Dường như Thạch Đầu đã quên khóc, sững sờ nhìn Loan Loan, đôi mắt ngập nước chứa vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Loan Loan lộ ra vẻ hòa ái dễ gần, kiên nhẫn trấn an Thạch Đầu một lúc lâu, vừa tiếp tục nhẹ giọng nói với nó, vừa giúp nó cẩn thận kiểm tra một lượt, đầu gối bị trật khớp, vấn đề không nghiêm trọng, nàng tìm hai nhánh cây nẹp đầu gối lại, cột thật chắc để trước khi chữa trị không động vào vết thương khiến tình hình trở nên hỏng bét. Làm xong hết thảy, đồng thời nàng cũng biết tiền căn hậu quả của mọi chuyện. Thạch Đầu là con trai của Dương Khai Thạch, gọi là Dương Minh Thạch. Thạch Đầu và Nguyên Bảo, Kim Đản, có cả Dương Minh Duệ, Dương Minh Duệ là con trai Dương Phong, anh trai của Dương Khai Thạch, mấy đứa nhỏ vừa đến trên núi chơi, trên đường trở về không cẩn thận té từ trên sườn núi xuống, vốn Dương Minh Duệ đã mang theo Nguyên Bảo xuống núi tìm người, Kim Đản ở lại chỗ này cùng Thạch Đầu. Lúc té xuống để lại chút máu khiến mấy đứa trẻ đều sợ hãi, bởi vì Kim Đản sợ nên sau đó cũng chạy xuống núi, để lại một mình Thạch Đầu, đứa nhỏ một mình có chút sợ nên liền khóc lên. Loan Loan không thể không an ủi nó, cũng thành công tiêu trừ phòng bị trong lòng đối với nàng. Xử lý xong những thứ này, phải mang đứa trẻ xuống núi, Loan Loan liền nói với Thạch Đầu: “Hiện giờ thím đi gọi người đến đưa con xuống núi, con ngoan ngoãn ngồi đây chờ thím trở lại, biết không?” Còn cam đoan với nó thêm một lần nữa sẽ lập tức quay lại ngay. Ngàn vạn lần không được thất hứa với trẻ nhỏ, nếu không trí nhớ của nó dành cho đối phương vĩnh viễn sẽ dừng lại ở giây phút hoảng sợ kia. Dù Loan Loan có chút tư tâm khi cứu đứa nhỏ này, nhưng bỏ qua những thứ đó, nàng vẫn phải làm như vậy, bởi vì nàng là một y tá, cứu người là thiên chức của y tá. Thạch Đầu rốt cục tin Loan Loan, gật đầu ưng thuận chờ nàng trở lại. Sau đó Loan Loan nhanh chóng trở về tìm được Bách Thủ. Bách Thủ vừa ôm Thạch Đầu từ trên núi xuống liền gặp phải vợ chồng Dương Khai Thạch đang gấp gáp lên núi. Mà Thạch Đầu vừa nhìn thấy cha mẹ mình lập tức oa oa khóc lên. Hai vợ chồng thấy Thạch Đầu đụng dập đầu gối, hai bên còn buộc nhánh cây, mặt trầm xuống. Bách Thủ cẩn thận giao Thạch Đầu cho Dương Khai Thạch. Hai người ôm đứa nhỏ không nói gì, vội vàng đi về phía trong thôn. Gãy xương, trật khớp các loại sợ sẽ bị thương hai lần, Loan Loan không yên lòng, lớn tiếng dặn dò hai người từ phía sau: “Đầu gối đứa nhỏ hơi bị trật khớp, tốt nhất lát nữa tới chỗ đại phu rồi mới lấy nhánh cây xuống.” Hai vợ chồng đều nghe thấy Loan Loan nói, nhưng không ai quay đầu lại. Lúc ấy vợ chồng Dương Khai Thạch đang làm việc ngoài ruộng, nghe thấy Dương Minh Duệ vội vàng hấp tấp chạy tới nói Thạch Đầu bị té dưới chân núi rồi. Lúc ấy hai người bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy tới liền thấy Bách Thủ đang bế đứa nhỏ. Chẳng biết tại sao, một khắc kia trong lòng Dương Khai Thạch lạnh lẽo. Nhà mình đã ăn đồ nhà Bách Thủ đưa đến vài lần, chẳng lẽ như vậy đã ứng nghiệm rồi sao? Báo ứng trên người đứa nhỏ. Tâm thần bất định vội vàng chạy tới chỗ Vương đại phu ở thôn bên cạnh. Chung quanh mấy thôn này chỉ có một đại phu, bình thường lúc không có chuyện gì Vương đại phu thường đeo hòm thuốc đi dạo mấy vòng quanh các thôn, xem xem mọi người có cần hỗ trợ gì không. Lúc ông không ra khỏi cửa, mọi người có một chút nhức đầu nóng óc liền tự mình đến nhà ông, đối với những ngoại thương đơn giản này ông vẫn có bản lĩnh. Vừa hay lúc này Vương đại phu không ra cửa, ông kiểm tra đầu gối, chỉ bị xước da, quả thật có chút trật khớp, nhưng không phải vấn đề lớn. Hai vợ chồng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xử lý băng bó kỹ càng, Vương đại phu còn cười ha hả nói: “Biện pháp xử lí vết thương tạm thời này của các ngươi quả thật không tệ, dùng nhành cây cố định kỹ chỗ bị thương, phòng ngừa dọc đường đứa bé đụng phải vết thương lại tăng thêm thương thế.” Trẻ con hiếu động, rất có thể sẽ làm thương tổn đến miệng vết thương. Cha mẹ Thạch Đầu nghe vậy đều ngẩn người. Liền nghe thấy Vương đại phu hỏi tiếp: “Không biết trong các ngươi vị nào là người băng bó vậy?” Hai vợ chồng đều lắc đầu, lúc nhận được đứa nhỏ thì trên đùi nó đã buộc cành cây, bởi vì mới vừa rồi quá lo lắng cho nên hai người cũng không kịp hỏi. Vừa hỏi xong, hai người mới biết được là mấy đứa nhỏ tự mình chạy lên núi chơi, Thạch Đầu không cẩn thận té từ trên sườn núi xuống, về sau được Loan Loan phát hiện, kêu Bách Thủ tới đưa về. Vậy là do đứa nhỏ nhà mình không cẩn thận té, không liên quan gì đến hai vợ chồng nhà Bách Thủ, Loan Loan còn tốt bụng băng bó cho Thạch Đầu. Trong lòng cha mẹ Thạch Đầu rất áy náy, mới vừa rồi hai người còn làm mặt cau có cho người ta xem. Tiếp xúc hai lần, Bách Thủ còn là một người rất không tệ, lần trước mọi người vào núi đào bẫy rập, hắn không chỉ dẫn theo mọi người cùng nhau đào, mà còn nói cho mọi người biết kinh nghiệm mình tổng kết được lúc đi săn thường ngày. Mặc dù không thích nói chuyện, không quen biểu đạt, nhưng hắn đối đãi với người khác thật sự rất chân thành. Mà Loan Loan, có lẽ trước kia mọi người không tiếp xúc nhiều, ấn tượng của mọi người với nàng cũng dừng lại theo như lời đồn đãi, tiếp xúc nhiều mới biết nàng có kiến thức hơn nhiều người phụ nữ khác, dễ chung sống, người vừa nhiệt tình, lại hiểu biết nhiều. Cha Thạch Đầu đang nghĩ xem có nên lựa lúc nào đó đến cảm tạ Bách Thủ hay không. Thời xưa, ngoại thương như trật khớp gãy xương phải dặn dò bệnh nhân nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng loại phương pháp cố định bằng nẹp vào lúc này vẫn hiếm người biết đến. Hơn nữa loại phương pháp băng bó này có thể trợ giúp phục hồi. Vì vậy Vương đại phu chưa từng thấy qua loại phương pháp xử lý này là bình thường, nhưng ông cũng là đại phu lâu năm, vừa nhìn đã biết trong đó có tác dụng kì diệu, không ngừng than thở, đồng thời còn vì không thể gặp mặt người băng bó trao đổi mà có chút tiếc nuối. Cha mẹ Thạch Đầu ở một bên nghe thì âm thầm kinh ngạc, không nghĩ rằng Loan Loan lợi hại như thế. So với lúc tới vội vàng, bây giờ cha Thạch Đầu ôm đứa nhỏ, hai người chậm rãi về đến nhà. Vừa vào thôn, còn chưa tới cửa nhà đã nhìn thấy bà nội Thạch Đầu đứng ngoài cửa rướn cổ lên nhìn về phía bên này. Vừa nhìn thấy ba người, bà nội Thạch Đầu vội vàng ra nghênh đón, nghẹn ngào kêu lên: “Ôi, Thạch Đầu của ta!” Thạch Đầu làm ổ trong ngực cha nó, qua một lát như vậy rồi nên không cảm thấy đau lắm, nghe được tiếng nói, lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên kêu một tiếng: “Bà nội.” Giọng điệu khàn khàn, ánh mắt hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn phiếm hồng do mới vừa rồi khóc quá kích động, cộng thêm nước mắt còn vương trên hàng mi, bây giờ nhìn thật đáng thương. Bà nội Thạch Đầu thật đau lòng, lại thấy trên đùi có thanh gỗ nẹp cứng, hốc mắt liền ngấn nước, đưa tay muốn ôm cháu nội ngoan của mình, rồi lại sợ đụng phải vết thương. Nghẹn ngào mắng mẹ Thạch Đầu: “Đứa nhỏ đã bị thương thành như vậy, các ngươi còn suốt ngày nhặt nhạnh cái gì đây?” Lại đưa mắt nhìn cháu trai lớn Dương Minh Duệ, may mà cháu trai lớn không có chuyện gì. Linh Tử biết vâng lời đứng một bên để bà nội Thạch Đầu tùy ý khiển trách. Đứa nhỏ lớn như vậy chạy lộn xộn khắp nơi là chuyện bình thường, trong nhà nhiều việc, nàng không thể ngày ngày đi theo. Nhưng người xưa lấy hiếu làm đầu, bị mẹ chồng mắng thì con dâu không được cãi lại. Dĩ nhiên cũng có người đanh đá đáp trả hai câu, như vậy sẽ bị người ta truyền ra bất kính với người lớn. Cha Thạch Đầu ở một bên nói giúp: “Mẹ, không có chuyện gì rồi, Vương đại phu nói không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian là được.” Bà nội Thạch Đầu trừng hắn một cái, mặt đen lên hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cha mẹ Thạch Đầu vội vàng hấp tấp bỏ lại ruộng vườn, không ít người làm việc trong ruộng bên cạnh đều thấy hiếu kỳ. Nghe thấy Dương Minh Duệ nói Thạch Đầu té từ trên núi xuống, tất cả mọi người đều giật mình. Sau lại có người nhìn thấy xa xa Bách Thủ ôm đứa nhỏ từ trên núi xuống, mà cha mẹ Thạch Đầu đón lấy đứa nhỏ cũng không về nhà, lại đi thẳng sang nhà Vương đại phu ở thôn bên cạnh, lúc ấy sắc mặt hai người thật khó coi. Mọi người bắt đầu bát quái suy đoán rốt cuộc tại sao Thạch Đầu té xuống, có liên quan gì tới Bách Thủ, tại sao sắc mặt cha mẹ Thạch Đầu khó coi như vậy? Lúc này nghe bà nội Thạch Đầu hỏi như vậy, tất cả mọi người đều vểnh tai. Thạch Đầu thấy bà nội trầm mặt nhìn cha mẹ nó, nhẹ nhàng túm túm chéo áo bà nội nó, nhỏ giọng nói: “Bà nội, bà nội, Thạch Đầu không đau, thật đấy.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Thạch Đầu còn vương nước mắt, bà nội Thạch Đầu chua xót trong lòng, nhìn thấy cháu trai hiểu chuyện, đúng là cháu trai ngoan của bà! Nhưng ánh mắt càng thêm nghiêm nghị ngó chừng cha mẹ Thạch Đầu.