Tử Thư Tây Hạ

Chương 50 : Biên giới không bóng người - bức ảnh huyền bí

Biên giới Trung – Mông không một bóng người – sẽ dẫn người đọc lên núi Hạ Lan để đi tìm ngôi chùa Giới Đàn bí ẩn. Trong tập này, tác giả đồng thời hé lộ cho người đọc thêm về những thế lực bí ẩn trong bóng tối cũng đang không ngừng ráo riết tìm kiếm bốn kệ tranh ngọc quý giá của Tây Hạ. Dãy núi Hạ Lan cao lớn nằm giữa sa mạc Badain Jaran và bình nguyên Hà Sáo, được xem là ngọn núi thần của dân tộc Đảng Hạng. Ẩn sâu trong núi là chùa Hắc Thứu – tự viện của hoàng tộc Tây Hạ và là nơi Lượng Tộ – hoàng đế thứ hai của vương triều Tây Hạ chào đời. Năm 1924, tàn quân của đội quân thổ phỉ hoành hành khắp vùng tây bắc Trung Quốc do Hắc Lạt ma cầm đầu, trên đường chạy trốn sự truy cản của đặc công Liên Xô đã chạy vào núi Hạ Lan. Nhưng tại chùa Hắc Thứu, tất cả đã bị hạ sát không rõ nguyên nhân, chỉ còn một kẻ duy nhất sống sót tên là Mã Viễn. Hơn hai mươi năm sau, Mã Viễn gia nhập quân đội Quốc dân Đảng và biến mất kì lạ trong khi thi hành một nhiệm vụ bí mật của Cục bảo mật. Từ đó, không ai biết được vị trí chính xác của ngôi chùa cổ Hắc Thứu nữa… Đường Phong và Hàn Giang đã giải mã thành công nội dung của “tử thư Tây Hạ” trên kệ tranh ngọc thứ hai và tìm được Thượng Tự của chùa Hắc Thứu, nơi vẫn được bảo tồn gần như nguyên vẹn sau bao năm tháng và sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Trong lần truy tìm này, đội Đường Phong đã chứng kiến rất nhiều điều bí ẩn khác thường. Cuối cùng họ khám phá ra rằng, nơi được coi là tự viện của hoàng tộc Tây Hạ lại chính là mộ táng của Một Tạng hoàng hậu, mẹ của hoàng đế Lượng Tộ. Cái chết của Hắc Lạt ma, cuộc bạo động của học viên tại căn cứ Tiền Tiến, nhiệm vụ bí mật của Cục bảo mật, mục đích của đoàn khảo sát Liên – Trung… tất cả sự việc này đều chỉ tới một địa điểm, đó là vùng đất hoang vu giữa hai nước Trung Quốc – Mông Cổ, nơi không hề có sự sống của con người, nơi mà ngay cả biên phòng hai nước Trung – Mông cũng xem là “điểm mù”. Chuyện gì mà có thể khiến người ta mấy chục năm sau vẫn nhớ như in, nhưng lại cố giấu giếm thật kĩ? Hơn nữa, trong hai người cùng giữ bí mật đó thì một người là Brainin, vị thiếu tướng mưu lược đã từng chinh chiến hàng trăm trận, người còn lại là Stechkin, tên tử tù giết người không ghê tay đang bị giam cầm trong chốn tù ngục. Bí mật đó rốt cuộc là gì? 1 Đường Phong và Hàn Giang lại một lần nữa đứng trước cửa phòng thí nghiệm của giáo sư Trần Tử Kiến, bởi vì trước đó một tiếng đồng hồ, họ đã nhận được cuộc điện thoại của Tiểu Lô, trợ lý của giáo sư Trần, báo rằng: chiếc xương sọ để trong két sắt mang về từ Saint Petersburg, đã không cánh mà bay. “Đúng là có ma rồi!”, Tiểu Lô vừa trông thấy Đường Phong và Hàn Giang đã kêu lên. “Bình tĩnh, chuyện là thế nào?”, Hàn Giang trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thật điềm tĩnh. “Tôi... tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thì... thì lần trước khi giáo sư Trần chết ở đây, anh đã bảo tôi cất chiếc xương sọ đó, và cả tượng hình đầu người do giáo sư làm vào két sắt, không có lệnh của anh thì không ai được phép đụng vào. Tôi đã làm như anh dặn, cất hết những thứ đó vào két sắt. Mấy hôm nay không có ai đụng gì vào két sắt, nhưng sáng sớm nay, lúc tôi mở két để lấy một số tài liệu thì phát hiện ra chiếc... chiếc xương sọ đó đã không cánh mà bay”. “Mau dẫn chúng tôi đi xem!”, Hàn Giang nói bằng giọng ra lệnh. “Chiếc két sắt này chỉ có hai chiếc chìa khóa, giáo sư Trần một chìa, tôi một chìa. Sau khi giáo sư Trần chết, chìa khóa của ông cũng để ở chỗ tôi, vậy tại sao đồ trong đó lại mất được nhỉ?” Tiểu Lô lẩm bẩm, và dẫn Đường Phong và Hàn Giang đến trước chiếc két sắt để trong góc phòng thí nghiệm. Đường Phong cẩn thận quan sát chiếc két sắt một lượt, rồi nói với Hàn Giang: “Không thấy vết bị cạy!” Hàn Giang khẽ gật đầu, quay ra nhìn Tiểu Lô. Tiểu Lô vội vàng móc hai chiếc chìa khóa ra, giải thích: “Hai chiếc chìa khóa đều ở đây.. “Có ai khác dùng không?”, Hàn Giang ngắt lời.. Tiểu Lô. “Chắc chắn không có ai”, Tiểu Lô trả lời rất dứt khoát, “Chắc chắn không có ai chứ?”, Hàn Giang nghi ngờ nhìn Tiểu Lô. Tiểu Lô bị Hàn Giang nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà: “Các anh nghi ngờ tôi sao? Tôi lấy cái xương sọ vớ vẩn đó làm quái gì cơ chứ?” Hàn Giang vỗ vỗ vai Tiểu Lô: “Không phải tôi nghi ngờ cậu, tôi đang nghĩ xem là ai muốn lấy chiếc xương sọ đó?”. Rồi anh lại tiếp tục quan sát kĩ cửa sổ phòng thí nghiệm, không phát hiện dấu vết bị cạy phá, Hàn Giang càng nghi ngờ hơn: “Đúng thật là đang sống sờ sờ mà cứ như gặp ma vậy”. “Lẽ nào xương sọ đó đúng là u hồn của hoàng hậu Một Tạng, tự nó chạy đâu mất?”, Đường Phong lẩm bẩm. “Sao có thể thế được?” “Vậy cái chết của giáo sư Trần phải giải thích thế nào đây?” Hàn Giang im lặng. Đầu óc Đường Phong rối tung cả lên, anh cũng không nghĩ ra được manh mối nào, bây giờ rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng anh lại cảm thấy người lạnh toát. Cả hai không nói năng gì suốt đường về, họ đều im lặng ngẫm nghĩ về tung tích của chiếc xương sọ. Họ vừa về tới tổng bộ, anh lính gác ở cửa chính đã báo cáo với Hàn Giang: “Ban nãy có một cô gái tới tìm anh”. Hàn Giang ngớ ra một lúc, anh lính đó khẽ cười, nói: “Lại còn là một cô gái người nước ngoài rất xinh đẹp nữa chứ.” Đường Phong đoán ngay ra được là ai. Hàn Giang cũng nghĩ tới một người, nhưng anh vẫn nghiêm giọng: “Nghiêm túc chút đi!” Hàn Giang vội vàng mở cửa ra, khuôn mặt quen thuộc và xinh đẹp đó xuất hiện trước mắt họ, đó chính là Yelena. “Sao em lại đến Trung Quốc vậy?”, Hàn Giang hỏi. “Ngoài việc công ra, chẳng lẽ em không được đến sao?”, Yelena vặn lại. Hàn Giang lập tức cứng họng. Đường Phong đang định bỏ đi thì đã bị Yelena gọi giật lại: “Đường Phong, anh đừng đi, lần này tôi tới là vì có một phát hiện quan trọng”. “Ô?”, cả Đường Phong và Hàn Giang đều đồng thanh ngạc nhiên. Yelena lấy từ trong túi ra một bức ảnh được phóng to, đưa cho hai người. Đường Phong nhìn bức ảnh một lúc, phát hiện thấy bức ảnh được chụp ngoài trời, bối cảnh là một dãy núi nhấp nhô, phía gần là một ông lão người nước ngoài, tóc bạc xám, ăn vận giống như khách du lịch, khoảng ngoài 60 tuổi, nhưng dáng người thẳng, đôi mắt sáng, nét mặt phấn khởi nhìn về phía trước. “Người này là ai?”, Đường Phong hỏi. Yelena không trả lời ngay mà hỏi lại: “Email em gửi, các anh đã đọc hết chưa?” "Đọc rồi”, Đường Phong và Hàn Giang cùng gật đầu. “Người trên ảnh chính là Stechkin.” “Stechkin?”, Đường Phong tức tốc tìm kiếm trong đầu mình. “Đây chính là kẻ giết người tàn độc mà em nói tới sao?”, Hàn Giang ngạc nhiên. “Đúng, đó chính là Stechkin tàn độc”. “Trong bức thư thứ hai, chẳng phải em nói rằng Stechkin đã vượt ngục tẩu thoát rồi sao, còn Brainin thì bị thiêu sống, sau đó bọn em đã điều tra ra chưa?”, Hàn Giang vội vàng hỏi. Nghe những câu hỏi dồn dập của Hàn Giang, trước mắt Yelena lại hiện lên cảnh tượng khủng khiếp trong lần cuối cùng cô tới Bonika... 2 Yelena một mình lái xe trên con đường hướng tới Bonika, bên ngoài cửa xe là hoang nguyên trầm mặc. Đường đến vùng rừng rậm Bonika khiến tâm trạng người ta u uất, nhưng thời tiết hôm nay xem ra không tệ lắm, không có mưa tuyết, cũng không có cuồng phong, cảnh vật bên ngoài cửa sổ tuy không đẹp, nhưng lại giống như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng dưới ánh mặt trời sớm mai. Đến trưa, rốt cuộc Yelena cũng đã tới Bonika. Cô nhảy xuống xe và nhận ra mặt trời ban nãy hãy còn lơ lửng trên cao giờ đã biến mất, một đám mây đen khổng lồ đang từ phía tây bay tới, một lúc sau, đám mây đen đã bao trùm không trung u ám của Bonika. Bầu trời tối sầm lại, Yelena cũng thầm chột dạ. Cô nhìn cánh cổng màu đen của Bonika, bất giác cảm thấy ớn lạnh. Yelena tới trước cổng, ấn công tắc màu đỏ trên đó. Công tắc này nối đến phòng trực ban bên trong, nhưng cô đứng đợi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Cô lại ấn công tắc đỏ đó lần nữa, nhưng hai phút sau, vẫn không có bát cứ phản ứng gì. Yelena lập tức cảnh giác, cô lùi lại vài bước, quan sát một lượt cánh cổng đen, chiếc camera giám sát trên cổng đang hướng thẳng về phía trước, xem ra mọi thứ đều bình thường. Nhưng... nhưng cô đột nhiên phát hiện cánh cửa nhỏ trên cổng đang lay động, cô giật mình, dụi dụi mắt, nhìn chăm chú vào cánh cửa đó, đúng vậy, cánh cửa đang khẽ lay động. Cô bước tới gần cánh cửa, tim đâp liên hồi. Cô rút súng ra, nghiêng người khẽ đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhỏ bật mở. Yelena khẽ lách người, bước vào. Bên trong là phòng trực ban, phía trước mặt vẫn còn hai lớp cổng. Cô liếc nhìn phòng trực ban, trong này không có ai. “Lẽ nào nhân viên canh cổng rời khỏi vị trí trực?”, Yelena suy ngẫm, “Không! Cô Không đúng! Bất luận thế nào thì cổng chính cũng không thể mở toang như vậy!” Vừa nghĩ tới đây, Yelena liền nghe thấy một loạt tiếng súng rền vang vọng ra từ bên trong nhà tù Bonika, ngay sau đó lại là một tiếng súng khác. Dự cảm không lành, Yelena bước thật nhanh vào phòng trực ban, phát hiện người gác cổng đã tắt thở từ lâu, đang nằm sõng xoài trên mặt đất. Cô vội vàng lao đến cánh cổng thứ hai, cánh cổng thứ hai cũng đã bị đẩy ra, ngay sau đó là cánh cổng thứ ba... Lúc này tiếng súng trong Bonika đang rền vang, Yelena đã hiểu ra mình đang gặp phải điều gì. Trước khi tới, cô đã từng chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhưng cô vẫn không thể ngờ tất cả những điều này lại xảy ra nhanh đến vậy! Tất cả cổng lớn của Bonika đều đã bị mở tung, cô phải chạy ngay tới phòng chỉ huy, ở đó... Yelena không dám nghĩ tiếp nữa. Tiến vào Bonika, tiếng súng đột ngột im bặt, Yelena đứng sau cánh cổng thứ ba nhìn vào khoảnh sân ở chính giữa nhà tù được bao kín bởi các vòng hành lang giống kiểu giếng trời. Không có người, ở đây không có ai cả, bốn bề tĩnh mịch đến đáng sợ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có sắc trời là ngày một u ám. Đột nhiên, Yelena nghe thấy tiếng kêu của động cơ, âm thanh phát ra từ sân vận động trong khu vực nhà giam cạnh đó, đó là một khoảng sân lớn để cho các phạm nhân tới vận động giữa giờ. Âm thanh đó đinh tai nhức óc, như thể nó ở ngay trên đầu cô. Đó là âm thanh gì vậy? Yelena ngẩng đầu nhìn lên trên, cô trông thấy một chiếc trực thăng Mi-8 từ từ cất cánh trên sân vận động cạnh khu buồng giam... Giờ thì cô đã hiểu ra mọi chuyện, Yelena chạy thục mạng theo dãy hành lang bao quanh để tới khu nhà giam bên cạnh. Cô đẩy một cánh cửa sắt nặng trịch ra, rồi lại đẩy tiếp một cái nữa. Khi cô lao vào khoảnh sân trong khu nhà giam, trước mắt cô là từng thi thể lênh láng máu. Yelena không để ý nhiều nữa, cô giơ súng bắn về phía chiếc trực thăng đang quay vòng trên không trung, “Pằng! Pằng!...”, một trong những phát súng của cô đã bắn trúng một bên cửa kính của trực thăng, người trên đó lập tức bắn trả: “Tạch! Tạch! Tạch...”, đạn của khẩu đột kích M4 trút xuống người Yelena như mưa. Yelena không còn cách nào khác đành phải rút lui. Chiếc trực thăng từ từ bay cao hơn, cô không nhìn rõ người trong đó. Đột nhiên, một khuôn mặt khủng khiếp in lên cửa kính khoang trực thăng, Stechkin?! Yelena sững sờ, khi cô định thần nhìn lại thì chiếc trực thăng đã bay xa. 3 Yelena thất vọng cúi gập người, kiểm tra những thi thể trên sân vận động, có lính canh gác, cũng có cả phạm nhân mặc áo tù, không còn một ai sống sót, dường như họ bị kết liễu ngay từ phát súng đầu tiên. Tất cả thi thể của họ đều hướng về vị trí chiếc trực thăng vừa cất cánh, họ muốn làm gì? Lính canh gác thì bắn về phía kẻ vượt ngục, vậy những phạm nhân này thì sao? Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là họ cũng muốn nhảy lên trực thăng để tháo chạy, nhưng đã bị người trên đó bắn chết một cách dã man. Yelena run rẩy lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Ilyushin nhưng tay run bần bật, ấn mấy lần đều sai số. Rốt cuộc, cô cũng bấm đúng số, nhưng điện thoại lại bận liên hồi. “Chết tiệt! Hóa ra không có sóng!”, Yelena lầu bầu một câu rồi vội vàng đi về phía khu vực buồng giam, cô muốn xem bên trong có còn ai sống sót hay không. Trong đầu Yelena lập tức lóe lên khuôn mặt khủng khiếp của Stechkin, đúng là đồ biến thái, giết người không ghê tay. Mãi cho tới tận giờ, cô vẫn không dám chắc chắn rằng, mọi chuyện này đều từ gã Stechkin đó mà ra. Nhưng ngoài hắn ra thì tất cả những chuyện này còn có thể là vì ai khác nữa? Trong khu buồng giam một vùng tối đen, ánh đèn vàng vọt âm u trước đó cũng tắt ngấm, Yelena cẩn thận rón rén đi men theo dãy hành lang trong khu buồng giam tiến về phía trước. “Xoạt…”, Yelena đẩy cánh cửa sắt ra, cô không biết đây có phải là cánh cửa lần trước mình đã từng đi qua hay không, cô bật thiết bị soi sáng duy nhất trên người là chiếc điện thoại di động lên. Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, Yelena nhận ra từng buồng giam hai bên dãy hành lang. Cô từ từ bước lại gần một buồng giam, cảm nhận rõ tim mình đang đập thình thịch không ngừng, cô không biết mình sẽ còn gặp phải điều gì nữa. Khuôn mặt Hàn Giang đột nhiên hiện lên trước mắt Yelena. “Chết tiệt!”, Yelena âm thầm chửi rủa, hiện giờ cô cần phải tập trung tinh thần. Yelena bước tới trước cửa buồng giam, trên cửa là một dãy song sắt. Cô giơ điện thoại, kề sát vào song sắt, vì muốn nhìn rõ cảnh tượng trong buồng giam. Nhưng đúng lúc Yelena soi thẳng ánh sáng về phía song sắt thì “rầm” một tiếng... một khuôn mặt chảy thuỗn, ghê rợn đến mức khiến người khác đứng tim dính vào song sắt. Yelena hét lên thất thanh, sợ hãi đến nỗi lùi lại mấy bước, điện thoại cũng rơi cả xuống đất. Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại tắt ngóm trong hành lang, Yelena hồn xiêu phách lạc, quỳ xuống đất mò mẫm điện thoại của mình. Nhưng cô lại mò thấy một thứ mềm mềm. Cô bỗng cảm thấy tay mình dinh dính, còn hơi ươn ướt, đó là gì vậy? Cùng lúc đó, cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng. Cô giật thót tim, vội vàng rụt tay lại, đó là một mặt người máu me khủng khiếp! Cuối cùng, Yelena cũng đã mò được điện thoại của mình trong bóng tối. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, sắp hết pin rồi.. Cô muốn quay ra, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó cứ thôi thúc cô tiến lên phía trước. Cô hạ quyết tâm, gập điện thoại lại, dò dẫm bước qua cái xác đó, tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi sâu vào trong hành lang, mùi máu tanh càng nồng nặc. Yelena vừa đi vừa suy nghĩ hỗn loạn, kẻ cướp ngục là ai? Ai mà có đủ kiên nhẫn để lên một kế hoach cướp ngục táo bạo đến vậy? Chúng đã cứu ai đi? Stechkin! Chỉ mỗi Stechkin thôi sao? Lẽ nào tất cả nhũng việc này đều liên quan tới những gì mà mình đã hỏi Stechkin mấy hôm trước? Nghĩ tới đây, Yelena bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, nếu đúng như vậy thì quả là quá đáng sợ! Trong lúc Yelena đang ràng mình vì ớn lạnh, thì đột nhiên trên mặt đất có thứ gì đó chạm vào gót chân cô. Theo phản xạ, Yelena lùi lại vài bước, nhưng thứ đó sống chết bám chặt lấy cổ chân cô. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị thứ đó tóm lại, đẩy sát vào bức tường bên cạnh hành lang. Cô không thể chịu đựng được nữa nên đã hét lên. Giây phút này, cô không còn là nữ đặc công át chủ bài gì nữa, mà chỉ còn là một cô gái bị sự sợ hãi khủng khiếp xâm chiếm, cô đã hoàn toàn suy sụp! Tiếng hét thất thanh của Yelena vang vọng khắp hành lang trống trải tối om. Khi tiếng hét dần dần lắng xuống thì dường như cô nghe thấy một âm thanh, giống như một người nào đó đang tự lẩm bẩm, đó là một âm thanh đến từ địa ngục. Yelena thấy sởn tóc gáy, dường như cô đã nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục đó. Tựa vào bức tường lạnh cóng, cô thở hổn hển từng hơi, lồng ngực không ngừng phập phồng. Yelena chuyển súng sang tay trái, dùng bàn tay phải đang run rẩy móc điện thoại ra, một chùm ánh sáng nhỏ bé lóe lên trong bóng tối hành lang. Cô rón rén cẩn thận nhìn xuống chân mình, dưới ánh sáng điện thoại, rốt cuộc, cô đã nhìn thấy, thứ tóm lấy cổ chân mình là một cánh tay be bét máu. Lần nhìn theo cánh tay này là một người đang nằm dưới chân cô. Yelena soi điện thoại lên mặt người đó, lúc này cô mới nhận ra, đó chính là trung úy Igor. “Igor, thế này là thế nào?”, Yelena nhoài lên người Igor lớn tiếng hỏi, nhưng Igor đã ngất lịm. Yelena đứng dậy, cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, đứng không vững, đành phải tựa vào bức tường lạnh cóng. Cô thử gọi điện lại cho Ilyushin lần nữa, lần này thì có sóng, diện thoại cũng có tín hiệu, nhưng đầu bên kia lại từ chối bắt máy. “Gã Ilyushin đáng chết!”, Yelena chửi rủa.   Yelena lại dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại soi về phía trước; nhưng ánh sáng yếu ớt này vốn cũng chẳng soi được bao xa, hành lang tối đen sâu hun hút dường như không có điểm kết thúc. Tim cô đập thình thịnh loạn nhịp. Cô tuyệt vọng, không dám đi tiếp, nhưng cũng không muốn rút lui như thế. Trong đầu cô toàn là những cảnh tượng đáng sợ, chỉ có hình ảnh về Hàn Giang mới khiến cô bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng giây phút này, Hàn Giang đâu thể xuất hiện bên cạnh cô. Đúng lúc Yelena rơi vào thế bế tắc thì điện thoại của cô đột ngột đổ chuông, tiếng chuông điện thoại vang khắp hành lang, vừa hưng phấn vừa dị thường. 4 Trong văn phòng của Ilyushin tại Saint Petersburg, trước bàn làm việc, Ilyushin còn đang bận ôm ấp cô thư ký mới đến, dĩ nhiên làm gì có thời gian để nghe điện thoại của Yelena. Nhưng khi anh ta phát hiện ra số điện thoại hiện trên màn hình là của Yelena thì lập tức buông tay ra, vội vàng gọi lại cho cô. Cô thư ký bị hất ra, tỏ ý khó chịu với thái độ của Ilyushin, cô ta lẩm bẩm: “Điện thoại gì mà quan trọng vậy, không phải là người tình Ludmila của anh đấy chứ?” Bị Ilyushin cương quyết hất hất tay, cô thư ký hậm hực rút lui khỏi văn phòng. Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói hoảng hốt của Yelena: “Anh mau đem người tới Bo... lionika, ở đây xảy... xảy ra chuyện rồi. Stechkin bị người ta đưa... đưa đi rồi, tất cả những người canh gác và... và phạm nhân đều đã bị giết chết, cũng... cũng có thể vẫn còn người sống sót, mau! Anh mau... thật... thật quá khủng khiếp, tôi...”, Ilyushin chưa từng thấy Yelena hoảng hốt đến vậy, anh ta nghe xong đoạn tường thuật đứt quãng của Yelena mà bất giác lạnh toát sống lưng, ham muốn vừa được cô thư ký kích thích ban nãy giờ bỗng tắt ngóm. Yelena gọi điện thoại xong, lặng lẽ ngồi cạnh Igor, chờ đợi lực lượng hỗ trợ đến. Khi cánh sát và đặc công tới nơi thì trời cũng sẩm tối. Cô không phối hợp cùng họ lấy khẩu cung mà đi thẳng ra khỏi Bonika, lên xe của mình, lao về phía hoang nguyên mênh mông. Yelena nhấn ga, lao như bay trên đường quốc lộ. Bên ngoài cửa sổ không có lấy một tia sáng, Ilyushin đã từng cảnh báo cô rằng, đừng có đi trên con đường này vào buổi tối, bởi vì quanh đây không một bóng người, và đầy rẫy nguy hiểm, ngộ nhỡ nếu hỏng xe, ngộ nhỡ xe lao ra khỏi đường cao tốc... Cô đã không còn bận tâm tới những điều này, bởi cô biết, vẫn còn việc quan trọng hơn đang chờ đợi mình. May mà không lạc đường, may mà không xảy ra chuyện gì, khi Yelena lái xe qua vùng rừng rậm thì trời đã gần sáng. Nhưng đúng trong giây phút Yelena lái xe vào vùng rừng rậm đó, đôi mắt cô mở to, ánh sáng ngùn ngụt phản chiếu trong đôi mắt cô, ngọn lửa lớn đỏ rực cả khu rừng rậm.   Đôi tay Yelena lại bắt đầu run bắn lên, cô không thể không dừng xe lại, và phải dùng cả hai tay mới bấm được số điện thoại của Ilyushin: “Anh... anh mau đưa người tới biệt thự của Brainin đi, biệt thự của ông bị thiêu cháy rồi. Tôi đoán không sai mà, Stechkin xảy ra chuyện thì chắc chắn Brainin cũng vậy.” Yelena thẫn thờ đứng trước căn biệt thự của Brainin, nhìn ngọn lửa ma quái từng chút từng chút một nuốt trọn căn biệt thự và cả những gì xung quanh nó, căn lều bằng vải ni lông, nhà để xe, thảm cỏ… Xem ra ngọn lửa đã cháy từ rất lâu trước khi cô đến. Khoảng hai mươi phút sau, ngọn lửa dần lịm xuống, Yelena bất chấp nguy hiểm, lập tức tiến vào trong căn biệt thự hoang phế. Chẳng mấy chốc, một thi thể đã cháy xém hiện lên trước mắt Yelena. Cô bịt miệng, quỳ xuống, kiểm tra tỉ mỉ. Ở đây chắc là vị trí phòng ngủ của Brainin, thi thể đã bị cháy xém không còn nhận ra diện mạo, lúc này cô không thể xác định đây có phải là Brainin hay không. “Xem ra mình lại chậm một bước rồi”, Yelena thầm hối hận. Cô đứng dậy, kiểm tra lại những chỗ hoang phế khác, rốt cuộc, cô quay lại vị trí phòng khách. Cô nhìn quanh một lượt. “Mấy hôm trước mình còn đến đây, chính trong phòng khách này, Brainin đã kể lại ình nghe câu chuyện của mấy chục năm trước, thật không ngờ mới có vài ngày mà đã...”, Yelena đang nghĩ tới đây thì đột nhiên phát hiện ra một vật hình chữ nhật màu đen bên cạnh một thanh xà gỗ vẫn chưa cháy hết. Cô cúi người xuống, nhặt vật đó lên, là khung ảnh, một khung ảnh màu đen. Cô khẽ vuốt lớp tro bụi dày cộm trên khung ảnh đi, phát hiện bức ảnh trong khung chính là bức ảnh những thanh niên đang chơi trò ném tuyết, nó vốn được đặt trên lò sưởi trong phòng khách, chỉ có điều do bị lửa thiêu nên khung ảnh đã biến dạng, phần bên phải đã hoàn toàn bị cháy xém. Yelena cầm khung ảnh bị cháy biến dạng lên rồi nhìn xung quanh, khu rừng âm u tĩnh mịch, nhưng cô lại cảm thấy hình như trong rừng có vô số đôi mắt đang nhìn mình. 5 Yelena đang định nhìn kĩ lại bức ảnh thì Ilyushin dẫn người tới. Cô bước ra từ đống tro tàn, nói với Ilyushin: “Chúng ta lại đến muộn rồi!”. “Sao lại thế này? Thật... thật khiến người ta kinh hãi!”, Ilyushin lắc đầu, đầy vẻ hoài nghi. Yelena quay lại nhìn căn biệt thự đã bị cháy thành tro bụi, vừa giống như nói với Ilyushin, vừa giống như tự nhủ: “Có lẽ... có lẽ ngay từ ban đầu chúng ta đã phạm phải một sai lầm...” “Nghĩa là sao?”, Ilyushin không hiểu. “Nghĩa là sao? Anh vẫn chưa hiếu ư? Bây giờ nghĩ lại, suy đoán của Hàn Giang là có lý, năm 1964 bị thất lạc đó chắc chắn không đơn giản. Nhưng ngay từ đầu chúng ta đã không coi trọng nó, tôi còn không đặt chút hy vọng nào vào manh mối đó, cho rằng đó đơn thuần chỉ là tài liệu bị mất. Bởi vậy lúc điều tra, tôi chỉ coi đó là công việc bình thường, kiểm tra rồi loại trừ từng người một. Khi ba người Brainin, Isakov và Stechkin nằm trong tầm ngắm của tôi, ngay từ đầu họ đã đầy những bí ẩn, mà thời gian cả ba người họ thực thi nhiệm vụ bảo hộ Misha đều là trước hoặc sau năm 1964, nhất là Stechkin, vậy mà chúng ta vẫn không coi trọng họ. Tôi đã đến hỏi Brainin, rồi lại đến Bonika thẩm vấn Stechkin. Trước khi đi, theo như tình hình tôi nắm được thì Brainin là một ông lão tính khí kì quái, còn Stechkin lại là một gã cuồng sát biến thái, nhưng việc tôi đi hỏi họ cũng khá thuận lợi, những gì họ kể về cơ bản đã trả lời cho nhũng nghi vấn của tôi, rất khớp nhau, không có một sơ hở nào. Điều này khiến tôi dần dần buông lỏng sự nghi ngờ với hai người họ, và cũng mới có trận hỏa hoạn ngày hôm nay”, Yelena phân tích quá trình điều tra mấy người đó. “Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy chúng ta đã làm sai ở đâu!”, Ilyushin vẫn không hiểu. “Đúng vậy! Nếu theo cách chúng ta làm thì chẳng có gì sai cả, nhưng đừng quên đối thủ của chúng ta chắc chắn không phải hạng thường! Sau khi hỏi chuyện Brainin và Stechkin,tôi cho rằng, trong những gì họ kể vốn không có Cơ gì sơ hở, vì thế, ta sẽ tin rằng hai người họ không có vấn đề gì cả. Người còn lại là Isakov cũng được chứng thực là đã chết hai mươi năm trước, bởi vậy, tôi đã chuẩn bị kết thúc điều tra. Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc nghĩ không có sơ hở gì chính là sơ hở lớn nhất!”  “Ồ! Không sơ hở gì chính là sơ hở lớn nhất! Nghĩa là sao?” Ilyushin giật mình nhìn Yelena. “Brainin và Stechkin, một người sống trong biệt thự ngoại ô, rất ít khi giao lưu với ai, một người bị nhốt trong nhà giam được canh giữ nghiêm ngặt, càng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, hai người họ không thể thông cung với nhau, hơn nữa, điêu tra của chúng ta cho thấy, hai người họ đã nhiều năm không gặp nhau. Nhưng cũng chính hai người này, khi họ hồi tưởng lại kí ức của mấy chục năm trước, nội dung trần thuật lại đều hoàn toàn khớp nhau, không hề có chút sơ hở, điều này lẽ nào không đáng để nghi ngờ sao?” “Cô nói vậy làm tôi cũng nhớ ra đấy, đúng vậy! Đã qua bao nhiêu năm rồi, thông thường mọi người hồi tưởng lại kí ức cũ của nhiều năm trước, nếu không phải là chuyện quan trọng, khiến người ta không thể quên, thì chắc chắn sẽ có chỗ sai sót hoặc không chuẩn xác, nhưng hai người này kể chuyện lại rất khớp nhau”, Ilyushin cũng nghĩ tới vấn đề này. “Như vậy nói lên điều gì? Nó cho thấy đoạn hồi ức của bao năm trước đó đã khiến Brainin và Stechkin khắc cốt ghi tâm, khiến họ không thể không nhớ. Nhưng họ lại cùng nhau giấu giếm tôi một nội dung quan trọng và kể ra vài chuyện không có sơ hở, hết sức bình thường. Tôi nghĩ: chắc là họ đã chuẩn bị cho thời khắc này cách đó nhiều năm trước, bởi vậy cả hai mới tường thuật lại giống nhau đến vậy, không lộ chút sơ hở nào.”   “Ý cô là nhiều năm trước đây, Brainin và Stechkin đã dự liệu được sau này sẽ có người vì chuyện của Misha mà tới điều tra họ?”, Ilyushin ngạc nhiên. “Ừm, tôi nghĩ là vậy, chắc là còn có cả Isakov, có lẽ vẫn còn có cả người khác nữa. Chỉ như vậy mới có thể giải thích được mọi chuyện lúc này. Brainin, Stechkin và Isakov, chắc chắn có liên quan tới Misha, đồng thời cách đây nhiều năm, họ đã trở thành đồng minh của nhau, cùng tiến cùng lui. Bao nhiêu năm qua rồi, tuy bọn họ mỗi người một số phận, nhưng bất luận thế sự có chuyển biến ra sao, họ vẫn âm thầm tuân thủ giao ước năm nào, đến tận khi tôi tới tìm họ đế nói chuyện”. “Trời ơi! Sức mạnh gì mà có thể khiến họ sau bao nhiêu năm vẫn một mực đoàn kết như vậy? Họ phải biết rằng, thời thế đã thay đổi, Brainin là một vị tướng, còn Stechkin chỉ là một tù nhân thấp hèn, một người trên trời, một người dưới đất, vậy mà hai người họ vẫn giữ giao ước năm nào!”, Ilyushin không sao tin được. “Sự thật là như vậy, hình như họ đều đang giữ một số bí mật năm xưa, đây chính là điều mà chúng ta quan tâm. Tiếc là…” “Vậy trong số họ, ai mới chính là bàn tay hắc ám phía sau?” “Tôi không biết, có thể mấy người họ đều không phải, nhưng chắc chắn họ đều có liên quan tới chuyện trước đó”. “Có khi nào là Stechkin không nhỉ? Ông ta điều khiển từ xa từ trong tù, không ai ngờ được là ông ta. Nhưng khi cô đến thẩm vấn ông ta thì ông ấy đã hốt hoảng, vậy nên mới vượt ngục đào tẩu, đồng thời phóng lửa thiêu chết Brainin”, Ilyushin suy đoán. “Có khả năng đó, nhưng tôi cho rằng không thực tế; Bonika được phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, lại cách xa thành phố, ở đó khó mà điều khiển từ xa được. Còn ở đây, thi thể trong biển lửa đó có phải là Brainin hay không thì vãn cần phải tiến hành chứng thực thêm bước nữa.” “Sao cơ, cô vẫn nghi ngờ Brainin ư?” “Đừng quên Tymoshenko đã nhắc đến người có biệt danh là ‘Tướng quân!”, Yelena ngập ngừng một lúc rồi nói liếp: “Dĩ nhiên, theo như thông thường thì điều tra bước đầu của tôi phán đoán rằng, thi thể đó là của Brainin, hơn nữa Brainin quả thực cũng không giống bàn tay hắc ám phía sau lắm. Nhưng ngoài Stechkin và Brainin ra, thì chúng ta còn có thể điều tra ai khác đây? Trừ phi Isakov đội mồ sống dậy!” “Đúng vậy! Hiện giờ Stechkin đã tháo chạy, Brainin thì đã chết. Nếu Stechkin không lộ diện nữa thì chúng ta cũng không còn bất cứ manh mối nào khác. Ồ! Xem ra chúng ta lại quay về điểm xuất phát rồi!” “Đúng vậy, thượng tá, lý giải của anh rất chuẩn xác, giờ cần anh và cả cấp dưới của anh đẩy nhanh tiến độ làm việc, một mặt giám định thi thể đó, xác định xem đó có phải là Brainin hay không, rồi còn cần phải cứu sống Igor, tiến hành điều tra thêm bước nữa để lấy chứng cứ. Mặt khác phải đề cao cảnh giác, đề phòng gã biến thái quái quỷ Stechkin xuất hiện lại”, Yelena như đang giao nhiệm vụ cho Ilyushin, người có quân hàm cao hơn cả mình... “Stechkin? Ông ta vẫn có thể xuất hiện sao?”, Ilyushin không tin Stechkin có thể dễ dàng lộ diện đến vậy. “Lẽ nào lại không?”, Yelena giống như đang tự lẩm bẩm, “Có thể lắm chứ! Những kẻ đó đã dám mạo hiểm đến vậy, tốn bao nhiêu công sức để cứu ông ta từ Bonika ra, chắc chắn sẽ dùng tới ông ta!” “Có khi... có khi bàn tay hắc ám phía sau chỉ muốn Stechkin câm miệng”, Ilyushin suy đoán. “Ý anh là giết người diệt khẩu?! Nếu vậy thì thà biến ông ta thành một cái xác cháy đen giống Brainin thế này há chẳng tốt hơn sao?”, Yelena hỏi lại. Ilyushin gật đầu tán đồng. Yelena nói xong, quay đầu đi về phía xe mình. Ilyushin vội vàng gọi cô lại: “Cô giao cho tôi bao nhiêu là nhiệm vụ như vậy, còn cô thì làm gì thế?” “Tôi?”, Yelena cố nở một nụ cười với Ilyushin, “Tôi phải nghỉ ngơi chút đã, nếu không thì sẽ nổ tung mất!”. Nói xong, Yelena chui vào trong chiếc Fiat của mình, lao về phía rừng rậm tối đen. Yelena vừa kể xong đoạn hồi ức khiến người ta không khỏi rùng mình, Hàn Giang đã vội vàng hỏi ngay: “Vậy sau đó thì sao? Kết quả điều tra của bọn em thế nào?” Yelena nhún nhún vai, ngửa hai tay ra: “Trắng tay!”  “Trắng tay? Sao lại thế được?”, Hàn Giang truy hỏi. “Đúng thế! Thi thể bị thiêu cháy đó là Brainin sao?”, Đường Phong cũng hỏi. “Thi thể đó bị thiêu cháy quá nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể bước đầu phán đoán đó là thi thể của một người đàn ông trung niên hoặc già hơn, kết quả giám định cụ thể vẫn chưa có. Tuy Igor đã được cứu sống, nhưng anh ấy vẫn chưa cung cấp được manh mối nào có giá trị. Theo như anh ấy nói thì đám phần tử vũ trang đó tới bằng máy bay, bọn chúng phối hợp chặt chẽ trong ngoài với nhau, lực lượng vô cùng mạnh, mục tiêu rõ ràng là nhắm vào Stechkin. Bởi vậy, đến khi cảnh sát canh ngục phản ứng ra thì đã quá muộn rồi”. “Điều này hoàn toàn phù hợp với thủ đoạn hành động của bàn tay hắc ám phía sau đó!”, Đường Phong phán đoán. Yelena gật gù: “Hiện giờ có hai điểm khiến tôi đau đầu, một là, tại sao sau khi tôi tới tìm Stechkin và Brainin thì họ lại xảy ra biến cố lớn như vậy?” “Thì rõ ràng là xung đột với việc điều tra của em rồi!”, Hàn Giang nói. “Đúng vậy, Stechkin bị nhốt trong tù mấy chục năm cũng chẳng có ai đến cứu, Brainin về hưu cũng hơn chục năm rồi, đang sống yên ổn. Nhưng em vừa tìm tới họ thì họ đã xảy ra chuyện.” “Điều đó cho thấy việc điều tra của cô đã động chạm tới dây thần kinh của hung thủ hắc ám phía sau, hắn không chấp nhận việc cô đi tìm Stechkin và Brainin”, Đường Phong phân tích.   “Điều thứ hai khiến tôi nghi ngờ là Stechkin và Brainin đã nhiều năm không liên lạc với nhau, nhưng khi tôi hỏi thăm họ về chuyện trước đây, thì họ lại trả lời gần như giống hệt nhau, không lộ chút sơ hở nào!”, Yelena nói. “Thì giống như cô đã phân tích với Ilyushin, còn có việc gì khiến người ta nhớ như in sau mấy chục năm nữa, đó chắc chắn là chuyện khắc cốt ghi tâm, không thể xóa nhòa rồi. Nhưng hai người họ lại tường thuật sự việc khớp nhau đến mức không lệch đi đâu được, điều này chắc chắn có vấn đề. Việc mà họ giấu giếm đã xảy ra mấy chục năm trước rồi, vậy mà vẫn khiến họ phải né tránh đến nhường vậy, tôi nghĩ chắc chắn là do họ sợ hãi điều gì đó”, Đường Phong suy đoán. “Sợ hãi điều gì đó là sao?”, Yelena hỏi lại. “Tôi nghĩ điều đó chắc chắn có liên quan tới năm 1964 bị thất lạc. Những người tham gia bảo vệ Misha năm 1964 nhất định đã gặp phải một biến cố lớn trong cuộc đời họ vào năm đó”, Đường Phong nói. “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng hiện giờ Misha đã chết, Isakov cũng chết rồi, Brainin cũng chết, Stechkin thì vượt ngục, vậy còn ai là người trong cuộc năm nào?”, Yelena chau mày. “Có lẽ...”, Hàn Giang ngập ngừng một lúc, Đường Phong và Yelena cùng nhìn Hàn Giang, “Có lẽ vấn đề là ở chỗ Stechkin...” “Ồ?” “Mọi người nghĩ mà xem, theo như suy đoán ban nãy, bàn tay hắc ám phía sau không muốn để chúng ta tiếp xúc với người biết được chân tướng sự việc năm nào. Giả sử Misha và Brainin đều bị bàn tay hắc ám đứng sau hại chết, vậy thì tại sao Stechkin lại được chúng cướp ngục cứu đi? Nếu không muốn Stechkin mở miệng thì cho luôn hắn ta một phát súng là được rồi. Người chết rồi thì đâu còn mở miệng được, vậy sao chúng phải cứu hắn ta ra?”, Hàn Giang vừa suy đoán vừa nói ra nghi ngờ của anh. “Ý anh là Stechkin chính là bàn tay hắc ám phía sau?”, Đường Phong kinh ngạc. Hàn Giang lắc đầu: “Hiện giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng không thể loại trừ khả năng này. Yelena, vậy sau đó bọn em không tìm kiếm Stechkin sao?” “Dĩ nhiên là có chứ. Ilyushin giăng lưới rất rộng, nhưng đến cả chút mùi vị của Stechkin anh ta cũng không ngửi thấy.” “Vậy bức ảnh này thì sao? Bức ảnh cho thấy gã này hình như hiện giờ đang rất ổn”, Hàn Giang nhìn bức ảnh nói. “Sau đó lại xảy ra một chuyện kì quái, chính là bức ảnh này. Có một hôm, Ilyushin đột nhiên nhận được bức ảnh này”, Yelena nói. “Không biết là ai gửi sao?”, Hàn Giang hỏi. Yelena lắc đầu: “Không biết, trong phong bì chỉ có bức ảnh này.” “Đây quả thật là chuyện kì quái, là ai đã gửi cho các cô bức ảnh của Stechkin? Là bàn tay hắc ám phía sau đó sao? Rõ ràng không thể. Hắn không thể cứu Stechkin xong lại cung cấp cho các cô manh mối để kiếm Stechkin!”, Đường Phong lẩm bẩm. “ừm, tạm thời các anh đừng quan tâm tới việc ai gửi bức ảnh vội, hãy xem bức ảnh này, các anh còn nhìn thấy điều gì không?”, Yelena hỏi Đường Phọng và Hàn Giang. “Nhìn thấy điều gì? Không phải là Stechkin sao?”, Hàn Giang ngẫm nghĩ một hồi cũng không nhìn ra manh mối nào trên bức ảnh. Nhưng Đường Phong hình như lại nhìn ra một số vấn đề: “Khung cảnh này...”, Đường Phong trở nên do dự, cuối cùng vẫn khẳng định, nói: “Khung cảnh này là ở Trung Quốc.” “Sao cơ? Stechkin đã từng tới Trung Quốc?”, Hàn Giang ngạc nhiên. “Tôi không những nhìn ra đây là Trung Quốc mà còn đoán ràng, rất có khả năng là chụp trên dãy núi Hạ Lan.” “Sao... sao lại như vậy được? Chỉ dựa vào bức ảnh này mà cậu có thể nhận ra Stechkin đã tới núi Hạ Lan ư?”, Hàn Giang không tin. Đường Phong chỉ vào cảnh trong ảnh, nói: “Anh nhìn chỗ này, khung cảnh là rặng núi phía gần toàn là cây hạnh nhân Mông cổ, trên dốc núi phía xa là cây vân sam Thanh Hải, hai loài thực vật này đều phân bố tại khu vực tây bắc nước ta. Theo tôi biết thì trên núi Hạ Lan cũng có hai loài cây này.” “Chỉ dựa vào cái này thôi sao?”, Hàn Giang bán tín bán nghi. “Còn nữa, anh nhìn vách núi cheo leo trong ảnh đi!”, Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang. “Trên vách núi? Hình như là hai con vật gì đấy, sơn dương phải không?”, Hàn Giang không hiểu ý Đường Phong. “Đó là cừu hoang Himalaya”, Đường Phong khẳng định. “Cừu hoang Himalaya?” “Giữa những vách núi dựng đứng cheo leo là nơi mà cừu hoang Himalaya rất thích sống. Cừu hoang Himalaya, cộng thêm thực vật trong ảnh, về cơ bản tôi có thể khẳng định bức ảnh này được chụp trên dãy núi Hạ Lan”, Đường Phong suy đoán. “Stechkin xuất hiện trên núi Hạ Lan?! Lẽ nào bọn chúng đã biết được kế hoạch tiếp theo của chúng ta?”, Hàn Giang có chút mơ hồ. “Xem ra, rất có khả năng bọn chúng lại đi trước một bước”, Đường Phong nói. Yelena không hiểu Hàn Giang và Đường Phong ý gì, vậy là Đường Phong kể lại cho Yelena nghe về tin tức mà giáo sư La giải mã được. Cô nghe xong, nói: “Vậy là, lần này tôi tới đây là quá đúng rồi. Bước tiếp theo chúng ta sẽ tới núi Hạ Lan, hi vọng không những có thể đoạt được kệ tranh ngọc mà còn tóm được cả Stechkin”. “Em? Đi cùng bọn anh sao?”, Hàn Giang nhìn nhìn Yelena, có chút do dự.   “Sao? Không được à? Cái gã Stechkin đó lợi hại hơn Stephen rất nhiều đấy, không có em, chỉ dựa vào anh chắc chắn không đấu lại với hắn đâu!”, Yelena nói. “Xem ra đành phải vậy thôi. Stephen vẫn chưa tóm được, giờ lại mọc thêm Stechkin!”, Hàn Giang lẩm bẩm. Mọi người chia nhau chuẩn bị, chẳng mấy chốc năm người Đường Phong, Hàn Giang, Yelena, Từ Nhân Vũ và Makarov đã lần lượt xuất phát.