Từ nay về sau, cùng anh lưu luyến

Chương 3 : nam thần như thế, mày gả cho người ta đi!

Edit: Qin Beta: Sabj Bất luận hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa đến đâu, kết cục lần xem mặt này của Nhan Giai chỉ có hai kiểu, hoặc là cô “không có sau đó”, hoặc là đối phương “không có sau đó”. Lần xem mắt hôm nay đã không thể nào tưởng tượng nổi rồi, sau vài lần chiến đấu hỏi thăm dạ dày, cô muốn anh ta mau mau bắt đầu “không có sau đó” quá, đổi lại là cô, cô cũng không muốn chỉ mới nói được đôi ba câu đã bắt đầu yêu đương… Nhan Giai quyết định nhanh chóng rút lui 囧, nhưng mẹ cô lại như thần giao cách cảm gọi đến, “Giai Giai, vừa rồi mẹ đã giúp con nghe ngóng cẩn thận rồi, cậu này là du học sinh trao đổi Mỹ vừa mới về, trong nhà nói có không ít đối tượng đâu, nhưng đều bị từ chối hết. Mẹ cậu ta vừa nghe thấy con học ở đại học D, lại là con một, thì nhanh chóng đáp ứng đó. Mẹ bảo này Giai Giai, con phải thể hiện thục nữ đi đấy nhé, ăn cơm xong thì đi xem phim, đến cuối tuần thì hẹn hò, nếu cậu ta muốn đi dạo phố với con thì cứ đi theo đi, nếu cậu ta mua đồ cho con, con cũng đừng có như cầm bom mà bảo không cần đấy. Ngoan nhé.” Cô cũng thật biết điều nha. Nhan Giai dạ dạ rồi tắt máy. Cũng cùng lúc đó, Cố Hàng ngồi đối diện đã nghiêng đầu nghe điện thoại, dường như là cuộc gọi của người quen, cả người trên dựa vào sau ghế, đôi chân dài duỗi dưới bàn tròn trước mặt, trong lúc không để ý đụng phải ghế ngồi của Nhan Giai. “A, xin lỗi.” Cậu nam sinh lễ phép nhận lỗi, đồng thời đưa điện thoại ra xa. “Không sao không sao.” Ngữ điệu vô cùng khách khí, Nhan Giai đặt hai tay lên bàn rồi lại buông xuống. Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng tạm dừng, “Tiểu Hàng, có phải con lại từ chối ý tốt của con gái nhà người ta không…” Cố Hàng không trả lời, người phụ nữ trong điện thoại tiếp tục giảng đạo, “Tiểu Hàng này, cô gái này học cùng trường con đấy, dáng vẻ cũng rất dễ nhìn, con người cũng không tệ. Nghe bảo đã từ chối rất nhiều đối tượng mà trong nhà giới thiệu rồi đấy. Mẹ con bé nói là tính cách nó có chút hướng nội, không thích đến gần con trai. Tiểu Hàng con phải tỏ ra galant đấy, con hãy đi ăn cơm rồi đi xem phim với con gái nhà người ta đi, cùng con bé đi dạo phố, rồi để nó chọn trang sức vòng cổ gì đấy, con gái ai cũng thích thứ này cả. A, đúng rồi, về điểm này thì mẹ nghĩ nó…” Cố Hàng ừm một tiếng, rồi cũng tắt điện thoại. Sau đó hai người một nhìn bàn, một nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp theo nên làm gì nhỉ? Ăn cơm? Xem phim? Hay đi dạo phố? Nhan Giai lại gãi tóc, không chịu được bầu không khí quỷ dị này, “Tôi… còn có việc, phải về trường một chuyến.” “Được, tôi tiễn cô.” Đứng dậy kéo ghế vào chỗ cũ, Cố Hàng thuận tay đưa túi quà mà mẹ anh đưa để tặng Nhan Giai – Bánh Macarons của Pháp. “A?” Nhan Giai sửng sốt. “Cô ở đây chờ, tôi lái xe đến đây.” Ngữ khí bình thản, nam sinh khẽ nghiêng đầu, dưới ánh đèn hàng lông mi rủ xuống tạo thành một lớp bóng. Nhan Giai trợn mắt há hốc mồm nhìn một chuỗi động tác này của anh, tay cô còn đang đặt trên ứng dụng Taxi DiDi Calling*. Khoan đã, tôi định gọi xe tự về mà. Theo dọc đường tất nhiên phải nói gì đó, nhưng tán gẫu chuyện gì mới được, đột nhiên cô cảm thấy đau đầu. (*Dịch vụ gọi taxi, chắc giống Grab Taxi ở VN. :)) ) Nhưng anh đã xách đống đồ lên xe rồi, cô còn có thể làm gì đây. Dù sao đây cũng là buổi gặp mặt mà bố mẹ hai bên thúc đẩy, phụ huynh nhà trai cũng đã dặn chàng trai tặng lễ vật của trưởng bối cho cô gái, rồi trưởng bối sẽ đánh giá vãn bối khi đi xem mắt tặng quà cho nhau, nếu đối phương không nhận, sẽ bị coi là biểu hiện của không lễ phép. Nói trắng ra là, cho dù con của bác có vô sỉ cỡ nào, thì cháu cũng phải nhận lấy, e là mấy thứ này cũng chẳng phải tặng cho cháu, mà là cho bố mẹ cháu chút mặt mũi. Mỗi lần Nhan Giai xem mắt xong trở về đều mang theo rất nhiều điểm tâm đủ các nước sản xuất, từ sô cô la Bỉ cho đến macarons Pháp rồi lại đồ ăn hoa quả Nhật, Ninh Tiếu Tiếu từng khiêm tốn nói cô không ít được lần nếm thử đặc sản của châu Nam Mỹ rồi, chỉ thiếu mỗi năm châu lục còn lại mà thôi, đến khi nào tập hợp đầy đủ quốc gia có khi còn nhận được ‘huân chương cao thủ xem mắt’ ấy chứ.~ Tổ tiên nhất định là mẫn cảm với chất ngọt, nên kiếp này mới muốn sưu tập đủ loại điểm tâm khắp thế giới. Nhan Giai quỳ gối nhận vận mệnh này. Nếu không phải vì mặt mũi của bố mẹ, cô cũng không muốn đứng đợi ngoài quán cà phê như thế này, tia nắng đầu hạ xuyên qua tán lá xanh dừng trên mặt cô, trên gương mặt có chút lo âu, không biết phải làm sao. Chàng trai lái con Porsche Cayenne trắng đến, từ cánh cửa kính trong suốt nhìn về phía cô thì để lại ấn tượng như thế này, một cô gái với làn da rất trắng, tóc dài chân đẹp. Dáng vẻ thì không khác biệt nhiều lắm với những cô gái anh từng đi xem mắt, đủ loại người đủ kiểu dáng, hình hình sắc sắc. Có người vì chịu không nổi tính tình lãnh đạm của anh, tức đến nỗi hất mặt bỏ đi, cũng có người ngay từ đầu đã bám lấy anh không buông, ‘Anh cảm thấy tóc mái thưa đẹp hay rẽ giữa đẹp hơn?’, ‘Gần đây thích túi xách LV quá đi muốn mua quá đi.’ ‘Anh là trai thẳng thật hả?’ – Thế giới của cô gái này anh thật sự không muốn tìm hiểu sâu. Nhưng mẹ anh lại rất cố chấp muốn sớm biết con dâu trông như thế nào, chờ mong có ngày cùng con dâu ngồi nướng bánh quy uống trà chiều lại có thể tâm sự đề tài của giới trẻ, đáng tiếc con trai bà từ trước đến nay chưa dẫn bạn gái về nhà lần nào. Thật sự uổng công nuôi lớn một bộ mặt đẹp trai như thế! Vậy là Phu nhân Diệp Mỹ Vân mẹ anh mỗi sáng sớm lại vẽ xóa lung tung lên gương mặt đẹp trai của đứa con trong tấm ảnh treo đầu giường. Bị mẹ bắt đi xem mặt mấy cô gái mà bà đã chọn lựa, Cố Hàng cũng không có chờ mong gì nhiều. Khi anh đi xem mắt, kết cục chính là, có người muốn tiễn anh về nhà, lại có người muốn đưa anh về nhà. Cô gái muốn đưa anh về nhà đó, cho đến bây giờ cũng không biết có thể gặp lại không? Cố Hàng đưa mắt nhìn cô gái đang cúi người ngồi vào bên ghế phụ, nhìn nghiêng mặt rất đẹp, rồi sau đó trong chớp mắt, trong xe ngập tràn mùi nước hoa Channel, mùi hoa quả ngào ngạt như hương vị trong ngày hè, trên mái tóc xoăn nhẹ, suy nghĩ của anh đã khẽ trôi đến mùa – đầu xuân, mưa rơi xuống. Dưới chiếc ô che có mùi hương thoang thoảng. Hương đầu của bưởi, mộc qua, hương giữa của lục bình, hoa nhài, cuối cùng là hổ phách, xạ hương, tuyết tùng, diên vĩ. Đây là mùi nước hoa của cô… Thì ra, cô tên là Nhan Giai. (Sabj: Bắt đầu từ lúc này mình sẽ đổi xưng hô của Cố Hàng vs Nhan Giai là tôi – em vì Cố Hàng đã nhận ra Nhan Giai.) Giật mình trong phút chốc, bên tai vang lên giọng nói vừa thận trọng lại mềm mại của cô gái, “Làm phiền anh quá rồi, thật ra tự tôi bắt xe về cũng được.” “À, không phiền đâu.” Cố Hàng lấy lại tinh thần, đơn giản đáp, “Tiện đường mà.” Lại tiện tay đem túi bánh macarons gác xuống chỗ ngồi phía sau. Nhan Giai giơ tay thắt dây an toàn, lại bị áo sơ mi trắng đột nhiên đập vào mắt làm cho hoảng sợ, hai cánh tay gầy của anh cách chóp mũi cô mấy tấc, tựa như có thể ngửi được hương vị mặt trời trên ban công nhà anh. Cố Hàng tao nhã giúp cô gài khóa an toàn, vì do tay dài nên cơ hồ anh không cần đứng dậy đã làm xong. “Cám ơn.” Nhan Giai cúi thấp đầu, co rụt lui lại về phía sau, cảm giác như vừa nãy suýt nữa bị khóa trong cánh tay anh rồi, lần đầu tiên gặp được đối tượng xem mắt vừa tri kỉ lại galant như vậy, cô nghĩ, có lẽ chàng trai này cũng không tệ lắm, chỉ là ‘không có sau đó’. “Không cần khách sáo.” Giọng nói của nam sinh vừa nhẹ lại vừa lạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh chuyên tâm lái xe, còn cô gái ngồi bên ghế phụ hai tay đặt trên túi xách Kate Spade màu đen, túm chặt quai cầm. Không nói câu nào là lại rơi vào tình cảnh xấu hổ… Nhan Giai cúi đầu, nên nói gì đó chứ nhỉ, kiểu không khí cả hai người đều im lặng thế này, thật đúng là dày vò. Nên nói gì cho phải nhỉ? Trong lúc vô tình nhìn về đôi tay đặt trên vô lăng, da trắng như ngọc. Cả nửa ngày sau cô mới nói một câu, “Kỹ thuật lái xe của anh tốt thật đấy.” Cố Hàng vẫn chăm chú nhìn thẳng, “Sau khi thi xong bằng ở trong nước, tôi lấy luôn bằng lái quốc tế.” “Lợi hại quá!” Nhan Giai rất hâm mộ mấy người có bằng lái, lại còn hơn cả giấy chứng nhận bằng anh văn cấp 6, cả đời này cô thi không qua rồi. “Em thì sao? Thi bằng lái sao rồi?” Vừa nghiêng đầu đã trông thấy dáng vẻ đột nhiên lo lắng của cô, Cố Hàng đánh tay lái, ánh mắt lại nhìn Bắc Kinh được ánh mặt trời bao phủ, hai bên vành đai xanh trồng đầy hồng trung hoa. “Tôi, tôi còn chưa thi lấy bằng.” Nhớ lại trang lịch sử đen tối khó có thể mở miệng kia, Nhan Giai cảm thấy không nói là hơn. Tới ngã tư thứ hai, đèn đỏ sáng lên. Đi vào vành đai Bắc số 4 cần phải đi qua các tuyến đường, hằng năm hỗn loạn, thời gian cuối tuần lại vừa đúng lúc sắp đến giờ cơm trưa, đưa mắt nhìn một cái, từng hàng kính chắn gió sáng lóe lên như vẩy cá trên sông. Nhan Giai cố rướn cổ nhìn về phía trước, cuối cùng chứng thực một sự thật: Lại tắc đường. Thật là ngột ngạt… Cô bất lực hơi ngửa đầu ra sau, dựa vào gối xe màu xám, cầu mong thời gian mau mau trôi qua. Bỗng nơi khóe mắt chợt thấy đầu của nam sinh đưa đến, cô ngẩn người, nhìn anh giống như muốn tìm phía sau chỗ ghế phụ gì đó, trong lúc vô tình trông thấy nơi cổ trắng nõn của anh, tóc hơi xoăn, là lông tơ mềm mịn. Cô vội chuyển tầm mắt, ở bên cạnh anh một tay cởi cúc áo sơ mi trắng, lau đi mồ hôi trên trán, thốt ra một câu, “Em uống nước không?” “A, cám ơn.” Cô đón lấy chai nước soda, dùng hết sức vặn xoắn mở nắp ra, hớp một nhấp nhỏ. Trong lúc vô ý nhìn thấy tên chai nước, “Niên Khê cũng thích uống loại soda này lắm.” Đột nhiên nói ra như thế, Nhan Giai cảm thấy hơi đường đột, cúi đầu cắn môi. “Ồ, lúc tập thể hình tôi toàn uống nước này.” Cố Hàng nói, anh thích nhất là thiết kế của loại soda không ga này. “Niên Khê cũng thế! Niên Khê cũng thích tập thể hình!” Để ý đến ánh mắt đột nhiên phát sáng của cô, Cố Hàng mù mịt, “Niên Khê?”… Có trời mới biết Niên Khê là ai? Nói đến mấy cô nương ở ký túc xá, Nhan Giai như tìm được công tắc nói chuyện, “Niên Khê lái xe giỏi lắm, ngay ngày đầu tiên nhận được bằng lái nó đã chở tụi tôi đi hóng gió rồi, nhưng sau đó bị bố nó mắng ghê lắm…” — Nhưng cái đó với việc mày thi lái xe thì có liên quan gì? Có quan hệ gì với nước soda không? Cái gì với cái gì đây trời? Nhan Giai nói xong cũng hối hận. Lúc này đã chuyển đèn xanh, dòng xe chậm rãi tiến về phía trước, Cố Hàng lùi số, thuận miệng hỏi, “Vì sao lại bị mắng?” “Vì hôm đó nó lấy trộm xe bố nó đó. Bố Niên Khê nói, audi là bồ nhí của ông ấy, không cho người khác mượn được. Niên Khê lại hỏi, thế rốt cuộc là con gái quan trọng hay bồ nhí quan trọng hơn? Dám nói bồ nhí quan trọng, nó sẽ bảo mẹ mua giày cao gót, đá văng bồ nhí đi! Sau đó bố nó không nói được gì…” Nghĩ đến chuyện hôm đó liền bật cười, Nhan Giai cười cười, cuối cùng không cười nổi nữa… Bởi vì, Cố Hàng không cười. Không khí lạnh như ở Bắc Cực. Nhan Giai không muốn hàn huyên thêm, im lặng một lúc lâu. Ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ vài cái, Cố Hàng xoa huyệt thái dương, “Niên Khê là ai?” “Niên Khê là bạn ký túc xá của tôi.” Nhắc đến ký túc xá của Nhan Giai, giống như là nhắc đến bảo bối trân quý nhất trong 21 năm của cô vậy. Nụ cười nhanh chóng treo trên miệng, cô nhiệt tình giới thiệu mấy cô nương ký túc xá. Tiếu Tiếu, Niên Khê, Đường Hân, “A, vừa rồi chính là Đường Hân đó, xin lỗi anh, tôi quên giới thiệu mất, cô ấy là bạn cùng phòng của tôi.” Cố Hàng không có ấn tượng gì, tiếp tục hỏi, “Bốn người ký túc xá bọn em, quan hệ đều tốt lắm hả?” Từ khi cô bắt đầu nhắc đến ký túc xá, dọc đường đi luôn mang theo ngữ điệu vui vẻ, Cố Hàng nhịn không được tò mò quan hệ của nữ sinh, hình như rất là vi diệu. Anh ít khi trông thấy nam sinh nhắc đến các chàng trai ký túc xá lại để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc như thế, thuộc nằm lòng các chi tiết nhỏ nhặt của bọn họ, rồi còn làm như không biết mệt.