Chương 41   Sau đó Chân Quân sinh bệnh, mãi không khỏe lại.   Nhưng những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì tới Tô Cẩm, thậm chí nàng ấy còn không hề có ý định tới thăm, chỉ có suy nghĩ rằng phải luyện chữ cho đẹp, chờ năm sau cập kê rồi gả cho một người tốt.   Nàng ấy không có mẫu thân nên sẽ cố gắng trở thành một mẫu thân tốt, sinh con cho nam nhân mình ái mộ.   Tô Cẩm học rất chăm chỉ, Tô Nguyên nhìn mà líu lưỡi, đời này Tô Cẩm thật sự quá khắc khổ, nàng ấy muốn gả cho Hàn Như Ngộ đến thế sao?   Nam nhân này.   Tô Nguyên thật sự không biết phải nói như thế nào với Tô Cẩm!   Nàng ngơ ngẩn lấy cán bút gõ vào trán.   Đột nhiên một đóa hoa bay lại đập thẳng vào đầu nàng, Tô Nguyên ai nha một tiếng.   Lưu Yến Tri vội hỏi: "Tam cô nương, có chuyện gì thế?"   "Có người đánh ta!" Tô Nguyên nhìn về phía cửa sổ, không biết từ khi nào ngoài ấy xuất hiện hai vị thiếu niên, một là Lục Vanh, một là Lục Sách, người sau còn đang cầm một nhánh mai vàng, chính là đóa hoa vừa mới đập vào mình.   Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhặt lên, rất nhẹ cũng rất thơm, không biết sao hắn có thể dùng đóa hoa này ném mạnh đến thế chứ? Đang suy nghĩ vậy lại lắc lắc đầu, nàng đang nghĩ cái gì thế này, hẳn là phải khởi binh vấn tội chứ.   "Nhị biểu ca..." Nàng vừa định hỏi, Lục Vanh đã cắt lời, chăm chú nhìn Tô Cẩm: "Nhị biểu muội, tổ mẫu bảo chúng ta tới mời muội và Tam biểu muội đi chơi, chúng ta định ra ngoại thành săn bắn, muội muội, Nhị muội, Tam muội đều đi, cả Hàn biểu ca nữa."   Tô Cẩm đã trưởng thành hơn nên không còn hứng thú gì với Lục Tĩnh Anh cả, nhưng Hàn Như Ngộ lại khiến hai mắt nàng ấy tỏa sáng, vội nói với Lưu Yến Tri: "Tiên sinh, nếu là di tổ mẫu mời, chúng ta chối từ cũng không tốt."   Tô Nguyên không muốn đi chút nào.   Nghe tên Hàn Như Ngộ thôi là nàng đã không có động lực, lại còn có cả Lục Tĩnh Anh, nàng có tới cũng chỉ làm nền. Tô Nguyên không biết cưỡi ngựa, trời lại lạnh, để bọn họ đi chơi đi, nàng sẽ tới chỗ mẫu thân nói chuyện với người, nghe mẫu thân đánh đàn, thật là thích ý. Nghĩ vậy nên Tô Nguyên liền giả mệt: "Nhị tỷ đi đi, ta sợ lạnh, ở nhà thôi."   Không đi ư? Tuy rằng Tô Cẩm cũng định hòa hảo với Tô Nguyên, nhưng nam nhân thì nhất quyết sẽ không nhường, nàng ấy muốn xem rốt cuộc giữa Tô Nguyên và Hàn Như Ngộ có gì không.   "Sợ lạnh cái gì, đi cũng là ngồi xe ngựa, hơn nữa di tổ mẫu đã kêu hai vị biểu ca tới mời rồi, muội còn khước từ thì không tốt đâu. Đi, chúng ta cùng đi."   Thậm chí còn khoác tay Tô Nguyên, Tô Nguyên kinh ngạc nhìn Tô Cẩm.   "Không phải muốn làm tỷ muội với ta sao, vậy thì làm cho giống tỷ muội vào." Tô Cẩm nhướn mi.   Tô Nguyên đau đầu.   Hai người cùng cáo từ Lưu Yến Tri.   Tô Nguyên đi ra ngoài liếc Lục Sách một cái: "Nhị biểu ca, sao huynh lại ném hoa vào ta?"   "Đau không?" Lục Sách hỏi.   Đau thì không, dù sao cũng chỉ là hoa, Tô Nguyên sờ sờ đầu.   Lục Sách nhướn mi cười: "Cho muội tỉnh lại đấy, ta thấy muội đang ngẩn người."    Lúc mới tới hắn thấy Tô Nguyên đang chu môi ngẩn ngơ, tay thì cầm cán bút gõ vào trán, không biết đang nghĩ gì, trông rất buồn cười.   Tô Nguyên xấu hổ, không biết hai người bọn họ đã đứng ở ngoài bao lâu rồi? Hơn nữa Lục Sách với Lục Vanh không hợp nhau, sao lại cùng tới chứ, nàng thật sự không nghĩ ra lí do. Tô Nguyên liếc qua thì thấy Lục Vanh đã quấn quít lấy Tô Cẩm nói này nói nọ, nàng hạ giọng: "Huynh thật sự muốn đi săn bắn à?"   Lục Sách cũng không muốn đi nhưng không nỡ khiến tổ mẫu nhọc lòng. Bà cảm thấy từ khi hắn trở về, quan hệ với các huynh đệ tỷ muội không thân thiết lắm nên mới giục hắn đi, đúng lúc rảnh rỗi nên Lục Sách đành đồng ý.   "Nói thật là ta không muốn."   Tô Nguyên cười ha hả: "Ta cũng không muốn."   Lục Sách mỉm cười.   Lão phu nhân nghe nói là ý của Lục Thái phu nhân bèn đồng ý: "Nhân lúc còn trẻ nên ra ngoài chơi nhiều một chút, nếu săn được con vật gì đó thì không được ăn hết sạch đâu đấy, nhớ phải mang về cho ta giải thèm."   "Cái này còn cần ngài nhắc sao, tổ mẫu, con sẽ tự tay săn cho ngài một con thỏ." Tô Cẩm làm nũng.   "Bằng cánh tay nhỏ tý này của con ấy hả?" Lão phu nhân cười ha ha, gần đây Tô Cẩm trở nên rất nhu thuận nên bà cực kỳ vui mừng: "Nhớ mặc nhiều vào."  Nhưng cũng không quên Tô Nguyên: "Tuyết vừa rơi, con mồi nhiều nhưng cũng khá lạnh, các con đi thay y phục đi, nữ nhi học cưỡi ngựa bắn cung cũng tốt, không quá yếu ớt."   Hai tiểu cô nương vâng dạ rồi về thay y phục.   Trước đây Tô Nguyên thù ghét Lục Tĩnh Anh, chỉ muốn học cưỡi ngựa bắn cung để vượt nàng ta nên đã sớm làm y phục kỵ xạ, Tô Nguyên và Tô Cẩm cùng ngồi xe rời phủ.   Hai huynh đệ Lục Sách thì cưỡi ngựa.   Vừa tới Uy Viễn Hầu phủ thì thấy Lục Tĩnh Anh và Lục Tĩnh Nghiên cũng đã mặc y phục kỵ xạ cưỡi ngựa, nhưng Lục Tĩnh Xu thì không mặc mà lên xe với hai người: "Ta không muốn cưỡi ngựa, dù các nàng ấy có nói gì ta cũng không học, người ta có nói ta nhát gan ta cũng nhận."   Làm hai tỷ muội cười to.   Bên ngoài xe vang lên tiếng Lục Vanh: "Biểu đệ, gần đây ngươi bận rộn lắm sao, lần nào ta tới tìm cũng không thấy bóng người, nhưng giờ ta cũng là phó Chỉ huy sứ rồi." Hắn ta cực kỳ đắc ý: "Sau này dù ngươi có rảnh cũng chưa chắc đã gặp được ta đâu."   Nghe Lục Vanh nói vậy, Hàn Như Ngộ cũng không biết phải đáp thế nào.   Hắn ta cũng không muốn đến nhưng mẫu thân lại nói gần đây hắn ta quá xa cách Lục gia, tuy nói quân tử chi giao đạm như nước, nhưng cũng nên giữ giao tình, bởi vậy mới bảo hắn ta đi săn cùng.   Hàn Như Ngộ nói: "Đây là chuyện tốt."   Tính cách Lục Vanh khá đơn thuần, nghe xong vò đầu cười: "Sau này thời gian tụ tập sẽ ngày càng ít, hôm nay chúng ta phải chơi cho đã, lát nữa ta sẽ săn một con hươu, chúng ta nướng thịt ăn."   Đoàn người đi ra ngoại thành.   Hàn Như Ngộ cũng cưỡi ngựa đi theo bên ngoài xe. Trái tim Tô Cẩm đập loạn, muốn xốc màn xe lên nhìn một cái, nhưng Tô Nguyên lại không để ý, chỉ chăm chăm nói chuyện với Lục Tĩnh Xu làm Tô Cẩm sợ mình hơi lỗ mãng. Tuy là mối tình đầu, nàng ấy ái mộ Hàn Như Ngộ nhưng cũng không thể không chút ngượng ngùng.   Do do dự dự nên cũng ít nói hẳn đi.   Tô Nguyên liếc nàng ấy một cái, cũng là có tâm sự.   Tới chân núi, xe ngựa dừng lại, ba cô nương lần lượt bước xuống. Lục Tĩnh Anh ngồi trên lưng ngựa, lưng đeo cung, tay vung roi nhìn xuống các nàng: "Rốt cuộc các ngươi có muốn học cưỡi ngựa không? Nếu không học thì để ta còn đi săn thú, tuyết vừa mới tan, sẽ có nhiều loài ra tìm thức ăn, không thể lỡ mất cơ hội được."   Lục Tĩnh Xu liên tục lắc đầu: "Ta không học."   "Ngươi thì sao?" Lục Tĩnh Anh nhìn Tô Cẩm: "Chúng ta có mang mấy con ngựa con tới, không phải lần trước ngươi đã học với ta sao, giờ ôn lại một chút, không chừng sau này có thể săn thú."   Trước kia Tô Cẩm coi Lục Tĩnh Anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng giờ nàng ấy đã không còn địch ý với Tô Nguyên nên không cần mượn sức Lục Tĩnh Anh nữa, vả lại Lục Tĩnh Anh cũng thật sự quá kiêu ngạo, Tô Cẩm nhướng mày: "Ngươi đi săn thú đi, không cần quan tâm tới ta, ta tự đi dạo là được rồi."   "Ngươi!" Lục Tĩnh Anh giận dữ, trừng nàng ấy một cái rồi thúc ngựa lao đi.   Lục Tĩnh Nghiên không muốn thua Lục Tĩnh Anh nên cũng chạy theo.   Qua một trận tuyết lớn, không khí nơi đây cực kỳ tươi mát, Lục Tĩnh Xu lệnh nô tỳ sắp xếp vật dụng các thứ, chiếm một khu vực khá rộng.   "Nhị biểu tỷ, qua tàng cây bên kia đi, không đến mức hứng gió lạnh, mà lửa cũng dễ nổi." Tô Nguyên cười nói: "Chúng ta ngồi quanh đống lửa sẽ rất thoải mái đấy, nhân tiện uống trà, ta thấy tỷ còn mang cả trà Vũ Tiền tới."   "Được, ý hay đấy." Lục Tĩnh Xu vỗ tay.   Lục Vanh cũng không đi, chỉ chăm chăm quấn lấy Tô Cẩm: "Cẩm muội muội, muội thật sự không cần nghiên mực kia sao, ta tìm mãi mới được đấy, không phải muội rất thích nó sao?"   Trước kia vì nể mặt Lục Tĩnh Anh mà thôi, giờ Tô Cẩm lạnh lùng đáp: "Ta đã nói với huynh nhiều lần rồi, ta không thể nhận đồ của huynh được, đại biểu ca, từ nay về sau thỉnh huynh đừng như thế nữa, nếu không ta sẽ nói cho di tổ mẫu. Cô nương chúng ta sao có thể tùy tiện nhận đồ của người khác được?"   Đáng tiếc Lục Vanh là một tên ngốc, cợt nhả nói: "Không sao, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại gọi là tùy tiện được? Của ta chính là của muội."   Tô Cẩm cảm thấy đầu mình sắp nổ ra đến nơi, đành phải bước lại cạnh Lục Tĩnh Xu: "Nhị biểu tỷ, đại biểu ca cứ nhất định phải tặng đồ cho ta."   Lục Tĩnh Xu cười: "Đại ca, quân tử không nên ép buộc, nhị biểu muội đã không thích huynh còn bắt muội ấy nhận, dù có cầm muội ấy cũng không thoải mái, chẳng lẽ huynh hy vọng muội ấy không thoải mái sao?"   Lục Vanh sửng sốt.   "Được rồi, huynh ấy chính là một tên ngốc." Lục Tĩnh Xu nói thầm với Tô Cẩm: "Sau này muội phải nghĩ xem nên nói thế nào cho ổn, thật ra cũng không khó."   Lần đầu tiên Tô Cẩm phát hiện Lục Tĩnh Xu lợi hại như vậy.   Tô Nguyên thầm nghĩ, Lục Tĩnh Xu đúng là có bản lĩnh, dù sau này có gả cho cháu của Đại nho Từ Phương làm dâu trưởng, cũng có thể quản lý mọi chuyện đâu ra đó. Cả Từ gia đều thích tỷ ấy, nghe nói Hàn thị cũng thường tới Giang Nam thăm con gái, Lục Tĩnh Xu sinh được ba đứa con.   Tô Cẩm học được một chút, đi đến trước mặt Lục Vanh nói: "Đại biểu ca, nghiên mực này ta chỉ tùy tiện nói chơi thôi, huynh giữ lại đi, nhưng ta khá thích ăn thịt hươu, nếu huynh săn được về mới thật là lợi hại."   Lục Vanh mở cờ trong bụng: "Muội chờ ở đây, nhất định ta sẽ săn một con hươu về."    Rồi mặc kệ Hàn Như Ngộ, lập tức phi ngựa lao đi.   Tô Cẩm nhếch môi.   Hôm nay có chuyện rất quan trọng, kiểu gì cũng phải tránh tên phiền toái Lục Vanh này, nàng ấy chớp chớp mắt, lén liếc thấy Hàn Như Ngộ đang nói chuyện với Lục Sách liền nắm lấy tay Tô Nguyên: "Nếu đã đến đây thì cũng không nên ngồi một chỗ thế này, không thì có khác gì trong phủ đâu? Tam muội, chúng ta đi học cưỡi ngựa đi? Lần trước ta có học một chút, hay ta dạy muội?"   Bằng cái một chút ấy à? Không phải Tô Nguyên hoài nghi mà thật sự cưỡi ngựa không chỉ học một lần là được, Tô Cẩm cũng mới học một lần, làm sao dạy mình được?   Lục Tĩnh Xu thấy quan hệ của hai người có vẻ tốt lên, che miệng cười: "Các muội đi đi, ta ở đây tọa trấn, chờ săn được con mồi về đảm bảo các muội sẽ được ăn no. Nếu muốn học cưỡi ngựa thì có thể học với Nhị ca, huynh ấy cưỡi ngựa tốt lắm, cả biểu ca nữa, cũng không tệ."   Tô Nguyên còn đang do dự, Tô Cẩm đã kéo nàng đi rồi.   "Nhị biểu ca, Hàn công tử." Tô Cẩm nhớ lời Lục Tĩnh Xu nói, nâng giọng: "Vừa rồi Nhị biểu tỷ có nói hai người cưỡi ngựa tốt lắm, có thể dạy chúng ta được không?"   Lục Sách và Hàn Như Ngộ đồng thời quay đầu lại.   Hai tiểu cô nương đứng sóng vai, dung mạo như hoa.   Tô Nguyên đột nhiên hiểu ra, Tô Cẩm muốn thử xem nàng có thích Hàn Như Ngộ không; nhưng nàng ấy nào biết, dù mình thích hay không thích thì Hàn Như Ngộ nghĩ như thế nào mới là quan trọng.   Có điều nàng cũng muốn tránh người này, vì vậy cười nói: "Nhị biểu ca, huynh ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi."   Nói rồi bước lại gần Lục Sách, ngẩng đầu: "Huynh chọn cho ta một con ngựa nhé."   Nụ cười này quá rực rỡ, khiến Lục Sách có cảm giác Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.