Cha Thạch Đầu ôm nó vào phòng, vừa cười vừa nói với bà nội Thach Đầu: “Mẹ, Thạch Đầu không có chuyện gì rồi, đứa nhỏ ham chơi chạy đến trên núi không cẩn thận té xuống, may mà không có vấn đề gì lớn, sau này Linh Tử sẽ trông coi nó cẩn thận.” Bà nội Thach Đầu không tin, hừ lạnh một tiếng: “Sớm biết các ngươi không nuôi nổi đứa nhỏ, nói các ngươi không tin, càng muốn tự mình nuôi, hiện tốt lắm, đứa nhỏ đang tốt lành giờ té bị thương chân, đã đi trên núi kia vô số lần, làm sao trùng hợp lại xảy chân té xuống? Nào có chuyện như vậy?” Ông nội Thạch Đầu Dương Nghĩa Trí là thôn trưởng thôn Dương gia, ngoại trừ Dương Khai Thạch còn có một đứa con lớn, chính là cha của Dương Minh Duệ, Dương Phong. Bởi vì làm chút buôn bán kiếm tiền ngoài thị trấn, về sau lại ở luôn trên trấn. Lần này Dương Minh Duệ trở về chơi. Sau khi ở riêng, Dương Khai Thạch và cha mẹ vẫn chung một cái sân, chỉ là không ăn cùng nhau, đứa nhỏ đương nhiên cũng do hai vợ chồng tự mình nuôi. Lúc này mẹ Lan Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên liếc nhìn chân Thạch Đầu, mặt lộ vẻ đồng tình nói: “Ái chà, làm sao bị thương thành như vậy? Đứa nhỏ thật là đáng thương! Khai Thạch huynh đệ, thẩm nói đúng đó. Những đứa trẻ trong thôn này từ nhỏ lớn lên ở đây, đi lên núi không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể vô duyên vô cớ bị té đây? Lúc đầu có người thấy nhà người ở trên núi kia đưa về, chẳng lẽ…” “Tẩu đừng nói lung tung.” Không đợi mẹ Lan Hoa nói xong, cha Thạch Đầu lập tức cắt đứt lời nàng, vốn Bách Thủ đã có ý tốt, để cho nàng nói tiếp, không chừng trong thôn sẽ lại truyền ra cái gì, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan đến Bách Thủ. Hắn quét mắt nhìn mọi người đi theo vào sân, lại nói: “Mấy đứa nhỏ Thạch Đầu và Duệ Nhi lên trên núi chơi, lúc xuống Thạch Đầu không cẩn thận bị té, may mà vợ Bách Thủ đi qua thấy được nên cứu nó, sau lại bảo Bách Thủ ẵm nó về, đều nhờ có hai vợ chồng bọn họ, nếu không lúc này chúng ta còn đang ở chỗ Vương đại phu kia kìa!” Cha Thạch Đầu giải thích với bà nội Thạch Đầu. “Thật sao?” Bà nội Thạch Đầu bán tin bán nghi, quay đầu nhìn về phía cháu trai lớn bên cạnh. Dương Minh Duệ năm nay mười tuổi, đã đến tuổi biết lý lẽ, thấy mọi người đều nhìn về nó, liền đàng hoàng nói: “Vâng ạ, lúc đi qua sườn núi đệ đệ không cẩn thận ngã xuống, chúng con cũng không dám đi xuống, con chỉ có thể về tìm Nhị bá.” Nghe vậy, gánh nặng trong lòng bà nội Thạch Đầu liền được giải khai. Bà không phải lão bà tử không hiểu lí lẽ, bà rất lo lắng những lời đồn đãi kia là sự thật, nếu không liên quan tới Bách Thủ, chuyện này đơn giản hơn nhiều. “Nếu vậy thì phải cám ơn người ta, hôm nào con phải nói cảm ơn người ta thật tốt.” Bà nội Thạch Đầu nói với cha Thạch Đầu. Cha Thạch Đầu lập tức cười đáp ứng, còn sợ người chung quanh nói lung tung, chỉ vào cái nẹp trên đùi Thạch Đầu nói với bà nội Thạch Đầu: “Vợ Bách Thủ này thật đúng là giỏi giang! Mẹ, mẹ xem phương pháp bó nẹp trên đùi Thạch Đầu này đi, là do vợ Bách Thủ nghĩ ra đó, như vậy sẽ không sợ đứa nhỏ thường ngày di chuyển lung tung làm bị thương đầu gối, có thể trợ giúp vết thương nhanh hồi phục…” Nói đến đây, hắn quét mắt nhìn mặt cả đám người lộ vẻ kinh ngạc, tiếp tục nói: “Lúc ấy Vương đại phu còn hỏi ta phương pháp này là ai nghĩ ra, còn nói thẳng biện pháp này rất tốt. Chúng ta quả thật rất biết ơn vợ Bách Thủ!” Bà nội Thạch Đầu có chút không tin: “Biện pháp này thật tốt như vậy, ngay cả Vương đại phu cũng khen thế?” Cha Thạch Đầu gật đầu. “Ái chà, nhìn không ra khuê nữ kia còn lợi hại như vậy, hiểu được nhiều như vậy nha! Là một người tốt a!” Trong lòng thêm cảm kích Loan Loan, như vậy có thể cố định vết thương, đứa nhỏ hiếu động, bọn họ cũng không cần cả ngày canh giữ nó! Bà nội Thạch Đầu vui vẻ cười ha hả lên, nhìn thấy cả cái răng bị hư. Thạch Đầu thấy có người cẩn thận nhìn cái nẹp buộc trên đầu gối mình, lúc Loan Loan trợ giúp nó trên núi, đứa nhỏ đơn thuần, lúc này trong lòng nó đã mất đi sự sợ hãi ban đầu với Loan Loan, giờ chỉ có tín nhiệm, liền đề cao giọng vui vẻ nói với bà nội nó: “Thím ấy còn bảo con phải ăn nhiều rau xanh và trái cây nữa ạ.” Bà nội Thạch Đầu ngẩn người, lập tức cười ha hả ôm Thạch Đầu nói: “Được, được, Thạch Đầu nhà chúng ta muốn ăn trái cây rồi, để ngày mai cha con đi chợ mua cho con nha, còn rau xanh, tối nay bà nội sẽ xào rau cho con được không?” “Vâng ạ!” Thạch Đầu lập tức lớn tiếng đáp, trên mặt còn có nước mắt, nhưng nhìn thật là đáng yêu. Buổi tối, gọi cả ông bà nội Thạch Đầu đến cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm, bà nội Thạch Đầu cảm khái nói: “Không nghĩ tới khuê nữ kia giỏi giang như vậy?” Cha Thạch Đầu liền nghĩ đến lần trước được chia một mảng thịt heo rừng lớn, nhà bọn họ ăn chút ít, chia ra chút ít để cho Linh Tử mang về nhà mẹ đẻ, hiện trong nhà còn dư lại một ít, mà thịt heo rừng nhà Bách Thủ đã đổi thành bạc rồi. “…Nếu quả thật nói không sao, bình thường theo chân bọn họ khắp nơi cũng không sao, trước kia những chuyện mê sảng này trong thôn cũng không biết do người nào truyền bậy nữa. Các con nhìn xem Lai Sinh mỗi ngày đều chạy lên núi, không chỉ không việc gì, còn được ăn ngon hơn trong nhà. Đều là người trong thôn, có khó khăn tất cả mọi người giúp một chút, xem ra cuộc sống hai người đó trôi qua cũng không dễ dàng…” Bách Thủ và Loan Loan có thể không sợ bị người ta nói mà đem đứa nhỏ xuống núi, chứng minh hai người này cũng là người tính tình thuần lương, giúp người cũng chẳng cần ai biết. Tựa như hai lần trước đưa đồ ăn ngon tới, người ta cũng rất tự giác đưa đồ đến trước. Mấy thứ đó đâu phải thuốc độc thạch tín, ai đụng tới thì hỏng bét chứ? Chẳng qua người ta mệnh khổ một chút, huống chi, Loan Loan cũng chẳng có chuyện gì, bọn họ ở xa thế kia còn sợ xung khắc cái gì? Hơn nữa hai vợ chồng này thoạt nhìn còn dễ chung đụng hơn cả nhiều người trong thôn. Bà nội Thạch Đầu đột nhiên nảy sinh hảo cảm với hai người Loan Loan. Cha mẹ Thạch Đầu gật đầu đồng ý, mà ông nội Thạch Đầu vẫn ngồi bên cạnh ăn cơm không lên tiếng! Hôm sau, đám người Bách Thủ vẫn lên núi chặt cây. Loan Loan đã nghĩ thông suốt chuyện cùng mẹ Nguyên Bảo đi lên núi đào măng. Vì muốn tạo quan hệ tốt với người trong thôn, nàng không ngần ngại nói kinh nghiệm làm giàu của mình với mọi người. Hai người đeo gùi vượt núi băng đèo lội suối đi tới ngọn núi thường đào măng kia. Loan Loan cẩn thận nói cho mẹ Nguyên Bảo măng lớn nhỏ như thế nào mới có thể đào, còn phải kiểm tra xem chỗ măng đào được có bị sâu bệnh hay không, lúc đào không thể làm hại tới cây măng nhỏ bên cạnh, muốn tốt phải đào cả củ măng ra, như vậy sẽ bán được giá cao, sau đó chính là mùa măng sinh trưởng. Một năm xuân hạ thu đông mùa nào cũng có măng, nhưng mùi vị măng mùa xuân và măng mùa đông là ngon nhất. Đồng thời, nàng còn nói cho mẹ Nguyên Bảo thời gian để đào măng của mỗi mùa. Mẹ Nguyên Bảo nghe rất thật tình, nàng không biết đào thứ này còn phải chú ý nhiều như vậy. Bọn họ ở đây hơn hai mươi năm lại không hề biết trên núi có sẵn bạc, những năm qua thật là đáng tiếc! Từ từ, mẹ Nguyên Bảo cũng bật máy hát, không còn e dè không tự nhiên như lúc trước, tùy ý nói chuyện với Loan Loan. Hai người vừa đào măng vừa nói chuyện, đợi đến khi măng đào được gần hết, sắp xếp gùi xong, Loan Loan nhìn cánh rừng một chút, măng căn bản đã bị nàng đào hết rồi, qua lần này, chắc vài hôm nữa mới đào được măng mùa đông! Hai người vác gùi từ từ đi xuống núi, thấy Loan Loan gầy yếu đi rất chậm, mẹ Nguyên Bảo chủ động lấy măng nàng đào được cho vào gùi của mình, ở giữa dùng lá cây ngăn cách, như vậy không dễ bị lẫn lộn. Như thế sức nặng trên lưng Loan Loan giảm bớt một chút, hai người xuống núi tốc độ cũng tăng thêm. Quanh năm làm việc nặng, mẹ Nguyên Bảo đeo một gùi măng lớn đi đường núi vẫn rất ổn định, tốc độ không chậm hơn nàng, Loan Loan phải cảm khái, mình còn phải tăng cường rèn luyện thêm! Một đường đi một chút, ngừng một chút rốt cục cũng về đến nhà. Mẹ Nguyên Bảo trở về nhà mình. Sau khi về đến nhà, Loan Loan đã thấy ngoài sân có một đống gỗ lớn, Bách Thủ và ông nội Lai Sinh đang đứng trên một chỗ đất bằng ngoài sân nói gì đó, bên cạnh còn có một người đứng, mặc quần áo cũ, ống tay áo vén lên, giày dính chút bùn, dĩ nhiên là tới hỗ trợ. Loan Loan kinh ngạc, là cha Nguyên Bảo.