Tu La Vũ Thần
Chương 252 : Phá hư quy cũ
- Cung Lộ Vân, ngươi đã phạm sát nghiệt quá nặng đối với Sở gia ta, cho dù có giết ngươi một vạn lần cũng không thể nào giải trừ được mối hận trong lòng của ta, một mình ngươi khó có thể xoa dịu mối hận của ta đối với ngươi. Ta muốn ngươi cùng với tất cả những người có liên quan đều cùng nhau chôn theo Sở gia ta.
Sở Phong nắm chặt lọn tóc của Cung Lộ Vân, nhìn khuôn mặt máu thịt mơ hồ của Cung Lộ Vân, hung tợn nói. Mặc dù thời khắc này Cung Lộ nhìn vô cùng dọa người, nhưng căn bản không thể nào so sánh với vẻ mặt hung tợn của Sở Phong.
Sự căm phẫn chất chứa ở trong lòng lâu như vậy, hôm nay đã bộc phát ra tất cả, căn bản không thể nào nói mấy câu đơn giản, hoặc là giết vài người là có thể xoa dịu được. Nợ máu phải trả bằng máu, hiển nhiên phải trả một cái giá cao rồi, mà cái giá cao này chính là Sở Phong muốn tất cả thân nhân của Cung Lộ Vân đều cùng chôn cùng hắn.
- Ai, Sở Phong, ngươi thực sự là đánh giá quá cao bản thân ngươi rồi, ngươi thực sự nghĩ ngươi có năng lực để giết ta? Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có thể thì đừng ngại, hãy lập tức động thủ thử xem!
Cung Lộ Vân lại cười, hơn nữa còn cười tràn đầy tự tin.
- Ngươi cho rằng ta không thể sao? Tốt lắm, ta sẽ cho ngươi xem một chút, xem ta đến tột cùng có thể hay không nhé!
Sở Phong nhấc một chân, đá một cước vào trên cằm của Cung Lộ Vân, lực lượng vô cùng cường đại đã đem Cung Lộ Vân đá lên thật cao, lại lộn mấy vòng trong không trung, sau đó mới bịch bịch một tiếng nằm trên mặt đất.
- Ô oa.
Sau khi rơi xuống mặt đất, Cung Lộ Vân liền hét thảm một tiếng, một cước này của Sở Phong đã đánh nát xương cằm của Cung Lộ Vân, loại đau đớn này khiến hắn không thể nào chịu được."Vù vù"Cùng lúc đó, Sở Phong lại tung một cước, dẫm trên cánh tay của Cung Lộ Vân, tay phải nắm thành quyền, một thanh khảm đao to lớn màu vàng đã ngưng tụ ở trong tay hắn, khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, khóe miệng lại treo một nụ cười độc ác, nhìn Cung Lộ Vân, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi nói nếu như ta dám động tới một đầu ngón tay của ngươi thì sẽ gặp tai họa phải không? Tốt lắm, bây giờ ta liền cắt đi năm đầu ngón tay của ngươi."Xẹt" Vừa dứt lời, đại đao trong tay Sở Phong liền hóa thành một đạo kim mang, rơi trên bàn tay của Cung Lộ Vân, đem năm ngón tay của hắn chém đứt.
- Aaaaaaaaaaaa.............
Nỗi đau do ngón tay bị cắt đứt khiến Cung Lộ Vân vừa mới bình tĩnh lại, lần nữa kêu rên. Tục ngữ có câu mười đầu ngón tay nối liền với tim, cái loại đau đớn đó tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng được. Mấu chốt không phải là ngón tay quan trọng thế nào, mà Cung Lộ Vân là nhân vật như thế lại bị người khác chặt đứt năm ngón tay. Đây là điều mà hắn không thể nào tha thứ được, đối với hắn mà nói sợ rằng nỗi thống khổ sâu tận trong nội tâm còn lớn hơn nhiều lần so với nỗi đau bên ngoài cơ thể.
Thời khắc này, Cung Lộ Vân đã sớm nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng kêu rên, nhưng trong hai mắt của hắn cũng tràn ngập sát ý, dường như sát ý bắn ra bốn phía. Hàn mang bắt đầu dũng động, hắn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Sở Phong, dường như đang nói:
- Ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, ngươi dám đối với ta như vậy, ngươi tuyệt đối chết chắc rồi!!
- Thế nào? Ngươi rất thích đúng không? Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi biến thành người không có ngón tay.
- Trời ạ! Đây, đây, đây...
Cảnh tượng trên đài quả thực khiến cho mọi người kinh tâm động phách, mặc dù mọi người đều biết thắng bại đã phân, đại cục đã định. Nhưng lại không ngờ Sở Phong cũng không nhanh chóng chém giết Cung Lộ Vân, ngược lại ở trước mặt mọi người phá hủy thân thể của Cung Lộ Vân từng chút từng chút một.
Điều này đối với Cung Lộ Vân mà nói không chỉ là giày vò trên da thịt, mà càng là sự giày vò trong tâm hồn. Dù sao thì hôm nay Cung Lộ Vân cũng được xem là nhân vật danh chấn một phương ở Thanh Châu này, nhưng Sở Phong cũng chỉ có chút danh tiếng ở trong Thanh Long Tông, ở Thanh Châu, thực tế Sở Phong chỉ là một người bình thường không có tiếng tăm gì.
Thế nhưng hiện tại một nhân vật bất phàm như Cung Lộ Vân lại bị một nhân vật bình thường tàn phá trước mặt mọi người như vậy, điều này đối với Cung Lộ Vân mà nói tuyệt đối là một sỉ nhục lớn.
- Sở Phong này thực sự là thủ đoạn độc ác, nếu như chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì sợ rằng Cung Lộ Vân sẽ không cách nào có thể ngẩng đầu lên ở Thanh Châu này.
- Phải nói là hành động của Sở Phong thật sự quá điên cuồng, chẳng lẽ hắn thực sự quên mất Cung Thiên Bình, quên mất Lâm Nhiên sao? Chẳng lẽ những người này sẽ tùy ý để cho Sở Phong hành hạ Cung Lộ Vân như vậy mà không đếm xỉa tới sao?
- Hiện tại, Lâm Nhiên căn bản không có mặt ở nơi đây, mà tuy rằng Cung Thiên Bình thật sự lợi hại, nhưng không thấy đám đại nhân vật của Giới Linh Công Hội sao? Nếu như Cung Thiên Bình dám tiến lên nhúng tay phá hoại quy tắc thì chỉ sợ rằng hắn phải cân nhắc kỹ càng, xem có thể chọc vào đám người của Giới Linh Công Hội đó không?
Giờ khắc này, trên khán đài đã sớm hỗn loạn, trận thi đấu đã đi tới tình trạng này rồi, mọi người đều rất chờ mong, trận thi đấu thật sự sẽ kết thúc như vậy, hay là sẽ kéo theo hai thế lực lớn đứng sau lưng hai vị thiên tài.
Rất nhiều người cũng ôm tâm trạng chờ xem trò hay, tuy rằng thế lực của hai phe rất lợi hại, nhưng nguyên nhân chính là địa vị cao thấp, cho nên mới không thể để mất thân phận, nhúng tay vào phá vỡ quy tắc của trận tỷ thí sống chết này. Trận ước chiến hôm nay, chỉ có Sở Phong và Cung Lộ Vân là nhân vật chính, những người khác đều là đứng ngoài quan sát.
Nhưng cũng có người cho rằng trước thân tình, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. Cung Thiên Bình tuyệt đối sẽ không nhìn thấy nhi tử của mình chết mà không cứu, chỉ cần Sở Phong thực sự muốn hạ sát thủ thì Cung Thiên Bình sẽ liều mạng động thủ.
Về phần Lâm Nhiên, hắn đối với Cung Lộ Vân cưng chiều như vậy, đem tất cả tuyệt học của Kỳ Lân Vương Phủ truyền cho Cung Lộ Vân, hắn sẽ trơ mắt nhìn cháu nuôi của mình bị hành hạ đến chết sao?
- Dừng tay!!!
Rốt cuộc, một tiếng gầm thình lình từ trên khán đài vang lên, sau đó một đội ngũ rất đông ngồi ở trên khán đài đứng lên, phóng tới hướng đài thi đấu, mà đám người đó chính là người của Huyền Vũ thành, người quát to chính là phụ thân của Cung Lộ Vân, thành chủ của Huyền Vũ Thành - Cung Thiên Bình."Vù vù vù"Mà lúc đội ngũ của Huyền Vũ Thành bắt tay hành động thì Gia Cát Lưu Vân cùng với lục lão Hộ Các cũng đồng thời chạy lại đài quan sát, ngăn cản trước mặt đội quân của Huyền Vũ Thành.
- Cung Thiên Bình, đó là đài quyết chiến sống chết, ở nơi đó sinh tử của bọn họ dựa vào bản lĩnh tự thân bọn họ, không ai có thể nhúng tay vào. Hành động lúc này của ngươi chính là muốn phá hỏng quy tắc sao?
Gia Cát Lưu Vân lớn tiếng chất vấn.
- Con mẹ nó, quy tắc gì chứ, hôm nay ta nhất định phải mang nhi tử của ta đi, người nào ngăn cản ta sẽ giết người đó, dù Thiên Vương lão tử ta cũng không nể mặt.
Chỉ có điều theo sát phía sau lại có một trận kình phong nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, lại đem đám người Gia Cát Lưu Vân tung lên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống, nhưng cũng không chịu chút thương tổn nào.
- Mau nhìn đi, chuyện gì đã xảy ra?
Một màn bất thình lình như thế khiến cho mọi người ngạc nhiên đến giật nảy người, ngay cả Cung Thiên Bình cũng không tránh khỏi sửng sốt, bởi vì hiển nhiên là cao nhân xuất thủ cứu đám người Gia Cát Lưu Vân.
Giờ khắc này, phần lớn mọi người đưa ánh mắt nhìn về đám Giới Linh Công Hội, lại phát hiện đám người này vẫn ngồi tại chỗ, không hề di chuyển, bộ dáng kia tựa hồ không định nhúng tay vào chuyện trước mặt.
Mà đang lúc mọi người suy đoán xem đến tột cùng là người nào đã xuất thủ thì một giọng nói già nua vang dội đột nhiên vang lên từ phía chân trời.
- Cung Thiên Bình, ngươi muốn coi nhẹ quy tắc của Thanh Long Tông ta thì cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
250 chương
43 chương
3386 chương
501 chương
1149 chương
191 chương
133 chương