Tù nô
Chương 5
Trong gương đồng là một gương mặt xinh đẹp, lông mày như núi xa, ánh mắt như nước hồ thu, môi đỏ mọng.Nhìn kĩ lại mi mắt, nét mi từ giữa chậm rãi vẽ ra, giống như vết mực nhạt rơi vào trong nước
Nhìn kỹ lại gương mặt mình, cảm thấy hài lòng mới đứng dậy đi ra ngoài. Áo trắng bay tựa tuyết, lướt qua bức rèm che, tính đinh đang va chạm vào nhau.
Vũ Vân Mặc ngăn nàng lại, đôi mắt u lãnh mang theo vài phần kinh ngạc. Nàng khẽ mỉm cười, giữa hai lông mày lộ vẻ bi ai: “Còn phải ngăn cản sao, nói không chừng tôi nay ta đã không còn ở nơi này”
Giọng nói tự nhiên như tiếng sáo vang vọng từ nơi xa, mang theo chút bi ai, thê lương. Trong chớp mắt, trái tim bị níu lại, cánh tay đưa ra ngoài cuối cùng cũng thu lại.
Nàng cười nhạt, cúi đầu bước qua.
Cách đó không xa, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, tiểu đình đứng yên. Núi xa, hồ gần giống như bức tranh thủy mạc trên giấy, lưu lại trên đời này một khoảnh khắc đẹp.
Phất Ảnh im lặng đứng trong đình, gió từ từ thổi qua, bộ váy tung bay. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ lăn tăn, mặt hồ bị chia ra, giống như chiếc gương đồng vỡ nát, lấp lánh vô số ánh sao. Nhưng trong lòng lại giật mình, kinh hãi phát hiện, hồ này là dòng sông Thuận dòng mà đi liệu có thể tới nhà nàng không, liệu người nhà nàng có phát hiện.
Ý niệm nảy lên khiến nàng mừng như điên, xoay người nhìn lại, Vũ Vân Mặc nửa chặt nửa buông lỏng đi phía sau, ánh mắt thi thoảng nhìn qua đây. Giống như sợ nàng gieo mình xuống nước, hắn sẽ xông lên.
Ngồi xổm xuống ngăn cản tầm mắt của hắn, lén lút lấy ra một vật từ tay áo, cầm cây trâm viết lên vải mấy chữ.
Cứu ta, Ảnh –
Vò lại thành một khối tròn, tâm thần bất an quăng xuống hồ, mảnh trắng kia thuận theo gió trôi về nơi xa, tựa như hi vọng của nàng.
Nhưng chuyện tối nay là không thể tránh khỏi.
Trữ ỷ nguy lâu phong tinh tế.
Vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế
Gió xuân đung đưa, cúc khởi giáp biên phát
Dịch Nghĩa: tựa vào lầu các, gió nhẹ thổi
Nhìn mùa xuân buồn, phía chân trời xa u ám
Gió xuân thổi nhẹ, nâng ngọn tóc mai”
Bàn tay trắng nõn đưa lên, mắt cụp xuống, ưu nhã tựa thiên nga trắng, hơi nước gợn sóng bên trong, áo trắng tung bay tựa tiên nữ đang nhảy múa. Tay áo rộng tựa mây, theo từng bước nhảy chập chờn rực rỡ, thân hình yểu điệu nhẹ nhàng tựa như cánh bướm lúc bay. Mỗi lúc xoay người, ánh mắt sáng lên như quyến rũ.
Nhẹ nhàng giống như cửu thiên huyền nữ thanh khiết thoát tục, áo trắng tung bay như tiên hạ phàm, sóng gợn lăn tăn hơi nước mông lung làm cho bóng người như ẩn như hiện.
Trước mắt là gương mặt mang theo nụ cười rực rỡ, dịu dàng như nước nhìn nàng mỉm cười
“Phất Ảnh, rất vui khi được xem nàng múa, nhẹ nhàng như bướm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi, ta chỉ hận một nỗi là không thể buộc nàng ở bên người, để cho nàng chỉ vì ta mà cười, vì mình ta mà múa”
Khi nhìn nàng, ánh mắt và cả nụ cười đều đầy hạnh phúc, đôi mắt yêu thương nhìn Phất Ảnh không hề dời đi.
“Phất Ảnh, cả đời này vì ta mà múa có được không?”
Gương mặt của nam tử tuấn tú như hoa như ngọc, nhìn đôi mắt dịu dàng có thể chảy thành nước của nàng, trong lòng xúc động, hạnh phúc ngập đầy.
Khi đó nàng nghĩ, cả đời này có được một phu quân như vậy còn đòi hỏi gì. Chẳng qua, ai ngờ nhanh như vậy, tất cả trở thành ước vọng xa xôi.
Múa đã xong, hốc mắt khô khốc, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
Điệu múa xuất trần thoát tục, mang theo nỗi bi ai, như đoạn kiều bên bờ đọng tuyết trong suốt, như bông hoa diễm lễ nhưng không có rễ, cách diệt phiên phi, không hề báo trước rơi xuống mắt người khác, khó khăn lắm mới làm xáo trộn mặt hồ.
Mùi hoa nhàn nhạt thơm ngát, hàng lông mi rũ xuống trên gương mặt tuấn tú, bóng người nghiêng ngang, đôi mắt thâm thúy tựa trời xanh nheo lại như con báo săn quan sát bóng người nhỏ đứng trong đình, đôi môi cong lên hứng thú, đầy vẻ đùa giỡn.
Ngón tay thon dài cầm chiếc mặt nạ trong tay Vũ Vân mặc đeo lên, ánh mắt lóe snag1, sãi bước đi tới.
Trong gió, áo đen như mực. Dáng người cao to khí phách, như hung thần.
Đôi mắt thâm thúy để lộ sau chiếc mặt nạ màu bạc như u đàm.
Lần đầu tiên, trong hoàn cảnh bình thường nhìn thấy người như vậy, chỉ liếc mắt đều cảm thấy khí chất rồng trong người hắn, nàng không hiểu, hắn tại sao phải làm khó một người con gái như nàng.
Nhẹ lau đi nước mắt trên mặt, thấy hắn bước tới cũng không biết nói gì
Hắn chỉ nhìn nàng, rất lâu sau đó mới nhả ra hai chữ: “Không tệ”
Phất Ảnh nhíu mày, không nói gì cả, không tệ, cái gì không tệ? Múa không tệ?
“Vân Mặc tự ý để nàng ra ngoài, ta tạm thời không tính toán…”- Hắn ngước mắt nhìn nàng, ý lạnh hiện ra. “Lần sau không được như thế này nữa”
Sau lưng, Vũ Vân Mặc như hiểu ra liền quỳ xuống đất: “Tạ chủ tử không giết”
Phất Ảnh bị hành động của Vũ Vân Mặc làm cho kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nhưng không nói ra bất cứ lời nào.
Nàng không biết, tới một lúc nào đó nàng cũng như Vũ Vân Mặc, quỳ xuống đất cầu xin hắn tha thứ.
Thế nhưng hắn lại như nhìn thấu tâm tư nàng, đôi mắt lạnh lẽo khẽ liếc, lấp lánh như ánh sáng của nước. “Đứng dậy đi”
Nàng đứng đó càng thêm vô cảm, nhưng hắn lại hứng thú, nhướng mày nụ cười như có như không hỏi: “Nàng tên gì”
Phất Ảnh chỉ muốn bóp cổ tay, nàng không muốn cùng hắn nói nhảm, lại nhịn không được, quay đầu hừ lạnh: “Các hạ không vô năng tới nỗi ngay cả tên cũng tra không ra chứ?”
Hơn nữa, nàng cũng đã từng nói tên mình!
Hắn cũng không giận, mắt híp lại, khóe môi bỡn cợt: “Không phải vô năng, là khinh thường”
Khinh thường, a…
Nàng cắn môi, tiết kiệm hơi sức cùng hắn vây.
Vũ Vân Mặc khẩn trương nhìn nàng, đôi mắt đen mang theo sự hoảng hốt chưa bao giờ có.
Lúc này một bóng người mặc áo màu xanh vội vàng chạy tới, thấy hắn, khẽ thở hắt, cung kính cúi người hành lễ: “Chủ tử”
Hắn nhíu mày, cũng không nói, đằng sau lớp mặt nạ màu bạc có vẻ không vui, trên gương mặt như ngọc cảm giác băng giá lan tràn.
Lam Mặc vội cúi đầu, giọng nói cung kính cẩn trọng: “Chủ tử, chúng nô tì tới phục vụ cô nương chuẩn bị thị tẩm vào tối nay”
Gương mặt Phất Ảnh trong chớp mắt trở nên ảm đạm trắng bệch, năm ngón tay đan vào nhau. Đôi mắt đen bóng liếc nhìn nàng, khóe môi cong lên lộ ra ý lạnh, hai mắt như đầm sâu lạnh lẽo híp lại, lông mi dài trên dưới đan vào nhau, giống như mặt hồ.
Bóng người cao to cùng bộ quần áo đen trên người dâng lên luồng sát khí kinh người khiến ai cũng không kiềm được run rẩy.
Lam Mặc cùng Vũ Vân Mặc khẩn trương nhìn hắn, ngay sau đó lại dời mắt sang chỗ Phất Ảnh, hai mắt tuy khác nhau nhưng đều là thương tiếc nàng.
Phất Ảnh không khỏi ngản ngơ.
Không khí lạnh như mùa động, mặt hồ gợn nước, gió nhẹ nổi lên, làm cho vạt áo tung bay, da thịt lạnh như băng.
Con người đó như đóng băng gần cả ngàn năm mới lạnh lùng mở miệng: “Đi đi”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, không hề mang theo sự ôn nhu.
Lam Mặc nghe vậy, liền túm Phất Ảnh mang đi.
Ngoái đầu nhìn lại tiểu đình, bóng đen vẫn hiên ngang đứng đó như rời khỏi thế giới, cô lập mình.
Lam Mặc cau mày nhìn nàng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô nương, cô vừa bước qua Quỷ Môn quan a”
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
9 chương
44 chương
10 chương
6 chương