Tu La Vũ Thần

Chương 349 : Đánh cho ngươi chạy té đất té cát

“Tự tin đương nhiên là mình tự cho mình, đừng phí lời, ngươi ra tay đi. Ta cho ngươi vài cơ hội thể hiện bản thân, nhỡ ra động thủ trước, trực tiếp giết ngươi trong nháy mắt, làm ngươi không còn chút thể diện nào." Giới Thanh Minh vắt một tay ra sau lưng, một tay giơ trước ngực, tư thế như một tuyệt thế cao thủ, hắn nói lớn tiếng để tất cả mọi người biết rằng thực tế Sở Phong căn bản không xứng giao thủ với hắn. “Nếu ngươi đã có lòng tốt, thì ta thử xem một tay ngươi liệu có để đỡ nổi thế công của ta.” Sở Phong cười lạnh lùng, sau đó bước chân về phía trước đạp mạnh, phóng người tựa như mũi tên vừa bật khỏi cung, lúc đáp xuống trước mặt Giới Thanh Minh hắn không sử dụng bất kỳ võ kỹ nào, mà dùng tay không tấn công Giới Thanh Minh. "Soạt soạt" Từng cú đánh của Sở Phong rạo ra tiếng gió, quyền nhanh như tia chớp, chiêu thức biến hóa không ngừng, chỉ là một quyền đơn giản của từng chiêu thức lại làm hoa mắt Giới Thanh Minh, làm hắn không biết đỡ thế nào. “Sao có thể như vậy? Tốc độ và sức mạnh của tên tiểu tử này quả thực rất cao cường.” Giờ khắc này, khuôn mặt Giới Thanh Minh thay đổi hoàn toàn, vẻ tự cao tự đại lúc trước không còn, giờ thay thế bằng vẻ kinh ngạc vô cùng. Bởi vì lúc này trước mặt hắn, Sở Phong giống như thiên binh vạn mã, chỉ dựa vào một tay của hắn, chẳng phải là đỡ, cũng chẳng phải là tấn công, chỉ có thể là né tránh về đằng sau, tránh khỏi cước quyền của Sở Phong. “Vèo” Giới Thanh Minh tung người về sau né tránh, nhưng Sở Phong như một cái bóng lao tới tấn công, trong tình thế này, Giới Thanh Minh chau mày nhưng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể tiếp tục né tránh. Kết quả là, ở khoảng đất trống rộng lớn đó xuất hiện một màn tỉ thí khiến người ta mắt trợn tròn mồm há hốc, Giới Thanh Minh lúc trước cuồng ngôn nói chỉ dùng một tay có thể đánh bại Sở Phong, giờ lại bị Sở Phong đuổi đánh tán loạn, thảm hại vô cùng. “Chuyện gì vậy? Giới Thanh Minh tại sao không đánh trả?” “Vẫn còn chưa thấy sao? Rõ ràng là Giới Thanh Minh nhường Sở Phong, muốn để hắn nghênh ngang một lúc, đợi tí nữa Giới Thanh Minh xuất thủ thì chắc chắn Sở Phong sẽ bị đánh bại, để cho hắn biết chênh lệch lớn giữa hai người.” Một vài người tràn đầy tin tưởng vào Giới Thanh Minh, cố tình bỡn cợt Sở Phong. “Tên Sở Phong này thật là lợi hại, thế công không một kẽ hở, tốc độ và sức mạnh đều rất mạnh, chiêu thức thay đổi vô cùng xảo diệu.” “Chiến lực hắn thể riện ra quả thực có thể so với cường giả của Huyền Võ thất trọng, xem ra lần này Giới Thanh Minh chủ quan khinh địch, chỉ e là sẽ ngã đau đây.” Nhưng so với những người mù quáng tin tưởng Giới Thanh Minh, Từ Trọng Vũ quá hiểu Giới Thanh Minh, hắn nhìn ra được một vài thứ, cảm thấy lần này Giới Thanh Minh nếu như không đánh trả thì khả năng thua là không nghi ngờ gì. “Ta đã nói, chiến lực của Sở Phong huynh đệ rất cao cường, lần này ngươi tin chưa?” “Giới Thanh Minh mặc dù lợi hại, nhưng nếu cùng tu vi với Sở Phong huynh đệ mà nói, thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Phong, dù cho hắn có vận dụng kỳ binh, thì cũng chưa chắc đã phân thắng bại.” Thấy Từ Trọng Vũ tán dương Sở Phong, Cố Bác mặt đầy vẻ đắc ý giống như đang khen hắn vậy. “Tiểu Bác, ngươi không biết uy lực của kỳ binh đó thôi, dù nói chiến lực của Sở Phong thực sự rất tốt, nhưng Giới Thanh Minh cũng không phải kẻ tầm thường, nếu hắn dùng kỳ binh thật thì ta đoán Sở Phong khó mà có thể chống đỡ được.” Từ Trọng Vũ lắc đầu, hiện giờ trên người hắn cũng mặc một bộ kỳ binh, nên hắn biết rất rõ uy lực của kỳ binh thực sự rất đáng sợ. “Trọng Vũ đại ca, Sở Phong có con át chủ bài, ngày trước ở trong Tu La quỷ tháp, Giới Bất Phàm mặc áo giáp gai của Giới Thanh Minh mà cuối cùng vẫn bị Sở Phong đánh như đánh chó, nếu không phải ta khuyên can, chỉ sở ngày đó Sở Phong đã giết chết Giới Bất Phàm, kỳ binh cũng không cứu được hắn.” Cố Bác tiến đến bên tai Từ Trọng Vũ, thấp giọng giải thích. “Có chuyện này thật ư?” Nghe được chuyện đó, Từ Trọng Vũ có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn về phái Sở Phong, niềm tin tăng thêm vài phần, thản nhiên nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ta thật sự cũng muốn biết Sở Phong dùng thủ đoạn gì mà có thể phá vỡ được uy lực của kỳ binh.” “Chỉ có điều Giới Thanh Minh à Giới Thanh Minh, trước mặt bao nhiêu người như vậy ngươi lại có thể dùng kỳ binh ư?” “Giới Thanh Minh, ngươi là con khỉ à? Chạy nhanh thật đó, nhanh hơn nữa đi, nhanh nữa đi, nếu không thì ta sắp đuổi kịp ngươi rồi.” Sở Phong đuổi cho Giới Thanh Minh chạy té đất té cát, thỉnh thoảng còn xướng giọng cười nhạo. “Chẳng qua là ngươi có thể vận dụng được sức mạnh toàn thân mà thôi, nếu như ta thi triển toàn lực, ngươi làm gì có thể giương oai lúc này.” Giới Thanh Minh tức đỏ mặt tía tai, cảm thấy hối hận sâu sắc vì những lời ba hoa lúc trước của bản thân. “Ồ ồ! Vậy ngươi dùng sức mạnh toàn thân đi, ta không cho ngươi dùng ư? Không biết là con rùa đen khốn nạn nào nói là chỉ dùng một tay có thể đánh bại ta.” “Sao vậy? giờ ngươi ra tay đi, đánh bại ta xem nào! Ngươi chỉ dùng một tay làm gì? Thì ra tay kia của ngươi chỉ dùng để bày thôi sao? Hay là ngươi dùng chân chạy mệt rồi, giờ dùng tay chạy đi, ít ra cũng có thể thể hiện được chút giá trị của nó, có phải không?” “Sở Phong, ngươi đừng vội khoa môi múa mép, ta thừa nhận thực sự ta đã chủ quan, đánh giá thấp thực lực của ngươi, nhưng làm người tốt nhất đừng quá đáng quá, làm gì cũng phải để đường lui cho mình, nếu không sau này tại sao chết cũng không biết.” Giới Thanh Minh nói những lời này rất nhỏ, chỉ Sở Phong có thể nghe thấy, bởi những lời này nói ra, chính hắn cũng cảm thấy mất mặt, tựa như chính mình vả vào mặt mình vậy. Nhưng Sở Phong mặc kệ, hắn nói thật to để mọi người dưới chân núi cũng có thể nghe thấy: “Giới Thanh Minh, ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi hối hận vì lúc nãy đá nói mạnh miệng rồi hả?” “Không sao, Sở Phong đại nhân ta rộng lượng, giờ ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi dùng cả hai tay hai chân đấu với ta thế nào? Không sao đâu, thật sự không có chuyện gì đâu, đối với những gì ngươi vừa nói, chúng ta nhiều lắm coi như một tiếng xì hơi là xong, mặc dù rất là thối.” “Sở Phong, ngươi muốn chết sao?” Giới Thanh Minh thật sự bị Sở Phong làm cho tức điên, hắn mặc kệ mọi thứ, toàn thân xoay chuyển, dùng cả tử chi, chân đạp Huyền Diệu Bộ Pháp, quyền hóa mưa bão sao rơi, hướng đến Sở Phong mà phản công. “Mau xem, Giới Thanh Minh xuất thủ rồi, không đúng! Chẳng phải hắn nói chỉ dùng một tay sao? Bây giờ rõ ràng là toàn lực xuất kích rồi.” “Chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ đúng như lời Sở Phong, Giới Thanh Minh dùng một bàn tay thì căn bản không phải là đối thủ của Sở Phong, cho nên bị Sở Phong ép, sử dụng toàn lực?” Giới Thanh Minh ra tay làm nhiều người kinh ngạc, bởi vì không giống với những gì họ dự đoán, họ dự đoán là một tay Giới Thanh Minh có thể đánh cho Sở Phong phải bò trên đất, nhưng giờ sự chênh lệch này chẳng phải dường như là quá lớn rồi sao? “Ngươi thì hiểu cái gì? Đừng quên Giới Thanh Minh là Thiên Võ nhất trọng, giờ hắn áp chế tu vi xuống Huyền Võ tam trọng đã là nhường Sở Phong rồi, dùng hai tay hai chân thì làm sao? Đây chỉ là muốn Sở Phong thua không quá khó nhìn mà thôi.” Giới Thanh Minh giao hữu rất rộng, trong tình hình này cũng có rất người bênh vực hắn, chỉ có điều, bất luận người ngoài nói như thế nào, màn đấu trước mắt lại không lạc quan cho lắm. Bởi vì cho dù sau khi Giới Thanh Minh toàn lực xuất thủ giao chiến cùng Sở Phong, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện ra rằng Giới Thanh Minh không những không chiếm ưu thế mà còn bị nép vế. Giới Thanh Minh đường đường là tộc trưởng tương lai của Giới thị tộc, đệ nhất thiên tài trẻ tuổi trong mắt mọi người, lại bị Sở Phong, tên tiểu tử không có danh tiếng gì đến từ Thanh châu áp đảo.