Tu La Vũ Thần

Chương 372 : Có bản lĩnh thì nhằm vào ta

"Đáng chết, Tử Hiên Viên sao vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hắn thật sự không để ý tới sống chết của đệ tử Chí Tôn sơn trang sao?" Tuy rằng Sở Phong cũng không đồng tình với cái chết của Hạ Nhạc Nhi nhưng hắn cũng không hi vọng có nhiều người vô tội bị yêu thú giết hại tới chết. Dù sao chỉ cần Tử Hiên Viên xuất hiện thì hoàn toàn có thể ngăn cản được tất cả, sẽ không có thêm ai phải chết. Nhưng Tử Hiên Viên vẫn chậm chạp chưa xuất hiện khiến cho Sở Phong không thể hiểu được, hắn thực sự không đoán được rốt cục là Tử Hiên Viên nghĩ thế nào mà tới giờ vẫn chưa tới cứu người. "Không được, không được."  Hắc Thiềm vương lại ra tay, nó lấy một vị mỹ nữ từ trong đám người ra, vị mỹ nữ này vô cùng sợ hãi, nước mắt dàn dụa, không ngừng cầu xin. "Đừng sợ, ta không muốn chọn ngươi. Vừa rồi ta nghe được một cái tên, hình như là Tử Linh. Ngươi có thể nói cho ta, Tử Linh là ai không?" Hắc Thiềm Vương hỏi. "Nguy rồi."  Lúc này, thần kinh của Sở Phong không khỏi căng thẳng, trong lòng thầm kêu không tốt, ngay cả khuôn mặt Tử Linh cũng đã biến sắc, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ bất an. "Thật sao? Chỉ cần ta nói ra Tử Linh là ai thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?" Nghe được những lời này, cô gái kia trợn tròn hai mắt, giống như đã gặp được hi vọng sống sót.  "Ta sẽ để ngươi sống, sẽ tuyệt đối không động vào ngươi." Hắc Thiềm vương cam đoan nói. "Người kia, Tử Linh là người kia, người mặc váy tím kia là Tử Linh." Cô gái kia mừng rỡ khi nghe được những lời này, không chút do dự đưa ngón tay chỉ vào Tử Linh bên trong đám người. Vì tự bảo vệ mình, nàng ta lựa chọn bán đứng Tử Linh.  "A, thì ra đây chính là Tử Linh cô nương. Có được tiểu mỹ nhân quả thật khó, tiểu mỹ nhân che giấu kín như vậy, khó trách ta không phát hiện ra." Nhìn thấy Tử Linh trong đám người, Hắc Thiềm Vương quăng cô gái kia vào trong đám người, dùng lực kéo Tử Linh từ trong đám người đến trước mặt. "Ha ha, quả thật là vô cùng xinh đẹp, cuộc đời ta còn chưa từng gặp được mỹ nhân như vậy. Khó trách bao người dù giở trò xấu cũng phải tranh giành nhau làm tình nhân.”  "Tử Linh cô nương, nàng xinh đẹp như vậy khiến ta thật sự không nỡ giết. Hay là nàng làm áp trại phu nhân của ta đi?" Hắc Thiềm Vương nheo mắt nhìn Tử Linh, xem ra nó thật sự đã động tâm rồi. "Không được, không được đụng vào nàng." Thấy vậy, Liễu Chí Tôn lớn tiếng la lên. "Ừm? Không đề ta động vào nàng sao? Cũng được, lấy mạng ngươi ra đổi đi, được không?" Hắc Thiềm Vương cười hỏi.  "Ta..." Nghe được những lời này, sắc mặt Liễu Chí Tôn lập tức biến đổi. Đầu tiên hắn nhìn Tử Linh, chần chừ một lúc rồi yên lặng cúi đầu. "A a! Tử Linh cô nương, nàng có thấy không? Đám người này thật vô dụng, nàng ở cùng với bọn họ quả thực là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này, vẫn là theo bổn vương vui vẻ đi." Hắc Thiềm Vương cười ha ha, vừa nói chuyện vừa mở tay ôm Tử Linh vào lòng. Thấy có chuyện không ổn, hơi thở của Tử Linh lập tức biến hóa, một loại năng lượng đặc thù bắt đầu khởi động, hai mắt trong suốt như nước của nàng cũng bắt đầu biến hóa xuất hiện một loại ánh sáng màu tím nhàn nhạt, ẩn chứa trong đó là nguồn lực khổng lồ. Lúc gặp nguy hiểm tới tính mạng, Tử Linh đã vận dụng toàn bộ sức lực mà ông trời ban cho cô.  "Chờ một chút đã." Vào lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới từ phía sau Tử Linh. Giọng nói này khiến cho Hắc Thiềm Vương thất thần, Tử Linh cũng lập tức thay đổi sắc mặt, dừng vận chuyển lực lượng thân thể quay lưng nhìn về phía sau, ngay lập tức đôi mắt của nàng kịch liệt rung lên. Bởi vì trong đám người đằng sau đã có một người đứng dậy, mà người này không phải ai khác chính là Sở Phong. Lúc này Sở Phong bình tĩnh, khóe miệng cười lên, thong dong nói với Hắc Thiềm Vương:  "Buông người trong lòng của ta ra, có bản lĩnh thì nhằm vào ta." Nghe được những lời này, không chỉ riêng Tử Linh mà ngay cả đám người Cố Bác và Từ Trọng Vũ cũng kinh hãi vội vàng nháy mắt với Sở Phong. Từ Trọng Vũ vội vàng truyền âm tới khuyên Sở Phong đừng có ngu ngốc nữa, đừng chỉ vì một người phụ nữ mà đánh đổi cả tiền đồ và mạng sống. Nhưng Sở Phong căn bản là không quan tâm mà mỉm cười, thong dong bước ra khỏi đám người, đến trước mặt Hắc Thiềm Vương nói: "Thả cô ấy ra, muốn chém muốn giết thì nhằm vào ta đây."  "Sở Phong, huynh..." Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bình tĩnh của Tử Linh đầy cảm động, đôi mắt mỹ lệ cũng mang đầy vẻ không thể tin nổi. Bất luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới lúc tính mạng nàng bị người khác mang ra uy hiếp thì Sở Phong lại đứng ra che trước mặt nàng và bảo vệ cho nàng. "Tên nhóc, ngươi thật sự muốn đổi mạng của nàng sao? Ngươi hẳn là biết, kết cục sẽ thảm như thế nào chứ?"  Hắc Thiềm Vương cố ý nhìn qua bộ hài cốt của người đàn ông bị yêu thú nhím hành hạ đến chết như nhắc nhở Sở Phong, hắn sẽ phải chịu khổ hình như thế nào. "Không cần phải nhiều lời, nhanh chóng thả nàng ra, không phải ngươi muốn chơi trò chơi sao, muốn chơi thế nào ta sẽ chơi với ngươi." Khuôn mặt Sở Phong bình tĩnh, lạnh nhạt, trên môi còn nhếch lên nụ cười khinh thường. Tuy rằng vẻ ngoài xem như bình tĩnh nhưng thực ra trong nội tâm Sở Phong đang giãy giụa, Sở Phong đang cá cược, lấy chính tính mạng của hắn ra để cược. Hắn đã cược Tử Hiên Viên sẽ không nhìn bản thân hắn chết mà không cứu. Nếu cá cược thắng, hắn sẽ có được cảm tình của Tử Linh, nếu thua thì cũng coi như là số mệnh.  Nếu Tử Hiên Viên thật sự là loại người thấy chết không cứu, lòng dạ độc ác thì Sở Phong hắn cho dù hôm nay thoát được từ trong tay yêu thú thì sau này rời khỏi đây cũng sẽ rơi vào tay Tử Hiên Viên. Dù sao, trong cơ thể của Sở Phong có hai loại bí kỹ, mà phương pháp người kia muốn lấy được bí kỹ thì chỉ có một, đó chính là giết chết Sở Phong. "Ha ha, tiểu tử ngươi to gan thật. Hôm nay ta sẽ thỏa mãn mong ước của ngươi, cho ngươi cảm nhận một chút thủ đoạn của bản vương." Hắc Thiềm Vương nói xong lập tức ra tay, ngón tay nó cong lại búng ra một dòng khí vô hình xuyên thấu qua ngực Sở Phong, một dòng máu tươi bắn ra ồ ạt. Nhưng trước thế công kích mạnh mẽ như thế, Sở Phong cũng chỉ lùi lại một bước, không những không phát ra tiếng động nào mà ngược lại trên miệng lại mỉm cười nói:  "Ngươi là yêu vương mà cũng chỉ có chút tài mọn này thôi sao? Ta thấy ngươi còn không bằng tên thủ hạ con nhím kia của ngươi đâu." "Tiểu tử ngươi muốn kích động ta ư? Bổn vương liền thành toàn cho ngươi." Thấy vậy, Hắc Thiềm Vương cười lạnh một tiếng, Sở Phong liền bị một lực lượng vô hình kéo lơ lửng lên không trung, sau đó lại bị lực lượng vô hình này đập mạnh xuống đất. Lực đập vô cùng mạnh khiến cho phía sau lưng Sở Phong đập mạnh xuống đất, xương cốt bị gãy nhiều chỗ, Sở Phong đau tới nhe răng nhếch miệng, nhưng cũng không kêu lên.  Sau đó, trong bàn tay của Hắc Thiềm Vương xuất hiện một vật kì quái đang chuyển động. Nếu nhìn cẩn thận có thể thấy đây là một con sâu kì lạ. Thân thể con sâu này màu trắng dài lại có gai chi chít màu đen, vô cùng kinh tởm, quan trọng là, trên người con sâu này tản ra một loại hơi thở kiến cho Sở Phong không lạnh mà run