Chương 78   Ban đêm Tô Thừa Phương cứ lăn qua lộn lại, lúc đầu Nguyễn Trân cũng không ngủ được nhưng lại sợ ảnh hưởng tới trượng phu nên cố chịu đựng, nào ngờ Tô Thừa Phương cứ như vậy rất lâu.   Nàng dịu dàng nói: "Tướng công, ngày mai chàng còn phải tới nha môn mà, đừng lo lắng cho Nguyên Nguyên nữa."   Người Tô Thừa Phương cứng đờ.   "Nàng còn chưa ngủ sao?" Rõ ràng lúc nãy Nguyễn Trân nằm im không nhúc nhích, y cứ tưởng là nàng đã ngủ rồi: "Có phải là làm ồn đến nàng không? Ta tới thư phòng."   Nguyễn Trân giữ chặt y: "Đi đâu? Tới thư phòng mai lại không có tinh thần."   Tô Thừa Phương nằm xuống ôm Nguyễn Trân vào lòng: "Vậy ta không đi, nàng ngủ đi."   "Vậy còn chàng?" Nguyễn Trân dò xét: "Lúc nãy còn an ủi mẫu thân cơ mà, sao đến bản thân mình lại nghĩ không thông rồi? Tướng công, Nguyên Nguyên không sao cả, ta ngẫm lại cũng thấy nó và Nhị công tử vốn đã rất thân thiết, thường xuyên gặp nhau, nói không chừng hai người sẽ nhanh chóng tình đầu ý hợp."   Giờ y đâu có lo cho Tô Nguyên, mà lo vì câu nói kia của Lục Sách kìa.   "Ta biết, chỉ là không quen lắm." Tô Thừa Phương vuốt ve tóc Nguyễn Trân: "Đột nhiên phải gả Nguyên Nguyên đi, ta còn muốn giữ nó lại một hai năm nữa."   Nguyễn Trân thở dài: "Ai mà không muốn vậy chứ, nhưng sớm muộn gì cũng phải lấy chồng.   Tô Thừa Phương gật đầu rồi vỗ nhẹ lưng Nguyễn Trân: "Cũng không còn sớm nữa, nên đi ngủ."   Y không dám động đậy, giữ nguyên tư thế chờ hô hấp của Nguyễn Trân càng lúc càng đều rồi mới thở phào một cái.   Khó trách một người xuất chúng như Lục Sách cam nguyện làm phủ quân tiền vệ, hàng ngày cùng Hoàng đế chọi gà, nghe kịch, vui đùa, thì ra Hoàng Thượng cũng không phải là người hoang đường, chỉ là mấy năm sau, triều đình thật sự sẽ thay đổi sao? Bây giờ Ngô Thái hậu cầm quyền, dù không mặc long bào nhưng cũng không khác là bao.   Binh quyền lại nằm trong tay Tào quốc công, phải làm sao để thay đổi cục diện?   Y không khỏi nhớ lại trận cung biến mười tám năm trước... chuyện này quá mức mạo hiểm, cũng khó trách Lục Sách nói là có thể mãi mãi không xảy ra.   Hai người trẻ tuổi này, đúng là muốn lật trời.   Chắc hẳn cũng không đến mức hai người không có gì cả, mình nên lựa chọn thế nào đây? Tô Thừa Phương chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại phải phân vân chuyện này. Y nên nước chảy bèo trôi hay việc nghĩa chẳng từ? Nếu là cái trước thì Lục Sách đã ở trong đó, con gái mình lại gả cho nó, muốn phủi sạch quan hệ cũng khó.   Đột nhiên Tô Thừa Phương có cảm giác lên nhầm thuyền giặc.   Nhưng y lại không biết con gái mình đã sớm lên thuyền giặc, thậm chí còn chủ động lên, giờ thì đang xoa xoa tay muốn đi chất vấn Lục Sách vì người này thực sự quá không ra gì, rõ ràng đã nói là chờ một chút, kết quả còn sớm hơn cả lần trước hắn đề nghị cầu hôn, làm người ta trở tay không kịp.   Nàng truyền lời cho Lục Sách.   Tiểu cô nương gấp rút muốn gặp hắn.   Lục Sách hơi lo, nếu Tô Nguyên gặp mình nhất định nàng sẽ oán trách, mà nhất định nàng cũng sẽ hiểu lầm. Hắn cân nhắc một lát rồi viết một phong thư cho Tô Nguyên.   Khi nhận được lá thư, Tô Nguyên ngẩn người.   Không ngờ Lục Sách lại viết thư.   Nàng ngồi trước thư án, mở thư ra, chữ của nam nhân mạnh mẽ có lực, rồng bay phượng múa, khí thế mười phần nhưng cũng rất lạ lẫm, thì ra chữ Lục Sách đẹp như vậy.   Trong thư nói rõ chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, nói đó là tâm ý của Hoàng Thượng, hi vọng Tô Nguyên tin rằng không phải do hắn cố ý. Còn nói đã đính hôn thì trước khi thành thân không nên gặp mặt, đó là điềm xấu, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm bọn họ.   Tô Nguyên cười, người như Lục Sách còn chú ý những chuyện này cơ.   Không hiểu tại sao lửa giận cũng vơi đi phân nửa.   Tin Hoàng đế tứ hôn nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, những bách tính vốn cho là Tô Hàn hai nhà sẽ đính hôn đều ngơ ngác, căn bản không biết là tại sao, chỉ có thể nói Thánh tâm khó dò rồi ngậm miệng.   Duy chỉ Hàn Như Ngộ là không có tinh thần.   Hắn ta vốn đã lên kế hoạch để mẫu thân đi cầu hôn, kết quả Hoàng đế chặn ngang một cước làm tất cả đổ sông đổ bể, giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nguyên gả cho Lục Sách.   Dù sao cũng chỉ có mười ngày nữa, hắn ta có thể làm gì được?   Hàn Như Ngộ nằm trên giường thầm nghĩ, khó trách ai cũng muốn theo đuổi quyền thế, đừng nhìn Hoàng đế chỉ là bù nhìn mà lầm. Lục Sách chỉ nịnh bợ được, những chuyện không liên quan tới triều chính thì Kỳ Huy muốn làm gì chẳng được. Lần này coi như Lục Sách lợi hại, biết đi cầu Hoàng đế, hắn ta cũng chỉ có thể thua ván này, nhưng Lục Sách còn có thể đắc ý được bao lâu nữa?   Sau khi Kỳ Huy chết, Ngô gia tất sẽ lên đài, đến lúc đó Lục Sách là tâm phúc của Kỳ Huy, Tào quốc công lại ghét Kỳ Huy như thế, sợ là cũng chết không có chỗ chôn.   Hắn ta cười lạnh.   Vì sắp thành hôn nên Kỳ Huy không gọi Lục Sách vào cung chơi nữa, thả hắn về nhà, còn ban thưởng trăm lượng hoàng kim, coi như hạ lễ.   Tào quốc công nghe vậy liền nói với Ngô Thái hậu: "Tỷ tỷ, ngài cũng quá dung túng Hoàng thượng, giờ quốc khố đang căng thẳng ngài ấy còn làm vậy. Nhiều vàng như thế lại tùy tiện đưa cho tiểu tử Lục gia kia. Cả việc tứ hôn nữa, sao ngài không thương lượng với ta."   Ngô Thái hậu liếc xéo lão ta: "Tô gia làm sao? Năng lực của Tô đại nhân, cả triều văn võ, ngươi tìm cho ta một người có năng lực trị thủy hơn đi?"   Tào quốc công nghẹn lời.   Lão ta không quen nhìn đám quan văn này giả vờ thanh cao, nếu không phải còn có Ngô Thái hậu thì lão ta đã lôi hết ra xử lý sạch sẽ rồi.   Tào quốc công phẫn nộ rời đi.   Lại nói Lục Sách được trăm lượng hoàng kim thì thoải mái hơn nhiều, Lục Thái Phu nhân cười nói: "Đều giao cho ta đi, ta sẽ mua thêm sính lễ cho con." Bà ấy nhìn Lục Sách đầy trìu mến, đứa nhỏ này tự dưng gặp tai vạ, không được phụ thân yêu thương, bây giờ thành thân hai người kia còn chẳng buồn đến nhìn, bà ấy thật sự đau lòng: "Con yên tâm, còn có Nhị thẩm con nữa, chắc chắn chúng ta sẽ thay con làm hôn lễ thật náo nhiệt."   Tổ mẫu từ ái làm Lục Sách đỏ cả hốc mắt.   Hắn theo mẫu thân vào sai nhà, nhưng lại có được tổ mẫu như Thái phu nhân, trưởng bối như Nhị thúc Nhị thẩm cũng coi như ông trời không quá bất công.   "Đa tạ tổ mẫu." Lục Sách cúi người thật sâu, thi lễ một cái.   Mới ra ngoài Trần Tân đã bẩm báo: "Công tử, Nguyễn công tử muốn gặp ngài."   Nguyễn Trực?   Lục Sách nhịn không được bật cười, nhất định là vì Tô Nguyên mà tới.   "Mời tới thư phòng đi."   Một lúc sau Nguyễn Trực vội vàng bước vào, đóng sầm cửa lại, trợn mắt nhìn Lục Sách: "Tên khốn kiếp, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này để lấy cháu gái ta, ngươi muốn chết phải không?" Y túm lấy cổ áo Lục Sách: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tình cảnh bây giờ như nào mà ngươi còn muốn thành thân? Ngươi không sợ liên lụy tới Nguyên Nguyên sao?"   "Ngài sai rồi." Lục Sách cũng không giãy dụa, thản nhiên nói: "Chúng ta đã sớm cùng chung một con thuyền, nói gì đến liên lụy? Nếu ta không phát hiện ra thân phận của ngài thì may ra hai chữ này còn có tác dụng, đáng tiếc lúc đó ta cũng không biết tâm ý của mình, cuốn ngài vào chuyện này." Hắn chỉ biết là mình muốn giúp đỡ Kỳ Huy đoạt lại hết thảy, đương nhiên là cực kì lãnh khốc uy hiếp Nguyễn Trực, kết quả đến giờ mọi chuyện đã không còn trong tầm kiểm soát.   Tô Nguyên chủ động tiếp cận hắn, hắn muốn tránh cũng không thể tránh.   Đã là ông trời chú định, có lẽ bọn họ nên cùng sống cùng chết bên nhau.   Nguyễn Trực chấn động khi thấy ánh mắt đạm mạc của Lục Sách.   Đứa trẻ này, lẽ ra mình phải sớm nhận ra mới đúng, sao có thể mong đợi hắn cân nhắc thay người ngoài được. Nhưng đứa cháu gái kia... Nguyễn Trực đau đầu, đúng là Tô Nguyên chủ động tìm việc, Lục Sách đã nghĩ hết cách để ngăn cản nhưng Tô Nguyên cứ nhất định phải tham dự vào.   Nguyễn Trực nhẹ nhàng tránh ra.   "Bây giờ nói gì thì cũng đã chậm, tên tiểu tử chết tiệt này." Nguyễn Trực mắng chửi: "Giờ ngươi là cháu rể ta, lão tử muốn mắng thế nào thì mắng."   Lục Sách hơi nhíu mày rồi cười: ""Vâng, cậu, ngài cứ mắng đi, sau này có thể còn phải mắng nhiều hơn."   "Ngươi còn làm chuyện gì nữa?" Nguyễn Trực giận dữ.   "Sau này ngài sẽ biết, cậu... giờ chúng ta đã ở trên một con thuyền, không phải phần thắng càng lớn càng tốt sao? Ta đang mưu cầu phần thắng kia, dù sao nếu thất bại thì ai cũng khó thoát."   Nguyễn Trực tức giận đến mức muốn đánh hắn.   Nhưng trước khi động thủ, Nguyễn Trực lại nghĩ tới võ công quỷ mị của Lục Sách, y hơi do dự. Nếu đánh thật thì một cái thư phòng nho nhỏ này làm sao chịu nổi, y cũng không thể để người khác phát hiện ra võ công của mình.   Nguyễn Trực đành phải nhịn xuống, nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi cô phụ Nguyên Nguyên, ta nhất định sẽ giết chết ngươi."   "Đương nhiên." Lục Sách nói: "Nhạc phụ cũng đã cảnh cáo ta rồi."   Nguyễn Trực đảo mắt, ngồi xuống: "Sính lễ ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Cũng không thể để Nguyên Nguyên chịu uất ức được, ta biết chuyện của ngươi và phụ thân ngươi, nhất định lão ta sẽ vung tay mặc kệ, còn tên uất ức kia..." Muốn nói Kỳ Huy không có lực uy hiếp, dù hạ thánh chỉ thì Uy Viễn hầu cũng không để vào mắt, nhưng vẫn là đại bất kính, y bèn im miệng.   "Hoàng Thượng ban thưởng cho ta hoàng kim, hẳn là đủ rồi."   "Một trăm lạng vàng?" Nguyễn Trực cười một tiếng, móc một tập ngân phiếu ra, còn có cả một vài tờ khế đất: "Cầm dùng đi, đừng để cháu gái ta mất mặt."   Lục Sách khẽ giật mình.   Nguyễn Trực đứng lên, trực tiếp rời đi.