Chương 65   Lão ta nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì không dám nói.   Năm ngoái sinh thần Ngô Thái hậu, lão ta hiến một bộ Cầu hậu quan mẫu đơn. Cầu hậu là vị Nữ Đế duy nhất trong lịch sử, lúc ấy là muốn ám chỉ Ngô Thái hậu có thể xưng đế, kết quả Ngô Thái hậu lại trách mắng lão ta một trận rồi ném bức tranh kia đi.   Sau đó, Tào quốc công cũng không dám giật dây Ngô Thái hậu nữa.   Nhưng Ngô Thái hậu hiểu rất rõ ý đồ của lão ta.   "Hoàng Thượng ốm yếu từ nhỏ, Thái y trong cung luôn bắt mạch hàng ngày, không phải ngươi không biết." Ngô Thái hậu khẽ thở dài, trên mặt có mấy phần bi thương: "Người sắp chết, ai cũng có lòng nhân từ, huống chi là đứa con trai ta nuôi từ nhỏ." Bà ta đứng dậy bước lên trước mấy bước: "Nó giống phụ thân nó, nhìn nó ta sẽ nhớ tới tiên đế."   Mười sáu tuổi khi biết Kỳ An, lúc đó bà mới chỉ là một tiểu nha hoàn. Kỳ An không hề chê trách thân phận bà, đưa vào cung sủng ái vô cùng, sau này còn sắc phong làm Hoàng hậu.   Ngô Thái hậu nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười xán lạn.   Tào quốc công cười lạnh. Nếu tiên đế thật sự sủng ái tỷ tỷ thì năm đó sẽ không triệu Anh quốc công và Lục Cẩm Lân vào cung mưu đồ bí mật, nhất định là ông ta lệnh hai người kia giết Ngô Thái hậu! Chẳng qua mình may mắn nhận được tin mới cứu được mạng của Ngô Thái hậu, đáng tiếc tỷ ấy không bao giờ chịu tin, chỉ nghĩ là Anh quốc công một tay gây chuyện.   Đôi khi, đàn bà thật ngu xuẩn; so với giang sơn thì chút tình cảm ấy có đáng là gì? Kỳ An có thích tỷ tỷ đến mức nào đi nữa thì chỉ cần uy hiếp tới giang sơn của Kỳ gia bọn họ, ông ta sẽ tuyệt bất dung tình.   Tào quốc công nhíu mày: "Tỷ tỷ, Hoàng Thượng đã yếu như thế thì có lẽ ngài nên tiễn ngài ấy đi Giang Nam tĩnh dưỡng, ở đó nuôi người, không chừng còn có thể sống lâu thêm mấy năm nữa."   Giọng điệu lão ta không che giấu được sự cay nghiệt, Ngô Thái hậu nghe vậy thì rất không vui: "Nó thích kinh thành, lớn lên ở đây từ nhỏ, đi Giang Nam làm gì? Ngươi có những tâm tư này thì không bằng thay ta nghĩ xem nên giải quyết hỗn loạn bây giờ thế nào. Ngụy quốc công và thế tử nỗ lực lắm cũng chỉ thủ được một hai nơi, ngươi có đề cử tướng quân nào không? Hoặc là để Tông Viêm đi thử xem, cũng để lập quân công?"   Tào quốc công thương con trai, nào chịu: "Tháng tám nó sẽ thành thân, đi làm gì? Ta thấy Ngụy quốc công cũng là phường vô năng, cho lão ta nhiều binh như vậy còn không bình định được? Ăn trên ngồi trốc, còn không bằng thoái vị ủy quyền."   Lão ta không thích Ngụy quốc công bởi vì lập trường của Ngụy quốc công không rõ, nhưng lại nắm giữ binh mã, khó tránh tương lai sẽ là trở ngại, chỉ tiếc người này quá mức giảo hoạt, không túm được nhược điểm gì, hôm nay phải mượn cơ hội này cản trở Ngụy quốc công.   Ngô Thái hậu lại không nghe: "Dương gia đã trải qua bốn triều, từ khi Hoàng đế khai quốc đã theo hầu, lập được công lao không ai bì kịp, hắn ta thoái vị thì ai thay?" Bà ta nhìn đệ đệ: "Ngươi có người đề cử không? Nếu không có thì ta đi thỉnh giáo Thái đại nhân."   "Hoàng Tướng quân." Tào quốc công lập tức tiến cử một người: "Thiện thủy quân, có thể tới Lưỡng Chiết tiễu phỉ."   Ngô Thái hậu trầm ngâm một lát, liền tuyên Hoàng Ngôn Ninh, rồi dặn dò Tào quốc công: "Bất kể là phủ đô đốc hay Binh mã ti, đều chỉnh đốn lại đi, một tên sát thủ còn không tìm được... Ta thấy sát thủ hôm nay là cùng một nhóm với kẻ ám sát ngươi tiết Đoan Ngọ, ngươi truyền lệnh xuống đi, dù có phải lật tung cả kinh thành cũng phải tìm ra cho ta. Đợt này ra ngoài phải cẩn thận một chút, ta chỉ có một đệ đệ là ngươi thôi."   Tào quốc công thấy ấm áp trong lòng, rốt cuộc đây vẫn là tỷ tỷ mình, lão ta nghênh ngang ra ngoài hạ lệnh.   Nghe nói Hoàng đế bị ám sát, Tô Nguyên không khỏi giật mình. Trong trí nhớ của nàng, mặc dù Kỳ Huy không khỏe nhưng tốt xấu gì cũng sống đến hai mươi mấy tuổi, chưa hề nghe nói bị người hành thích.   Chẳng lẽ là Ảnh Tử sao? Nhưng Ảnh Tử chuyên giết tham quan, theo lý thì không nên; nhưng cũng khó nói. Đời trước giờ này Ảnh Tử đã mai danh ẩn tích, căn bản cũng không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, không giống bây giờ, vẫn diệt trừ những quan viên kia, thật sự là kỳ quái.   Nàng lắc đầu.   "Sao thế?" Nguyễn Trân hỏi: "Sợ hãi à? Thải Vi, sau này đừng kể những chuyện này cho cô nương, lỡ đâu tối lại gặp ác mộng."   Thải Vi gật đầu nhưng lại nghĩ trong lòng, cô nương không nhát gan như phu nhân nghĩ đâu, còn thích nghe những tin thế này đấy.   Quả nhiên Tô Nguyên nói: "Mẹ, con không sợ, chỉ là cảm thấy rất kinh ngạc, ngài nghĩ xem Hoàng cung nhiều thị vệ như thế mà còn có người hành thích thành công."   Nguyễn Trân không quan tâm lắm chuyện này. Nàng lau miệng cho Tú nhi, tiểu cô nương vừa uống sữa đến phình cả bụng lên, thấy tay của mẫu thân liền cầm lấy a a.   Bé con đáng yêu làm Tô Nguyên quên hết những chuyện kia đi, cũng giơ tay tới: "Nào, nắm tay ta đi."   Tô Tú lập tức buông tay ôm chầm lấy Nguyễn Trân, chôn mặt vào ngực nàng, nhìn là biết không thân với Tô Nguyên, chỉ thân Nguyễn Trân.   Tô Nguyên tức giận ôm lấy Tô Thận, hôn lên mặt cậu bé một cái: "Hừ, may mà ta còn có đệ đệ! Thận nhi, Thận nhi thích ta không? Tỷ bế đệ ra ngoài ngắm hoa, xem bướm bay được không?"   Tô Thận cười khanh khách, cậu chàng thích nhất là được bế ra ngoài chơi, ngó nghiêng xung quanh, nhìn gì cũng thấy mới lạ.   Tựa như nghe hiểu lời Tô Nguyên, Tô Thận chỉ thẳng tay ra ngoài.   "Mẹ, Thận nhi muốn ra ngoài này." Tô Nguyên cười: "Con bế nó ra ngoài đi dạo một chút."   "Cẩn thận một chút, không bế được thì đừng cố, để Huệ Nương bế."   "Được."   Tô Nguyên bế Tô Thận lên vui vẻ đi ra ngoài.   Có gió, có hương hoa, có bươm bướm bay tới bay lui, Tô Thận vô cùng vui vẻ, Tô Nguyên còn hái một đóa hoa cho cậu, chỉ chốc lát đã chỉ còn trơ lại mỗi cành hoa.   Tiểu tử thối, Tô Nguyên cười mắng.   Đúng lúc này, Thải Cần bước nhanh tới nói: "Cô nương, Trần Tân truyền lời nói hôm nay Nhị công tử ra cung, có thời gian rảnh."   Mấy hôm trước nàng có đi tìm Lục Bình nói muốn gặp Lục Sách, kết quả một mực không có tin tức, chắc là Lục Sách bề bộn nhiều việc, dù sao Hoàng đế cũng vừa bị ám sát, rốt cuộc giờ cũng về rồi.   Tô Nguyên vội vàng bế Tô Thận về, nói với Nguyễn Trân: "Mẹ, con muốn tới Uy Viễn hầu phủ."   "Sao thế? Là Nhị cô nương mời sao?"   "Không phải, là đi gặp Nhị biểu ca, con thấy huynh ấy nuôi chim rất đẹp nên cũng muốn nuôi mấy con, muốn hỏi huynh ấy xem phải nuôi thế nào." Nàng ngừng một lát: "Con không muốn đi quấy rầy tổ mẫu, ngài cho con đi thì con đi."   "Có nên nói cho lão gia một tiếng không?"   "Cha đang ở nha môn làm sao nói được?" Tô Nguyên kéo tay áo Nguyễn Trân làm nũng: "Mẹ, Nhị biểu ca và con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Hầu phủ cũng ngay bên cạnh, ngài lo lắng cái gì? Con chỉ đi hỏi một lát rồi sẽ về ngay, ngài để con đi đi, con chỉ muốn nuôi mấy con chim chơi thôi mà."   Nguyễn Trân bị nàng làm nũng bèn thỏa hiệp: "Vậy con về sớm một chút, đừng quấy rầy Nhị công tử."   "Được." Tô Nguyên vội đồng ý, nhanh chóng đi ra ngoài.   Nào ngờ Lục Sách lại không chờ ở Lục gia. Tô Nguyên mới tới cửa, Lục Bình đã đưa cho nàng một tờ giấy, trên có viết hai chữ ngõ nhỏ, Tô Nguyên vừa nhìn đã hiểu, là căn nhà nhỏ lần trước.   Có lẽ là chuyện cần nói qua cơ mật, Lục Sách cảm thấy Lục gia không an toàn, cũng là nhân chi thường tình, chỉ là mình đến đó thì hơi phiền toái, rõ ràng nói là tới Uy Viễn hầu phủ nhưng bây giờ Lục Sách đổi chỗ, nàng cũng phải đổi theo, còn không thể cho ai biết.   Tô Nguyên đành phải dựa theo biện pháp trước kia, để nô tỳ ngồi ở một nơi chờ còn mình thì tự tới căn nhà kia.   Cứ như vậy chỉ sợ lúc về lại bị trưởng bối hỏi, đã vậy còn không thể thành thật trả lời, lại phải kiếm cớ, Tô Nguyên vừa đi cảm thấy đau đầu.   Lục Sách ngồi trên ghế, bưng trà uống.   Hẳn biết để đi chuyến này, Tô Nguyên sẽ phải hao tâm tốn sức rất nhiều, để xem lần sau nàng còn muốn dính vào mấy chuyện này nữa không, dù gì cũng sẽ phải trả một cái giá khá lớn. Một tiểu cô nương như nàng sao mà làm được? Tô Nguyên không phải nam nhân, không bị trói buộc quá nhiều, nàng vẫn nên an an ổn ổn ở nơi khuê phòng mới phù hợp.   Đúng lúc đó, Tú Thực mở cửa ra.   Tô Nguyên vào thấy Lục Sách đang nhàn nhã uống trà liền nổi nóng: "Đưa tin cũng không nói trước một câu, mẫu thân còn tưởng rằng ta tới phủ huynh đấy."   "Vậy cũng hết cách." Lục Sách thản nhiên nói: "Có chuyện gì đoán trước được đâu, hôm nay đột nhiên mẫu thân mời khách, nếu về nhất định ta sẽ phải ra tiếp, làm sao có thời gian nói chuyện với muội."   Nhưng nàng phải đối phó thế nào với trưởng bối đây? Không hỏi thì không sao, nhưng nhỡ hỏi mà nàng lại nói lỡ thì sau này muốn ra ngoài sẽ rất khó, sợ là không xen vào chuyện của Lục Sách và cậu được. Nàng khẽ thở dài: "Nếu ta là nam nhi thì tốt, giờ có thể giống huynh, làm phủ quân tiền vệ cũng được."   Lục Sách mỉm cười, quả nhiên là Tô Nguyên phiền não rồi.   "Vậy sau này coi như thôi, muội đừng quan tâm quá mức."   Tô Nguyên lắc đầu: "Huynh có chuyện không biết..."   Lục Sách nhíu mày: "Muội có bí mật gì ta không biết sao?"   "Không nói cũng được." Chuyện kiếp trước phải giải thích thế nào đây? Tô Nguyên nói đến chuyện chính: "Bây giờ huynh có kế hoạch gì? Để ta ngẫm lại, giờ các huynh thiếu nhất là binh quyền, nhưng phần lớn binh quyền đều nằm trong tay Tào quốc công?"   Cũng là có chút kiến giải, Lục Sách nhìn nàng một cái: "Chỉ có thể chầm chậm mưu toan."   Là phải từ từ sao, nhưng đời này quá khác đời trước, cũng không biết nửa đường có nảy sinh biến số gì không, nếu là tốt thì thôi, nếu là xấu, tỉ như Kỳ Huy đột tử... Vậy thì xong, một mình Lục Sách có thể làm gì được?   Tô Nguyên đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, có người nghiêm nghị nói: "Mở cửa!"   Tú Thực giật mình, nghe giọng thì hình như có rất nhiều người bao vây nơi này, vội vàng tới xin chỉ thị Lục Sách.   Lục Sách cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đang muốn hạ lệnh thì đám người bên ngoài đã đá văng cửa lớn, tên thủ lĩnh quát lớn: "Thích khách đang ở đây, tìm kiếm cho ta!"   Lục Sách liếc Tú Thực một cái rồi kéo Tô Nguyên lui ra sau mấy bước, không biết động vào cái gì mà dưới chân hẫng một cái, dọa cho Tô Nguyên suýt thì kêu lên. Lục Sách vội bịt miệng nàng lại nói nhỏ: "Là cửa ngầm, đừng sợ, tránh một lúc rồi đi, bọn chúng sẽ rút nhanh thôi."   Sợ nàng ngã bị thương nên Lục Sách ôm lấy nàng, hai người rơi thẳng xuống.