Nhà Mai Tử không làm bậc thềm cao hơn như nhà Loan Loan, trong viện lại có vài lỗ thoát nước, chính vì đêm qua mưa to đã tạnh, nước đọng trong sân mới không tiếp tục dâng lên nữa, nếu không không chừng bây giờ trong phòng toàn là nước rồi! Ông trời cũng thật là, không mưa thì không mưa, mưa một cái thì mưa không ngừng, mới một trận mưa đầu mùa đã khiến cho mọi người thê thảm như vậy. Nếu năm nay mà cứ mưa như vậy thì người dân xem chừng không chỉ phải chịu cảnh lụt lội ngập úng mà còn bị mất mùa nữa. Loan Loan đưa nước ô mai cho Mai Tử: “Đây là nước ô mai muội tự nấu, muội thử thấy mùi vị không tệ lắm, tẩu nếm thử xem.” Mai Tử bưng lên ngửi ngửi, ngửi thấy mùi vị chua chua thì hé miệng cười rộ lên: “Muội làm thì chắc chắn uống ngon rồi.” “Đâu có, bây giờ khẩu vị của tẩu không giống lúc bình thường, những thứ trước kia thích, hiện tại không nhất định sẽ thích đâu.” Mai Tử nghe thế thì hai mắt tỏa sáng: “Ôi, sao muội lại biết rõ thế? Muội không biết đâu, những đồ trước kia ta thích ăn, bây giờ lại không thích chút nào cả, có đôi khi ngửi mùi còn thấy buồn nôn nữa. Bảo Sơn lúc trước còn hỏi ta. . . ” Sau đó học bộ dáng khẩn trương của Vương Bảo Sơn: “Sao nàng lại không thích, không phải trước kia rất thích ăn sao?” Loan Loan nhìn nàng như vậy thì xùy cười một tiếng, từ sau khi thành thân với Vương Bảo Sơn, Mai Tử quả nhiên đã trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều. “. . . . . . những món trước kia không thích giờ ăn lại thấy rất ngon ấy chứ.” Loan Loan gật đầu: “Đúng vậy đấy, khẩu vị của tẩu thời điểm này vốn rất đặc biệt.” Sau đó mím môi, bộ dạng muốn cười mà phải nín cười: “Nói một cách khác, đó là khó hầu hạ nha.” Mai Tử lập tức bĩu môi, bộ dáng không phục, chỉ vào cái bụng của mình: “Không phải là ta chọn, là nó chọn mà.” Nữ nhân đang mang thai cảm xúc dễ thay đổi, không ổn định, hơn nữa các loại cảm xúc có phần hơi quá so với bình thường. Chẳng hạn khi gặp chuyện buồn, nàng có thể dễ xúc động hơn so với bình thường, nên làm nũng nghịch ngợm đương nhiên cũng là điều dễ hiểu. Hai người ở trong phòng vừa nói vừa cười, Vương Bảo Sơn có đi vào xem một lần, nhìn thấy Mai Tử và Loan Loan nói chuyện mặt mày vui vẻ, trong lòng lập tức nhẹ nhõm không ít. Mai Tử ốm nghén, ăn không ngon, dạ dày mỗi ngày đều giống như nước sôi cuồn cuộn, cả người không có chút tinh thần, hắn nhìn mà vô cùng đau lòng, nhưng hắn lại không giúp được gì, giờ thấy tâm tình của Mai Tử tốt như vậy, tâm trạng của hắn cũng khá hơn nhiều. Vương Bảo Sơn nói vài ba câu với Loan Loan, bảo nàng lúc rảnh rỗi thì cứ đến đây chơi nhiều một chút, sau đó lại đi ra ngoài. Loan Loan đưa mắt nhìn ra phía ngoài, hỏi Mai Tử: “Các tẩu cứ phải tháo nước như vậy sao?” Mai Tử bất đắc dĩ gật đầu, trong giọng nói còn có chút hối hận: “Lúc trước khi thấy nhà các muội xây như vậy chúng ta cũng có chút động tâm. Nhưng lúc đó vì còn hơi do dự nên chưa làm, giờ thì hay rồi, thành ra như vậy. Hôm qua trong phòng này cũng toàn là nước, Bảo Sơn phải lấy chậu múc từng chút một đổ ra ngoài . . . . . .” Không cần nàng nói Loan Loan cũng có thể đoán được, nhưng đoán chừng không chỉ có người một nhà họ phải làm như vậy đâu a! Nữ nhân nói chuyện đều là nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, trời nam biển bắc (*). Nói một hồi đã nói đến Hương Tú vừa mới về lại thôn cách đây không lâu. Mai Tử chưa gặp Hương Tú bao giờ, nhưng đã từng nghe mẹ chồng nhắc tới, nàng vội hỏi Loan Loan: “Nghe nói thẩm ấy mặc cũng là loại vải hảo hạng sao?” (*) nguyên văn Thiên Nam Hải Bắc: ý chỉ nói liên miên lan man không ngừng Loan Loan cười cười, cái gì gọi là lời đồn, chính là như thế này đây, truyền đến truyền đi đã biến thành một kiểu khác rồi. “Cũng không phải là vật liệu thượng hạng gì, lúc thẩm ấy trở về đúng lúc muội gặp được, quần áo chắc chắn là tốt hơn so với của chúng ta nhiều rồi, nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều với những nhà giàu kia. Hoa văn và màu sắc trên bề mặt vải ngược lại cũng rất tinh xảo. Màu lam như màu bầu trời vậy, còn màu lục thì như màu của ngọc bích, thật sự nhìn đẹp lắm, ai mặc loại quần áo như vậy lên cũng xinh đẹp thêm ba phần cả.” Mai Tử không khỏi hâm mộ nói: “Oa, đẹp đến như vậy thật sao? Đời này chúng ta chắc cũng đừng hy vọng mặc được loại quần áo màu sắc rực rỡ như vậy đi.” Loan Loan cười nói: “Đời này của tẩu mới qua được bao nhiêu nào? Đợi sinh con xong, rồi cố kiếm bạc, quần áo kia thì có thể tốn bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ làm bằng vàng à? Ngày lành vẫn còn ở phía sau mà.” Mai Tử nghe thế cảm thấy cũng đúng, nàng tràn đầy khao khát, khẽ chạm tay vào bụng dùng lời nói nhẹ nhàng thủ thỉ: “Con à, ngoan ngoãn nghe lời đừng hành hạ mẹ nữa, sau này mẹ sẽ mua quần áo thật đẹp cho con mặc. . . . . .” Loan Loan nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Mai Tử, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Ngẫm lại bản thân mình, nàng động phòng với Bách Thủ đến nay đã được nửa năm rồi, sao bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì thế này? Mà nguyệt sự mỗi tháng đều rất chuẩn, cũng không biết vấn đề là ở đâu? Nghĩ đến dáng vẻ Bách Thủ yêu thương nàng, nếu có con chắc chàng sẽ vui lắm, trong lòng nghĩ xem không biết lúc nào nên đi xem đại phu hay không? Ngồi ở nhà Mai Tử ngồi một lát thì nàng đi về nhà, Mai Tử và mẹ chồng nàng không ngừng giữ nàng ở lại ăn cơm nhưng nàng cười từ chối. Về đến nhà, Bách Thủ và Lai Sinh vẫn chưa về, nhưng ở dưới mái hiên lại có hai gùi rau lợn, xem chừng là hai người đã về rồi sau đó lại đi ra ngoài. Nàng đi vo gạo chuẩn bị bữa trưa nấu cháo, bọn họ đã vài ngày chưa ăn gạo trắng rồi, ngoài ra nàng cũng rán thêm mấy cái bánh, vì như vậy mới có thể lấp đầy bụng được. Đang lúc bận rộn, thì nghe thấy ngoài sân có người gọi nàng, Loan Loan ra khỏi phòng bếp, nàng bỗng sửng sốt. Ai nha, cái ô của nữ nhân này cũng thật là đẹp nha. Hương Tú mặc một bộ quần áo vải thô màu xám tro làm từ sợi đay, cầm trong tay một chiếc ô dán giấy dầu đứng ở ngoài cổng. Đây là bộ quần áo cũ nhất nàng mặc mà Loan Loan từng thấy, nhưng cũng không thể che kín nét phong tình mị hoặc trên người nàng. Bởi vì đôi mắt kia nhìn thế nào cũng đều mang theo sự hấp dẫn dụ hoặc lòng người. Nàng chỉ có thể cảm thán trong lòng rằng tạo hóa thật kỳ diệu, chỉ một chi tiết nho nhỏ đã có thể thay đổi hoàn khí chất của một người. Loan Loan cười mời nàng vào nhà, Hương Tú cười ngượng ngùng nhìn nàng, nói rõ mục đích đến: “Thật ngại quá, mỗi lần đều đến làm phiền mọi người, chẳng là … mấy hôm nay trời mưa suốt, không thể đi chợ được, trong nhà hôm qua đã hết gạo, cho nên, nếu nhà bọn muội còn dư thì có thể cho ta vay một chút được không? Ngày khác trời quang, chờ khi ta ra chợ mua gạo nhất định sẽ trả lại cho bọn muội.” Thì ra là vì chuyện này, có điều nàng rất hiếu kỳ nha, nhà Mai Tử ở phía sau có người ở nhà, tới nữa là nhà Lý Đại Trí, nhưng vì sao nàng lại chỉ thích đến nhà nàng mượn đồ vậy chứ? Chẳng lẽ lại vì nàng và Bách Thủ dễ nói chuyện sao? Loan Loan không nghĩ ngợi nhiều, trong nhà có dư thì giúp đỡ hàng xóm láng giềng cũng không sao cả, bèn nói: “Ngại quá, gạo nhà bọn muội cũng hết mất rồi, mấy ngày hôm nay toàn phải ăn bánh thôi, chưa ăn được hạt gạo nào cả, hôm nay quả thực là không được… vì muội lấy chút gạo cuối cùng đi nấu cháo rồi.” Nghe vậy, Hương Tú lập tức lộ vẻ thất vọng. Nàng không ngờ trận mưa này lại kéo dài như vậy, trong nhà cái gì ăn được cũng đã hết, cả ngày hôm qua các nàng đều ăn lương khô, mà giờ cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu. Đang lúc ấy, lại nghe Loan Loan nói: “Nhưng trong nhà vẫn còn chút bột mì, nếu tẩu không chê thì cứ lấy một chút về ăn nhé.” Hương Tú lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, vội nói: “Không chê, không chê, thật là cám ơn muội.” Sau đó Loan Loan quay vào phòng bếp chia cho nàng một ít bột mì, bỏ vào trong bao vải nàng đã sớm chuẩn bị. May mà bọn họ mua nhiều bột mì, với lại Bách Thủ cũng đang định buổi chiều đi ra chợ một chuyến. Hương Tú cầm lấy bột mì thì rất vui mừng, nói cảm ơn rồi vội vã trở về. Chờ Bách Thủ và Lai Sinh về thì Loan Loan đã nấu cơm xong, bánh cũng đã rán xong, tuy hôm nay mưa nhỏ, nhưng khi cắt rau cho lợn vẫn phải khom lưng xuống, vì thế mà trên lưng hai người bị ướt một mảng lớn, may mà Loan Loan đã sớm chuẩn bị canh gừng, cho mỗi người một bát lớn. Lúc ăn cơm, Loan Loan kể cho Bách Thủ tình hình của nhà Mai Tử, may mắn nhà mình chỉ bị ngập ở phía sân sau. Nhưng Bách Thủ lại nói đến tình hình hắn thấy ở dọc đường: “. . . . . . May mà đêm qua mưa to đã ngừng, nếu không thì nước ở con sông trong thôn sẽ tràn lên bờ mất. . . . . . Nàng nói xem, tình hình nhà ta có khá hơn một chút, còn những nhà khác trong thôn đều bị nước ngập vào nhà. . . . . . Khiến người ta lo lắng nhất là hoa màu ở ngoài đồng, trong ruộng ứ rất nhiều nước, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì nước cũng sẽ nhấn chìm lúa thôi, lúc đó, vụ năm nay coi như là xong rồi. . . . . .” Điều Bách Thủ nói cũng chính là nỗi lo của mọi người lúc này, người nông dân trông chờ cái gì? Chính là ruộng vườn có thể thu hoạch tốt, nhưng tình hình hiện tại khiến cho tất cả mọi người âu sầu gần chết. Bách Thủ và vài cái giải quyết bữa trưa xong, hắn không chút chậm trễ, thậm chí không dùng cả xe trâu, vì hắn sợ bùn đất lầy lội trên đường làm lún bánh xe, nên chỉ đi bộ đến chợ. Trời hơi quang một chút, người đến chợ mua gạo chen chúc nhau đông nghìn nghịt, gạo lại còn tăng giá, hắn còn gặp rất nhiều người quen trong thôn, khi đã mua được đồ cần mua lại vội vã trở về nhà. Mà trong thôn có vài người buổi sáng đã đi chợ mua thêm đồ dùng cần thiết, lúc này được rảnh rang, thế là mọi người liền kéo nhau đi ra ngoài đồng xem. Không thấy thì không sao, nhưng vừa thấy đã khiến vẻ lo lắng trên mặt mọi người càng nặng. Nước trong ruộng còn cao hơn cả lúc gieo mạ, có thể đến tận bắp chân. Một vài thời điểm trước đây mọi người còn ngóng trông ông trời có thể cho chút mưa, nhưng ai biết được ông trời lại quá hào phóng như thế, cho là cho không ngừng, sắp nhấn chìm hết lúa rồi. Mấy sào ruộng ở cạnh sông thì không sao, có thể lập tức đào lỗ thoát nước ra ngoài. Nhưng những sào ở giữa thì thảm rồi, đặc biệt là những sào ở trong cùng, nước biết thoát đi chỗ nào đây? Dương Nghĩa Trí vòng vo mấy vòng tất cả các mảnh ruộng trong thôn, trên đường đi chân mày ông càng lúc càng nhíu chặt, không ngừng rít thuốc lá trong miệng. Nghe thấy giọng nói lo lắng của mọi người đang đứng giữa đồng, chân mày ông lại nhíu chặt lại thành một chữ Xuyên (川), chắc có thể ép chết vài con muỗi. Với tư cách là một trưởng thôn, ông có nghĩa vụ và trách nhiệm dẫn mọi người vượt qua cửa ải lần này. Cát Sơn là tay trồng hoa màu thiện nghệ trong thôn, nhà hắn trồng rất nhiều hoa màu, hằng năm đều dựa vào nó mà có đồng ra đồng vào. Giờ thì hay rồi, trong ruộng ngập đầy nước, còn thu cái rắm a! Những ngày sau này chỉ còn nước hít gió tây bắc mà sống. Hắn mặc áo tơi, đội mũ rộng vành đứng ở trên bờ ruộng nhà mình, sắc mặt còn đen hơn cả sắc trời, quay sang một bên hung hăng chửi thề một tiếng. Con mẹ nó, hắn cũng không muốn hít gió tây bấc mà sống đâu. Nhìn nước mưa ở trong ruộng, hắn lại cảm thấy có chút bất lực, phải làm sao bây giờ? Chả lẽ lại phải làm giống như trong nhà, hai vợ chồng mỗi người cầm một cái chậu, múc nước từ trong ruộng đổ đi. Như vậy phải tát đến năm nào tháng nào đây? Vả lại ông trời vẫn còn mưa nữa, chưa chờ đến lúc ngươi tát được một nửa, ông ấy lại tặng cho ngươi một trận mưa tầm tã, thì bao nhiêu công sức coi như đi tong hết. Nghe hai người bên cạnh nói chuyện, trong lòng hắn lại càng thêm phiền, mặt hắn lại càng dài ra. Cát Sơn xoay người rời đi, nhưng đi chưa được hai bước, một người ở phía sau đã vội vàng gọi hắn: “Cát Sơn huynh đệ, Cát Sơn huynh đệ. . . . . .” Cát Sơn dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn. “Huynh xem trời cứ mưa liên miên, trong ruộng đã thành ra như vậy rồi, phải làm sao bây giờ đây?” Người nọ lo lắng hỏi, mấy người đứng bên cạnh cũng buồn rũ mặt. Mày Cát Sơn run lên: “Làm sao? Vứt hết chứ sao.” Người nọ lại kéo hắn: “Cát Sơn huynh đệ ta nói thật, chúng ta phải dựa vào mấy thứ hoa màu này mà sống qua ngày, giờ không có thu hoạch, sau này biết sống làm sao đây?” Mà đặc biệt là những người kia lại chẳng có nguồn thu nhập nào khác, chỉ cần đợt thu hoạch này không có, thì có thể nói họ thực sự sẽ bị mất mùa. “Huynh cho là ta không biết sao, bản thân ruộng của ta còn ứ đầy nước đây này.” Cát Sơn tức giận nói. “Huynh là tay thiện nghệ trồng hoa màu trong thôn chúng ta, huynh phải nghĩ biện pháp gì đi chứ?” Người nọ nhìn hắn, hi vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì đó. Tên còn lại cũng mong chờ nhìn hắn: “Đúng rồi, Cát Sơn huynh đệ, cả thôn chúng đều dựa vào huynh đấy.” Mày Cát Sơn dựng lên, hai tay khoanh lại, nghiêng mắt nhìn bầu trời che kín mây đen trên đỉnh đầu: “Ta cũng đâu phải là Ngọc Hoàng đại đế, làm sao quản được việc ấy chứ?” Quét mắt nhìn những hạt mưa dày đặc trên mặt nước, hắn ngẩng đầu rồi trợn mắt: “Ông trời của ta ơi?”