Tù nô
Chương 6
Sau này mới biết, Lam Mặc là nha hoàn bên cạnh hắn, thân phận xem như là cao, kẻ làm ấm giường như nàng cũng kính nể ba phần. Ngày còn chưa tắt đã có phục vụ tới thay nàng rắm rửa, mặc quần áo, dặn dò đủ chuyện, dảy nàng cách làm chủ tử vui, làm thế này.
Trong gương đồng, khuôn mặt xinh đẹp, hai hàng lông mày kẻ đen, con ngươi trong vắt như nước hồ thu, đôi môi đỏ son.
Nhìn ngắm kỹ khuôn mặt tinh xảo này, chiếc bút kẻ lông mày mang theo hương hoa nhẹ nhàng tô vẽ, giống như một giọt mực rơi vào trong nước.
Điệu múa xuất trần thoát tục mang theo ưu thương sâu sắc giống như tuyết đọng long lanh trên đoạn kiều(*), một cánh hoa xinh đẹp bay lượn bất ngờ rơi vào trong mắt người nào đó, làm khuấy động một hồ xuân thủy.
(*) đoạn kiều: cầu gãy.
“Cô nương có một mái tóc thật đẹp”
“Đúng vậy, dung mạo như cô nương nhất định sẽ được sủng ái”
Nhưng tại sao lại là hôm này? Hôm nay là ngày nàng trở thành tân nương.
Bên trong phòng khói hương lượn lờ, cây nến đỏ to chảy sáp, rơi xuống.
Phía dưới là chiếc giường gỗ dáng long phượng vân to lớn,miếng vải bằng phẳng màu khoi sắc sáng lấp lánh, dưới ánh hoàng hôn tỏa ra thứ ánh vàng nhàn nhạt.
Chiếc váy nhẹ che theo hai chân rũ xuống, che kín đôi chân trắng nõn. Bàn tay giấu trong tay áo đan chặt vào nhau, mơ hồ phát ra tiếng xương bị bẻ, mồ hôi ở trong lòng bàn tay chảy rỉ làm ướt cả chiếc trâm cài tóc màu bạc, cảm giác lạnh lẽo.
Phất Ảnh mím môi, phấn trang điểm phủ lên gương mặt xinh đẹp mà tái nhợt, lưng ngồi thẳng, ngực phập phồng hơi thở nhỏ nhẹ, ban đêm tĩnh lặng như vậy chứng tỏ sự khẩn trương và khó chịu của nàng.
Bên ngoài loáng thoáng tiến hành lễ, trong bóng tối mờ ảo một luồng sáng lóe lên, cơ thể bị một bóng người bao phủ.
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng toát, ánh mắt nhìn vào vạt áo dài màu den của nam tử, khẩn trương đến nỗi không thể dời mắt đi. Chiếc cắm nhỏ bị một ngón tay thon dài mang theo mùi hàn hương nâng lên không hề báo trước, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo.
Sau đó lại nhìn đến gương mặt tuấn mỹ dị thường của nam tử. Lông mày kiếm, đôi mắt sâu, mũi thẳng, giống như quỷ phủ. Nếu không có đàn ngọc, chỉ gặp dưới ánh trăng cũng sẽ run sợ.
Bóng người mờ ảo, khóe môi màu hồng của nam tử khẽ cong lên tạo thành đường cung. Cúi người, ghé vào vào bên tai trắng như tuyết của nàng, hơi thở thơm như hoa lan.
“Hiên Viên Hạm, nhớ cái tên này, nó sẽ là chủ nhân cả đời này của nàng”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng đầy mê hoặc, ánh nến vẫn như cũ, nhưng tựa như có gió lạnh tràn đến không hề cảm thấy ấm áp.
Đôi mắt cụp xuống, liếc nhìn chiếc áo sa mỏng nơi cánh tay, khó chịu thuận theo: “Vâng”
Hắn liền giật mình hoài nghi nhìn nàng, trong vầng sáng, đầu mỹ nhân cúi thấp, mái tóc óng ả như mây, má đào mặt hạnh, lông mi run như cánh bướm, môi đỏ. Trong nội tâm khẽ rung, híp mắt cúi người xuống hôn.
Đôi môi đụng phải làn da nhẵn nhụi mềm mại, là bòn tay trắng nõn thon dài của nàng, lòng bàn tay ướt át mềm mịn, ấm áp.
“Ta… hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi”
Hít thật sâu mạnh miệng nói ra những lời này, tận lực kiềm chế âm điệu nhưng vẫn căng thẳng như trên dây cung. Thu bàn tay chắn giữa hai người đứng dậy giúp hắn cởi dây lưng.
Một cô gái mảnh mai lớn lên trong nhung lụa, chưa từng chịu mưa gió sao có thể làm chuyện của kẻ dưới, từ chủ nhân đã khó đọc không nói, nay cả động tác cởi áo cũng cứng ngắc xa cách.
Chẳng qua là, không muốn, bàn tay đặt bên hông hắn bị hắn giữ ngược lại, thân thể thoáng một cái đã bị hắn đè xuống dưới. Mùi hương đặc biệt của nam tử tràn ngập trong đáy mũi, đôi mắt thâm thúy , sau lưng ánh nến lập lòe màng đêm mông lung,
Chiếc màn phù dung chậm rãi hạ xuống, thẩn thể thắt chặt, khẩn trương nhìn về phía ánh sáng dần dần nhỏ đi, cả người toàn mồ hôi, cơn ác mộng bị cưỡng bức của ngày đó lại tràn về, những nơi bị hắn chạm tới đều run rẩy.
Cơn ác mộng khó tan, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hiên Viên Hạm hơi kinh ngạc liếc nhìn nàng, ngay sau đó liền hiểu rõ, cơ thể cô gái mềm mại tựa hoa lan, những đường nét lạnh lẽo thoáng nhu hòa, cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai trắng như tuyết, lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Đừng sợ”
Hai chữ này mang theo ma lực, nỗi sợ hãi bị phân tán đi, trong lòng như có luồng nước ấm chảy vào, toàn thân thả lỏng, trái tim vẫn đập mạnh, tay nắm chặt chiếc trâm cài, mồ hôi lạnh đổ xuống.
Hôn lên môi, tỉ mỉ mút vào dây dưa, xua đi cảm giác rét lạnh mang theo ấm áp. Trong màn, xuân sắc kiều diễm, ánh mắt mê ly, hơi thở nhàn nhạt, hơi thở của nam tử nóng rực phả lên da thịt, áo mỏng rơi xuống, cánh tay bị phơi ra bị vuốt ve không ngừng run rẩy.
Nhất thời trong lòng rối loạn. Không thể đợi được nữa. Chiếc trâm cài tóc trên tay vòng qua thân thể hắn, dừng lại trên lưng rộng, dùng sức đâm mạnh xuống.
Người luyện võ luôn rất thính, chiếc trâm cài vừa hạ xuống trong lòng liền nhận ra, cảm giác không đúng, lắc mình tránh đi, vì khoảng cách quá gần không thể tránh được hết, chiếc trâm vẫn mạnh mẽ đâm xuống, ghim mạnh vào cánh tay, tiếng vải bị xé, đỏ thẫm.
Cực kì giận dữ cánh tay vung lên, cả người Phất Ảnh như tờ giấy bay ra, cùng với chiếc trâm cài trong tay rớt xuống đất cạch một tiếng, trong đôi mắt sáng từng hạt trân châu long lanh rớt xuống, là nước mắt của người cá.
Thân thể nguội lạnh nằm trên đất, bị ném đi rất mạnh, ho một tiếng phun ra máu, máu đỏ thẫm từ khóe môi tràn ra nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo, như từng cánh hoa.
Có gắng bò người dậy, hắn đã chạy tới, ngồi xổm xuống từ trên cao nhìn xuống, bàn tay tóm lấy cổ.
Gương mặt kiêu ngạo, mang theo cơn giận rất rõ, đôi mắt đen lộ vài phần sát ý. Khóe môi nâng lên, giọng nói như Diêm la: “Nàng cũng thật to gan”
Hơi thở càng thêm khó khăn, nàng nhìn hắn cười khẩy: “Ngươi chưa từng nghe nói sao thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành?”
Chẳng qua người nào là ngọc, người nào là ngói, nàng thật ra vẫn chưa hiểu được
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
491 chương
29 chương
266 chương
9 chương