Tự Mộng

Chương 4 : Em lại ướt nữa sao?

”A…Đau đau…Eo tôi…” Cố Tử Ninh khàn giọng từ trên giường bò dậy, lại phát hiện ra hông của mình như bị nghiền. Cảm giác được cơ thể mình trên cả khác thường, cậu tự nhiên lại đỏ mặt sau đó liền nguyền rủa rồi mắng tổ tông mười tám đời lũ biến thái muốn chế tạo thuốc kích dục Omega. ”Bà nội nó tôi ngày hôm qua lại sao thế này?… Tôi lại như thế nữa? Mẹ ơi, coi như là đệ nhị tính muốn thức tỉnh cũng không cần khoa trương như vậy chứ hả? Đmm, tại sao lại đêm nào cũng xuân mộng, tại sao… phía dưới lúc nào cũng là đau như xát ớt vào a!!!” ”Điều đó thể khẳng định em chính là một Omega đấy.”Thanh âm của Bạch Khải Hạp chen vào, nhìn Cố Tử Ninh đang ”đau khổ” rồi mỉm cười. Cậu giật mình, kéo chăn lên tới tận cằm rồi lúng túng. ”Anh! Sao anh vào mà không gõ cửa hả?!” Bạch Khải Hạp bình tĩnh đặt khay thức ăn xuống bàn, mở miệng nói: ”Anh gõ rồi mà.” ”Sao em không nghe?” ”Chắc là em quá chuyên chú đó thôi.” Cố Tử Ninh nghe mấy lời mặt dày này xong, thân thể cứng đờ, quá chuyên chú là ý gì a a a a a a! ”Em, em…” ”Hử? Đệ nhị tính của em sắp thức tỉnh nên mấy ngày nay phải chú ý đó. Sơ lược đệ nhị tính thức tỉnh anh đưa, em đọc chưa?” ”A? Chưa ạ.” Cố Tử Ninh nghe đến sách là trong đầu lại chán ngắt, mấy ngày trước anh cậu có đưa cho mấy cuốn sách kia nhưng cậu cũng ném tận đẩu tận đâu rồi tót đi chơi game, ai chú ý mấy thứ quần què đó cơ chứ. ”Xuân mộng cũng chỉ là chuyện bình thường, đừng quá để ý.” Cậu nghe xong mấy lời này liền thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, không kiềm được xấu hổ mà hét lên:” Anh này!” ”Anh đây.” ”Anh, đi, ra, ngay, cho, em!” Cố Tử Ninh gằn từng chữ từng chữ, đôi mắt lóng lánh bốc lên từng chấm lửa nho nhỏ. Anh thật là hết chuyện nói rồi hay sao, hết lần này đến lần khác nói đến mấy cái chuyện đó rồi còn cười nhạo cậu nữa chứ! Xuân, xuân mộng thì sao hả… Anh chẳng lẽ lại chưa làm qua sao?! Ble ble, anh chết khô thì đừng có mà ganh tị em, hừ! ”Được được, anh đi. Bữa sáng anh đặt ở đây, nhớ ăn. Còn có, ừ, em cũng không cần quá để ý đâu, có chuyện gì thì nhớ tâm sự với anh nha.” Bạch Khải Hạp nói xong câu này liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Liền nghe ‘phịch’ một tiếng chấn vào cánh cửa, cái gối to đùng suýt chút nữa là lao thẳng vào đầu hắn rồi. Cùng đi với cái gối là tiếng hét đầy ”lửa hận” của cậu: ”Ca! Anh là tên khốn mà!” Hắn đứng bên ngoài này vẫn đang cười, hắn dựa lưng vào cánh cửa phòng cậu, tâm tình rất tốt. Tử Ninh hôm nay chẳng qua là chỉ cảm được một ít đau thắt lưng mà thôi, cũng không có cảm được phía sau cậu khác thường. Ây, xem ra nay mai gì đó cậu cũng sẽ trở thành một Omega chính hiệu cho xem. Thật ra thì Bạch Khải Hạp chính là một cô nhi sau đó được ba mẹ Tử Ninh nhận về rồi dưỡng dục. Khi  hắn lần đầu tiên thấy một cục bông mềm mềm, trắng trắng đối với hắn cười ngọt ngào, trong lòng liền có một loại cảm giác không thể nói nên lời. Sau đó Bạch Khải Hạp rất muốn thân thân, rất muốn đến gần cục bông đó. Ngày ấy hắn liền thề, nhất định phải đối đãi với cục bông kia – Cố Tử Ninh thật tốt, nguyện dùng tính mạng hèn mọn này bảo vệ cậu đến phút cuối cùng. Vài năm sau, ngoài đi học trên trường, hắn liền học cách nấu cơm ở nhà, vận hành người máy giúp việc, tóm lại, hắn chính là ”bao thầu” tất cả việc nhà! Sau đó, ba mẹ Tử Ninh đi du lịch, căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại hắn với Cố Tử Ninh. Hắn đã tốt nghiệp được hai năm rồi, mà Cố Tử Ninh thì cuối năm nay sẽ tốt nghiệp. Hắn chờ cậu tốt nghiệp, chờ đệ nhị tính của cậu thức tỉnh… chờ cậu… bị hắn ”ăn sạch”. Ngày trước, mỗi lần thấy Cố Tử Ninh mười tám tuổi đầu rồi mà còn mặc bộ đồ con gấu màu nâu tập thể dục loạn xì ngậu lén lút trong phòng riêng, hắn đã muốn đem cậu áp xuống, xé đi lớp quần áo, tách hai chân cậu ra, hung hãn chiếm lấy cậu, thao cậu đến phát khóc. Hắn muốn Cố Tử Ninh sa vào thế giới của hắn, muốn cho cậu biết hắn là yêu cậu đến nhường nào. Bạch Khải Hạp là một Alpha, một Alpha trưởng thành chân chính nên cả người hắn đều tản mát ra khí tức muốn chiếm đoạt người khác. Hắn cả thế giới đều không cần, hắn chỉ cần một mình Cố Tử Ninh thôi, thế là đủ rồi. Sau này đệ nhị tính của cậu thức tỉnh, hắn sẽ ký hiệu cậu, khiến cho cậu cả đời này chỉ có thể là của hắn… Một giờ sáng, phòng khách, Cố Tử Ninh tay cầm trái táo, tay kia bấm như múa trên bàn phím không gian trước mặt, được một lúc cậu lại bấm sang cái khác, rồi cái khác. Sau đó cậu thở dài ngả người ra sau, cắn một miếng táo thật to rồi cố ý nhai nhồm nhoàm hòng khiến cho người ngồi bên cạnh chú ý một chút. Bạch Khải Hạp cũng ngồi ngay cạnh cậu đó thôi, nhưng mấy giờ trôi qua hắn chỉ chăm chú xem sách, lật qua lật lại rồi lại như ngẫm ra được một điều gì hay lắm. Cậu cắn vài cái liền đem cái lõi táo quăng vào sọt rác, nghiêng đầu nhìn Bạch Khải Hạp đang chuyên tâm dồn chí đọc sách, tròng mắt đen láy đảo đảo vài cái rồi hỏi. ”Anh, anh tối nay không đi ra ngoài à?” ”Ừ.” ‘Xoạt’, tiếng một trang sách được lật qua. ”Anh, tối nay anh có chuẩn bị làm gì không?” ”Đọc sách.” Lại tiếng một trang sách nữa lật qua, ‘xoạt’. ”À…” Cố Tử Ninh bĩu môi một cái, thất vọng nằm nghiêng đầu qua một bên. Hừ, anh thật không thú vị, cậu hôm nay muốn dạy anh chơi game một chút mà. Ai ai ai, không đúng, anh mà sẽ chơi mấy cái thứ này ư, a a a a, chán quá đi! Trong lòng nghĩ vậy nhưng đột nhiên Cố Tử Ninh ngã vật lên ghế salon, bàn phím không gian bị chấn động mạnh của cậu liền ngay lập tức rơi xuống sàn nhà, tan ra thành những mảnh nhỏ rồi biến mất. Sau đó cả người cậu dựa vào ghế liền vặn vẹo vặn vẹo, uốn tới uốn lui, mơ hồ giống như một bé tằm bảo bảo đang không ngừng giãy dụa vậy. Bạch Khải Hạp ngay từ lúc cậu ngã vật xuống ghế đã nhanh chóng cất đi quyển sách rồi chăm chú nhìn cảnh trước mắt rồi, một bộ dáng mê người của cậu cũng đủ khiến ánh mắt của hắn nhiễm mấy tầng thăm thẳm. Dược liệu trong cơ thể Tử Ninh… lại phát tác nữa sao? Đúng như dự đoán, Cố Tử Ninh giãy dụa chán chê rồi cuối cùng cũng chỉ còn đủ sức lắc đầu qua lại. Thật giống như một con tôm dần dần bị nướng chín, khuôn mặt thanh thoát của Cố Tử Ninh hé ra, đỏ ửng bất bình thường. Cậu cả người như phát lửa nóng, hai chân cũng vô thức mà ma sát vào nhau. Quần mặc ở nhà liền gồ lên một đụn nhỏ khiến Bạch Khải Hạp phì cười. Tiểu tử xem ra lại động tình nữa… ”Anh, anh…” ”Anh đây.” Thanh âm Bạch Khải Hạp ôn như đến nỗi có thể chảy ra nước, hắn êm ru lột quần áo của cậu ra rồi hôn nhẹ lên hai hạt thù du trước ngực cậu. Bàn tay nham nhám vẽ từng vòng từng vòng lên đỉnh của hai hạt thù du đỏ thắm đấy khiến cậu không ngừng phát ra vài tiếng rên rỉ vỡ vụn. Sau đó hắn lấy ngón tay vẽ vẽ lên tấm lưng bóng loáng của cậu, tay còn lại trêu chọc vật đang nổi dậy trong quần kia. Bạch Khải Hạp cảm thấy vật kia của Cố Tử Ninh càng lúc càng lớn, ngón tay cái nhẹ miết lên, ở quy đầu trơn nhẵn liền nhấn một cái. Thoáng chốc, trong phòng khách ngập mùi tình thú lại phát ra tiếng hét thánh thót của cậu… ”Tử Ninh, em lại ướt rồi.”