Chương 6:    Dù nghi hoặc nhưng nàng cũng không muốn cứ suy nghĩ về việc này mãi, không bao giờ muốn có quan hệ gì với Hàn gia nữa.   Dù sao Lục Vanh và nàng cũng không giao hảo, còn Hàn Như Ngộ, từ khi hắn còn chưa xuất hiện ở kinh thành, mấy cô nương Lục Tĩnh Anh, Tô Cẩm đã thường nhắc tới hắn. Lục Tĩnh Anh còn nói yêu cầu thú thê của Hàn gia rất cao, ý là người như Tô Nguyên đừng sinh ra ý định không nên có.   Tô Nguyên đang tức giận, khi Hàn Như Ngộ tới Lục gia, ngay cả một cái liếc mắt nàng cũng chẳng thèm cho hắn, chưa kể bây giờ hai người không quen không biết, nàng có thể đi ngay lập tức.   "Ta không biết Nhị tỷ ở đâu, tự ngươi đi tìm đi." Tô Nguyên bỏ lại một câu rồi rời đi.   Lục Tĩnh Anh hái hoa thược dược về xong, thật sự bảo phòng bếp làm gà hầm thược dược, Lục thái phu nhân cũng nhận được một giỏ hoa, luôn miệng bảo nàng ta tặng món ăn mới này cho Tô gia, vừa lúc Lục Vanh ở đó, dù có chủ động xin đi giết giặc thì hắn cũng đi, nói gì chỉ là mang một hộp thức ăn qua. Lục Tĩnh Anh không thích Tô Nguyên, chỉ chuẩn bị cho Tô lão phu nhân và Tô Cẩm. Lục Vanh chỉ một lòng với tỷ tỷ nàng, vừa rồi hỏi Tô Nguyên, là bởi muốn trêu tức nàng thôi.   Về phần Hàn Như Ngộ, Lục Vanh là bị người nhờ vả, muốn viết một bài thơ về thược dược nên mới kéo Hàn Như Ngộ đến Lục gia ngắm hoa để làm cho hắn ta một bài thơ.   "Nhìn Tô Nguyên này mà xem, nào có chút giống tiểu thư khuê các, không biết lễ nghi, đúng là di nương giáo dưỡng ra!" Lục Vanh cố ý hạ thấp Tô Nguyên: "Cẩm muội muội chỉ lớn hơn nàng ta một tuổi mà không biết hơn nàng ta bao nhiêu lần."   Trước khi đến, trong miệng hắn ta đã chỉ toàn Cẩm muội muội, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đương nhiên là mọi thứ đều tốt, Hàn Như Ngộ từ chối cho ý kiến, chợt nhớ lại lần đầu thấy Tô Nguyên, khi đó nàng ngồi một mình trong góc, bưng chung trà, ngón tay thon dài sáng bóng như mĩ ngọc. Ngày đó nàng không nói một câu nào, thậm chí không liếc mình lấy một cái.   Hôm nay Tô Nguyên lại đi rất vội vàng, cũng không chào hỏi mình lấy một câu, chẳng nhẽ vì Lục Vanh đắc tội với nàng sao? Nhưng dù thế cũng không nên vậy chứ? Chẳng lẽ đúng như lời Lục Vanh nói Tô nhị cô nương là một người cực kỳ vô lễ sao? Hắn ta nhíu mày hỏi Lục Vanh: "Vườn thược dược ở đâu?"   Lục Vanh làm việc hấp tấp xúc động, nể mặt Đường cô cô Hàn thị hắn ta mới đồng ý loại thỉnh cầu này, giờ chỉ muốn nhanh cho xong việc.   "Để ta dẫn đường." Lục Vanh nhếch miệng cười: "Ta rất quen thuộc Tô gia, hai nhà chúng ta như một vậy."   Nghe nói buổi tối Tô Cẩm ăn gà hầm thược dược, Bảo Thúy khinh thường: "Chỉ là hầm gà với thược dược thôi, không có gì mới mẻ, nếu cô nương muốn ăn thì trong nhà cũng có thiếu gì thược dược đâu."   Tô Nguyên không để ở trong lòng, mấy món ăn thôi mà, có quan trọng gì? Nàng sẽ không vì chút chuyện này mà đi cạnh tranh với Lục Tĩnh Anh, nhưng kiếp trước quả thật là có chuyện như vậy, lúc đó nàng quá để ý thân phận của mình, quá để ý cái nhìn của người khác với mình, nhưng sau khi mẫu thân, phụ thân qua đời mới hiểu được cái gì là quan trọng nhất.   "Bảo phòng bếp mai làm tô hoàng độc, tuyết hà canh đưa cho di nương."   Cả hai đều là thức ăn chay, tô hoàng độc là khoai sọ nấu với hạt dẻ cắt nhỏ, hạnh nhân ngâm nước tương rồi chao qua với dầu; tuyết hà canh thì dùng măng non mới hái năm nay phơi khô, nấu cùng hoành thánh. Mẫu thân rất thích ăn, nàng rất thích ăn đồ chay, ít ăn đồ mặn. Tô Nguyên nghĩ thầm, cứ coi như đây là lễ vật mừng mẫu thân có thai.   Bảo Lục tuân lệnh đi xuống bếp.   Tháng năm trời đặc biệt nóng, đám nha hoàn tay không rời quạt lụa, hàng ngày trừ thỉnh an lão phu nhân và phụ thân thì Tô Nguyên gần như chỉ ở chỗ Lưu Yến Tri học tập. Tô Cẩm tính vẫn không đổi, muốn áp chế nàng nhưng Tô Nguyên càng ngày càng giống một nắm bông, đánh vào không có chút cảm giác làm Tô Cẩm không thể nào xuống tay được.   Ngày qua ngày, Tô Nguyên lo cho mẫu thân nhưng cũng không thể thường xuyên đi thăm được, chỉ thi thoảng nghĩ tới lại thở dài.   Bên Lục gia, Hàn phu nhân tới, vì là quan hệ thông gia, lại là Giang Nam vọng tộc nên Lục thái phu nhân rất dụng tâm thiết đãi, còn dọn hẳn một viện nhị tiến để Hàn phu nhân ở. Nhưng Hàn gia của cải rất nhiều, vì con trai có ý chuyển tới kinh thành, nên Hàn phu nhân cũng đã vung tay mua phủ đệ, vì vậy chỉ tá túc hơn một tháng..   Tiểu nha hoàn bên ngoài đến truyền lời, mai Lục gia bày yến mời bọn họ cùng sang chung vui.   Quan hệ của hai nhà chính là như thế, có qua có lại, hai vị lão phu nhân gặp nhau có thể nói chuyện đến nửa ngày nhưng lần này coi như là tiệc tẩy trần cho Hàn phu nhân, nên có mời thêm một vài thân thích khác.   Lúc nghe được tin này Tô Nguyên không muốn đi, đi sẽ phải gặp Hàn phu nhân, nàng rất sợ người mẹ chồng kiếp trước này, rồi lại oán bà, rồi lại áy náy, thật sự không muốn chạm mặt. Thậm chí nàng còn nghĩ giả bệnh để tránh đi, nhưng chuyện gặp Hàn Như Ngộ làm nàng nhận ra rằng, người ta sợ cái gì sợ cái gì thì ắt cái đó sẽ tới.   Có lẽ suy nghĩ thoáng một chút sẽ thoải mái hơn.   "Hàn phu nhân dòng dõi thư hương, viết thư pháp rất đẹp." Bảo Thúy nhìn Tô Nguyên đang viết chữ: "Nếu Hàn phu nhân nhìn thấy chữ cô nương nhất định sẽ khen ngợi."   Tô Nguyên dột ngột dừng bút.   Mực đen nhuốm dần lên tờ giấy trắng tinh.   Bảo Thúy rất lanh lợi, trước đây biết nàng lo lắng cho Nguyễn Trân nên sai người đi tìm hiểu rồi về nói cho nàng, nói Nguyễn Trân rất khoẻ mạnh, nô tỳ hầu hạ rất chu đáo, giờ còn nhắc tới sở thích của Hàn phu nhân; nhưng sao Tô Nguyên có thể quên chuyện trước kia được. Dù giờ Bảo Thúy có thông minh lanh lợi thế nào, nàng cũng không thể tín nhiệm nàng ta được nữa.   Bảo Thúy thấy vẻ mặt Tô Nguyên không đổi thầm lo sợ trong lòng, sao đột nhiên cô nương lại trở nên khó hiểu như vậy? Nhất thời không dám nói gì nữa, vội vàng thu dọn thư án.   Lại có nha hoàn từ viện lão phu nhân tới truyền lời, nói là một nhà Tô lão gia tử ở ngõ Liên Hoa tới.   Đó là thân thích bên nội của họ, Tô lão gia tử Tô Thiệm hào sảng hào phóng, con trai Tô Minh Thành giỏi ăn nói, con dâu La thị tuy nhát gan lại hiền lành dễ thân, nhưng người Tô Nguyên thích nhất lại là con gái duy nhất của họ, Tô Văn Huệ.   Nàng đứng lên hỏi: "Đều đến rồi à, Văn Huệ tỷ có tới không?"   Nha hoàn đáp: "Trừ tứ công tử còn quá nhỏ không tới thì đều đến hết ạ."   Phu thê Tô Minh Thành có tổng cộng năm con, bốn nam một nữ, thật sự là cảnh người này khó so với cảnh người nọ, tức chết người, chắc tổ mẫu cực kỳ hâm mộ bọn họ, cũng như nàng vậy, thật sự mong mẫu thân có thể sinh một đứa con trai cho phụ thân, như vậy phụ thân cũng sẽ không còn gì phải tiếc nuối.   Tô Nguyên chỉnh lại trang dung rồi bước nhanh qua chỗ lão phu nhân.   Từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười, tuy đường học Tô Minh Thành không bằng Tô Thừa Phương, ba mươi tuổi vẫn còn là tú tài nhưng rất giỏi ăn nói, thường làm lão phu nhân cười to không ngừng.   Tô Nguyên đi vào, thấy phụ thân, Tô Cẩm đều tới rồi, bèn hành lễ vấn an trưởng bối.   Tô Thiệm gật đầu bảo nàng đứng dậy: "Tam nha đầu lớn nhanh thật, ta nhớ năm trước mới cao từng này mà giờ đã cao thế này rồi.”   Mọi người đều quay sang nhìn Tô Nguyên.   Tiểu cô nương đứng giữa phòng làn da trắng nõn, mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, dáng người cao gầy, nụ cười dịu dàng, tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua gian phòng.   Tô Văn Huệ nhịn không được nói to: "Nguyên Nguyên, ngươi ngày càng đẹp."   Sắc mặt Tô Cẩm không khỏi trầm xuống. Tô Nguyên từ nhỏ đã thích trưng diện, học mẫu thân nàng ta lấy sắc thị nhân, khoe khoang tướng mạo, nghĩ có thể dựa vào khuôn mặt này để người ta quên mất nàng là thứ nữ! Chỉ tiếc ai cũng không phải kẻ ngốc, Tô Văn Huệ luôn lấy lòng Tô Nguyên còn không phải bởi vì mình không để ý tới nàng ta sao?   "Văn Huệ tỷ, đã lâu không gặp!" Tô Nguyên vui mừng chạy lại cạnh Tô Văn Huệ, giữ chặt lấy tay áo nàng ấy, nói thầm: "Ta nhớ ngươi muốn chết."   Kiếp trước Tô Văn Huệ gả cho Trương Tôn Tích, hai năm sau theo hắn ta đi Lạc Dương, từ đó hai người không còn gặp lại. sau này Tô Nguyên nghe nói Tô Văn Huệ chết ở Lạc Dương, nàng gào khóc không thôi. Sau khi phụ thân mẫu thân qua đời, Tô Văn Huệ thường thường đến thăm, rồi khuyên nhủ nàng, thậm chí còn quá lo lắng nên thỉnh cầu lão phu nhân cho ở lại mấy buổi tối, đây là một vị bằng hữu hiếm có thật sự quan tâm đến nàng, sao Tô Nguyên có thể không thương tâm cho được.   Hôm đó ly biệt ở cửa thành, đến nay là sáu năm. Trong ấn tượng của nàng đã sáu năm không nhìn thấy Tô Văn Huệ.   Thấy hai mắt nàng đều đỏ, Tô Văn Huệ cười rộ lên: "Thật sự là nhớ đấy nhỉ, nhìn ngươi xem, chẳng lẽ còn phải khóc nhè sao? Ai không biết lại tưởng ta bắt nạt ngươi đấy...."   Tô Nguyên vội vàng nói: "Ta là thấy ngươi ở nhà chơi vui đến quên cả ta rồi, là tức giận đấy."   "Trời đất chứng giám!" Tô Văn Huệ hô to oan uổng: "Mẹ ta không thoải mái nên mấy tháng nay ta đều ở nhà với người mà, ngươi quên rồi à? Ta đã sai người viết thư cho ngươi, ngươi còn gửi lại cho ta một gốc linh chi."   Tô Nguyên ngẫm lại thì quả là có chuyện đó, không khỏi đỏ bừng mặt bị Tô  Văn Huệ chê cười một hồi.   Tô Minh Thành ý bảo ba đứa con chào Tô Nguyên, đứa thứ ba là Tô Văn Tiến, năm nay ba tuổi, trốn sau La thị, giọng bé như muỗi kêu, có vẻ yếu ớt.   Nhìn người đường đệ bé nhỏ này trong mắt Tô Nguyên hiện lên một tia ảm đạm, sau khi phụ thân mất, tổ mẫu thương lượng với Tô Thiệm để Tô Văn Tiến làm con nuôi nhà họ. Tô Văn Tiến rất nghe lời, đến đây không khóc không nháo, rất an ủi tổ mẫu nhưng rốt cuộc cũng không phải là huyết mạch chân chính của phụ thân, Tô gia bọn họ đến đây đã tuyệt tự.   Đây đều là lỗi của nàng, Tô Nguyên siết chặt nắm tay để bản thân tỉnh táo lại.   Nàng không thể thất thố trước mặt mọi người được.