Tú Sắc Nông Gia
Chương 157
Editor: Gấu mèo + Leticia
Beta: Tuyết Y Sáng sớm ngày hôm sau Bách Thủ lập tức đi chợ, Loan Loan sợ lại xảy ra chuyện gì, nên để Lai Sinh ở nhà chơi. Chưa tới bữa trưa thì Bách Thủ về, hắn đã nhờ Tạ đại ca và Mã đại ca ở huyện nha hỏi thăm, vì Âu Dương gia ở huyện thành, mà hai người họ chỉ là nha dịch nho nhỏ nên cũng không hiểu quá rõ chuyện của Âu Dương gia. Nhưng bọn họ đã đồng ý rồi, đợi khi bọn họ hỏi thăm rõ ràng rồi sẽ trả lời Bách Thủ.
Để bảo đảm, Bách Thủ lại đến quán rượu tìm Dư chưởng quỹ, Dư chưởng quỹ ngược lại lại biết người Âu Dương gia, nhưng chỉ biết Âu Dương gia cũng là gia đình thương nhân, mặc dù làm ăn không lớn bằng Tạ gia, nhưng cũng coi như không tệ, hơn nữa mấy năm này làm ăn càng ngày càng tốt, có điều ông cũng không hiểu lắm về tình huống trong nhà Âu Dương.
Có người hai bên giúp đỡ nghe ngóng, Loan Loan và Bách Thủ mới hơi yên tâm chút. Chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình bọn họ.
Mặc dù như thế, nhưng việc đồng áng thì vẫn phải làm.
Bách Thủ dẫn Lai Sinh ra đồng làm việc, ươm mạ, đợi đến khi mạ lên tốt, thì bắt đầu cấy mạ.
Nói là giúp đỡ, nhưng thật ra thì Lai Sinh cũng không làm được gì, chỉ ở bên cạnh phụ chuyển đồ, làm chút việc đơn giản, còn việc cấy mạ thì thực không dám để cho hắn làm. Hắn không chỉ cắm mạ lộn xộn lệch lạc, ngã trái ngã phải, mà chia mạ ít hay nhiều cũng không đều, cuối cùng còn phải để Bách Thủ nhổ lên cấy lại, lại càng thêm khó khăn.
Kể từ đó, Bách Thủ rất mệt nhọc, hết bận việc đồng áng, về nhà còn phải làm việc, tự nhiên tốc độ cấy mạ cũng rất chậm. May là những nhà khác có quan hệ tốt với nhà nàng sau khi cấy xong thì lập tức tới giúp đỡ hắn.
Có người hỗ trợ, Bách Thủ dứt khoát để Lai Sinh về nhà cùng Loan Loan, như thế buổi chiều Lai Sinh còn có thể lên núi cắt về chút rau cho lợn, giúp đỡ quét sân, giặt quần áo, cái gì không biết, Loan Loan sẽ đứng bên cạnh dạy hắn.
Lúc này Bách Thủ mới yên tâm hơn một chút. Mà những người đến giúp kia biết Loan Loan không tiện, Bách Thủ mỗi ngày đều rất cực khổ, nên mỗi bữa họ đều trở về nhà mình ăn cơm, Loan Loan cứ mời nhưng họ cũng không ở lại, trong lòng nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động.
Đều là những người làm việc quen tay, không tới hai ngày đã cấy xong toàn bộ vài mẫu ruộng, nhưng chưa để cho Bách Thủ thở phào nhẹ nhõm thì bên kia ở ruộng vừa cấy xong, bên này Loan Loan lại muốn sinh.
Hôm đó, nàng đang đứng trong sân chỉ huy Lai Sinh phơi nắng ga giường thì đột nhiên bụng đau quặn, đau theo từng cơn, hết cơn thì lại không đau nữa. Loan Loan biết ngày sinh mình dự tính đã tới, mọi người đều nói một ngày trước khi sinh sẽ có triệu chứng không khỏe, nhưng nàng thì ngược lại không có cảm giác đau quặn bụng dưới như lời mọi người nói, nên cũng không để trong lòng, nàng nghĩ chờ làm xong việc trước đã rồi để cho Bách Thủ đi đến nhà bà mụ nói trước một tiếng. Kết quả chưa tới nửa khắc đồng hồ, bụng lại bắt đầu đau từng cơn, hơn nữa từng cơn tiếp từng cơn, càng ngày càng đau, đau đến nỗi nàng không thể thả lỏng được. Mồ hôi trên trán túa ra, nàng cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt đồ vật đến mức nổi cả gân xanh. Lai Sinh bị dọa đến nỗi ném cả cái chậu trong tay đi, ba chân bốn cẳng chạy ra đồng gọi Bách Thủ về. Lúc hắn về đến nhà, Loan Loan đã nằm chết dí trên giường, đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Sự đau đớn sống không bằng chết kia khiến cho nàng cả đời khó quên.
Bách Thủ tìm mẹ Nguyên Bảo tới giúp đỡ. Sau đó lại đi mời bà mụ, không nghĩ tới Loan Loan nói sinh là sinh, dọa đám người mẹ Nguyên Bảo hết hồn. May là mẹ Nguyên Bảo và bà nội Nguyên Bảo đều là người có kinh nghiệm, nếu không trong nhà lại phải gà bay chó sủa một phen.
Mặc dù đột nhiên muốn sinh, nhưng quá trình sinh lại rất thuận lợi, sau nửa canh giờ đứa bé đã được sinh ra.
Nàng sinh được một bé trai, Bách Thủ không kìm được vui mừng. Trước tiên đặt tên cho con, gọi là Dương Ngọc Hán. Tay chân hắn cứng ngắc ôm lấy đứa con mềm mại, thân thể cương cứng, nét mặt tràn đầy yêu thương, miệng không ngừng gọi : “Hán Nhi, Hán Nhi ngoan, Hán Nhi của cha. . . . . .” Tò mò và thương yêu, khiến người bên cạnh không ngừng hé miệng cười, lại không dám cách hắn nửa bước.
Được tin, ngày hôm sau mẹ Loan Loan tới thăm Loan Loan và đứa bé, bà đích thân làm vài món đồ lót và giày nhỏ cho đứa bé, rồi dặn dò Loan Loan trong tháng cần nghỉ ngơi nhiều, không được làm gì, cũng đừng xuống giường. Bà vui vẻ ôm cháu trai, nói cuối cùng Loan Loan đã sinh được con trai cho Bách Thủ, trong lòng bà cũng buông được một tảng đá lớn. Nếu có thể cho Hán Nhi thêm một đệ đệ thì càng tốt, nhưng có con trai rồi thì cũng phải sinh thêm con gái, như vậy trong nhà mới xem như hoà hòa mỹ mỹ chân chân chính chính.
Ngày thứ ba, Vương Lý cũng tới, trong nhà có việc nên Lý Quang Hán không đi cùng, còn đứa bé thì ở nhà cho bà nội trông. Nàng mang cho Loan Loan chút đồ ăn và cũng làm hai bộ quần áo.
Phía trên Loan Loan không có bà bà chỉ điểm, nên nàng bèn nói cho Loan Loan nghe từng cái kinh nghiệm chăm con, lại bảo nàng thương lượng với Bách Thủ, nữ nhân ở cử trong tháng cần được nghỉ ngơi tốt, nếu không sau này sẽ lưu lại bệnh căn, tốt nhất là có thể để Bách Thủ giúp đỡ chăm con khi Loan Loan ở cữ trong tháng rồi chờ ra tháng là được.
Vương Lý còn dặn dò Loan Loan khá nhiều điều cấm kỵ.
Tỷ như không thể ăn món ăn lạnh, không được đụng nước lạnh, phải đội mũ, không thể hóng gió, nếu không sau này lớn tuổi sẽ bị nhức đầu. Ăn cái gì cũng phải ngồi ăn, và cả trong tháng ở cử nhất định không thể tắm gội đầu.
Không tắm cũng được, cùng lắm thì lau người bằng nước ấm là được, nhưng một tháng không gội đầu thì Loan Loan có chút lúng túng, thế thì ra tháng cả người không biết sẽ thối như thế nào!
Biết Loan Loan là một người thích sạch sẻ, Vương Lý sợ miệng thì nàng đồng ý nhưng không làm theo, nên còn cố ý nói cho Bách Thủ biết. Sau đó nàng quả thật có chút không chịu được muốn gội đầu, may là bị Bách Thủ ngăn cản: “Trong tháng không thể gội đầu, chờ ra tháng thì tốt rồi.”
Nàng bĩu môi, mùi ở trên đầu ngay cả bản thân nàng còn có chút không chịu được, đừng nói đến Bách Thủ ngày ngày ngủ bên cạnh nàng.
Nhưng Bách Thủ không ngần ngại chút nào: “Thế có là gì, nông dân chúng ta ai có thể tắm rửa mỗi ngày chứ, người ai mà không có chút mùi mồ hôi, mỗi ngày ta làm việc trên người ra không ít mồ hôi, còn sợ ban đêm làm ngạt nàng và con đấy!”
Sau đó Loan Loan không nhắc lại chuyện gội đầu nữa, gắng gượng kiên trì tới đầy tháng.
Trong nhà thêm một thành viên là một việc vui lớn, mỗi ngày Bách Thủ vội vội vàng vàng ở ngoài nhưng nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt, làm việc còn hăng say hơn thường ngày. Vì muốn nhanh chóng bồi bổ thật tốt cho thân thể Loan Loan, nên mỗi ngày hắn đều hầm canh gà, trong nhà không có gà thì đi chợ mua, không hề tiếc bạc. Sáng sớm còn phải luộc bốn quả trứng gà.
Loan Loan cũng có đủ sữa, nhưng mỗi ngày đều phải ăn trứng gà rồi canh gà, thế cho nên về sau vừa ngửi thấy mùi canh gà là nàng đã muốn ói.
Mặc dù mỗi ngày nàng ăn nhiều, nhưng con nàng mỗi lần bú cũng không được nhiều lắm, nên nàng phải cho thằng bé bú nhiều đợt, ban đêm phải thức dậy nhiều lần. Nàng vốn cũng không phải là người ngủ say giấc, vì thế thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm để cho con bú, rồi sau khi nằm xuống lại trằn trọc một lúc lâu, đợi đến lúc vừa có chút buồn ngủ thì con lại quấy khóc. Ban ngày mặc dù nàng ngủ bù được một chút, nhưng sinh lý tuần hoàn lại sai giờ, cho nên, cũng gầy hơn chút ít.
Mà kể từ sau khi nàng sinh con, Lai Sinh cũng không ngày ngày chạy ra ngoài nữa, lúc không có chuyện gì thì hắn lại nằm úp sấp bên giường nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ, một lát lại sờ sờ vào mặt của đứa bé, một lát lại sờ sờ vào tay nhỏ của bé, khá tò mò hỏi Loan Loan: “Ngày nào đệ cũng nhìn nó, vì sao nó cứ nhắm mắt mãi vậy? Cũng không nhìn đệ lấy một cái?” Sau lại đã cảm thấy không có gì thú vị.
Theo thời gian trôi qua, đứa bé trừ ngủ, còn có thể mở tròn mắt nhìn đông nhìn tây, bàn tay bàn chân nhỏ bé thỉnh thoảng quơ loạn xạ. Lai Sinh lại hiếu kỳ, mấy ngày sau, thấy đứa bé trừ như vậy thì cũng không có phản ứng khác, trêu chọc nó, nó cũng không phản ứng nhiều, hầu hết thời gian vẫn là ngủ, nên hắn lại bắt đầu cảm thấy không thú vị .
Có điều, lúc Bách Thủ đi ra ngoài để hắn ở nhà, hắn cũng sẽ không lặng lẽ chuồn đi giống như trước, cho dù không chơi đùa với đứa bé, hắn cũng chơi ở trong sân, có đôi khi mấy đứa trẻ con đám Nguyên Bảo tới gọi hắn, hắn cũng nghiêm túc nói: “Ca ta đi ra ngoài rồi, ta phải ở nhà chăm Hán Nhi cùng chị dâu.”
Trước kia Bách Thủ sống rất cực khổ, từ khi có Loan Loan mới bắt đầu từ từ tốt hơn, mới từ từ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, hắn rất muốn có một gia đình thuộc về mình, có vợ, có con trai con gái, yêu thương nhau.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng có con trai, trong lòng Bách Thủ vừa vui mừng lại vừa cảm động, hắn quyết định tiệc rượu đầy tháng của con nhất định phải làm lớn. Loan Loan còn chưa qua tháng, hắn đã bắt đầu chuẩn bị, tỉ mỉ nghiên cứu ngày đãi tiệc phải làm những món gì, vừa ngon lại vừa tiết kiệm.
Bởi vì số bạc này bọn họ cũng không dễ mà kiếm được!
Hắn suy nghĩ kỹ lúc ban ngày, sau đó ban đêm hắn sẽ nói suy nghĩ của mình cho Loan Loan, Loan Loan nói tất cả do hắn quyết định là được.
Sau đó hắn lại thấy nhà giàu người ta đều đánh khóa trường mệnh cho trẻ con từ nhỏ, ý là phù hộ đứa trẻ lớn lên bình an, khỏe mạnh. Thế là lập tức cũng có ý định này.
Loan Loan cười hắn: “Người ta là nhà giàu, nông dân chúng ta không thịnh hành chuyện đó. Vả lại, con hãy còn nhỏ như vậy, chàng làm xong thằng bé cũng không đeo được. Sau này hãy nói đi!”
Mắt thấy sắp sang tháng, Bách Thủ bèn đi chợ mua sắm những đồ cần thiết, sau lại đến quán rượu một lần, Dư chưởng quỹ tìm được hắn, rồi nói cho hắn một chút tin tức về Âu Dương gia mà mình đã thăm dò được.
Sau khi nghe xong lời Dư chưởng quỹ nói, mua đủ đồ thì Bách Thủ đánh xe trâu nhanh chóng về thôn, tiếp đó nói chuyện này cho Loan Loan.
Công khai âm thầm hỏi thăm được từ trong miệng nô bộc của Âu Dương gia, Lai Sinh quả thật là con của Âu Dương lão gia. Lẽ ra cha đi tìm con là chuyện bình thường, nhưng mấy năm trước Âu Dương lão gia đã biết rõ sự tồn tại của Lai Sinh, khi đó cũng không muốn đón hắn trở về, vậy hiện tại là vì sao?
Lại hỏi thăm thêm một hồi, rốt cục mới từ Âu Dương lão thái gia biết được một chút dấu vết. Âu Dương lão thái gia hiện đã bảy mươi, lúc tuổi còn trẻ vào nam ra bắc, mấy năm trước thì ốm một lần, dường như ông cũng biết mệnh mình không lâu, nhưng gia nghiệp lớn như vậy phải xử lý như thế nào?
Âu Dương lão thái gia có ba con trai, Âu Dương lão gia là con trai lớn, lẽ ra gia nghiệp này hẳn là giao cho con trai lớn tiếp quản, nhưng Âu Dương lão thái gia xưa nay cho là Âu Dương lão gia không có thiên phú buôn bán bằng hai đệ đệ, hơn nữa ông lại cưng chiều đứa con trai nhỏ.
Nhưng tổ chế lại có quy định, hơn nữa ba con trai đều có thê thiếp, không biết Âu Dương gia đã tạo nghiệt gì, mà tất cả đều là sinh con gái, sau đó ông lại hạ lệnh, ai có thể sinh được con trai trước thì sẽ được tiếp nhận vị trí gia chủ.
Âu Dương lão gia đã hơn năm mươi tuổi, tuy có kiều thê, nhưng hắn lực bất tòng tâm, trong lòng có chút không phục với quyết định này của cha. Sau đó trong lúc vô tình nghĩ đến sự tồn tại của Lai Sinh, lúc này mới cho người để ý Lai Sinh.
Thông qua quan sát, hắn hiểu được mặc dù đầu óc Lai Sinh không linh hoạt, nhưng Lai Sinh sức lớn, làm việc thì cũng bình thường như ai, nên trong lòng bèn cân nhắc một phen, lúc này mới sai quản gia của hắn là Âu Dương Chất tới tìm Lai Sinh.
Loan Loan nghe xong vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy nghi ngờ, nói như thế thì cuộc sống sau khi Lai Sinh trở về còn không biết xấu hay tốt. Nghĩ lại, lời Âu Dương Chất nói hôm đó quả thật có chỗ không đúng.
Chắc hẳn năm đó Âu Dương lão gia căn bản không thực sự đi tìm hai mẹ con Lai Sinh, Lai Sinh có cha như vậy, Loan Loan càng thêm lo lắng cho cuộc sống sau này của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
443 chương
47 chương
51 chương
286 chương
55 chương
293 chương