Tự Nguyện

Chương 41

Sau khi nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình liền ra ngoài dạo phố. Trong nhà hàng, Tiền Bội Bội thấy cô có vẻ thấp thỏm liền dò hỏi: “Nhìn sắc mặt cậu không tốt cho lắm, đừng nhé, hôm qua Hứa Diễn Thần đến quấy rối đám cưới của hai cậu, chẳng lẽ vì chuyện này mà cãi nhau?” “Cãi nhau, lúc tối về có cãi nhau một trận.” Nói đến đây, Vu Sính Đình gạt bỏ hình ảnh tối qua, hít sâu một hơi, gương mặt thoáng buồn. Tiền Bội Bội tức giận nói: “Mình cũng không quá là ghét Hứa Diễn Thần, nhưng mà hôm qua hắn đúng là bị điên nặng rồi, dám chạy đến phá đám lễ cưới của cậu, cứ cho là không cam lòng thì cũng không cần phải thế chứ. Tớ mà là chồng cậu thì sẽ không khinh địch thế đâu!” Tiền Bội Bội vốn là người thẳng tính, lại không biết chuyện đã xảy ra nên chỉ định an ủi Vu Sính Đình. Nghe xong, Vu Sính Đình lắc đầu thở dài: “Có một số chuyện cậu không rõ đâu. Thôi, chuyện này nói một hai câu chẳng thể phân ai đúng ai sai được.” Lúc Vu Sính Đình về đến nhà đã là hơn năm giờ chiều, Phùng Mộ Huân còn đang trong phòng làm việc duyệt tài liệu. Trước đây, chỉ cần có thời gian hoặc vừa kết thúc huấn luyện, Phùng Mộ Huân đều ở chỗ Phùng Nghị và Từ Tố. Hôm nay nghĩ có Vu Sính Đình ở nhà, anh đã gạt bỏ hết những hoạt động tụ tập với hội Phùng Nghị. Hai người yên lặng ăn tối, xong xuôi, Vu Sính Đình chủ động đi lấy khăn lau khô bàn, còn Phùng Mộ Huân vào phòng bếp rửa bát. Tối nay, hai người dường như có một sự ăn ý đặc biệt. Thân mình cao lớn của Phùng Mộ Huân mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, còn đeo theo cái tạp dề, hoàn toàn khác so với dáng vẻ hùng dũng lúc mặc quân phục. Vu Sính Đình đứng giữa phòng khách, nghiêng người nhìn bóng dáng ảnh, khóe miệng lại bất giác nhoẻn cười. Qua giờ cơm tối, Vu Sính Đình ngồi xem tivi một mình. Từ phòng làm việc đi xuống, Phùng Mộ Huân nhìn thấy cô dựa vào salon bằng cái dáng thật không thục nữ, anh nhíu mày, nhưng không nói gì mà cất bước vào phòng bếp pha cho cô một cốc sữa nóng, đưa ra trước mặt cô, “Uống cốc sữa đi.” Vu Sính Đình mím chặt môi, chợt nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh. Người đàn ông trước mặt, nghiêm nghị đưa cốc sữa đến bên miệng cô, nhìn dáng vẻ này thì đúng là cô phải uống rồi. Cô biết, mọi việc anh làm hôm nay đều là để lấy lòng cô. Những chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người đều tránh né. Dù Phùng Mộ Huân không hạ giọng xin lỗi cô, nhưng biểu hiện của anh đều cho thấy, anh đang chủ động làm hòa. Vu Sính Đình đón lấy cốc sữa trong tay anh, uống một hơi hết sạch, ngẩng đầu trả lại cái cốc không cho anh, “Cảm ơn anh.”. Nói xong, cô lại tiếp tục xem tivi. Phùng Mộ Huân không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, có vẻ rất bất ngờ vì hành động ấy của cô. Anh cảm thấy, cô không hẳn là lạnh nhạt với anh. Anh im lặng đi vòng qua salon, đến gần cô, đột nhiên cúi đầu xuống, đưa ngón tay cái lau đi vệt sữa dính bên mép cô. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi khiến cô có một cảm giác tê dại lạ thường. Đến lúc Vu Sính Đình có phản ứng, ngón tay Phùng Mộ Huân đã dời đi rồi, cô còn không kịp cúi đầu mà. Cô ngồi dịch về một góc ghế, sắc mặt thoáng đỏ. Hẳn là đã lâu không thấy cử chỉ dịu dàng như vậy của Phùng Mộ Huân, cô có chút không tự nhiên. Thậm chí cô còn cảm thấy, bầu không khí này có phần quái dị. Phùng Mộ Huân nhìn động tác nhỏ đó của cô, yết hầu thoáng động, ánh mắt trở nên phức tạp. Bởi ngay lúc này, anh thật sự rất muốn hôn cô. Một lát sau, anh nhỏ giọng nói: “Đừng xem tivi muộn quá, lên tầng ngủ sớm đi.” Vu Sính Đình gật đầu: “Ừm, anh cũng thế.” *** Ngày hôm sau, sáng sớm. Vu Sính Đình rửa mặt xong liền chọn bừa một bộ quần áo, rồi xách túi đi xuống dưới nhà. Đêm qua ngủ rất ngon. Vu Sính Đình đã nhớ là phải dậy sớm một chút, nhưng nhìn đồng hồ, gần tám giờ, giờ này mà tự lái xe đến sân bay thì e là muộn mất. Cô ngẫm nghĩ, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm thôi. Cô xuống cầu thang, đi vào phòng khách, lại nhìn thấy Phùng Mộ Huân đang tất bật trong bếp. Vu Sính Đình không thể tin được, nhưng lại bình tĩnh hỏi: “Anh dậy sớm thế?” Phùng Mộ Huân cười cười, đặt bát cháo lên bàn, “Giờ này đối với anh chẳng còn sớm sủa gì nữa.” Bình thường lúc huấn luyện, anh đều phải dậy vào lúc bốn giờ sáng. Thấy cô cầm túi xách, Phùng Mộ Huân tự nhiên hỏi: “Giờ em phải ra ngoài à?” “Ừm.” Vu Sính Đình gật đầu, thần sắc thoáng chút bối rối, sau đó lại quay lại nói thêm một câu với Phùng Mộ Huân, “Em sẽ về ngay thôi.” Cô giấu chuyện đi gặp Hứa Diễn Thần, cô sợ mình thẳng thắn với Phùng Mộ Huân sẽ lại nhận được kết quả là một trận cãi cọ. Ăn hết bát cháo, Vu Sính Đình mới đi. Phùng Mộ Huân đi tới bên cửa sổ, vén tấm rèm màu tối lên, nhìn Vu Sính Đình hối hả chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót. Điều khiến anh nghi ngờ là, hôm nay cô không tự lái xe, chắc là ngồi tàu điện ngầm. Thật ra, từ thần sắc bối rối của cô là anh đã có thể đoán được cô muốn làm gì. Cuối cùng, Phùng Mộ Huân dựa vào cửa sổ cười lạnh, lại lấy di động ra, trầm mặt gọi cho Phùng Nghị. Lúc Vu Sính Đình đến sân bay, Ngụy Tử đứng một mình ở chỗ trống và vẫy tay với cô, bên cạnh là Hứa Diễn Thần và Quan Hân Nhiên. Cô cười, chạy về phía Ngụy Tử. Hứa Diễn Thần nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Đến rồi à.” “Vâng.” Thấy cô gật đầu, đột nhiên Hứa Diễn Thần cười ha hả: “Anh cứ nghĩ hôm nay em sẽ không đến.” Không muốn nói chuyện cũ với Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình cúi đầu nói: “Hai anh bảo trọng nhé, ở đó phải chăm sóc cho nhau.” Ngụy Tử bước tới, vỗ vai cô: “Yên tâm, hai đại lão gia đây đương nhiên có thể tự lo cho mình. Không biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại không.” Vu Sính Đình che miệng cười, “Anh lắm điều thật.” Nói đến đây, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, bên cạnh còn có một thằng bé. Người đàn ông kia rất giống Vu Hàn Sinh, bố cô, khiến cô bất giác kiễng mũi chân nhìn theo vài lần. Ngụy Tử cốc đầu cô, “Nhìn gì đấy?” Vu Sính Đình hẩy tay anh ta, liếc mắt nói: “Không có gì.” Về phần Quan Hân Nhiên, hai mắt cô nàng đỏ hoe, ôm Ngụy Tử khóc một lúc lâu rồi lại nhìn về phía Hứa Diễn Thần. Vậy mà Hứa Diễn Thần vẫn quay đi, không nhìn cô ta. Sau khi chào tạm biệt, Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử chuẩn bị vào làm thủ tục. Cô đứng ở đại sảnh, nhìn bóng lưng Hứa Diễn Thần từ từ biến mất, lại cười cười vẻ khó hiểu, cuối cùng cúi đầu thở một hơi dài, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm rất nhiều. Cuối cùng, cô tự dặn mình, thì ra có một số việc thật sự có thể nhìn thấu chỉ trong nháy mắt. Lúc này, đã có người chứng kiến cảnh tượng này, liền lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Phùng Mộ Huân. *** Tạm biệt Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử, Quan Hân Nhiên chủ động muốn đưa cô về, thuận đường đưa cô đến xem một chỗ. Vu Sính Đình cũng không từ chối. Quan Hân Nhiên lái xe đưa cô đến khu Tứ Hoàn quen thuộc, đó là khu mà Hứa Diễn Thần mua nhà lúc trước. Có một chiếc xe bám theo Quan Hân Nhiên từ sân bay về đến Tứ Hoàn, nhìn Vu Sính Đình và Quan Hân Nhiên lên tầng, người lái xe lấy điện thoại ra báo cáo với Phùng Mộ Huân. Nghe xong, Phùng Mộ Huân im lặng một lát rồi mới lên tiếng dặn dò: “Ừ, được rồi, cậu cứ chờ ở đó một lúc, đợi cô ấy xuống thì đưa cô ấy về, cứ nói là tôi dặn.” Ra khỏi thang máy, Quan Hân Nhiên móc chìa khóa ra mở cửa căn hộ. Hai người bước vào trong, căn phòng vẫn như trước, chỉ là đã có thêm vật dụng sinh hoạt. Quan Hân Nhiên nhìn quanh bốn phía, chợt nói: “Bất ngờ vì tôi đưa chị đến đây đúng không? Đây là nhiệm vụ anh Thần giao cho tôi, anh ấy nói căn hộ này từng được thiết kế theo ý chị, đáng tiếc đến cuối cùng...Anh Thần không có ý khác đâu, khoản nợ đã trả xong rồi, anh ấy chuộc nhà về rồi đây, cũng đã sang tên chị rồi, anh ấy nói không muốn nợ chị cái gì cả, căn hộ này chị muốn cho thuê hay bán cũng được, anh ấy không xen vào.” Không đợi Vu Sính Đình từ chối, Quan Hân Nhiên liền cười: “Chị biết không, lúc đầu tư, tôi cũng kéo cả bố tôi vào, cuối cùng công ty rơi vào tình hình nguy cấp, anh Thần với Ngụy Tử chạy đôn chạy đáo đi liên hệ với khách hàng cũ, còn tìm thêm khách hàng mới, lúc đó cơ bản là đã khôi phục được công ty rồi. Không ngờ, đến cuối cùng, Phùng Mộ Huân lại khiến cho tâm huyết của anh ấy sụp đổ trong nháy mắt, hắn ta thật quá tàn nhẫn, chỉ cậy vào quyền lực, không từ thủ đoạn. Điều khiến tôi khó hiểu hơn là, tại sao chị biết sự thật rồi mà vẫn cưới anh ta như không có gì vậy, nói thật, tôi còn cảm thấy không đáng thay cho anh Thần. Chị có thể cho tôi biết, lúc đó chị nghĩ thế nào không? Đúng là có mới quên cũ.” Vu Sính Đình nghe lời chỉ trích của Quan Hân Nhiên nhưng không lên tiếng đáp lại. Cô không ngờ, giữa họ có mấy tầng ngăn trở, mà đều do Phùng Mộ Huân dựng lên. Sắc mặt Vu Sính Đình trầm xuống, cô suy tư trong chốc lát rồi đi về phía trước vài bước, nhìn Quan Hân Nhiên và nói: “Chồng tôi làm ra chuyện này với công ty cô quả thật là anh ấy sai, tôi cũng đã nói chuyện với anh ấy. Tôi thật sự không phải là muốn giải thích gì thay anh ấy, chuyện cũng xảy ra rồi, tôi bất lực, huống hồ tôi với Phùng Mộ Huân đã kết hôn rồi, tôi cảm thấy mình không nên vì tình cảm cũ mà cãi nhau với anh ấy, không vãn hồi được gì cả, mà sẽ còn ảnh hưởng đến người nhà và gia đình tôi, cho dù có cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Quan Hân Nhiên gật gù cười cười với cô, giọng nói không rõ là trào phúng hay bất đắc dĩ: “Được, chị thật biết lấy đại cục làm trọng, lúc nào cũng nói hộ cho chồng mình, luôn luôn dựa trên lập trường của chị. Phải rồi, giấy chứng nhận sở hữu ở trong ngăn kéo, cả chìa khóa nữa, chị tự đi mà xem, có muốn nhận căn hộ này hay không là chuyện của chị, tôi đã nhắn lại ý của anh Thần rồi.” Vu Sính Đình vào căn phòng bên cạnh, nhìn thấy trên bàn có một khung ảnh, bên trong là bức ảnh cô chụp từ thời đại học. Trong ảnh, cô rất thuần khiết, mặc một chiếc áo gió màu vàng, cùng với chiếc quần jean ống rộng, thần thái như vậy lại khiến cô không nhịn được cười. Cô mở ngăn kéo ra, bên trong có thư họ viết cho nhau lúc học đại học, còn có ảnh chụp chung của hai người. Trong chốc lát, cô sờ sờ lên khung ảnh, lại mở một phong thư đã ố vàng. Đây đều là thư cô và Hứa Diễn Thần viết cho nhau, lúc đó anh ta đang thực tập tại Thiên Tân, hai người thường xuyên thư từ qua lại. Bỗng nhiên, Vu Sính Đình bật cười. Dường như tất cả chuyện cũ cùng ùa về, bất giác, cô thấy hai mắt mình cay cay, cô mở to mắt kìm chế tâm trạng. Đặt thư xuống, cầm khung ảnh trên bàn, nhìn nụ cười tươi tắn của mình trong ảnh, sau đó quay ra nói với Quan Hân Nhiên: “Tôi về trước đây, tôi không cần căn hộ này, cô cứ để yên đây đi. Còn nữa, nói với Hứa Diễn Thần, anh ấy không hề nợ gì tôi cả, thế nên không cần phải làm thế này.” Nói xong, Vu Sính Đình xoay người, không ngoảnh đầu, bước ra khỏi căn hộ. Quan Hân Nhiên bất đắc dĩ buông tay, thấy Vu Sính Đình đi ra cửa, cô ta cũng mau chóng đuổi theo. Hai người cùng ấn nút thang máy, xuống tầng, Quan Hân Nhiên còn định đưa Vu Sính Đình đi một đoạn. Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz đen đỗ trước mặt hai người. Người đàn ông xa lạ bước xuống, đi vòng qua phía bên kia xe, mở cửa xe và lễ phép nói với Vu Sính Đình: “Phu nhân, Phùng tiên sinh bảo tôi tới đón cô về.”