Tú Sắc Nông Gia
Chương 158
Edit: Gấu mèo + Leticia
Beta: Tuyết Y
Buổi tối, Loan Loan và Bách Thủ gọi Lai Sinh vào cùng nhau mở cuộc họp gia đình nhỏ đầu tiên, chủ yếu là muốn nhìn thái độ của Lai Sinh một chút.
Loan Loan uyển chuyển, đơn giản kể lại chuyện một lần: “. . . . . . Người kia là quản gia của cha đệ, tới muốn đón đệ về. . . . . . Lúc đệ mới sinh ra cha đệ đã rời khỏi mẹ con đệ, ông ấy ở huyện thành cách trấn chúng ta không xa. . . . . . Sau khi đệ về sẽ có thể mặc quần áo đẹp, được ăn đồ ăn ngon, rốt cuộc đệ không cần phải làm việc nữa, nhưng sau này chỉ sợ đệ sẽ không còn được gặp lại ca và chị dâu, còn có cả Hán Nhi, còn và người ở Dương gia thôn, cũng không có cơ hội trở về nữa. . . . . .” Những thứ vòng vo Loan Loan nói hắn nghe không hiểu, nhưng nếu hắn không thể trở về, thì cũng nên chuẩn bị tư tưởng cho hắn trước.
Mặc dù kẻ ngốc không hiểu chuyện gì, nhưng nếu ngươi không nói tiếng nào tùy ý để hắn bị mang đi, hắn sẽ cho rằng là ngươi vứt bỏ hắn, trong lòng cũng sẽ ghi hận!
Lai Sinh đối với người gọi là cha kia rất xa lạ, toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở việc sau này sẽ có ăn ngon mặc đẹp, nhưng sau khi rời đi sẽ không trở về được nữa.
Hắn bèn bỉu môi hỏi: “Vì sao đệ không thể trở về nữa? Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, chị dâu, nếu không chúng ta mang theo Hán Nhi cùng đi đi!”
Trong lòng Loan Loan nghẹn ngào, dù hắn không biết đi làm gì, nhưng có thứ tốt cũng không quên hai vợ chồng bọn họ.
“Ca và chị dâu không thể đi. Đó là cha đệ, đệ còn có thể được gặp một ông nội khác, còn có thúc thúc bá bá, tỷ tỷ muội muội. . . . . .của đệ”
Sau một phen phí sức giải thích, Lai Sinh cuối cùng nói không muốn đi, nhưng trong lời nói lại có chút không nỡ bỏ những đồ ăn ngon kia.
Ngày hôm sau, Loan Loan liền bảo Bách Thủ đi chợ mua nhiều điểm tâm mà trước kia Lai Sinh không được ăn, vì thế Lai Sinh vô cùng vui vẻ!
Đến tiệc rượu ngày đầy tháng, mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu cùng hàng xóm láng giềng tới thật sớm giúp bọn họ, mấy nam nhân cha Thạch Đầu, cha Nguyên Bảo giúp đỡ Bách Thủ đi các nhà mượn bàn, ghế để ngồi. Mượn bàn ghế về xong, bọn họ dùng bút mực viết lên trên chân bàn và chân ghế, mà vì Lý Đại Trí không có mặt, nên đành nhờ ông nội hắn viết giúp tên nhà lên mỗi bàn để làm ký hiệu.
Lão nhân gia cũng là người nhiệt tâm, lúc tuổi trẻ cũng đọc sách viết chữ đẹp, nhưng không vì đây là chuyện nhỏ mà làm cho có lệ, đoan đoan chính chính viết tên tất cả các nhà đâu ra đấy.
Mọi người đứng một bên nhìn, đồng thời cười nói: “Phía trên này có tên nhà mình, sau này nhà ai có việc, sẽ không bao giờ bị lộn xộn đồ đạc của mọi người nữa!”
Hiện tại mẹ Loan Loan đối xử với Loan Loan và Bách Thủ đã có thay đổi lớn so với trước. Sáng sớm bà đã đến đây với cha Loan Loan, Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh.
Trong nhà chỉ có Mai Tử ôm con ngồi cùng Loan Loan. Vừa vào nhà, mẹ Loan Loan lập tức ôm cháu, miệng gọi “Cục cưng bé bỏng ơi, cục cưng bé bỏng à”. Vương Tiểu Thảo gọi Nhị tỷ rồi ngoan ngoãn đứng qua một bên, mà Vương Nguyên Sinh thì chỉ đi vào liếc mắt một cái rồi chạy ra ngoài.
Cha Loan Loan không tiện đi vào nên ở phía ngoài chào hỏi Bách Thủ, sau đó đi nói chuyện với những người lớn tuổi cùng thôn ở ngoài sân.
Hai vợ chồng Vương Lý tới chậm một chút, con nàng chỉ lớn hơn Đại Bảo và Tiểu Bảo mấy tháng, ngồi cùng Mai Tử trong nhà coi như hai người cũng có chung đề tài.
Lúc này, ngoài đồng đã không còn việc gì, Loan Loan và Bách Thủ chuyển vào thôn một năm nay nhân duyên càng ngày càng tốt, vì thế những người không có chuyện gì đều tới rất sớm.
Có khách đến nhưng Loan Loan không có cách nào tiếp đãi, chỉ có Bách Thủ đi chào hỏi. Ngày hôm đó phải cực khổ mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu, và cả mấy người Vương bà mối bận bịu trong bếp. Sau đó có thêm mẹ Loan Loan tới, bà bèn giúp đỡ Bách Thủ nhận quà.
Có người tặng thịt, có người tặng trứng gà, tặng gà các loại…, một đống đồ lớn xếp ở trong nhà chình.
Còn có một vài người bình thường ít đến thăm nhà bọn họ cũng bèn thừa dịp lúc này đi vòng quanh sân, sau lại đã cảm thấy quả thật nhà bọn họ thiết kế rất hợp lý nên trong thôn cũng có vài người bắt chước đào lỗ tháo nước trong sân. Hơn nữa cái hành lang của nhà bọn họ được nới rộng ra quả tực rất tốt, mưa không hắt đến, nắng không chiếu vào, theo như lời Loan Loan nói, vào ngày mùa thời tiết không tốt còn có thể để thóc lúa ở chỗ này.
Điều khiến cho những nam nhân kia hâm mộ chính là sân nhà Loan Loan nhìn rất sạch sẽ lại vừa không có mùi lạ. Rất nhiều nhà đều trực tiếp xây chuồng lợn ở một góc sân, nhất là ngày mùa hè, nếu không chăm quét dọn, thì đứng trong sân cũng có thể ngửi được mùi thối.
Nhưng chuồng lợn nhà Loan Loan lại ở phía sau, hơn nữa còn quét dọn rất sạch sẽ, bên cạnh còn trồng rau, cho dù có mùi cũng không nồng nặc lắm. Cuối cùng mà nói, họ nhìn cái sân rất thuận mắt.
Cả đám đều than thở trong lòng Bách Thủ thật là may mắn!
Nhưng mà mọi người cảm thấy đáng tiếc nhất chính là con đường lát đá xanh kia, xài nhiều bạc như vậy để lót sân mà quả thực không dùng để làm gì!
Sau đó bà mối Vương quở trách cả đám người kia: “Các ngươi thật đúng là không biết gì cả, không hiểu thì đừng nói lung tung. Các ngươi biết trong nhà ai mới trải đường đá phiến không? Đó đều là những nhà có tiền đấy! Người ta bất kể là vườn hoa, hay hành lang, sân nhỏ đều dùng đá phiến này, nếu không vì sao khi trời mưa những người nhà giàu đi dạo trong sân mà giày không ướt, cũng không dính bùn chứ. . . . . .”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu!
Nhưng có người vẫn cảm thấy ở nông thôn mà làm những thứ này thì thật lãng phí.
Ban đầu Loan Loan nghĩ quá tốt, nhưng sau khi trải lên mới phát hiện thật ra thì tác dụng của đường đá phiến cũng không nhiều như trong tưởng tượng. Cho nên Loan Loan ở trong nhà nghe cũng chỉ hé miệng cười cười chứ không nói gì.
Sắp xếp ổn thỏa mấy cái bàn ở ngoài sân xong, họ lại xếp ghế quanh bàn.
Bởi vì người đến quá nhiều, sau lại xin ông nội Đại Trí hỗ trợ, chuyển cái bàn nhỏ và ghế ra ngoài cửa nhà chính, đặt một xấp giấy, có người đi vào tặng lễ, hoặc tặng những thứ gì thì ông viết lên giấy ghi nhớ.
Sắp đến bưa trưa mà vẫn có khách tới, nhưng vị khách này cũng không phải là người trong thôn. Bách Thủ cùng Lai Sinh ra khỏi phòng bếp, chỉ thấy một người ăn mặc như gã sai vặt đứng trong sân.
Người nọ dường như nhận ra được Bách Thủ, nên thấy hắn đi ra ngoài, gã sai vặt đã đưa bao lễ trong tay tới nói: “Hôm nay Dư chưởng quỹ có chuyện không đi được, đặc biệt sai nô tài đến tặng cho tiểu thiếu gia chút lễ mọn.”
Lập tức mọi người trong sân đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bách Thủ cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ quán rượu còn cố ý cho người tới tặng quà, gã sai vặt đưa đồ đến rồi lập tức rời đi. Bách Thủ đưa bao quà cho Loan Loan, Loan Loan bèn để nó vào trong tủ.
Buổi trưa lúc ăn cơm, những cái bàn đi mượn đã đầy người ngồi, Loan Loan cho con bú trước, sau đó Bách Thủ bưng cơm và canh gà đi vào, lại gắp vài món ăn thanh đạm cho nàng.
Loan Loan ở trong phòng nghe tiếng nói chuyện ong ong ngoài sân, tiếng cười hì hì, tiếng mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu chào hỏi mọi người, còn mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ Loan Loan nói cười cùng người ta, tất cả đều lộ ra vẻ hài hòa ấm áp như vậy.
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau giúp đỡ thu dọn bát đũa, rửa bát, dọn bàn, rồi quét rác. Tiệc tan người đi, trong sân nhà dần dần khôi phục thanh tĩnh, Mai Tử và Bảo Sơn ôm hai đứa bé về, vẫn còn mấy người thường ngày có quan hệ tốt ở lại. Đám người mẹ Loan Loan cũng ở lại trong sân nói chuyện với người khác.
Loan Loan đi xuống giường mở hộc tủ, rồi nàng mở bao lễ vật kia ra, bên trong là vài bộ quần áo của trẻ con, ngoài ra còn có một cái hộp, trong hộp là một mảnh ngọc hình Quan Âm.
Nam mang Quan Âm nữ mang Phật!
Không ngờ Dư chưởng quỹ lại tặng đồ quý trọng như vậy, Loan Loan cẩn thận cất kỹ đồ đạc.
Ngọc có thể dưỡng người, nhưng ngọc mới mua thì cần có dưỡng bằng tinh khí con người, chờ dưỡng một hai năm rồi ngọc sẽ có nhân khí, linh khí, đeo trên người chính là ngọc dưỡng người rồi!
Sau Bách Thủ đi vào, Loan Loan lặng lẽ đưa mảnh ngọc cho hắn xem, Bách Thủ nhăn mày nói: “Tặng đồ vật quý trọng như vậy, ngày khác chúng ta còn phải đến nói cám ơn rồi!”
Sau đó mẹ Lan Hoa liền đi vào, Loan Loan cất kỹ đồ đi, Bách Thủ cũng ra khỏi phòng, Loan Loan mời nàng ngồi xuống, mẹ Lan Hoa cười tươi như hoa, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say một lát rồi khen mấy câu. Sau đó liền bắt đầu cảm thán: “. . . . . .Muội thì tốt rồi, cuối cùng cũng giúp nhà Bách Thủ huynh đệ kế tục hương khói, coi như là hoàn thành một nhiệm vụ lớn, sau này lại sinh thêm đứa con gái nữa. . . . . .” Tiếp theo bắt đầu tố khổ, càng về sau lại có chút ngập ngừng.
Trùng hợp Lai Sinh từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm bánh ngọt, Loan Loan kỳ quái, bánh ngọt kia cũng không phải là Bách Thủ mua. Nàng hỏi hắn, hắn nói: “Âu Dương quản gia cho đệ.”
Lần trước Loan Loan đã dạy hắn gọi Âu Dương Chất là Âu Dương quản gia.
Tiếp theo Bách Thủ đi vào, nói trong nhà lại có khách đến, Lai Sinh đã sớm chạy ra ngoài. Thấy hắn tựa hồ có lời gì muốn nói, mẹ Lan Hoa không tiện ở lại nên nói hai câu với Loan Loan rồi cũng ra khỏi phòng.
“Âu Dương Chất tới rồi à?” Đợi mẹ Lan Hoa vừa đi, Loan Loan liền đè thấp giọng hỏi.
Bách Thủ gật đầu: “. . . . . . Lại mang chút đồ ăn cho Lai Sinh, ta vốn muốn mời ông ấy vào ngồi uống trà, nhưng ông ấy không ngờ hôm nay chúng ta có chuyện vui, nên nói hai câu xong thì đi.”
Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, coi như Âu Dương Chất còn biết chút lễ số, đi thì tốt, chẳng qua là kế tiếp bọn họ phải suy nghĩ lần sau hắn sẽ tới lúc nào!
Lúc này người nghèo cho dù là tiệc đầy tháng cũng không lưu hành những thứ như trứng gà đỏ kia, cơm cũng chỉ ăn một bữa trưa rồi thôi, người nào có quan hệ đặc biệt tốt thì ở lại ăn cơm tối. Chờ một nhà mẹ Loan Loan ăn xong cơm tối, Bách Thủ tiễn mấy người ra cửa thôn, Loan Loan bảo Lai Sinh giúp thu dọn bát đũa.
Sau đó đóng cổng sân, Bách Thủ rửa xong bát đĩa, lúc này hai người mới bắt đầu kiểm kê quà tặng hôm nay nhận được!
Phần lớn đều là trứng gà và thịt, còn có bột mì, hai người cất danh mục quà tặng đi, lấy quần áo trẻ con quán rượu đưa tới ra, chất vải đều là hàng thượng hạng, mềm mại rất thích hợp cho trẻ con mới sinh, xem ra Dư chưởng quỹ vẫn rất để tâm. Nhưng không biết món quà này là ý tứ của Dư chưởng quỹ, hay là ý của quán rượu?
Về phần ngọc, Loan Loan quyết định chờ con lớn thêm chút nữa mới cho đeo.
Cất tất cả đồ đạc đi xong, hai người mới nói đến chuyện ban ngày, chắc là Âu Dương Chất cũng không ngờ hôm nay nhà Loan Loan bày tiệc rượu, biết nhiều người có một số việc khó mà nói nên mới để đồ lại rồi tự giác đi. Đồng thời lòng hai người lại lo lắng, hôm nay Âu Dương Chất đi, không biết ngày nào lại đến?
Ban ngày trông thấy bộ dáng Lai Sinh vui vẻ khi cầm bánh ngọt Âu Dương Chất đưa tới, Loan Loan không biết là mừng hay là lo. Bánh ngọt Âu Dương Chất mang đến mỗi lần mỗi khác, hơn nữa đều là đồ không mua được ở trấn trên, đoán chừng cũng không phải mua ở cửa hàng trên huyện thành mà do Âu Dương phủ làm.
Ngoại trừ ăn ra, Loan Loan không thể tưởng tượng được Lai Sinh có chỗ tốt gì khi trở lại Âu Dương gia?
Ngày hôm sau, Loan Loan mới ôm con đi lòng vòng trên đường thôn, đã có người đi tới hỏi nàng Âu Dương Chất là ai. Gã sai vặt ở quán rượu tới đã nói rõ thân phận, nên tất cả mọi người đều biết, nhưng Âu Dương Chất tới không tặng lễ cho tiệc đầy tháng con Loan Loan, mà cũng không nói rõ thân phận, chỉ mua đồ cho Lai Sinh, khó trách người trong thôn tò mò.
Có một số việc nói ít cho thỏa đáng, vì thế Loan Loan chỉ cười nói: “Bách Thủ quen biết bên ngoài thôi.”
Loan Loan và Bách Thủ quen biết chưởng quỹ của “Quán rượu Phúc sinh “, thì việc họ có thể quen biết những người khác cũng không kỳ lạ, thế nhưng vẫn có người không tin.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
443 chương
47 chương
51 chương
286 chương
55 chương
293 chương