Tu La Vũ Thần

Chương 379 : Không được cứu gã

“Ngu ngốc, ai nói Giới linh không thể thoát khỏi cơ thể của chủ nhân? Nếu không thoát ra được thì Giới linh giúp đỡ chủ nhân chiến đấu như thế nào? Giá trị của nó ở đâu?” Đản Đản hung hăng nhìn Sở Phong một cách khinh thường. “Thế theo như cô nói thì Giới linh có thể thoát khỏi cơ thể của chủ nhân, dựa vào ý thức của nó để tiến vào thế giới của chúng ta à?” Sở Phong càng vui mừng hơn, hắn thật sự mong Đản Đản có thể dùng bản thể ở cùng với hắn. “Điều này có thể thực hiện được trong một phạm vi hợp lí, còn về việc phạm vi đó lớn hay nhỏ thì còn phụ thuộc vào thực lực của chủ nhân cao hay thấp.”  “Tất nhiên, nếu muốn Giới linh thoát khỏi không gian tinh thần, nhập vào thế giới của các ngươi và dựa vào ý thức của mình giúp ngươi làm việc thì cần xây dựng một cánh cửa liên thông với không gian tinh thần của ngươi. Cánh cửa này gọi là cổng Giới linh.” “Đương nhiên  ít nhất phải nắm được lực kết giới màu lam mới có thể mở cổng Giới linh. Nói theo cách khác, nhất định cần phải đạt tới thực lực Giới Linh sư áo lam mới được.” Đản Đản kiên nhẫn giải thích. “Vậy tức là chỉ cần sau này ta trở thành Giới Linh sư áo lam là có thể giúp cô thoát khỏi không gian tinh thần của ta, sống chung với ta rồi đúng không?”  Lúc này Sở Phong cực kỳ vui mừng, bởi vì hắn biết Đản Đản vốn không thích sống trong không gian tinh thần của mình. Suy cho cùng, Đản Đản là một cô nương nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát, làm sao có thể thích sống đơn độc một mình được? Nàng ấy phải thích những chỗ náo nhiệt mới đúng. Nghe được những lời này, trong lòng Đản Đản cảm thấy ấm áp vì nàng ta đã hiểu được ý của Sở Phong. Nàng mỉm cười ngọt ngào, nói: “Đúng thế. Cho nên vì tự do của nữ vương đại nhân ta, ngươi hãy cố lên nha!” “Vù vù”. Cũng trong lúc này, tiên pháp kết giới trận của Tử Linh đã bố trí xong, tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Nhưng kỳ lạ là khi vầng sáng màu vàng ấy chạm đến, trên vách đá hoàn hảo nguyên vẹn đó lại dần dần xuất hiện một cánh cửa lớn, hơn nữa còn đang từ từ mở ra. Vậy là Tử Linh đã thành công rồi.  “Nha đầu, không tệ đâu.” Sở Phong thấy vậy liền cười hì hì, nói. “Bớt nhiều lời đi, mau tới đây.” Tử Linh vừa suy nghĩ, cổng Giới linh đã mở ra thêm lần nữa, Giới linh của Tử Linh cũng quay về không gian tinh thần của nàng. Sau đó, Tử Linh liền nhanh chóng đi vào trong cánh cửa lớn trên vách đá. Sở Phong cũng vội vàng đi theo.  “Uỳnh!” Bọn họ vừa bước vào, cánh cửa lớn phía sau liền đóng lại. Lúc này, Sở Phong phát hiện ra con đường này còn đẹp hơn hang động bên ngoài nhiều. Ở trong đây, vách tường xung quanh đều do nham thạch đặc biệt tạo thành, bên trên khắc hoa văn lộng lẫy, trông hùng vĩ đến mức không thể hình dung được. Cái chính là ở trên vách tường đó, Sở Phong cảm nhận được lực kết giới đặc biệt đang tỏa ra khí tức của Tu La.  “Chủ nhân xây dựng nơi này cũng là một Giới Linh sư có thể liên hệ được với Tu La Linh Giới.” Đản Đản nói. “Là yêu thú bị nhốt trong tháp quỷ Tu La sao?” Sở Phong hỏi. “Cái này cũng khó nói.” Đản Đản lắc lắc đầu.  Bọn họ càng đi tiếp, tầm nhìn càng rộng thoáng hơn. Sở Phong và Tử Linh cũng phát hiện được một số cơ quan, chỉ có điều những cơ quan này đều bị tháo ra hết rồi, mà còn vừa mới bị tháo nữa. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do Khương Vô Thương làm.  Thấy tình hình như vậy, Sở Phong và Tử Linh lập tức tăng tốc. Bởi vì họ sợ Khương Vô Thương tìm thấy bảo vật trước, như thế họ sẽ bị thiệt thòi lớn. “Nhanh lên nào!” Đột nhiên đôi mắt Tử Linh lóe lên, hình như cảm nhận được điều gì đó liền bắt đầu thi triển thân pháp võ kỹ, chạy đi thật nhanh.  Sở Phong cũng không chậm trễ, thi triển Ngự Phong thuật rồi vội vàng đuổi theo. Nhờ tốc độ ấy, chẳng bao lâu sau Sở Phong và Tử Linh đã đi đến cuối con đường. Phía trước bọn họ liền xuất hiện một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.  Nơi này quả nhiên là cung vàng điện ngọc, bởi vì tất cả chỗ này đều được làm từ vàng khối, sáng chói cả một vùng. Ở giữa cung điện là một kho báu khổng lồ. Các loại ngọc trai đá quý, các loại nguyên châu huyền dược được chất thành núi. Thậm chí, trong núi kho báu đó còn có vài cuốn thư tịch cực kỳ cổ xưa, vừa nhìn đã biết không phải là huyền công thì cũng là võ kỹ.  “Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng tìm ra rồi!” Trông thấy những thứ này, Tử Linh mừng rỡ vô cùng. Cơ thể nhỏ bé nhảy lên, chỉ trong nháy mắt đã bay về hướng cung điện. “Chờ đã!” Lúc này, Sở Phong lại vội vàng quát lên. Bởi vì hắn phát hiện ra một điều, tại đây không hề thấy bóng dáng của Khương Vô Thương, trong khi chỗ này rõ ràng là cuối đường rồi. “Vù vù!”. Quả nhiên, đúng lúc Tử Linh vừa bước vào trong, cả tòa cung điện liền rung lắc dữ dội. Hình ảnh trước mặt bắt đầu thay đổi nhanh chóng, thu gọn lại và bao vây quanh Tử Linh.  “Sở Phong cứu ta!” Khi ấy Tử Linh vốn định tránh ra nhưng không biết vì sao khung cảnh xung quanh lại vặn vẹo ôm trọn lấy nàng, khiến nàng không thể thoát ra được. “Trận pháp ảo ảnh lợi hại thật!” Sau khi cung điện hoàn toàn biến mất, cảnh vật chân thực dần hiện lên trước mắt Sở Phong. Trong chớp mắt, trước mặt Sở Phong đã không còn là tòa cung điện nguy nga tráng lệ nữa mà là một vũng bùn ngưng tụ kết giới rất mạnh. Tử Linh đang bị giam chặt trong vũng bùn đó, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây.  “Là các ngươi?” Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, đó là Khương Vô Thương. Khương Vô Thương lúc này cũng bị rơi vào bên trong vũng bùn. Hơn nữa, nửa người gã đã bị lún sâu xuống dưới. Sau khi trông thấy Sở Phong và Tử Linh, gã tỏ ra rất kinh ngạc. “Xoẹt xoẹt xoẹt!” Lâm Phong không hề chậm trễ, nhanh chóng bố trí một trận pháp kết giới, sau đó ngồi xuống, hai tay chồng lên nhau rồi đột nhiên hét lên một tiếng: “Phá!”  “Ầm!” Vừa nói dứt lời, từ trong trận pháp kết giới liền vụt ra hai luồng ánh sáng. Sau khi ánh sáng này bao phủ lấy Tử Linh và Khương Vô Thương, vô số dòng bùa chú giống như những con sâu bắt đầu tiến vào vũng bùn, nhờ vậy mà tốc độ lún xuống của Tử Linh và Khương Vô Thương cũng chậm lại.  “Rầm, rầm!” Ngay sau đó, hai tay trước ngực Sở Phong cũng lập tức biến đổi. Có thêm hai dòng bùa chú khác ngưng lại thành hai dây xích kết giới bắn ra từ đại trận pháp kết giới, cuối cùng quấn quanh người Tử Linh và Khương Vô Thương. “Kyah!!!”  Sau đó, Sở Phong lại hét lên một tiếng, đồng thời hai tay siết chặt, cả người căng cứng. Sắc mặt hắn tái dần đi, từng giọt mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, mạnh mẽ trút hết lực kết giới về phía trận pháp kết giới đó mà không hề do dự. Có điều cũng may, trong lúc Sở Phong ra sức như thế, dây xích kết giới cũng bắt đầu rút dần về, nhờ vậy mà Tử Linh và Khương Vô Thương đang bị lún sâu vào trong vũng bùn bắt đầu được đẩy lên. Tử Linh và Khương Vô Thương đều cảm thấy vui mừng. Bởi vì điều đó cho thấy cách làm của Sở Phong đã có tác dụng, hắn có thể cứu được họ.  “Xoẹt!” Cuối cùng, Tử Linh được túm ra đầu tiên. Khi không bị ảo ảnh quấn lấy nữa, cơ thể nàng bỗng nhẹ như nhim, nhanh chóng khôi phục sức mạnh vốn có, lượn một đường cong đẹp mắt rồi hạ xuống trước mặt Sở Phong. “Vù vù!”  Nhưng khi nàng vừa hạ xuống, bàn tay đẹp như ngọc ấy chợt nắm lại, tạo ra một thanh kiếm bằng kết giới bùa chú rồi bỗng chém thẳng xuống sợi dây xích kết giới đang quấn lấy Khương Vô Thương. Một tiếng “Răng rắc” vang lên, sợi dây kết giới của Sở Phong đã bị chặt đứt. “Cô làm gì đấy?” Trông thấy thế, Sở Phong giật mình sợ hãi, hét lên hỏi nàng. Tử Linh lại tỏ ra hết sức bình thường. Sau khi làm tan biến kiếm kết giới bùa chú trong tay, nàng nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay ngọc, bình tĩnh nói: “Không được cứu gã.”