Tu La Vũ Thần
Chương 345 : Bại lộ tu vi
Luồng khí huyết sắc vô cùng dữ dội, bên trong có hàng vạn chiếc gai nhọn, nếu như bị luồng khí này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị đâm hàng nghìn nhát, chết không toàn thây.
“Soạt.” Đối diện với thế tấn công kinh khủng như vậy, Mộ Dung Vũ thần sắc cũng có chút biến đổi, ánh mắt lộ ra vẻ dè chừng, thân thể lùi nhanh về sau để tránh, thoát khỏi vòng chiến, cùng lúc đó, thu hồi uy áp đè nén đối với bốn vị thiên tài kia.
“Mộ Dung Vũ cũng bị ép lui rồi, kẻ bá đạo như Mộ Dung Vũ lại bị Giới Thanh Minh ép lui.”
“Lợi hại, người ta nói Giới Thanh Minh là đệ nhất nhân tài thế hệ trẻ của Cửu Châu đại lục, hôm nay được gặp quả thực không sai.”
Sau khi Giới Thanh Minh ra tay khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, giống như Thiên Võ nhất trọng, nắm giữ kỳ binh, Giới Thanh Minh có thể làm cho Mộ Dung Vũ phải kiêng nể, có thể thấy thực lực của hắn rõ ràng là hơn Mộ Dung Vũ một bậc.
Sau khi Mộ Dung Vũ lùi lại phía sau, Giới Thanh Minh cũng không xông tới tấn công, mà thu hồi lại luồng khí huyết sắc đó, đỡ bốn người trên đất đậy, khách khí hỏi:
“Mấy vị huynh đệ không sao chứ?”
“Không sao, đa tạ Thanh Minh huynh ra tay cứu giúp, tên Mộ Dung Vũ này thật chẳng ra gì, dựa có thần binh trong tay nên coi trời bằng vung. Nếu hắn không có kỳ binh, ta chắc chắn đánh cho hắn sợ vãi ra quần.”
“Haiz, nhưng đáng tiếc, ngươi không có kỳ binh, ta cũng không có, cũng chỉ có Thanh Minh huynh mới có thể làm cho hắn kiêng nể thôi.”
Bốn vị tuyệt đỉnh thiên tài vô cùng cảm kích Giới Thanh Minh, trong lúc nói chuyện, còn không khỏi ném cho Mộ Dung Vũ những ánh mắt ác độc, bởi vì lần này họ quả nhiên bị Mộ Dung Vũ làm cho mất hết thể diện.
“Hừ.” Còn Mộ Dung Vũ hừ lạnh một tiếng, đích xác không định ra tay nữa, ngược lại sau khi gài Thần Mộc Kiếm trong tay ra sau lưng, hắn nói:
“Giới Thanh Minh, sức khống chế kỳ binh của người đúng là hơn ta, nhưng đó chỉ là vì ngươi bước chân vào Thiên Võ Cảnh trước ta mà thôi.”
“Chẳng bao lâu nữa, ta cũng sẽ hoàn toàn khống chế Thần Mộc Kiếm của ta, lúc đó ta sẽ lại cùng ngươi so cao thấp.”
“Ta luôn nghênh đón.” Giới Thanh Minh không hề sợ hãi, biểu hiện ra khí phách như vương giả, không chút sợ hãi, không gì ngăn cản nổi.
Biểu hiện này của Giới Thanh Minh lại làm cho các mỹ nữ ở đây mê tới nỗi thần hồn điên đảo, đến này cả các trưởng bối tứ phương cũng tán dương không ngớt.
“Thanh Minh đại ca, tên tiểu tử kia chính là Sở Phong, là hắn đánh trọng thương Giới Bất Phàm.”
Nhưng vào lúc này, một vị trong Giới thị tộc chạy đến cạnh Giới Thanh Minh chỉ ngón tay vào Sở Phong đang đứng trong đám đông.
“Ấy, Thanh Minh huynh, Giới Bất Phàm không phải đệ đệ của huynh sao? Vậy mà tên tiểu tử kia lại đả thương đệ đệ của huynh ư?”
“Đúng là không sợ chết, để ta giúp huynh dạy dỗ hắn.”
Nghe thấy những lời đó, chưa đợi Giới Thanh Minh nói gì, Đường Nhất Tu, Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao, bốn người vừa được Giới Thanh Minh cứu liền hướng ánh mắt bất thiện đến Sở Phong.
“Cảm ơn ý tốt của các vị, nhưng đây là chuyện riêng của Giới Thanh Minh ta, ta muốn tự mình xử lý.”
Giới Thanh Minh hướng về bốn người đó khẽ cười, sau đó liền hướng ánh mắt về phía Sở Phong.
Lúc này, Sở Phong có thể cảm nhận thấy hai lưỡi dao sắc nhọn vô hình đâm xuyên qua cơ thể mình, xuyên thẳng vào tim hắn, thiếu chút nữa đánh mất ý thức, quỳ rạp xuống đất.
“Uỵch.” nhưng cũng may tinh thần lực của Sở Phong mạnh mẽ, huyết quản còn có thần lôi cuồn cuộn, mới có thể ngăn được sức ép vô hình đó, chỉ có điều vẫn bị lui lại một bước, nhưng Sở Phong lúc này khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, thậm chí thở hổn hển liên tục, như vừa trải qua một trận ác chiến.
"Sở Phong, ngươi không sao chứ?"
Thấy thế, Cố Bác vội vàng đỡ lấy Sở Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, thân là Giới linh sư như hắn có thể cảm nhận được cái liếc vừa rồi của Giới Thanh Minh đã gây nên áp bức cực lớn.
"Không sao." Sở Phong lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Tên Giới Thanh Minh này thật lợi hại, cái nhìn vừa rồi tựa như xuyên thấu cơ thể ta, thiếu chút nữa đánh gục tinh thần ta, đây chính là bản lĩnh của Lam bào Giới linh sư sao?”
“Huyền Võ tam trọng cũng có vài phần thực lực, nhưng chỉ dựa vào những thứ đó, ngươi dám đánh trọng thương đệ đệ của ta, đúng là to gan lớn mật.”
Giới Thanh Minh hừ lạnh một tiếng, mới vậy mà đã nhìn thấu tu vi thực sự của Sở Phong.
"Cái gì? Huyền Võ tam trọng, Sở Phong huynh đệ, ngươi…ngươi đã bước chân vào Huyền Võ cảnh rồi sao?"
Nghe được câu đó, Cố Bác cũng vô cùng kinh ngạc.
“Ừ.” Đối diện với truy vấn của Cố Bác, Sở Phong khẽ gật đầu mặc nhận.
“Trời ơi, ngươi thật sự bước vào Huyền Võ tam trọng rồi ư?!!”
Sau khi Sở Phong xác nhận, miệng Cố Bác càng mở rộng thêm vài phần, không dám tin mà nhìn chăm chú vào Sở Phong, cảm giác đó không phải sự thật.
Dẫu sao một năm trước Sở Phong vẫn là Nguyên Võ nhất trọng, trong thời gian một năm, bắt kịp tu vi của gã, cũng phải xem là tuyệt thế kỳ tài, nhưng hắn hiện giờ đã bước vào Huyền Võ tam trọng, bỏ gã lại rất xa đằng sau, chuyện này vượt xa khỏi dự liệu của Cố Bác.
"Huyền Võ tam trọng? Tên tiểu quỷ kia sao!"
“Ở tuổi này mà bước được vào Huyền Võ tam trọng? Xem ra cũng là một thiên tài.”
“Đúng là một thiên tài, nhưng đã đả thương đệ đệ của Giới Thanh Minh, đắc tội với gã, xem ra lần này, dù hắn có là thiên tài đi nữa, e rằng không ai có thể cứu được hắn.”
“Đúng vậy, Giới Thanh Mình là đệ nhất nhân kiệt trẻ tuổi, là thiên tài đệ nhất của Cửu Châu đại lục, tên đó lại dám đắc tội Giới Thanh Minh, thật sự là muốn chết rồi.”
“Haiz, những kẻ tài giỏi luôn tự cao tự đại, nhưng tự cao thường sẽ dẫn đến đường cùng, tên tiểu tử này chính là một ví dụ.”
Cùng lúc đó, Sở Phong đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, khi thấy bộ dạng thiếu niên của Sở Phong, lại có tu vi Huyền Võ tam trọng, gần như tất cả mọi người đều thấy Sở Phong là một thiên tài.
Nhưng mà cũng có nhiều người thấy Sở Phong đã đắc tội với Giới Thanh Minh, hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên đại bộ phận họ đều chỉ dám đứng nhìn, đợi xem Giới Thanh Minh dạy dỗ Sở Phong thế nào.
"Sở Phong, ngươi đả thương đệ đệ của ta, làm đệ đệ ta không thể thông qua Vô Cực địa cung, không thể tham gia Đại hội thông gia, ngươi thật độc ác, có phải là người Thanh châu đều giống như ngươi, không được giáo dưỡng, lấy việc hủy diệt tiền đồ của người khác làm thú vui?”
Giới Thanh Minh bước đến trước Sở Phong, dùng giọng nói như sấm mà chất vấn Sở Phong, âm thanh chói tai đó làm tai Sở Phong ù đi, từng lớp sóng âm vô hình đang tấn công vào cơ thể hắn.
Nhưng trong lời nói của Giới Thanh Minh cũng hàm ý châm chọc một người khác của Thanh châu, đó là Trương Thiên Dực, có thể thấy Giới Thanh Minh dường như cũng rất bất mãn với Trương Thiên Dực.
“Giới Thanh Minh, ngươi đừng vội lật ngược phải trái, rõ ràng là bọn người Giới Bất Phàm vây tấn công Sở Phong trong Vô Cực địa cung, định hại hắn, hắn chỉ bảo vệ mình nên mới đả thương Giới Bất Phàm.”
"Muốn trách, chỉ có thể trách người Giới thị tộc các ngươi không biết tự lượng sức mình, hai mươi mấy tên cao thủ Huyền Võ cảnh lại bị Nguyên Võ cửu trọng của Sở Phong đánh bại.”
“Sao nào, hiện giờ trong các tiểu bối của Giới thị tộc chẳng nhẽ không có ai có thể làm gì được Sở Phong, nên ngươi mới đích thân lộ diện đúng không?”
Đúng lúc này, Cố Bác đứng trước Sở Phong, mạnh mẽ đả kích Giới Thanh Minh
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
250 chương
43 chương
3386 chương
501 chương
1149 chương
191 chương
133 chương