Tu La Thần Công

Chương 48 : Giang Mỹ Linh dùng kế giữ anh hùng

Nhắc lại Lãnh Sương Quân được Phùng Linh theo cách giải huyệt đạo của phe Hồng giáo ở Tây Tạng giải huyệt đạo cho, tuy không kiến hiệu tức khắc nhưng nó cũng kích thích thần kinh khiến nàng đang hôn mê trở lại có tri giác. Lúc nàng ở trong tình trạng mông lung, nàng mơ thấy dường như mình mọc hai cánh bay bổng lên tít tầng mây. Nàng còn lờ mờ nhìn thấy Lăng Trung Ngọc đột nhiên chạy tới bên nàng. Đồng thời nàng tưởng chừng chàng vuốt ve nàng và cảm thấy khoan khoái không bút nào tả xiết. Chỉ trong khoảnh khắc, khí huyết trong người nàng lưu thông thư thái. Khắp tứ chi bách thể trong người tưởng chừng được cởi mở. Lãnh Sương Quân ra khỏi giấc mơ rồi vẫn còn nghĩ tới Lăng Trung Ngọc. Lúc này nàng vừa mới có tri giác dĩ nhiên chưa mở mắt ra đã cất tiếng khẽ gọi : - Trung Ngọc! Trung Ngọc! Bỗng tai nàng nghe thấy thanh âm rất quan ghé xuống bên tai nàng gọi : - Sương Quân! Đúng rồi! Tiểu đệ đây mà! Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần. Nàng mở bừng mắt ra thì trước mắt quả nhiên thấy Lăng Trung Ngọc đứng đó. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này nàng không hiểu mình đang nằm mơ hay là sự thực. Nàng lại cảm thấy Lăng Trung Ngọc nắm lấy tay mình nói bằng một giọng rất âu yếm : - Sương Quân thư thư đừng sợ nghe! Tiểu đệ đây mà, tiểu đệ chưa chết đâu. Lãnh Sương Quân bất giác nắm chặt lấy tay chàng. Quả nhiên lòng nàng đang sợ hãi khôn tả. Nàng sợ không phải Lăng Trung Ngọc mà là ma quỷ hiện hình, hay cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh chứ không phải sự thực. Nàng hoài nghi đây là một cơn ác mộng. Dần dần Lãnh Sương Quân cảm thấy bàn tay Lăng Trung Ngọc nóng hổi, dường như nàng nghe cả tiếng trái tim Lăng Trung Ngọc đang đập nhịp nhàng... Nàng cảm thấy mình đang chạm vào người có da có thịt hẳn hoi, không phải là mộng mị, cũng không phải là ảo ảnh. Lãnh Sương Quân mơ màng khẽ hỏi : - Đây là đâu? Tại sao đệ đệ lại ở bên mình ta? Bọn họ đâu cả rồi? - Bọn họ đi tới đâu? Sao lại chỉ có đôi ta mà thôi. Lăng Trung Ngọc đáp : - Đây là một sơn động. Lãnh thư thư bị Đào Vĩnh Trạch điểm huyệt. Bọn họ đưa thư thư về chùa Huyền Nữ để trị thương. Tiểu đệ lẻn vào đưa thư thư đến đây, không một ai hay biết. Lãnh Sương Quân trấn tĩnh tinh thần. Tâm trí nàng dần dần tỉnh lại. Tình trạng vừa rồi từng lớp một hiện ra trong đầu óc nàng. Nàng nghĩ thầm : - “Té ra mình chưa có chết mà chỉ bị họ điểm huyệt”. Rồi nàng la thầm : - “Trời ơi! Sao không để cho ta chết quách đi?” Lúc này ruột nàng trăm mối tơ vò, tưởng chừng can trường đứt từng khúc một. Lăng Trung Ngọc cảm thấy lòng bàn tay Lãnh Sương Quân lạnh ngắt, vội tìm lời an ủi. Chàng thủ thỉ nói : - Sương Quân nhất thiết đều là việc đã qua thì ta cứ coi nó như một cơn ác mộng... Đoạn chàng nói tiếp : - Nay lòng trời còn tựa khiến chúng ta lại được trùng phùng. Từ nay trở đi, vĩnh viễn chúng ta không chia rời nhau nữa. Bọn người kia không liên can gì đến ta, vậy ta cũng chẳng dính líu đến họ làm chi. Giữa lúc ấy có tiếng hú từ xa vọng lại. Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần, vì đây là tiếng hú của phụ thân nàng. Nguyên lúc này Đào Vĩnh Trạch đang phá vòng vây đi trốn xuống chân núi Thanh Thành. Hắn dùng tiếng hú này để bắt liên lạc với bọn đồ đệ. Lăng Trung Ngọc nghe tiếng hú của Đào Vĩnh Trạch cũng không khỏi chấn động tâm thần. Chàng nghe tiếng hú biết là Đào Vĩnh Trạch có bị tổn thương chân khí, nhưng thương thế không lấy gì trầm trọng. Trong khoảng thời gian chớp mắt này, hình bóng Giang Mỹ Linh đột nhiên lại hiển hiện trong đầu óc chàng. Lăng Trung Ngọc tự hỏi : - “Đào Vĩnh Trạch bị thương nhẹ còn Giang Mỹ Linh thì sao? Không hiểu có đến nỗi hai bên cùng tử thương chăng?” Nhưng lúc này Lăng Trung Ngọc chẳng thể phân tâm mà lo nghĩ chờ Giang Mỹ Linh được. Chàng nắm tay Lãnh Sương Quân bỗng thấy tay nàng run bần bật. Chàng còn đang ngơ ngẩn thì Lãnh Sương Quân đã rút tay ra rồi. Lăng Trung Ngọc nhìn nàng bằng con mắt ngạc nhiên vì thấy sắc mặt nàng lợt lạt trông mà ghê sợ. Lần này Lãnh Sương Quân lên núi, nàng ôm mối hy vọng rất lớn được cùng phụ thân vui vẻ. Nàng hy vọng mối tình phụ tử sẽ lay chuyển được tấm lòng sắt đá của Đào Vĩnh Trạch. Nàng có ngờ đâu lại đưa đến kết quả thế này. Tiếng hú của Đào Vĩnh Trạch không nghe thấy nữa, nhưng tiếng hú đó khác nào muôn trượng sóng dữ khích động lòng nàng, khiến lòng nàng cũng nổi sóng theo. Lăng Trung Ngọc khuyên nàng coi những việc đã qua như những cơn ác mộng. Nhưng hiện giờ cơn ác mộng đó lại chưa qua. Chốn sơn động tuy yên tĩnh hòa bình, nhưng nàng vẫn tưởng tượng đến màn kịch gió tanh, mưa máu trên núi Thanh Thành. Một điều khiến cho nàng phập phồng lo sợ hơn là cơn ác mộng đó sẽ đưa đến kết quả nào? Nàng tự hỏi : - “Chưởng môn sư thư còn sống hay chết?” - “Tôn sư các phái bị hành hạ cách nào?” - “Mệnh vận phụ thân ta sẽ ra sao?” - “Cuộc điều giải đã thất bại. Kiếp nạn giang hồ không cơ vãn hồi, ta khó mà biết tương lai võ lâm sẽ đi về đâu?” Nàng cảm thấy trước tình hình này, bất luận kết quả ra sao, nàng đều phải ôm mối hận ngàn thu. Lãnh Sương Quân sau khi tỉnh lại bị hãm vào tình trạng tâm thần hỗn loạn. Mối tâm tình nóng hổi biến thành tê lạnh, tê lạnh đến độ mất hết cảm giác về ái tình. Trước những cảm giác này, dù Lăng Trung Ngọc có nói bao nhiêu lời ân ái liệu nàng còn tiếp thụ được chăng? Sau hai người cùng lẳng lặng không nói gì. Lăng Trung Ngọc nhìn khóe mắt nàng cũng cảm thấy nội tâm nàng đang đau đớn, nhưng chàng biết dùng lời nói thế nào để an ủi nàng bây giờ? Chàng đưa mục quang nhìn vào sơn động nhận thấy đêm đã khuya rồi. Đêm càng khuya khí trời càng giá lạnh, lòng người càng tăng thêm phần lạnh buốt. Lãnh Sương Quân nghiến răng tự nhủ : - “Bữa nay may mà ta không chết, nhưng ta tự coi mình như kẻ chết rồi. Ta phải tìm một nơi không có bóng người để khỏi phải nhìn thấy ai nữa...” Lúc này thực tình lòng nàng đã chán nản hết mọi sự và nàng cảm thấy bẽ bàng không muốn gặp đồng đạo võ lâm nữa. Lăng Trung Ngọc lại cầm lấy bàn tay run rẩy của nàng trầm giọng nói : - Sương Quân! Những việc thư thư làm bữa nay, tiểu đệ đã nhìn thấy hết rồi. Thư thư đã hết lòng hết sức mà kiếp nạn võ lâm không tài nào tiêu tan được. Đó không phải là tội ở thư thư. Nguyên chàng định nói : - Những việc thư thư không làm được, tiểu đệ sẽ làm thay cho. Nhưng chàng nghĩ lại cảm thấy mình chưa chắc đã làm gì được. Nhiều lắm là giết chết Đào Vĩnh Trạch. Việc này chàng có thể ngấm ngầm hành động nhưng không thể nói ra trước mặt Lãnh Sương Quân được, vì chàng mà nói ra thì chỉ tổ gieo nặng vết thương vào lòng nàng. Hành động này chẳng những không an ủi Lãnh Sương Quân mà nó còn biến thành một mối ân hận suốt đời nàng. Lãnh Sương Quân từ từ ngẩng đầu lên nói : - Trung Ngọc! Đa tạ đệ đệ bữa nay đã cứu ta. Nhưng đệ đệ không cứu còn hay hơn và ta vẫn đem lòng cảm kích... Nàng thở dài nói tiếp : - Đệ đệ đi đường của đệ đệ, ta đi đường của ta. Bữa nay ta còn được gặp đệ đệ lần nữa là trong lòng thỏa mãn lắm rồi. Ta không dám mong gì hơn nữa. Bây giờ đệ đệ đi đi. Lăng Trung Ngọc đứng ngăn cửa động run lên hỏi : - Sương Quân! Thư thư định đi đâu? Thư thư phải nhớ lời sư phụ lúc lâm chung. Lão nhân gia đã trịnh trọng ủy thác kiếm phổ cho và mong thư thư trở thành truyền nhân của lão nhân gia. Lãnh Sương Quân không nói gì. Lăng Trung Ngọc lại tiếp : - Cái đó thư thư đã nói với tiểu đệ! Bất luận thư thư bị điều oan khuất gì cũng chẳng thể cô phụ ân sư đã hao tổn tâm huyết mười mấy năm trời để tài bồi cho thư thư. Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần. Dĩ nhiên nàng còn nhớ đến ngày đại hội lần trước ở trên núi Thanh Thành, nàng bị Thiết Diện bà bà đuổi ra khỏi môn trường, nàng đã nói những gì với Lăng Trung Ngọc để biểu lộ tâm tình của nàng. Khi đó tuy nàng bị nỗi oan khuất nhưng so với cảnh tao ngộ ngày nay chưa thấm vào đâu. Lãnh Sương Quân không hiểu cuộc xáo trộn bên ngoài ra sao, nhưng cũng chẳng hiểu mình đã hôn mê từ lúc nào, cùng là vụ Thiết Diện bà bà tuyên bố trước mặt mọi người cho nàng trở lại môn trường. Trong lòng nàng hiện giờ chỉ còn một ý nghĩ : - “Chuyến này không hiểu bao nhiêu người ở các môn phái đã chết về tay phụ thân?” Rồi nàng than thầm : - “Phái Thanh Thành và phụ thân đã gây nên đối đầu rất sâu cay thì người bị hại tất nhiên là nhiều lắm. Tuy ta vẫn không chết, nhưng còn mặt mũi nào trông thấy các bạn đồng môn?” Dù sao mấy câu nói của Lăng Trung Ngọc cũng có ảnh hưởng với nàng. Lãnh Sương Quân trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ đáp : - Trung Ngọc! Đa tạ đệ đệ đã nhắc tới điều đó. Đệ đệ cứ yên lòng. Ta sẽ vì mối tình sư đệ mà sống thêm nữa. Đệ đệ không đi thì nhường lối cho ta đi. Lăng Trung Ngọc cực kỳ xúc động. Chàng la lên : - tại sao chúng ta không ở với nhau được? Nếu thư thư không muốn lại bị lôi cuốn vào trong vũng nước xoáy thì cùng đệ đệ kiếm một nơi hoang đảo mà ở. Tại đó chúng ta không thấy mặt ai mà cũng chẳng dính líu đến chuyện đời nữa... Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp : - Chúng ta có thể hết tâm hết sức chỉnh lý lại môn võ học của ân sư để sau này mở mang cho rộng lớn. Chờ khi tuổi già, thư thư sẽ kiếm lấy một tên đệ tử hợp duyên mà truyền kỳ thuật cho khỏi mai một. Như thế có phải hai bề vẹn cả không? Những lời Lăng Trung Ngọc nói đây chính là hợp với lý tưởng của Lãnh Sương Quân. Nàng động tâm bất giác dừng bước lại. Nhưng chỉ trong nháy mắt đầu óc nàng lại nổi lên ý niệm khác. Nàng nhớ tới Cảnh Quyên Quyên là một cô gái thiện lương, rồi tự hỏi : - “Nay ta đã ngán ngẩm sự đời, chỉ vì lời di chúc của ân sư mà sống thêm ngày tháng, nhưng ta lại thành chướng ngại vật của hai người đó hay sao?” Bỗng thấy nàng nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo. Nàng khẽ đẩy Lăng Trung Ngọc rồi chạy ra khỏi động. Lãnh Sương Quân không nói nửa lời. Lăng Trung Ngọc biết ý nàng đã quyết chẳng thể nào vãn hồi được. Chàng thấy vẻ mặt thờ ơ của Lãnh Sương Quân, không tự chủ được nữa, bất giác né người sang một bên để nhường lối cho nàng lách qua. Lãnh Sương Quân ra khỏi sơn động, đầu óc nàng trống rỗng trong lòng không ngớt tự hỏi : - “Bây giờ ta đi đâu?” Nàng nín nhịn hồi lâu, bây giờ mới để cho đôi dòng lệ nhỏ giọt. Lăng Trung Ngọc nghe rõ tiếng nàng nức nở liền rượt theo lớn tiếng gọi : - Sương Quân! Thư thư hãy chờ tiểu đệ! Không được rồi! Chẳng lẽ chúng ta cứ thế này mà vĩnh viễn chia tay! Chao ôi! Thư thư hãy chờ lại một chút để tiểu đệ nghĩ xem còn điều gì cần nói với thư thư không. Chàng toan cất bước rượt theo Lãnh Sương Quân thì đột nhiên có tiếng la gọi rất thê lương. Dường như có người gọi đích danh chàng. Lăng Trung Ngọc ngẩng đầu lên coi thì thấy bên gốc cây lớn có bóng một cô gái áo đen tóc xõa. Cô trợn hai mắt lên mà nhìn chàng, tựa hồ giống u linh quỷ mị. Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi, chàng toan đuổi theo Lãnh Sương Quân mà dường như bị lực lượng vô hình níu chân chàng lại khiến chàng cất bước không nổi. Cô gái áo đen này chẳng phải ai xa lạ. Nàng chính là Giang Mỹ Linh. Giang Mỹ Linh hai mắt trợn ngược. Khóe miệng nàng máu tươi nhỏ giọt. Da mặt nàng co dúm lại cơ hồ thay đổi dong mạo. Hiển nhiên nàng đã bị trọng thương và đang nhịn cơn đau khổ đến cùng cực. Lăng Trung Ngọc thấy thiếu nữ áo đen đột nhiên xuất hiện thì giật mình kinh hãi. Thật là một điều ra ngoài sức tưởng tượng của chàng. Nàng hiện lên như một cái oan hồn vào lúc khẩn cấp tối hậu việc nàng lại bị trọng thương. Lúc Đào Vĩnh Trạch cùng những vị sư tôn các phái tỷ vò, Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh mai phục ở trên đỉnh núi Thanh Thành để chờ cơ hội trả thù. Sở dĩ Lăng Trung Ngọc yên tâm rời Giang Mỹ Linh để nàng ở lại một là vì lúc đó Đào Vĩnh Trạch đang tỷ đấu nội lực cùng Hoa Quang đại sư. Hai là Võ Hạo Thiên để lại ba vật báu nàng đã giữ hai. Tấm áo nàng mặc là thứ áo chế bằng san hô. Tay nàng lại cầm thanh bảo kiếm có thể chém tan bia vỡ ngọc. Vì thế Lăng Trung Ngọc cầm chắc dù nàng thâu thập không được như ý thì cũng quyết chẳng đến nỗi lâm vào tình trạng nguy hiểm. Huống chi tại trường còn có Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư đều là những tay cự phách vào hàng nhất võ lâm. Đồng thời việc đi cứu Lãnh Sương Quân là cần cấp, nên chàng bỏ nàng ra đi. Không ngờ lúc này Giang Mỹ Linh xuất hiện ngay trước mặt mà nàng lại bị trọng thương đẫm máu. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lăng Trung Ngọc không khỏi cảm thấy có điều hối hận. Chàng hối hận là mình không nên rời xa nàng một cách khinh suất để nàng tự ra đấu với một tên đại ma đầu, võ công tuyệt thế. Hiện thời Lăng Trung Ngọc ở vào tình trạng khó quyết định. Mặt trước chàng muốn đuổi theo Lãnh Sương Quân. Mặt sau Giang Mỹ Linh đang chờ chàng cứu trị. Ruột chàng rối như mớ bòng bong, không biết đi về ngã nào. Nhất là lúc này chàng không thể ngần ngừ được giây lát... Thoáng cái Lãnh Sương Quân đã vượt qua thung lũng biến vào khu rừng rậm. Cả bóng sau lưng nàng cũng không nhìn thấy nữa. Lăng Trung Ngọc buông tiếng thở dài thườn thượt. Chàng biết Lãnh Sương Quân đi chuyến này không còn cơ hội nào tái ngộ nữa. Chàng buồn bã quay đầu chạy đến trước mặt Giang Mỹ Linh. Bỗng nghe nàng hằn học nói : - Ta tưởng ngươi có kẻ khác rồi, từ nay không hỏi gì đến ta nữa. Nàng chưa dứt lời, miệng lại phun máu tươi ra ồng ộc. Lăng Trung Ngọc vội khuyên can : - Linh muội đừng nóng giận! Để trị thương xong rồi sẽ nói. Chàng sờ mạch nàng. Ban đầu chàng giật mình kinh hãi, đột nhiên vừa tức vừa giận quát hỏi : - Sao cô lại dùng thủ đoạn này để gạt ta? Giang Mỹ Linh cười lạt hất tay Lăng Trung Ngọc ra, lạnh lùng nói : - Được rồi! Ta lừa ngươi đó, ngươi bất tất hỏi han đến ta nữa. Hãy đi mau mà rượt Lãnh thư thư! Đi đi! Đi lẹ đi! Nguyên Giang Mỹ Linh bị thương là chuyện thật. Có điều thương thế của nàng không phải Đào Vĩnh Trạch gây ra, mà chính vì nàng muốn ngăn trở Lăng Trung Ngọc không để chàng rượt theo Lãnh Sương Quân. Nàng liền vận dụng thần công của tà phái làm chấn đoạn tam tiêu kinh mạch. Nguyên tam tiêu kinh mạch bắt đầu từ ngón tay vô danh vào uyển bộ qua cánh tay rồi lên bả vai để giao thông với Túc thiếu dương kinh, qua trước ngực dẫn vào huyệt Đản Trung rồi thông đến tâm trạng. Nếu bị tổn thương trầm giọng thì tâm tạng đứt ra mà chết, nhẹ cũng khó lòng tránh khỏi lệnh lao thổ huyết rồi từ đây tinh thần bạc nhược biến thành phế nhân. Tam tiêu kinh mạch quan hệ đến mạng người như vậy, nếu Giang Mỹ Linh bị địch nhân chấn động mà đứt ra thì nàng còn chạy hết một quãng đường bảy tám dặm đi từ trường tỷ võ mặt trước núi cho đến khu phụ cận chùa Huyền Nữ thế nào được? Vả lại triệu chứng kinh mạch bị người ngoài làm đứt khác với tự dùng nội lực chấn động cho đứt. Vì thế mà Lăng Trung Ngọc chẩn mạch biết ngay là Giang Mỹ Linh tự hủy mình. Chàng vừa kinh hãi lại vừa tức giận, mặc dầu chàng ở với nàng đã ba năm và hiểu rõ tính nết nàng rồi. Dù Giang Mỹ Linh tự làm chấn đoạn kinh mạch thì thương thế của nàng cũng là sự thật. Thời cơ cấp bách. Nếu Lăng Trung Ngọc không cứu cấp ngay thì nàng chẳng chết cũng thành phế nhân. Trước tình trạng này Lăng Trung Ngọc còn trách nàng nữa ư? May ở chỗ Giang Mỹ Linh tự chấn thương dù sao cũng còn nhẹ hơn bị người ngoài làm chấn đoạn. Lăng Trung Ngọc thi triển Huyền công phong tỏa các huyệt đạo trong người Giang Mỹ Linh mà Tam tiêu kinh mạch phải đi qua. Một mặt chàng trị thương cầm máu để nàng phục hồi chân lực. Một mặt chàng dùng chân lực bản thân trút vào người nàng cho chóng mạnh. Trong khoảng một giờ, nét mặt Giang Mỹ Linh mới dần dần có chút huyết sắc và tinh thần cũng khôi phục lại từ từ. Lăng Trung Ngọc lắc đầu nói : - Mỹ Linh! Ta sợ cô rồi! Sao cô lại nóng nảy làm càn như vậy? Cô có điều chi nói rõ với ta có hay hơn không? Giang Mỹ Linh cười lạt hỏi lại : - Ta chưa thóa mạ ngươi về tội bội tín, bất nghĩa mà ngươi còn trách ta tự ý làm càn ư? Ngươi với ta đang tử tế chẳng có chuyện gì nhưng ngươi còn nào Lãnh thư thư, nào Cảnh muội muội thì ngươi còn để lời ta vào tai nữa chăng? Rồi nàng thét lên : - Ta e rằng lúc nãy ta nói tử tế với ngươi thì ngươi đã chạy theo Lãnh thư thư không biết đến phương trời nào rồi. Lăng Trung Ngọc thẹn đỏ mặt lên tự nhủ : - “Giả tỷ mình không nhìn thấy Giang Mỹ Linh bị thương thì không khéo mình đã đi theo Lãnh Sương Quân rồi thật”. Giang Mỹ Linh lại buông tiếng cười lạt hỏi : - Thế nào? Câu ta nói có trúng vào tâm khảm ngươi không? Bây giờ ngươi đi mà rượt theo Lãnh thư thư! Sao không đi đi, còn đứng đó làm chi? Lăng Trung Ngọc ngẩng đầu nhìn Giang Mỹ Linh hỏi lại : - Cô bảo sao? Bây giờ ta không muốn phân biện với cô nữa. Ta chỉ hỏi cô, ta làm gì mà bội tín bất nghĩa? Chàng nghĩ thầm trong bụng : - “Lúc ở ngoài hoang đảo dưới sự uy hiếp của thúc tổ cô ta, mình phải mạo nhận là vợ chồng với cô, nhưng ta có hứa lời với cô ta đâu? Ba năm trời ở với nhau, hai bên cùng theo lễ mà đối đãi, chẳng có chuyện gì đáng kể là bội tín bất nghĩa”. Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì Giang Mỹ Linh đã cười lạt hỏi lại : - Ba năm trước ở trên đỉnh núi Kim Kê ngươi đã ưng thuận với ta làm gì? Lăng Trung Ngọc đáp : - Ta ưng lời cùng cô ra biển để kiếm pho bí lục võ công của Võ Hạo Thiên. Việc đó chẳng đã làm xong rồi ư? Giang Mỹ Linh hỏi : - Đúng thế! Việc đó xong rồi, nhưng còn việc nữa thì sao? Lăng Trung Ngọc chấn động tâm thần, ngập ngừng đáp : - Còn việc nữa là giúp cô để trả thù. Cái đó... Giang Mỹ Linh cười lạt nói : - Chẳng lẽ ngươi không nhớ.... Nàng ngừng lại một chút rồi cất giọng lạnh lẽo hơn hỏi : - Việc đó ngươi đã làm chưa? Lăng Trung Ngọc đáp : - Ta tưởng cô bây giờ có thể báo được thù rồi. Ai ngờ... Ai ngờ lại để cho ma đầu trốn mất. Giang Mỹ Linh hỏi : - Té ra ngươi cũng biết Đào Vĩnh Trạch trốn rồi ư? Việc ngươi giúp ta trả thù chưa làm xong mà ngươi toan bỏ ta không nghĩ gì đến nữa hay sao? Như thế chẳng phải là bội tín, bất nghĩa hay sao? Lời hứa của ngươi còn đáng kể nữa không? Lăng Trung Ngọc bị nàng thống trách cứng họng không biết nói sao? Nguyên Lăng Trung Ngọc đã hứa lời với Giang Mỹ Linh là trước khi chưa giúp nàng trả xong mối oan cừu thì quyết không rời xa nàng. Chàng buông tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm : - Té ra cô lấy vụ này ràng buộc ta. Bữa nay chính là thời cơ tốt nhất để giúp cô trả thù. Thời cơ bỏ lỡ rồi, không biết đến bao giờ mới làm xong việc đó. Lăng Trung Ngọc nhăn nhó cười tự nhủ : - “Hỡi ơi! Số mạng mình chắc bị yêu ma ám ảnh”. Nên biết Lăng Trung Ngọc hứa giúp Giang Mỹ Linh báo thù đã nói rõ là để tự tay nàng đâm chết kẻ thù chứ không thể làm thay nàng cho mau lẹ được. Muốn đạt tới mục đích này chỉ có hai biện pháp. Một là giúp nàng luyện tập môn võ công tuyệt đỉnh của Võ Hạo Thiên khiến bản lãnh nàng thực sự thắng Đào Vĩnh Trạch. Còn điều thứ hai là tìm cách khiến cho Đào Vĩnh Trạch hao tổn công lực để Giang Mỹ Linh chỉ đánh một đòn là thành công. Hiện nay chàng dùng biện pháp thứ hai, nhưng vì Cảnh Quyên Quyên và Lãnh Sương Quân có mặt tại trường, chàng không muốn lộ diện. Chàng tưởng mượng tay bọn Hoa Quang đại sư, Thống Thiền hòa thượng hãy làm hao tổn công lực của Đào Vĩnh Trạch trước đi. Ngờ đâu Giang Mỹ Linh vẫn chưa báo thù xong, trở lại với hai bàn tay không. Cơ hội này bỏ lỡ, Đào Vĩnh Trạch không biết trốn đi phương nào? Dù có kiếm được hắn thì chuyện Giang Mỹ Linh muốn báo thù cũng không phải là một việc dễ. Bữa nay Lăng Trung Ngọc đã xem Đào Vĩnh Trạch phô trương bản lãnh, chàng biết là một mình Giang Mỹ Linh dù có luyện được môn võ công tuyệt đỉnh của Võ Hạo Thiên thì cũng chưa thắng nổi lão. Lăng Trung Ngọc lại tự hỏi : - “Liệu ta đã nắm vững phần thắng Đào Vĩnh Trạch chưa? Vì ta và hắn mỗi người được nửa pho bí lục và cùng luyện đến trình độ tối cao thì cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân chứ biết ai hơn ai được”. Huống chi nửa bộ mà Đào Vĩnh Trạch đoạt được là phần dưới, chú trọng về cách khắc địch chế thắng, thì lão còn có thể chiếm được thượng phong mới đúng. Tóm lại theo như lời hứa thì Lăng Trung Ngọc phải chờ Giang Mỹ Linh trả thù xong mới được tự do và chàng không biết đến năm nào tháng nào mới làm xong việc này để thoát ly nàng được.