Giang cúi đầu dặn dò: “Giờ tôi sẽ vào phòng phía đông, nếu bị người trong đó phát hiện thì tôi giả vờ say rượu, nói rằng phòng anh ta không khóa cửa, cậu lập tức vào đó lôi tôi ra, nếu tôi phát ra tiếng chuột kêu trong đó thì cậu vào nhé!” Đường Phong có chút lo lắng: “Anh vào bằng cách nào?” Hàn Giang lại lôi ra một đoạn dây thép: “vẫn theo cách cũ”. Đường Phong choáng: “Xem ra anh quen phạm tội rồi!” “Đại trượng phu hành sự, không câu nệ tiểu tiết!”, Hàn Giang nghiêm túc nói. Nói xong, Hàn Giang rón rén nép vào cửa phòng phía đông, áp tai vào cửa nghe ngóng một lúc, không thấy động tĩnh gì cả. Lúc này, Hàn Giang mới bắt đầu đưa sợi dây thép vào chọc ngoáy. Nhiều lúc Đường Phong thấy thật thần kì, chỉ loáng một cái, chưa tới hai giây mà cửa phòng phía đông đã bị Hàn Giang mở ra rồi. Hàn Giang mở hé cửa phòng phía đông, lách người chui vào. Đường Phong căng thẳng nhìn vào trong phòng, năm phút sau, trong phòng vọng ra hai tiếng chuột kêu chít chít. Đường Phong đã chuẩn bị để lao vào lôi Hàn Giang ra nhưng lại nghe thấy tiếng chuột kêu. Anh cảm thấy kì lạ, lẽ nào người trong phòng không phát hiện ra Hàn Giang xông vào? Đường Phong nghi ngờ, chầm chậm bước tới phía cánh cửa gỗ đó. Anh khẽ đẩy cửa, sợ rằng tiếng cót két của cửa sẽ làm người đàn ông trong phòng tỉnh dậy. “Quả đúng như tôi dự liệu!”, giọng nói chắc nịch của I làn Giang khiến Đường Phong giật bắn mình. Ngay sau đó là một chùm ánh sáng đèn pin sáng trưng rọi lên người Đường Phong. Đường Phong khẽ kêu lên: “Anh điên à?” Hàn Giang bước đến, đóng cửa lại, sau đó dùng đèn pin quét nhanh một lượt khắp phòng, cuối cùng, chùm ánh sáng chiếu lên giường. Lúc này Đường Phong mới phát hiện ra, trên giường không có ai, cả căn phòng trống không! “Thế là thế nào?”, Đường Phong vô cùng ngạc nhiên. “Buổi chiều lúc cậu hỏi han bà chủ về tình hình phòng trọ này, tôi đã nghĩ ngay tới khả năng người đó không ở trong phòng”, Hàn Giang nói. “Ồ? Tại sao?” “Cậu nghĩ xem, ai lại chạy tới vùng núi xa xôi hẻo lánh này để mỗi ngày chỉ xuất hiện có một lần, thời gian còn lại thì tự nhốt mình trong phòng?” “Ừm, vậy ông ta đi đâu nhỉ?” “Tầm này đến núi Hạ Lan, lại bí ẩn như vậy, theo cậu đó có thể là ai?”, Hàn Giang hỏi lại Đường Phong. “Anh nghi ngờ Stechkin? Nhưng bà chủ nói rằng không trông thấy người nước ngoài nào mà!” “Đừng quên người bạn cũ của chúng ta “Stephen!”, Đường Phong kinh ngạc, “Hắn ta cũng tới núi Hạ Lan rồi, vậy thì chỗ này sát khí tứ bề mai phục, nguy hiểm khôn lường rồi!” “Dĩ nhiên, hiện giờ ta vẫn chưa thể khẳng định người ở phòng này có phải là Stephen hay không, cũng có thể là một người khác, nhưng tôi nghĩ người này chắc chắn có liên quan tới thứ mà chúng ta cần tìm”, Hàn Giang vừa nói, vừa di chuyển đèn pin tới những góc khác trong phòng: “Thử xem gã này để lại vết tích gì”. 5 Đường Phong cũng bật đèn pin, hai người tỉ mỉ tìm kiếm trong phòng. Lục soát một lượt, chỉ có một chiếc va li màu xám đặt dưới giường là thu hút sự chú ý của hai người. Họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó kéo chiếc va li ra. “Tách” một tiếng, chiếc va li không khóa nhanh chóng được mở ra. Lòng Đường Phong vô cùng hụt hẫng, có vẻ trong va li không có thứ gì quan trọng. Quả nhiên, trong đó chỉ có một bộ quần áo gió, một đôi giày leo núi, một đôi găng tay và vài bộ quần áo thông thường. “Cao thủ từ trước tới nay đâu dễ để lại manh mối cho người khác.” Đường Phong nói xong định đóng va li lại, nhưng Hàn Giang đã hất tay anh, rồi lôi từ trong xấp quần áo gió được gấp chỉnh tề ra một chiếc túi ni lông trong. Đường Phong giật mình, chăm chú nhìn, hóa ra trong túi ni lông là một tờ giấy đã ngả vàng. Hàn Giang hết nhìn tờ giấy trong túi ni lông, rồi lại nhìn Đường Phong, rồi anh đưa chiếc túi cho Đường Phong. Dù sao Đường Phong cũng là dân chuyên nghiệp, anh mở túi ni lông ra, cẩn thận nhẹ nhàng lấy tờ giấy trong túi, mở ra, dàn phẳng. Lúc này họ mới phát hiện, tờ giấy trong túi hóa ra là một tấm bản đồ, chính xác mà nói, là một tấm bản đồ cũ. “Xem ra cao thủ cũng có lúc sơ sẩy!”, Hàn Giang mở to mắt, mong có được tin tức quan trọng từ trên tấm bản đồ đó. Đường Phong tức tốc xem một lượt tấm bản đồ: “Đây là một tấm bản đồ được vẽ bằng tay từ thời Dân quốc, vẽ địa hình địa lý núi non dải tây bắc từ Tây Hạ tới Cam Túc.” “Đừng lòng vòng nữa, chụp lại tấm bản đồ cũ này rồi rời khỏi đây đã!”, Hàn Giang nói. Vậy là Đường Phong lấy điện thoại chuẩn bị chụp ánh. Ai ngờ, Hàn Giang giống như làm ảo thuật, móc từ thắt lưng ra một chiếc máy ảnh mi ni: “Cái điện thoại đó của cậu làm sao mà chụp rõ được?” “Còn phải nói, tôi làm sao mà so được với đặc công già như anh?” “Cái gì mà đặc công già, cái này gọi là chuyên nghiệp!”, vừa nói, Hàn Giang vừa chụp lại tấm bản đồ thật nhanh rồi lại nhét nó vào túi ni lông, đặt về vị trí cũ. Mọi việc xong xuôi, Hàn Giang đang định bỏ đi thì Đường Phong bỗng tóm anh lại: “Chúng ta theo dõi cả ngày trời cũng không thấy căn phòng này có người ra vào. Vậy anh nói xem, người trong phòng ra ngoài bằng cách nào?” “Tôi thấy cậu càng ngày càng ngốc hơn đấy. Cái này mà cũng phải hỏi?” Hàn Giang dẫn Đường Phong bước đến cạnh cửa sổ. Quả nhiên, Đường Phong trông thấy chốt cửa sổ không cài, rõ ràng là có người cố tình để vậy để tiện chui vào phòng từ bên ngoài. Đường Phong nhìn những rặng núi tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ, bất giác chìm trong suy tư. “Đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi thôi!”, Hàn Giang cất máy ảnh, rồi lại giống như làm ảo thuật móc ngay một chiếc bình nhỏ từ trong thắt lưng ra. Đường Phong nhìn mà ngớ cả người: “Đặc công giả như anh lắm trò thật đấy, lôi lọ thuốc xịt muỗi ra làm gì thế?” “Thuốc xịt muỗi cái gì cơ chứ, đây là thuốc làm sạch không khí!”. Hai người rón ra rón rén rút lui khỏi căn phòng phía đông, trở về căn phòng phía bắc, bật laptop lên, cắm máy ảnh của Hàn Giang vào, tấm bản đồ ban nãy hiện lên rõ nét Có trên màn hình máy tính. Địa hình dải núi từ vành đai Hà Tây tới Ninh Hạ, thành phố, thị trấn, sông ngòi... từng chút từng chút một hiện lên trước mắt họ. “Đây là bản đồ cũ từ thời Dân quốc, rất có khả năng có ghi chú vị trí cụ thể của chùa Hắc Thứu.” Lời của Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang, cả hai đánh dấu rõ ràng trên bản đồ, nhưng lại không thấy “chùa Hắc Thứu” đâu cả. “Xem ra từ thời Dân quốc, đã chẳng có ai biết về chùa Hắc Thứu nữa rồi!”, Đường Phong thở dài chán nản. Hàn Giang thất vọng gật đầu, bỗng anh chỉ chữ “Lan” trong ba chữ “Hạ Lan Sơn” trên bản đồ, nói: “Cậu nhìn chỗ này xem!” Đường Phong nhìn theo hướng ngón tay Hàn Giang chỉ, nhìn thấy một vòng tròn màu đỏ nhàn nhạt bên cạnh chữ “Lan”: “Cái này tượng trưng cho điều gì?” “Không biết, có lẽ tượng trưng ột thị trấn!”, Hàn Giang suy đoán. “Thị trấn ư?”, Đường Phong lắc đầu, “Những thị trấn trên tấm bản đồ cũ này đều được đánh dấu bằng hình vuông, hơn nữa còn được vẽ bằng bút mực”. “Bút mực?”, lúc này Hàn Giang mới chú ý thấy tới sự khác nhau này. “Vòng tròn màu đỏ đó được đánh dấu đặc biệt bằng mực nước màu đỏ, không giống với những thị trấn thông thường. Hơn nữa, anh nhìn vị trí mà nó được đánh dấu, vừa đúng nằm giữa núi Hạ Lan. Đó chắc chắn là khu vực núi cao rừng rậm, sao lại có thị trấn được?” “Ô? Những gì cậu nói lại khiến tôi nghĩ tới ‘chùa Hắc Thứu!”, Hàn Giang liếc nhìn Đường Phong một cái.   Đường Phong giật mình, chăm chú quan sát. Anh cẩn thận tìm kiếm mấy lượt bên cạnh vòng tròn màu đỏ đó, nhưng vẫn không thấy mấy chữ “chùa Hắc Thứu”. Nhưng khi từ từ di chuyển sang hướng tây thì mắt anh bỗng mở to. 6 Đường Phong phát hiện trên bản đồ, phía tây của vòng tròn đỏ đó, xuất hiện một đường nét mờ mờ đứt quãng, hình như là được vẽ bằng bút mực. Đường vẽ đó cong cong ốn lượn, kéo dài về hướng tây. Hàn Giang cũng để ý thấy, vẽ nếu không nhìn kĩ thì khó mà thấy được đường đứt quãng đó trên bản đồ: “Cái gì vậy nhỉ?” “Giống như một dòng sông chảy theo mùa!”, Đường Phong suy đoán theo kiến thức địa lý thông thường. Quả nhiên, đường vẽ này hướng về phía tây chẳng mấy chốc đã rời khỏi núi Hạ Lan, tiến đến vị trí sa mạc Tengger, sau đó là tới sa mạc Badain Jaran, uốn lượn quanh co bên rìa sa mạc, khúc khuỷu nhấp nhô, cuối cùng dừng tại một nơi gọi là “núi Mã Tung”. “Núi Mã Tung?”, ánh mắt Đường Phong lại di chuyển về phía tây, nhưng không thấy đường đứt quãng này đâu nữa. “Từ núi Hạ Lan tới núi Mã Tung, cái này tượng trưng cho điều gì?”, Hàn Giang chau mày.  “Một dòng sông theo mùa khởi nguồn từ trên núi Hạ Lan, chảy qua rìa sa mạc, cuối cùng mất hút tại núi Mã Tung!”, Đường Phong suy đoán theo kiến thức địa lý thông thường. “Cậu phán đoán như vậy sao?”, Hàn Giang nghe thấy sự do dự trong giọng điệu của Đường Phong. “Còn có cách giải thích nào khác không?”, Đường Phong hỏi lại Hàn Giang. Hàn Giang ngầm nghĩ rồi nói: “Theo cách vẽ bản đồ thông thường thì cứ cho rằng, đường đứt quãng này tượng trưng cho dòng sông theo mùa đi chăng nữa thì cũng không cần phải dùng bút đỏ cố ý vẽ một vòng tròn tại nơi khởi nguồn của nó. Hơn nữa, ban nãy tôi cũng đã xem kĩ rồi, bên cạnh đường đứt quãng này không có bất cứ chữ nào ghi chú nào cả, dòng sông chảy theo mùa thì cũng phải có tên gọi mới đúng chứ”. Đường Phong lắc đầu tỏ ý không giải thích được, rồi lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới tấm bản đồ, nhưng cũng không có bất cứ phát hiện gì đặc biệt: “Ngoài cách giải thích đó ra, tôi không nghĩ được khả năng nào khác?” Hai người trở nên im lặng, đột nhiên một giọng nói cất lên phía sau lưng: “Đây không phải là một tấm bản đồ kho báu sao?” Đường Phong và Hàn Giang đều bị giọng nói này làm cho giật bắn mình, đồng loạt quay lại nhìn, là một người đàn ông. Không biết từ bao giờ, Từ Nhân Vũ đang ngủ say như chết, đã chẳng nói chẳng rằng lù lù đứng ngay sau lưng họ. “Anh bị hâm à? Dậy từ bao giờ mà chẳng ai nghe thấy gì vậy?”, Đường Phong bất mãn kêu lên. “Có phát ra âm thanh mà!”, mặt Từ Nhân Vũ đầy vẻ vô tội, “Tại hai cậu xem tấm bản đồ đó quá nhập tâm đấy chứ!” Đường Phong vẫn định tranh luận với Từ Nhân Vũ nhưng Hàn Giang hất tay: “Đừng nói nhiều nữa. Tiến sỹ, ban nãy anh nói rằng đây là một tấm bản đồ kho báu ư?” “Anh nghe anh ta nói linh tinh làm gì, ban nãy anh ta cố ý dọa chúng ta đấy!”, Đường Phong làu bàu. “Ai dọa các cậu làm gì, đây rõ ràng là bản đồ kho báu mà!”, tính ngang ngạnh của Từ Nhân Vũ lại trỗi dậy. “Sao anh biết? Lẽ nào trước đây anh đã từng nhìn thấy nó?”, Đường Phong hỏi. “Chưa”, Từ Nhân Vũ lắc đầu. “Vậy tại sao anh lại nhận ra đây là tấm bản đồ kho báu?”, Hàn Giang hỏi. “Chẳng phải trên đó viết rành rành đấy sao?” “Viết ư?”, Đường Phong không hiểu. “Hai cậu chỉ chăm chăm vào xem bản đồ, không chú ý tới góc dưới bên phải”, Từ Nhân Vũ nhắc nhở. “Ồ! Ớ đây đúng là có chữ thật!”, Hàn Giang ngạc nhiên. Đường Phong nhìn theo ngón tay Hàn Giang chỉ, nhìn thấy góc dưới bên phải bản đồ dòng chữ được viết bằng bút mực “Dân quốc tam thập ngũ niên, Xướng Quốc Hán phụ sử thuật, hội tàng bảo đồ nhất trương”. Chữ rất nhỏ, lại cộng thêm bị năm tháng mài mòn, nếu không nhìn kĩ thì cũng khó mà thấy được. “Đây đúng là một tấm bản đồ kho báu!”, Đường Phong hưng phấn hẳn lên, nhưng ngay lập tức im lặng. Anh nhớ lại mấy tấm bản đồ kho báu buổi tối trông thấy trong phòng ăn, lòng bất giác nguội lạnh. “Lại mọc ra một tấm bản đồ kho báu…”, anh lẩm bẩm. Còn Hàn Giang thì lại lặng thinh không nói năng gì. “Sao thế? Ngạc nhiên đến đờ đẫn rồi à?”, Đường Phong chọc chọc Hàn Giang. “Thảo nào người khách phòng phía đông lại hứng thú với tấm bản đồ kho báu trong phòng ăn đến vậy!”, Hàn Giang nhớ lại lời bà chủ nói. “Đúng thế! Xem ra đúng là người đó đến đây để tìm kho báu rồi, bởi vậy mới đêm đi ngày phục. Chỉ... chỉ có điều mấy tấm bản đồ kho báu của bà chủ đều là giả, tấm này liệu có phải là thật không? Ban nãy đi vội quá tôi chưa kịp xem kĩ xem nó là thật hay giả?”. Đường Phong tiếc rẻ nói. “Đường Phong, tôi đang nghĩ, giả sử tấm bản đồ kho báu này là thật, vậy thì có thêm câu này: trên tấm bản đồ, hàng loạt vấn đề đã liên tiếp nối đuôi nhau xuất hiện rồi đấy!” Đường Phong hiểu ý Hàn Giang: “Vậy chúng ta xem ý nghĩa của câu này trước đã. Trước tiên, câu này cho thấy thời gian vẽ tấm bản đồ này, năm Dân quốc thứ 35, tức là năm 1946; câu phía sau ‘Xướng Quốc án phụ sở thuật, hội tàng bảo đồ nhất trương’, theo tôi thấy thì ‘Xướng Quốc’ là tên của một người, ‘án phụ sở thuật’ nghĩa là theo như những gì cha ông kể để vẽ một tấm bản đồ kho báu, cũng chính là tấm bản đồ kho báu mà chúng ta nhìn thấy này”. “Xướng Quốc, chính là người vẽ nên tấm bản đồ này. Vậy cha ông ta là người thế nào nhỉ?”, Hàn Giang nghi ngờ nói. “Cái này thì chịu!” “Vậy tấm bản đồ này chỉ dẫn tới kho báu gì nhỉ?”, Hàn Giang trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nếu như vậy thì vòng tròn màu đỏ đó trên bản đồ chắc không phải bình thường đâu?” “Ý anh là...”, Đường Phong ngạc nhiên rồi bất giác rùng mình. “Vòng tròn đó rất khác thường, khả năng là nó đánh dấu vị trí kho báu!”, Hàn Giang suy đoán. “Kho báu trong núi Hạ Lan?! Vậy có liên quan gì tới chùa Hắc Thứu mà chúng ta đang tìm không? Đường nét quanh co uốn lượn kéo dài tới sa mạc đó rốt cuộc tượng trưng cho điều gì? Còn núi Mã Tung là nơi nào?”, Hàn Giang mụ mị hết cả đầu óc, không biết đâu mà lần. Đường Phong cũng không sao trả lời được câu hỏi của Hàn Giang. Từ Nhân Vũ đứng bên canh đã lờ mờ hiểu vài điều: “Thật thú vị, trên núi Hạ Lan này bổng dưng có tận mấy đoàn khách đến để tìm kho báu”. Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Giả sử vòng tròn đỏ đó chính là chùa Hắc Thứu mà chúng ta cần tìm, lại giả sử đường đứt quãng kia chính là đường dẫn đến kho báu, vậy chúng ta lại thử xem…” Ba người cùng chụm đầu vào màn hình máy tính quan sát. “Như vậy cũng không đúng, đường đứt quãng 2 phía tây không đi qua hai ngọn tháp ở cổng núi, rõ ràng không giống với tuyến đường của chúng ta”, Đường Phong suy đoán. “Nếu dựa vào suy đoán của cậu, vậy thì người khách bí ẩn ở phòng phía đông tại sao lại phải trọ ở đây làm gì, ông ta nên vào núi từ chỗ khác chứ!”, Hàn Giang nói. “Người ở phòng phía đông là người thế nào? Suy đoán theo thời gian, từ năm Dân quốc thứ 35 tới giờ, thì nhiều khả năng người vẽ nên tấm bản đồ kho báu này đã chết. Cho dù là còn sống đi chăng nữa, thì cũng không thể chạy tới núi Hạ Lan để tìm kho báu được!”, Đường Phong nói. “Hơn nữa ông ấy muốn đến tìm kho báu thì cứ vào thẳng núi mà tìm, sao phải trọ ở đây làm gì, lại còn lén lén lút lút ra ngoài vào buổi tối nữa chứ?”, Hàn Giang càng nghĩ càng rối. “Tôi thấy các cậu ăn no rửng mỡ rồi đấy, chạy vào phòng người ta tìm thấy tấm bản đồ kho báu vớ vẩn gì đấy xong lại không giải thích được, tự chuốc mệt vào thân”, Từ Nhân Vũ dường như hết kiên nhẫn: “Hãy nghĩ tới cái chúng ta cần tìm đi đã!” Lời của Từ Nhân Vũ khiến Đường Phong và Hàn Giang hết đường nói tiếp. Họ không tài nào liên hệ được mục đích hành động của mình với người đàn ông bí ẩn đi tìm kho báu ở gian phòng phía đông kia. 7 Cả đêm Đường Phong cứ trằn trọc. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, trong lúc mơ màng, anh cảm thấy hình như có người đang đứng cạnh cửa sổ. Anh liền mở bừng mắt, hóa ra là Hàn Giang. Hàn Giang đứng cạnh rèm cửa sổ, vén một góc rèm lên, lặng lẽ nhìn ra bốn ngoài. Anh đã mặc quần áo xong xuôi, đến cạnh Đường Phong: “Cả đêm không ngủ được à?” “Kì lạ thật?!”, Hàn Giang hình như hỏi mà không cần trả lời. “Anh lại phát hiện ra gì vậy?” “Từ tối qua đến giờ tôi vẫn theo dõi căn phòng phía đông, nhưng không thấy người đó về phòng.” “Còn phải nói, người đó đã lén lút ra ngoài thì đương nhiên không thể đường đường quay về từ cửa chính của nhà trọ được.” “Điều này tôi biết chứ. Cậu xem, cửa sổ phía sau phòng chúng ta vừa đúng có thể nhìn ra con đường trên núi đây này, cả đêm không thấy bóng đáng, cứ cho rằng người đó trốn được sự xăm soi đi chăng nữa, nếu về bằng đường cửa sổ phòng phía đông thì chắc chắn phải có động tình gì chứ, vậy mà tôi chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả.” “Có khi đang canh thì anh ngủ gật, không để ý thấy là chuyện bình thường mà.” Hàn Giang không nói nữa, Đường Phong nhìn đôi mắt đỏ mọng đỏ của Hàn Giang, nói: “Để tôi theo dõi cho, anh mau đi ngủ một lúc đi. Hôm nay chúng ta còn phải xuất phát nữa đấy”. “Hôm nay không đi nữa!”, Hàn Giang nói. “Không đi nữa?”, Đường Phong có chút ngạc nhiên. “Nghỉ thêm một ngày hẵng đi. Tôi phải gặp được cái người bí ẩn ở phòng phía đông đó đã.” “Vậy thì anh cần gì phải canh như vậy chứ! Chẳng phải hôm qua bà chủ đã nói rồi đấy thôi, người đó hàng sáng đều xuất hiện mà.” Hàn Giang thấy sắc trời đã sáng, liền nói: “Chúng ta đến phòng ăn đợi, tôi không tin là không có cách gì thấy được người đó.” Đường Phong hết cách, đành cùng Hàn Giang xuống phòng ăn. Nhưng hai người họ đợi từ sáng sớm tới gần 10 giờ cũng không thấy phòng phía đông có bất cứ động tĩnh gì. Đường Phong đành đến hỏi thăm bà chủ. Bà chủ nghe xong lắc đầu, nói: “Hôm nay lạ quá, mấy hôm trước cứ buổi sáng là ông đó xuất hiện, hôm nay thì ngược lại, từ sáng tới giờ chả thấy bóng dáng đâu cả!” Đường Phong định hỏi tiếp thì trên lầu bỗng có tiếng động. Chẳng mấy chốc, đôi tình nhân phòng phía nam đeo ba lô bước xuống. “Các bạn đi bây giờ sao?”, Đường Phong hỏi. “Ừm, chúng tôi xuất phát đây!”, cô gái rạng rỡ trả lời. Hai người thanh toán tiền trọ cho bà chủ, rồi cười cười nói nói ra khỏi nhà trọ. Nhìn theo bóng dáng họ xa dần, Đường Phong và Hàn Giang không hẹn mà gặp, đều chìm trong cảm giác bất an, nặng nề. 8 Trở về phòng, mọi người thảo luận đối sách. Hàn Giang quyết định buổi tối sẽ đột nhập vào phòng phía đông lần nữa, bất luận có kết quả hay không, sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát. Mọi người cũng đành phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Cả ngày, trong nhà trọ không thấy khách mới, cũng không thấy bóng dáng bà chủ đâu. Khi trời tối, nhà trọ yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức như nhập thành một thể với rặng núi tĩnh lặng xung quanh. Hàn Giang nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chầm chậm chỉ tới 9 giờ 30, phòng phía đông vẫn không chút động tĩnh. Kim đồng hồ từng giây từng phút nhích lên phía trước, 10 giờ 15 phút, đúng lúc Hàn Giang bắt đầu thất vọng thì đột nhiên, trong phòng phía đông vọng ra chuỗi âm thanh rõ nét. Anh mở trừng mắt, âm thanh này rõ ràng vượt qua sự dự liệu của anh. Tiếng gì vậy nhỉ? Đường Phong cũng cảm thấy kì lạ. Nhưng chỉ trong chốc lát, âm thanh lạ đó lại im bặt, trong và ngoài nhà trọ trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ. Đó là âm thanh gì vậy? Tiếng bước chân hỗn loạn? Tiếng dịch chuyển đồ đạc?... Trong lúc Đường Phong suy nghĩ rối bời thì Hàn Giang đã mở cửa phòng, rón rén đến trước cửa phòng phía dông, Đường Phong cũng đi theo. Hàn Giang đưa tay đẩy thử cửa phòng, giống hệt hôm qua, cửa đóng then cài. Anh lại lấy “công cụ gây án” của mình ra khẽ chọc ngoáy ổ khóa một lúc đã mở được cửa ra. Đường Phong theo phản xạ thò tay ra định mở cửa, nhưng lần này đã bị Hàn Giang kéo lại. Anh ra hiệu cho Đường Phong theo sau mình, còn anh nghiêng người, đưa tay trái ra, khẽ đẩy cửa phòng. Đường Phong để ý thấy ngay trong giây phút cửa phòng được đẩy ra, Hàn Giang tức tốc móc khẩu súng ngắn 92 của mình từ trong eo ra. Đường Phong hiểu rằng, chắc hẳn Hàn Giang đã cảm nhận thấy sự nguy hiểm nên bản thân anh cũng trở nên căng thẳng. Hàn Giang lách người một cái, bước vào phòng, Đường Phong cũng bắt chước theo Hàn Giang, lách người bước vào. Hàn Giang không dám mạo nhiên bật đèn pin, chỉ chầm chậm dò giẫm trong bóng tối, anh đứng im trong phòng, quan sát trong bóng tối. Kiểu quan sát này có lúc vốn không dựa vào mắt mà là dựa vào từng giác quan trên cơ thể, từng lỗ chân lông, từng tế bào... sau 30 giây đằng đẵng, anh bật đèn pin lên. Trước tiên là giường ngủ, trên giường giống hệt tối qua, gọn gàng ngăn nắp, không có người! Ngay sau đó, Hàn Giang dùng đèn pin quét khắp phòng một lượt, không có người. “Tiếng động ban nãy là thế nào?”, cảnh tượng trong phòng khiến Đường Phong cũng không kìm được sự tò mò của mình. Hàn Giang không trả lời Đường Phong. Anh bước tới cạnh giường, áp người xuống, mò chiếc va li dưới giường, dưới đó trống trơn! Hàn Giang sững người. Đường Phong ngạc nhiên hỏi: “Thế là thế nào?” Hàn Giang ngẫm nghĩ một lúc, đứng dậy, bước nhanh tới cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài đó không động tĩnh gì, sau đó anh đẩy nhẹ cánh cửa sổ đang khép hờ ra. “Cậu nhìn đây!”, anh dùng đen pin soi lên thành cửa sổ. “Bụi đất!”, Đường Phong trông thấy không ít bụi đất xuất hiện trên cửa sổ. “Không! Chính xác mà nói là vết chân, hơn nữa rõ ràng không phải của một người để lại!”, Hàn Giang vừa nói, vừa cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Tôi dám khẳng định, ban nãy ít nhất cũng có hai người vào phòng”. “Hai người?” “Đúng! Dĩ nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn không phải là vì có hai người, mà là trên bục cửa sổ sao lại có nhiều bụi đất như vậy. “Điều đó nói lên gì vậy?” “Hôm qua tôi cũng kiêm tra bục cửa sổ, trên đó không có bụi đất. Nếu giống như trước đây chúng ta suy đoán, người khách ở phòng phía đông vào bằng đường cửa sổ, vậy thì chắc chắn mỗi lần ra vào đây, ông ta đều cố ý phủi những bụi đất đi mới đúng.” “Ừm, đúng phải là như vậy. Nhưng lần này…” “Nhưng lần này trên bục cửa sổ lại xuất hiện rất nhiều bụi đất, cộng thêm âm thanh kì lạ ban nãy, va li hành lý cũng không thấy đâu nữa, tôi linh cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là…. hoặc là sắp xảy ra chuyện gì đó.. Nói tới đây, mắt Hàn Giang sáng lên. Anh nhảy ra ngoài cửa sổ, nói với Đường Phong: “Theo tôi!” Nói xong, Hàn Giang liền khom người nhảy khỏi tầng hai. Đường Phong không tài như Hàn Giang được, chần chừ do dự một lúc, cuối cùng anh mới nhắm mắt nhảy xuống dưới. Chân vừa chạm đất, Đường Phong đã nổi khùng, oán thán Hàn Giang: “Từ nay không nhắm mắt làm liều theo anh nữa, tôi bị anh hại sắp chết rồi đấy. Anh định làm cái trò gì thế hả?” “Tôi linh cảm sắp xảy ra chuyện rồi!”, Hàn Giang vừa nói vừa bước nhanh về phía con đường trên núi, Đường Phong đành vội đi theo. Trong bóng tối, hai người bước nhanh về phía núi hoang tĩnh mịch. 9 Sau khi Hàn Giang đi được vài trăm mét thì đột nhiên dừng lại, quay người lại nhìn chằm chằm về khoảnh rừng rậm bên cạnh. Đường Phong cũng dừng bước, khẽ hỏi Hàn Giang: “Sao thế?” “Tôi ngửi thấy mùi máu”, giọng Hàn Giang không to nhưng chắc nịch. “Mùi máu?”, Đường Phong giật mình, anh cảm thấy ớn lạnh, chân mềm nhũn cả ra. Hàn Giang kéo Đường Phong đi nhanh, tiến vào vùng rừng rậm. Chưa đi được mấy bước thì chân Đường Phong vướng vào thứ gì đó, mềm mềm, hình như vẫn còn ấm. Hai người giật bắn mình, bật đèn pin lên xem thì hóa ra đó là một người, một người nằm trên mặt đất! “Hình như là phụ nữ!”, Đường Phong lẩm bẩm. Hàn Giang đã lật người phụ nữ đang nằm úp lưng này lại, một cô gái tóc vàng, hóa ra là cô ta! “Fanny!”, Đường Phong kêu lên thất thanh. “Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”, Hàn Giang cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh cúi người xuống, kiểm tra hơi thở của cô ta thì thấy cô ta đã tắt thở rồi. Nhìn xuống phía dưới, thấy máu tươi đang xối xả tuôn ra từ ngực cô ta. “Hạ sát từ cự ly gần bằng khẩu súng lục không âm thanh 7,62 ly, một phát chết luôn!”, Hàn Giang nhanh chóng phán đoán. “Thi thể vẫn còn mềm, xem ra vừa mới trúng đạn.” “Sát thủ ở gần đây?!” Hàn Giang nói vậy khiến Đường Phong trở nên căng thẳng. Hàn Giang rút súng ra, quan sát xung quanh, rừng cây tối đen im lìm, chỉ có tiếng gió thổi vọng lại. Năm phút sau, khi Hàn Giang đã đi hết một vòng quanh khoảnh rừng không rộng lắm, để chắc chắn rằng anh và Đường Phong không gặp nguy hiểm gì, họ mới quay lại cạnh xác Fanny. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Trước đây mỗi lần Fanny xuất hiện đều cùng với Stephen, nhưng lần này… “Lần này cũng vậy…”, Hàn Giang ngắt lời Đường Phong. “Sao cơ? Anh đã phát hiện thấy Stephen?” “Không, nhưng tôi ngửi thấy mùi của hắn. Chúng ta đã tới núi Hạ Lan rồi, người bạn cũ của chúng ta không thể không xuất hiện.” “Ý anh nói là người đàn ông ở trong phòng phía đông?” “Tôi không dám khẳng định, nhưng khả năng này ngay từ đầu đã tồn tại rồi.” “Bởi vậy ban nãy anh nói phát hiện vết chân hai người trong phòng. Vậy còn va li hành lí đâu?” “Tôi tìm kiếm qua rồi, ở đây không có. Chắc là bị kẻ đã giết Fanny mang đi rồi.” “Vậy tại sao Fanny lại chết? Lẽ nào bị Stephen giết ư?” “Ai biết được? Có khi là chó cắn chó, chia chác không đều, có lẽ sự tình còn phức tạp hơn chúng ta tưởng nhiều.” “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?” “Sáng sớm mai báo cảnh sát, sau đó chúng ta theo kế hoạch ban đầu tiến vào núi.” Hai người thất thểu trở về nhà trọ, Đường Phong bỗng nhớ ra gì đó: “Cái chết của Fanny khiến tôi không thể không nghiên cứu lại tấm bản đồ kho báu kia lần nữa. Nếu tấm bản đồ đó quả thực thuộc về Stephen, vậy thì vòng tròn đỏ trên bản đồ kho báu có nhiều chuyện để nói đấy!” “Ý cậu là Stephen cũng đang tìm chùa Hắc Thứu? Còn vòng tròn đỏ trên bản đồ kho báu chính là kí hiệu chùa Hắc Thứu?”, Hàn Giang ngạc nhiên hỏi. Đường Phong gật gù: “Chỉ có cách giải thích đó thôi. Nhưng cũng có rất nhiều nghi vấn, bất luận vòng tròn đỏ đó tượng trưng cho chùa Hắc Thứu hay kho báu nào khác, nhưng tại sao trên bản đồ chúng ta không thấy kí hiệu của tuyến đường cụ thể để đến được nơi đó, cũng không có chữ chú thích? Tôi thật sự không hiểu, cái này gọi là bản đồ kho báu gì chứ?” “Lẽ nào đường đứt quãng đó tượng trưng cho tuyến đường?” “Cứ cho rằng đường đó tượng trưng cho tuyến đường đến vòng tròn đỏ đi chăng nữa thì cũng vô ích. Xung quanh đường đứt quãng đó cũng không có bất cứ kí hiệu tham chiếu nào, hơn nữa lại mờ ảo không rõ, đứt quãng liên tục. Không ai có thể chỉ dựa vào cái gọi là bản đồ kho báu đó mà tìm thấy đường đi đến vòng tròn đỏ đó được.” Hàn Giang không thể giải thích được mọi chuyện, đành lựa chọn im lặng. Hai người bận rộn hồi lâu cũng đã mệt mỏi rã rời, hôm sau còn phải khẩn trương lên đường nên liền chìm vào giấc ngủ.