Người tới đúng là Thẩm Huy, hắn che ở trước người Hoa Đào, con ngươi có chút âm trầm giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Chương Hoài Viễn. Vẫn một ngữ điệu lạnh nhạt, lại có chút nghiêm khắc, “Kinh thư Chương Hoài Viễn ngươi học để hết đâu rồi.” Môi Chương Hoài Viễn mấy máy vài cái, rốt cuộc cũng không nói được câu nào. Sợ hãi thu tay lại, rụt rè sợ hãi nói với Chương phu tử, “Phụ thân, về thôi. Về nhà đi.” Chương phu nhân hét một tiếng chói tai, đau lòng nhìn hai má đang sưng đỏ của nữ nhi. Hoa Đào hạ thủ không nương tay, dùng mười phần lực đạo. Mặt Chương Hoài Xuân lúc này đã sưng lên giống như đầu heo, hình năm ngón tay in trên mặt hết sức rõ ràng. Chương phu nhân nhìn nữ nhi đang dại ra, lại nhìn Chương Hoài Viễn suy sụp cùng Chương phu tử đang xấu mặt, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào. Đối phương người đông thế mạnh, mà Hoa Đào thì tâm ngoan thủ lạt nàng không thể động vào, liền oán độc nhìn Trinh nương liếc mắt mội cái. Trinh nương bị cái liếc mắt này làm cho sợ hãi, liền thụt lùi lại phía sau. Thẩm Nghị cảm giác được lập tức liền giữ Trinh nương lại, trấn an cỗ nhè nhẹ lưng nàng. Hoa Đào không hề có chút ý thức về việc mình suýt nữa bị người đánh, lại giơ tay hướng về phía Chương phu nhân, “Còn trừng?” Chương phu nhân co rúm lại một chút, nâng nữ nhi dậy. Trong tiếng cười nhạo của mọi người, chán nản đi theo Chương phu tử rời đi. Thẩm Huy lúc này mới thấy cái mặt bị sưng lên như cái đầu heo của Chương Hoài Xuân, cau mày nói với Hoa Đào, “Cô nương xuống tay quá nặng.” Xem cái mặt sưng đỏ kia, trở về dưỡng mấy tháng cũng không dám ra gặp người. Hoa Đào tức giận đáp, “Ngươi quản ta? Bản cô nương ta thích thế đấy!” Trinh nương xấu hổ giật nhẹ tay áo Hoa Đào, nhỏ giọng nhắc nhở, “Hoa Đào tỷ, vừa rồi là tam ca giúp tỷ.” Hoa Đào hừ một tiếng, tà tà nhìn Thẩm Huy liếc mắt một cái, “Cũng đâu có nhờ hắn giúp ta.” Vừa rồi khi Thẩm Huy đứng trước mặt nàng thay nàng đỡ một quyền kia, tim nàng liền đập nhanh tới mức mướn chui ra khỏi lồng ngực. Từ nhỏ, nàng đã quen đánh nhau, bị dính một tát cũng không sao. Thẩm Huy này là thư sinh yếu nhược đột nhiên xuất hiện, hại nàng giật mình làm tim nhảy thon thót lên, thực sự sợ hãi cú đánh kia làm thư sinh kỳ quặc này chết bất đắc kì tử. Thẩm Huy thối! Thư sinh yếu đuối! Đó chỉ là một người không có ý nghĩa gì với nàng, còn muốn nàng nói lời cảm tạ hắn á! Hắn không khen thì thôi, còn dám há mồm nói nàng xuống tay quá nặng. Nàng còn chưa đánh đủ đâu! Sớm biết cái tên Hỗn đản Chương Hoài Viễn kia dám hạ thủ với nàng, nàng sẽ đánh Chương Hoài Xuân kia thêm mấy bàn tay! Hoa Đào căm giận nghĩ. Nhìn không khí không ổn lắm, Thẩm Nghị chạy nhanh tới lôi kéo tay áo Thẩm Huy ngăn lại đề tài, “Tam ca sao lúc này lại trở lại thế?” Thẩm Huy thu hồi ánh mắt vẫn đặt ở trên người Hoa Đào, trả lời lại Thẩm Nghị, “Thư viện đến kỳ nghỉ dài ngày, ta sẽ trở lại sau, về nhà nói tỉ mỉ đi.” Mọi người quây xem náo nhiệt đã không còn mấy ai, đều tản đi hết. Thẩm tam ca trở lại, Thẩm Nghị cũng không mang Trinh nương đi y quán nữa. Dù sao, đi y quán cũng chỉ là ngụy trang, cùng Chương gia “ngẫu ngộ” mới là mục đích chính. Phùng tiên sinh cũng cáo từ mọi người. Một nhà Thẩm gia vui vẻ đi về. Hoa Đào vụng trộm liếc nhìn Thẩm Huy, vừa vặn Thẩm Huy quay đầu lại nhìn thấy nàng. Mặt Hoa Đào đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, sau đó cũng lập tức cáo biệt mọi người trong Thẩm gia, giống như chạy trốn về nhà mình, khiến cho Trinh nương cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao mặt Hoa Đào tỷ đột nhiên lại đỏ như vậy nhỉ? Hoa Đào một trận thành danh, từ nay về sau vinh quang thăng chức lên làm cô nương đanh đá nhất trấn Tú Thủy. Thậm chí còn rơi vào hàng đầu của các thôn chung quanh. Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy rất nhiều mẫu thân dọa đứa nhỏ nghịch ngợm không nghe lời nhà mình, “Con mà nháo nữa ta sẽ đưa con tới Lưu gia để Hoa Đào kia đánh con mấy cái tát!” Đứa nhỏ ấy liền ngừng khóc. Mười dặm xung quanh, những người xuất thân trong sạch đều không dám đến Lưu gia cầu hôn. Lưu ma ma mỗi ngày đều nhìn Hoa Đào mà than thở. Trấn trên, học đường của Chương phu tử, do mọi người trong trấn đều cảm thấy đức hạnh của Chương phu tử không tốt, sợ đứa nhỏ nhà mình bị dạy hư nên không đưa tới nữa. Cuộc sống của Chương gia ở trong trấn càng ngày càng gian nan, qua hai tháng đành phải chuyển nhà ra ngoài sống. Rất lâu rất lâu sau, người ta khi từ bên ngoài trở về có nói, Chương phu tử khốn cùng thất vọng, Chương Hoài Viễn phải đi làm người tính sổ thu chi cho gia đình khác, Chương Hoài Xuân gả cho người người trong nhà đó, tuy không phải lo ăn lo uống nhưng bà bà lại cực kỳ khó tính, động một chút là quy củ quy củ. Trong nhà còn có mấy tiểu cô khó tính, ngày nào cũng không thể làm hài lòng họ. Về phần Chương phu nhân, nghe nói sau khi chuyển đi khỏi trấn Tú Thủy không bao lâu thì cũng không còn… Chuyện này ầm ỹ mấy tháng cuối cùng cũng coi như chìm xuống. Mọi người nghị luận một thời gian rồi cũng chầm chầm tan đi. Trong lúc này còn xảy ra một chút chuyện nhỏ, chính là lão nhị Lưu gia là Thuận An đi hồ Châu, nghe nói là muốn đi học việc buôn bán. Lại nói về mấy người Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm gia sau khi trở về liền chia nhau ngồi xuống ghế. Liêu thị cùng Trinh nương lo trà nước cho ba huynh đệ rồi sau đó đi về phòng xem hai hài tử. Thẩm Phong thấy Thẩm Huy cũng rất vui vẻ, lại thấy có chút kỳ quái, “Giờ không phải lúc được nghỉ, tại sao thư viện của đệ lại nghỉ? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Sắc mặt Thẩm Huy có chút nghiêm trọng, tay cầm chén trà, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, “Ta nghe tin rằng, bệnh của vị kia dường như không nhẹ, sợ là… Ta liền tìm cớ về nhà tị nạn.” Thẩm Nghị và Thẩm Phong thoáng nhìn nhau, trên mặt ngưng trọng. Thẩm Phong là thương nhân, nếu triều đình có chuyện gì, hắn có thể nâng giá hàng lên, nhưng hắn có chút kỳ quái hỏi, “Gần đây giá hàng cũng không có tăng cao, nhất là giá vải, vẫn như giá thu năm trước.” Thẩm Nghị cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, Phùng tiên sinh mới từ kinh thành trở về, cũng chưa từng nghe thấy ông ấy nhắc qua. Tam ca, huynh có nghe lầm tin tức không?” Thẩm Huy lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Huynh vốn cũng không biết rõ, nhưng mà hôm trước nhìn thấy một vị bằng hữu, nghe hắn nói về mấy vì sao trên trời, hào quang chiếu mệnh của vị kia ảm đạm, tử khí quấn quanh. Thiên hạ đổi chủ, chỉ sợ là tai họa không còn xa nữa, khuyên ta sớm tính toán cho tốt.” Thẩm Phong chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Tam đệ, trước kia đệ cũng không tin mấy cái này, sao đột nhiên bây giờ lại… Thôi thôi, đệ về cũng tốt, cứ ở bên ngoài mãi lại khiến chúng ta nhớ thương đệ.” Thẩm Nghị không để ý đến việc này lắm, hắn chỉ quan tâm một thứ, “Tam ca, lần này huynh về được bao lâu?” Thẩm Huy suy Nghĩ một chút, “Lâu thì ba năm, nhanh thì một tháng.” Thẩm Nghị suy nghĩ, tặc hề hề hỏi Thẩm Huy, “Tam ca, huynh lấy cái cớ nào để về nhà a?” Chỉ thấy mặt Thẩm Huy đỏ lên, “Hôn sự.” Chỉ có hỷ sự hoặc tang sự mới có thể xin nghỉ dài hạn. Hắn cũng không có biện pháp khác a. “Ha ha ha ha…” Thẩm Nghị cười to ra tiếng, “Tam ca, bằng hữu của huynh có nói chuyện gần đây hoa đào của huynh hé nở hay không a?” Mặt Thẩm Huy đỏ lên, sao mà chưa nói được, nhưng mà hắn không có dám để ý a. (nở thật rồi anh ơi, mà đúng là hoa đào nhé) Thẩm Phong cũng cao hứng. Tam đệ rốt cuộc cũng thông suốt, “Được được, đệ xem trọng cô nương nhà ai liền nói cho đại tẩu đệ! Chúng ta lập tức đi cầu hôn.” Thẩm Nghị trực tiếp ôn quyền làm lễ với Thẩm Huy, “Tiểu đệ chúc mừng tam ca trước. Không biết nữ tử nhà ai có phúc như vậy, có thể trở thành tam tẩu của ta a?” Đột nhiên nhớ tới Hoa Đào, Thẩm Nghị bỗng nhiên tỉnh ngộ, “ Hoa đào hé nở, đúng là tam ca vừa rồi mới hội ngộ Hoa Đào nha! Hoa đào, hoa đào…. Ha ha, giỏi cho một Hoa Đào!” Thẩm Huy bị vài cái “Hoa đào” này làm cho cả người không được tự nhiên, rõ ràng biết rõ là Thẩm Huy cố ý nói hoa đào, vẫn không nhịn được nhớ tới khuôn mặt Hoa Đào, lập tức ngồi không yên, nhanh đứng dậy, “Sắc trời cũng không còn sớm, đại ca cùng tứ đệ cũng đi nghỉ ngời đi.” Mặt Thẩm Phong trầm xuống, nghiêm nghị nhìn Thẩm Nghị, “Đừng giễu cợt tam ca ngươi. Hoa Đào nhà Lưu gia kia làm sao có thể xứng đôi với tam ca ngươi chứ! Về sau chớ nói bậy, đi nghỉ sớm đi, lớn như vậy rồi còn quậy như đứa nhỏ.” Nữ nhân mạnh bạo như vậy, Thẩm Phong nghĩ lại đều cảm thấy không hợp chút nào. Thẩm Nghị vui vẻ rạo rực trở về phòng. Trinh nương còn đang chờ hắn a. Hắn ôm cổ Trinh nương, “Nương tử, hôm nay giúp nàng hết giận, vui vẻ không?” Trinh nương cười xinh đẹp, “Đa tạ tướng công, ta thế nhưng rất ngạc nhiên đó. Hoa Đào tỷ thật lợi hại!” Nhãn thần Thẩm Nghị sáng lên. Hắn mặc kệ lí do thoái thác kia của đại ca. Hắn vẫn cảm thấy tam ca đối với Hoa Đào có chút ý tứ nha, “Nương tử, nàng cảm thấy con người của tam ca ta như thế nào?” Trinh nương ôn nhu cười, “Huynh hỏi cái này làm gì? Con người tam ca tốt lắm a.” Ánh mắt Thẩm Nghị càng sáng, “Nếu Hoa Đào cùng tam ca ta… Nàng cảm thấy… Được không?” Trinh nương cười xì một tiếng, “Hoa Đào tỷ? Cùng tam ca? Huynh nghĩ cái gì vậy!” Sắc mặt thẩm Nghị vẫn như cũ, đem lời vừa rồi của Thẩm Huy nói lại một lần. Lại phân tích một chút cho Trinh nương, “Tính tình tam ca luôn lạnh lùng, hôm nay cư nhiên lại ra tay giúp Hoa Đào. Hơn nữa nàng cũng nhìn thấy, lúc Hoa Đào đi cả mặt đều đỏ. Nói không chừng cả hai người bọn họ đều có ý với nhau a.” Trinh nương nghe xong vẫn cười lắc đầu, “Tính tình Hoa Đào tỷ cổ quái, không biết là nhờ bao nhiêu bà mối rồi. Cao ngại cao, thấp ngại thấp, ta cũng không biết trong lòng tỷ ấy rốt cuộc là muốn gả cho dạng người gì. Tam ca cũng tốt, nhưng mà tam ca ít nói, Hoa Đào tỷ lại mở mồm thì không kiêng kị gì ai. Trong lòng huynh ấy lại nhớ mãi không quên tam tẩu. Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện trong lòng tam ca có người, Hoa Đào tỷ nhất định không nguyện ý.” Thẩm Nghị nghe xong thấy cũng đúng. Tam ca không quên nổi tam tẩu đã mất là chuyện ai cũng biết. Vì vậy lập tức mất hết hứng thú với việc này, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ. Thẩm Phong cùng Liêu thị cũng bàn về chuyện Thẩm Huy. Liêu thị một lời đáp ứng sẽ tìm cho Thẩm Huy một cô nương tốt. Thân là đương sự, Thẩm Huy đang nằm trằn trọc trên giường, một hồi nghĩ đến khuôn mặt Tôn thị đã mất, một hồi lại nghĩ tới khuôn mặt của Hoa Đào. Nghĩ nghĩ, cả đầu cũng chỉ toàn Hoa Đào. Lần đầu tiên thấy nàng là khi nàng lạc đường, thấy bộ dáng nàng khẩn trương đến mức vô thố, mình tốt bụng chỉ đường cho nàng, nàng chẳng những không cảm kích lại còn nhe răng mở miệng châm chọc hắn. Lần thứ hai thấy nàng là khi nàng đang đánh người. Nhìn nàng suýt chút nữa bị người khác đánh, chính mình không chút nghĩ ngợi xông lên ngăn cản, nàng chẳng những không cảm tạ lại còn giống hệt như lúc trước rặt một bộ dáng không thèm quan tâm. Nghĩ nghĩ, hắn cười rộ lên. Không giống hắn trầm lặng, không chút sức sống, nàng luôn rất có tinh thần, không hề cố kỵ việc cười to thoải mái, lúc đứng bên đường đánh người, rõ là một cô nương dữ dằn không chút quy củ, nếu nàng mà tỏ vè ôn nhu, không biết sẽ có bộ dáng như thế nào nữa? Trong lòng Thẩm Huy nóng lên, có một loại khát vọng nào đó đang hò hét bên trong lòng hắn. Có lẽ người nọ nói rất đúng, hoa đào của hắn thật sự hé nở. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Theo yêu cầu của quý vị, ta rốt cuộc cũng quyết định đem tam ca bán cho Hoa Đào….. Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, chương này cũng chỉ tàm tạm vậy thôi, ủy khuất Thẩm tam của chúng ta…