Chương 50   Trên thuyền vô cùng hỗn loạn, Lục Tĩnh Xu cũng không biết phải làm sao mới tốt.   Nha hoàn dẫn theo thì không biết bơi, bản thân nàng ấy cũng không biết, người chèo thuyền... Nàng ấy kêu to: "Lái thuyền, ngươi mau nhảy xuống cứu người lên đi."   "Chớ hoảng." Lục Tĩnh Anh nhàn nhạt: "Không thấy là đại ca đã nhảy xuống rồi à."   Lúc này Lục Tĩnh Xu mới phát hiện Lục Vanh đang bơi về phía Tô Cẩm, nàng ấy thở phào một hơi; nhưng lại nghĩ Tô Cẩm đã mười lăm, dù Lục Vanh là biểu ca nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, trước mắt bao người, nên thế nào cho phải?   Chẳng lẽ Tô Cẩm phải gả cho Lục Vanh sao? Nhưng ai cũng nhận ra là Tô Cẩm không thích Lục Vanh.   Nàng ấy nhíu mày.   Lục Vanh kêu to: "Nhị biểu muội, muội đừng sợ, ta tới cứu muội đây."   Tô Cẩm rơi xuống nước đã kinh hoảng lắm rồi, lại còn kêu to nên đã uống phải không ít nước, thế mà còn nghe thấy tiếng Lục Vanh.   Huynh ấy tới cứu mình!   Nghe thế, Tô Cẩm còn sợ hãi hơn cả bị rơi xuống nước, nàng ấy không hề thích Lục Vanh, sao có thể để hắn ta cứu được? Bắt nàng ấy gả cho Lục Vanh thì còn khó chịu hơn cả chết. Tô Cẩm dùng cả hai tay hai chân quẫy nước liều mạng bơi về phía Hàn Như Ngộ, cố ngẩng đầu mở to mắt tìm kiếm bóng dáng hắn ta.   Hai mắt bị nước làm nhòe nhìn không rõ, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.   Hàn Như Ngộ thu cần câu.   "Hàn công tử..." Rốt cuộc Tô Cẩm cũng nhìn thấy hắn ta, thì thào: "Cứu ta..." Nàng ấy không muốn bất kỳ ai cứu mình, trừ phi đó là Hàn Như Ngộ.   Tiếng nói rất bé, căn bản là không nghe rõ nhưng Hàn Như Ngộ nhìn nàng ấy, lại giống như nghe hiểu.   Thuyền ở rất gần, hắn ta cũng không mù, sao không thấy Tô Cẩm rơi xuống sông chứ? Chỉ là hắn ta cảm thấy Tô Cẩm là cố ý, cố ý để hắn ta cứu, để gả cho hắn ta.   Nhưng khi đó Lục Vanh lại nhảy xuống, Lục Vanh từng nhắc tới Tô Cẩm rất nhiều lần, đương nhiên Hàn Như Ngộ biết Lục Vanh thích Tô Cẩm.   Giờ cứu Tô Cẩm lên chẳng phải là được ôm mỹ nhân về nhà sao?   Xem ra Tô Cẩm bị hại!   Cũng không biết có phải do Lục Vanh làm không?   Nhưng mình có thể làm gì đây? Hàn Như Ngộ có một chút thương hại với Tô Cẩm, hắn ta đứng trên bờ, nhìn Tô Cẩm, nhìn nàng ấy liều mạng bơi tới, nhưng Lục Vanh càng ngày càng gần, tiếng Lục Vanh cũng càng lúc càng lớn.   Tô Cẩm nhịn không được rơi nước mắt.   Lục Vanh thấy sắp đuổi kịp Tô Cẩm, hét lớn: "Nhị biểu muội, muội đừng lộn xộn, muội cứ thế sẽ chìm xuống mất, muội đừng động đậy, ở đó chờ ta, Nhị biểu muội!"   Quá gần, huynh ấy sắp cứu được mình rồi.   Tô Cẩm càng thêm cố gắng bơi về phía Hàn Như Ngộ, thế nhưng người này không nhúc nhích, giống như không nhìn thấy mình vậy... Có phải hắn ta rất ghét mình không? Cho là mình chủ động nhảy xuống sông chăng?   Tô Cẩm lạnh cả người.   Đột nhiên nàng ấy nhớ ra trước lúc ngã thấy đùi nhói lên một cái, đau đến mức nàng ấy không thể đứng thẳng nên mới ngã xuống sông. Nhưng đang yên đang lành, sao tự dưng lại đau được? Lục Vanh lại đúng lúc ở trên bờ ngay gần đó, lập tức nhảy xuống theo, nhưng đầu óc Lục Vanh không tốt lắm, cũng không thể nghĩ ra loại kế sách âm hiểm này được... là Lục Tĩnh Anh!   Khó trách nàng ta đề nghị du thuyền!   Lục Tĩnh Anh thật sự là quá ác độc, Tô Cẩm lạnh cả người, nếu thật sự gả cho Lục Vanh thì chỉ sợ sau này cũng sẽ sống vô cùng bi thảm, còn nếu không bằng lòng gả thì cũng chỉ còn đường xuất gia, bị Lục Vanh cứu được còn gả cho ai được nữa?   Trong nháy mắt, Tô Cẩm mất hết can đảm.   Như vậy, còn không bằng chết đi!   Tô Cẩm nhắm mắt lại, nàng không cố gắng bơi về phía trước nữa, từ từ để bản thân chìm vào trong nước, nếu giờ có một con quỷ nước kéo mình xuống thì thật tốt.   Ngay lúc này, đột nhiên bên tai có tiếng nói: "Ngươi túm được không?"   Giọng nói quen thuộc, dễ nghe như vậy, Tô Cẩm mở mắt ra, nàng ấy nhìn thấy Hàn Như Ngộ đứng ở đối diện đang giơ cần câu về phía mình.   Hàn Như Ngộ muốn cứu mình!   Nàng ấy lập tức lại có dũng khí, chỉ là đầu cần câu cách hơi xa: "Ta... ta không với tới."   Hàn Như Ngộ nói: "Đừng hoảng, vừa nãy ngươi bơi rất tốt, chỉ cần làm như ban nãy là được, từ từ sẽ lên được bờ."   Người rơi xuống nước thật ra lúc đầu cũng không nhất định sẽ chết đuối, đa phần là bị sặc nước do kinh hoảng quá độ, nhưng Tô Cẩm lại có thể bơi xa như vậy trong khi chưa từng học bơi, đủ để thấy lúc đó nàng ấy kiên định tránh khỏi Lục Vanh và quyết tâm hướng về phía mình đến mức nào.   Hàn Như Ngộ khích lệ: "Sắp được rồi."   Tô Cẩm tóm lấy cần câu, nàng ấy đi tới gần Hàn Như Ngộ, muốn nói mấy câu, nhưng thiên ngôn vạn ngữ trong lòng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.   Nhìn nam nhân mình cảm mến, đột nhiên rơi nước mắt.   Trước kia để được hắn chú ý, lần nào có cơ hội gặp mặt nàng ấy đều phí tâm trang điểm, vẽ mày, điểm phấn, chọn váy đều tự làm. Lúc gặp mặt lại luôn lo lắng tư thái của mình không tốt, luôn luôn rất cẩn thận, nhưng bây giờ lại giống cái gì đây? Cả người ướt sũng, mặt mũi thì có bùn, đầu tóc thì rũ rượi, có lẽ nhìn không khác một kẻ điên, mà ban nãy bơi trong nước nhất định cũng rất chật vật, còn không bằng một con vịt.   Nàng còn có thể mong Hàn Như Ngộ thích mình sao? Mãi mãi cũng không thể nào, nếu đã thế thì không bằng nói lời cuối cùng đi, Tô Cẩm lấy dũng khí nói: "Hàn công tử, ta vẫn luôn rất thích ngươi."   Hàn Như Ngộ khẽ giật mình.   Hắn ta không biết nên nói gì.   Tô Cẩm lại xoay người, quay đầu đi.   Lục Vanh đứng tại bờ sông, ngơ ngác nhìn một màn này, giờ phút này hắn hiểu ra, dù mình có làm gì Tô Cẩm cũng sẽ không tiếp nhận tình cảm của bản thân, dù hắn bằng lòng chết vì nàng, nàng cũng không nguyện phó thác mạng sống của mình cho hắn.   Hắn cảm giác tim mình đau đến vỡ nát, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to một tiếng.   Lục Tĩnh Anh suýt bị ca ca nhà mình làm cho tức chết, rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay thế mà còn làm không thành, cả Tô Cẩm cũng thế, không ngờ lại bơi được xa như vậy, thế thế nào?   Mặc kệ, mình cũng lười quản chuyện của hai người này.   Thuyền nhanh chóng cập bờ, Lục Tĩnh Xu vội vàng đi thăm Tô Cẩm.   Nha hoàn đã sớm cầm áo choàng phủ cho nàng ấy, nhưng vì bị ngâm trong nước quá lâu, lại bị gió thổi một lúc nên vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.   "Xe ngựa đâu, tới chưa?" Lục Tĩnh Xu hỏi.   "Đã đi bẩm báo lão phu nhân rồi ạ."   Lúc này Tô Nguyên cũng chạy tới, lúc nãy đang nghĩ tới chuyện của Tô Văn Huệ lại nghe thấy tiếng ồn ào, nàng đứng trên bờ nhìn cả quá trình, nàng cũng thật không ngờ Tô Cẩm có thể tự bơi, lại còn bơi về phía Hàn Như Ngộ.   Chấp niệm này, cũng đủ sâu.   Kiếp trước nàng ấy còn giẫm áo cưới của mình, đủ để thấy dù có gả cho người khác Tô Cẩm vẫn chưa hết hy vọng về Hàn Như Ngộ, ai, Tô Nguyên thở dài, nên làm gì mới tốt đây?   "Tỷ thế nào rồi?" Tô Nguyên hỏi nhỏ.   "Không có gì." Tô Cẩm tự giễu cười cười: "Thật không ngờ ta còn có thiên phú bơi lội."   "Đúng vậy, thật lợi hại, ta vẫn luôn lo lắng, sợ tỷ..." Tô Nguyên thấy xe ngựa tới bèn đỡ nàng ấy qua: "May mà tỷ bình an lên bờ."   Lục Thái Phu nhân và lão phu nhân cùng đi đến, lão phu nhân kinh hoảng nói: "Sao tự nhiên lại rơi xuống nước? Ai nha, sớm biết như thế thì không nên để các con du thuyền."   Lục Tĩnh Anh và Ngô Lệ Hoa cũng vừa tới, nghe được lời này Lục Tĩnh Anh trào phúng: "Di tổ mẫu, tất cả chúng ta đều không sao, chỉ có Nhị biểu muội rơi xuống nước, có liên quan gì đến du thuyền đâu? Ta thấy là bản thân Nhị biểu muội không an phận, không đứng cho tử tế..."   Tô Cẩm vô cùng tức giận, xông lên cho Lục Tĩnh Anh một cái tát.   Gần như là dùng hết sức lực của bản thân, cực kỳ vang dội, làm tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.