Từ nay về sau, cùng anh lưu luyến

Chương 4 : Nam thần như thế, mày gả cho người ta đi! 2

Edit: Qin Beta: Sabj Nhan Giai nói, bọn em là khuê mật, giống bạn bè lại như người thân, nhưng đôi khi cũng có cãi nhau. “Cãi nhau?” “Chung quy cũng có vài mâu thuẫn.” Bời vì không ai giống nhau, “Nhưng rồi cuối cùng cũng giải quyết được hết, Tiếu Tiếu sẽ mời bọn tôi đi ăn, rất nhanh lại hòa thuận.” Cố Hàng đắc đạo, “Thì ra tình hữu nghị của nữ sinh là xây dựng dựa trên đồ ăn.” “Ấy… Cũng không hẳn là thế.” Nói như cả ký túc xá 218 đều thích ăn vặt không bằng. Nhan Giai nghiêm túc giải thích, cãi nhau xong thì mọi người đều rất ngại khi mở miệng trước, nhưng Tiếu Tiếu không như thế, cô sẽ lại bắt chước một động tác hoa tuyệt thế chọc mọi người cười, rồi yêu cầu mọi người nạp chất béo với cô. Tối nay tức giận với bạn, sáng mai cô ấy lại nhảy nhót nói cười trước mặt bạn, “Bởi vì Tiếu Tiếu là tiểu thiên sứ.” “Tiểu thiên sứ?” “Vâng… Niên Khê là học bá, Đường Hân là nữ hoàng. Tiếu Tiếu là tiểu thiên sứ.” “Em thì sao?” Tôi hả… Nhan Giai nghĩ ngợi, tất cả mọi người đều gọi cô bằng cái từ nữ… nữ thần này, tự mình nói ra thì có hơi mặt dày quá. Cô nói không nên lời, tiếp tục cẩn thận ngẫm lại, cảm giác mình cũng không có gì đặc sắc. Không có vẻ anh tuấn của Niên Khê, cũng không có khí phách như Đường Hân, cũng chẳng có được sự đáng yêu nghịch ngợm có thể chọc cười mọi người như Tiếu Tiếu, cô đa phần đều im lặng, nghe bọn họ đại náo trên giường, cô nằm một chỗ đắp mặt nạ bùn xanh Borghese, úp úp mở mở nói, chúng mày đừng chọc tao cười chứ, tao đã nhiều nếp nhăn lắm rồi. Sáng hôm sau mọi người nhìn cô nhăn mặt tỉnh lại với lớp mặt nạ đã khô, tất cả đều cười cô là đồ ngốc. Đồ ngốc cũng được, nữ thần cũng tốt, nhắc đến bản thân, Nhan Giai không tìm được chủ đề tiếp tục nữa. Im lặng không nói câu nào, giống như người vừa rồi nói nhiều không phải là cô vậy. Đột nhiên bên trong xe im lặng, khóe mắt nam sinh liếc nhìn khuôn mặt của cô, trong đôi mắt trong suốt chợt lóe lên. Không khí cũng không còn lúng túng như ban đầu, mắt thấy xe sắp chạy đến khu khuôn viên đại học D, Nhan Giai liền nhắc vào cổng lớn phía sau không thể đi đường chính được, phải đi đường xuyên tâm*, nhưng ký túc xá của cô lại gần cửa Đông Bắc hơn, có thể đi theo đường Đông Bắc, như thế thì ít đường xuyên tâm hơn. Sau khi vào cổng, trường học sẽ ghi tên xe đi vào, sau đó cô phải chạy xuống xuất trình thẻ sinh viên của mình với mấy chú bảo vệ, hoàn tất ghi họ tên cô. Như vậy sẽ rất mất thời gian của anh, Nhan Giai dứt khoát muốn xuống xe ngay ngoài cổng trường. (*Con đường xuyên tâm hoặc RR (Radial Roads) là đường xác định như là các tuyến đường kết nối chính giữa đường vành đai trong và đường vành đai ngoài. Nó được xây dựng nhằm mục đích kết nối các con đường trong thành phố tốt hơn.) “Thả tôi ở ngoài cổng là được rồi, nếu không anh đi ra lại rắc rối, trường tôi quản lí nghiêm chuyện này lắm.” Nghe cô kiên nhẫn kể rồi giải thích, còn lo làm phiền anh, Cố Hàng liền đưa tay lên gác trên cửa kính xe, một tay xoa cằm, nhìn cô nghiêm túc chỉ đường, gió khẽ lùa vào làm tóc trước trán cô khẽ bay, hình ảnh rực rỡ mà đơn giản ấy khiến anh khẽ nhếch khóe môi… Mang theo nụ cười như có như không, chàng trai còn chưa quen đủ một ngày đã dùng khí định thần nhàn* chỉ huy cô, “Có thấy mấy tập thẻ nhập cảnh ở trên kia không, lật giúp tôi.” (*Tục ngữ Hán Việt, chỉ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.) Lật, lật thẻ gì? Nhan Giai nhìn theo ánh mắt anh, xếp ngược trước kính chắn gió là một tấm thẻ màu xanh bọc trong bao plastic mỏng. Cô cẩn thận lấy nhìn, trời ơi! Đây đây đây… đây là thẻ thông hành miễn phí đăng ký xe khi ra vào ở đại học D mà Đường Hân tha thiết ước mơ bấy lâu nay đó!!! Có cái này, Đường Hân cũng không cần giữa tiết trời lạnh gió to phải xuống xe đi đăng ký nữa, có cái này, cô với Tiếu Tiếu Niên Khê cũng không cần oẳn tù tì quyết định xem ai xuống xe nữa, có cái này, chỉ số hạnh phúc của phòng 218 sẽ tăng gấp đôi! Nhan Giai thèm muốn trong tha thiết, nắm chặt thẻ thông hành, lại nhớ nhung không nỡ để lại chỗ cũ. Nhan Giai thực muốn biết, làm sao anh ta có được tấm thẻ này chứ, lúc trước Đường Hân chi bao nhiêu tiền cũng không mua được, nghe nói ở trong trường từ cấp quản lý, phó giáo sư trở lên, cùng với cựu học sinh được nhà trường mời khi có sự kiện đặc biệt mới có thể có được tấm thẻ này – ký túc xá phòng 218 ngóng hơn ba năm cũng không ngóng được thần khí kia đó! Cô vừa kích động lại ngạc nhiên, “Tấm thẻ thông hành này sao anh có!?” Cố Hàng hơi nghiêng đầu, bên môi thoáng nhếch lên, lộ ra nụ cười bí hiểm, “Em có thể đi hỏi mẹ tôi.” “…” Nhan Giai nản chí ngồi dựa vào sau ghế, một giây sau, bảo vệ hai bên cổng chính đại học D, nghỉ, nghiêm, cúi chào hai người trong xe! Oa… Cảm giác này, giống như đãi ngộ cho lãnh đạo trường học vậy. Nhan Giai không thể không khen vạn lần, quá sung sướng… Nam sinh gọi là Cố Hàng này, nhìn qua thì tuổi xấp xỉ nhau, mỗi ngày đều có thể thoải mái lái xe vào trường như thế – thật, hâm, mộ. Cô nhìn Cố Hàng bằng ánh mắt hâm mộ, cả người anh toát ra vẻ bình tĩnh, khí chất trầm tĩnh, mắt cũng không động. *** Chuyện đầu tiên khi Nhan Giai quay về ký túc xá là báo cáo chuyện thẻ thông hành. Thần thánh phương nào vậy ba? Đại học D không phải là nhà của anh ta đấy chứ? – Ninh Tiếu Tiếu suy đoán. Nhổ vào! Đại học D quy định thể chế nghiêm khắc như thế mà lại có bug à? – Niên Khê cũng không quá bình tĩnh. Anh ta không phải gia thế tốt đến nỗi không có bạn, mà là tốt đến độ không có kẻ thù. – Đường Hân lắc đầu cảm khái. Nam thần như thế, gả cho mày đi!!! Ba vị cô nương phòng 218 bắt đầu gào thét tập thể, Giai Giai!!! Bọn tao trước khi tốt nghiệp có thể được cảm nhận mấy anh bảo vệ mặt gãy cúi chào chúng ta, tất cả nhờ vào mày đó Giai Giai! Mặt đẹp ngực đẹp đùi đẹp của mày tất cả đều lên đi! Trộm cũng phải trộm cho ra tấm thẻ thông hành về đây, không phải là lật thẻ sao!? “Lật… lật thẻ là ý gì?” Sau khi Nhan Giai thay váy ngủ thì đi tháo trang sức, cô dán một miếng dán tạo kiểu mái lên tóc, bốp bốp hai miếng dán tóc mái đỏ thẫm, chợt phát hiện không khí trong phòng nhanh chóng biến thành tẩm cung Hoa phi, lập tức có dự cảm không ổn, chỉ thấy Đường Hân nhướn mi, “Ôi, ái phi đừng vội, nàng để cho ta lật thẻ một lần, ta sẽ đem thẻ cho nàng mượn, lật một lần, dùng một lần.” “…” Hân mama mày đủ rồi nhé. Nhan Giai cầu xin nữ vương buông tha. Đường Hân đây chỉ là trailer, Ninh Tiếu Tiếu mới là chính kịch, cô lắc lắc eo thon không ngừng hát, “Lật lật lật, ái da lật lật lật, Giai Giai, mày đoán xem anh ta có thể lật mấy lần đây? Ai ôi lật lật lật, lật một cái nhảy ra tiểu baby~” “…” Nhan Giai bỏ qua cái mặt bánh bao của Ninh Tiếu Tiếu đang xáp đến gần, cẩn thận tháo trang sức, giọng nói như chứa nước, dịu dàng mềm mại nói, “Tiếu Tiếu mày có thể không hát được không?” “Giai Giai, muah muah muahh!” Dây áo ngủ Doraemon trượt xuống, trong miệng Ninh Tiếu Tiếu còn đang ngậm bánh Macarons, cả khuôn mặt không giấu được hưng phấn mà nói, vừa rồi ở dưới lầu thấy hai người từ trong Porsche bước ra, vui đến muốn khóc luôn, hai người đều chân dài, giống y như Hân mama hình dung, bọn họ đứng với nhau chính là một bức tranh, chính là chỉ số vẻ đẹp của ảnh chụp mà. Còn nữa! Hôm nay quần áo đều ăn ý như vậy, đều là phối hợp trắng đen, không thể xứng hơn. “Giai Giai, tao đây có câu cần phải cải chính, mẹ mày đúng là thân nương!” Ninh Tiếu Tiếu như chú mèo máy vui vẻ di chuyển trong phòng. Niên Khê dựa vào thang giường tầng bên cạnh vội kêu lên, con quay họ Ninh kia mày đừng quay nữa, mau dừng dừng dừng lại! Sau đó Tiếu Tiếu chợt dừng lại cọ cọ vào vai Niên Khê, “Niên Khê, mày cảm thấy là bạn trai tao đẹp trai hơn, hay bạn trai Giai Giai đẹp trai hơn?” “Ninh Tiểu Tiện mày sao lại hỏi một câu kém IQ thế chứ, vật vai mày là biết.” Niên Khê tóc ngắn thoải mái, cao gầy, mặt mày thanh tú, lần đầu tiên Nhan Giai nhìn thấy thì tưởng là thục nữ, nhưng sau khi thấy cô vật vai, thì tự giác thừa nhận, nhất định là ảo giác. “Có đẹp trai hơn nữa thì đối với Nhan Giai dễ thương của chúng ta mà nói cũng vô dụng, cho dù có đẹp trai hay không thì cũng bị làm mờ mặt thôi.” Trí nhớ của Đường Hân vòng về cảnh ở StarBucks, bạn học Nhan Giai quên sạch về nam thần, cực kỳ đáng nhục đáng giận biết tròn biết méo – nữ thần kiểu mẫu. “Khỏi phải bàn làm mờ mặt đi, đã lật thẻ mà còn có thể bị mờ mặt à.” Niên Khê nói một cách vân đạm phong khinh. Khê ca của chúng ta đừng có uy vũ khí phách thế chứ. Ninh Tiếu Tiếu cùng Đường Hân đều dựng ngón cái. Nhan Giai: “…” Từ lúc chat trên We Chat, cô đã biết sau khi cô về lũ bệnh này nhất định sẽ dán cô lên thớt mà tra khảo mà. Đối mặt với hàng loạt nghi vấn không ngừng tám, cô chỉ cầu “các vị nương nương nghỉ ngơi chút đi”. Sau khi tháo hết trang sức ngồi vào bàn, suy nghĩ nên thoa toner hay đắp mặt nạ đây… Ừm, mặt đẹp là được, xông hơi mặt đi. Thế là lấy trong hộp skincare ra đèn xông hương Muji, trong hương vị tươi mát thoang thoảng của đại dương mà dần thả lỏng người, bắt đầu xông hơi. Ba nữ sinh còn lại thì thao thao bất tuyệt về tiến triển tiếp theo của hai người, ‘Giai Giai, sao anh ta không mời mày ăn cơm thế?’ ‘Bọn mày nói chuyện thế nào?’ “Anh ta làm gì thế, nhìn qua trông cũng không hơn chúng ta là bao’ ‘đang là sinh viên hay đã đi làm thế?’ “Chúng mày… chúng mày, đợi lát đi, tao còn chưa…” Nhan Giai không nói thêm vào được. “Được được được. mày ngực lớn, mày nói trước đi.” Đường Hân đưa tay ý bảo ‘mời’, nữ thần người nói từ từ thôi, tôi không vội đâu. “…” Nhan Giai làm vẻ mặt bất đắc dĩ tỏ vẻ cô không có muốn nói gì, tiếp tục nhắm mắt xông hơi, cấp nước cấp nước. Ba nữ sinh tiếp tục tám chuyện, đầu tiên là Đường Hân xem xét, anh chàng Cố Hàng kia có kết giới lạnh lùng, có cảm giác xa cách, có lẽ nữ sinh bình thường không dám đến gần, đương nhiên anh cũng rất chướng mắt, chỉ sợ mấy em gái Green Tea Bitch* tâm cơ, không biết xấu hổ nuốt sống nam thần. Chính là mấy cô Trà Xanh còn khủng bố hơn vũ khí hạt nhân! (*Green Tea Bitch là từ chỉ những người luôn tỏ ra đáng yêu vô tội trong sáng thanh thuần trên mạng, nhưng thực tế lại rất thực dụng, đê tiện.) Giai Giai của chúng ta ấy nha, vẫn chỉ là một em gái đơn thuần, không đành lòng sau này nhìn cô đau lòng nha… Ninh Tiếu Tiếu đấm ngực, Niên Khê khuyên cô đừng đấm nữa, đấm nữa thành đồng bằng mất. Niên Khê phê bình đúng trọng tâm, bề ngoài đẹp thì đúng là tốt, nhưng vốn dĩ sau này ở chung còn phải xem tính cách hợp hay không, không phải cả đời nhìn mặt mà sống, mà là sống chung với nhau. Cần phải thân mật tri kỉ, cần phải… “Giai Giai, bọn tao đang nghiêm túc thảo luận đại sự cả đời mày thì mày đừng có ở kia xông mặt chứ!!!” “A?” Bạn học Nhan Giai bị điểm danh quay sang, thế là ba vị nữ sinh bắt gặp hình ảnh như thế này: Miếng dán tạo kiểu mái đỏ thẫm, vẻ mặt nữ thần mờ mịt trong màn sương… … Ba giây im lặng. “Giai Giai, thật muốn lấy cái hình của mày lúc này ra rạch phá quá.” “Bao giờ thì mày đổi miếng dán tóc màu đen hả.” “Đừng có đem cái bản mặt đó ra nói chuyện với tao.” Trên môi vẫn còn đọng lại những hạt nước nhỏ, Nhan Giai không thể nào mở miệng, chỉ đành tập trung tinh thần tiếp tục xông hơi, vừa xông vừa vỗ vỗ mấy chỗ bên cạnh.