Chương 40   Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Tô phủ.   Tô Nguyên có ký ức kiếp trước nên đã sớm đề phòng người nhà đó, Tô Minh Thành vừa chết nàng đã đoán được là Tô Minh Thành hạ độc, nhưng ai là người giết hắn ta?   Chắc chắn không phải phụ thân, phụ thân là một vị quan tốt, sẽ không giết người bừa bãi, dù Tô Minh Thành có đáng chết, người cũng sẽ không dùng cách cực đoan này.   Vậy là Nguyễn Trực sao?   Hôm đó cậu còn nóng giận nói phải lấy đầu người nọ, Tô Nguyên giật nảy mình, không lẽ là cậu thật? Rõ ràng nàng đã phải mất bao công sức tới tìm Nguyễn Trực để nhắc nhở cậu không được xúc động, sao cậu lại không nghe lời chứ? Tô Nguyên tức giận đến đứng dậy, nghĩ một lát rồi ra cửa chờ Tô Thừa Phương.   Hay là nghe xem phụ thân nói như thế nào đã, chắc gì đã là Nguyễn Trực, dù sao cậu cũng chỉ là một thương nhân, lại không biết võ công, làm sao giết người được chứ. Hơn nữa bên người Tô Minh Thành còn có mấy gã sai vặt, cũng không phải dễ giết như thế.   Tới chạng vạng Tô Thừa Phương mới về, vừa tới cổng đã thấy Tô Nguyên.   "Nguyên Nguyên." Tô Thừa Phương hỏi: "Con đang đợi vi phụ sao?"   "Vâng, phụ thân!" Tô Nguyên nhấc váy chạy tới: "Ta đã nghe chuyện đường thúc rồi... Phụ thân, có phải là đường thúc hạ độc không?"   Sao đứa nhỏ này là nghĩ nhiều như vậy?   Tô Thừa Phương nhìn nàng, lần trước Nguyễn Trân không thoải mái cũng do Tô Nguyên phát hiện bức tượng kia, nhịn không được lắc đầu, có lẽ nghĩ nhiều đôi lúc cũng tốt, nhưng đứa nhỏ này quá chấp nhất với chuyện này, không nói cũng không yên ổn được: "Là hắn ta."   Thật sự là hắn ta!   Tô Minh Thành độc ác đến thế sao, thật sự là không ngờ! Rốt cuộc hắn ta làm thế để làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì ghen tị với phụ thân? Mỗi lần Tô Thiệm tới đây đều khen phụ thân nhưng rất ghét bỏ Tô Minh Thành... Vì thế nên hắn ta mới muốn hại mẫu thân sao? Tô Nguyên rất khiếp sợ, nhưng cũng thở phào một hơi, rốt cuộc đời này nàng cũng đã tìm được hung thủ hại chết mẫu thân, sau này chắc chắn mẫu thân sẽ bình an, phụ thân cũng vậy: "Vậy đã bắt được người giết đường thúc chưa ạ?"   "Chưa, nhưng nghe người khiêng kiệu nói thì hình như là có mấy người." Tô Thừa Phương cảm thấy kỳ quái, hay là Tô Minh Thành đắc tội ai đó mới rước lấy họa sát thân? Chẳng lẽ là giang hồ nhân sĩ? Nhưng vụ này không giống tác phong của Ảnh Tử, Ảnh Tử chuyên giết tham quan mà Tô Minh Thành thậm chí còn chưa nhập sĩ.   Tô Nguyên muốn biết đáp án nên đuổi theo hỏi: "Phụ thân, dù đường thúc là người xấu, nhưng không thể chết không rõ ràng như vậy được, dù gì cũng phải cho đường thẩm, Văn Huệ tỷ một công đạo!"   "Chuyện này đã có quan phủ đi điều tra, con không phải nghĩ nhiều." Tô Thừa Phương trả lời có lệ.   Xem ra phụ thân cũng không rõ, nói vậy chắc sẽ không phải là Nguyễn Trực.   Nhưng Tô Văn Huệ mất phụ thân rồi, Tô Nguyên cảm thấy khổ sở, tỷ ấy sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, ba năm nữa Tô Văn Huệ đã mười tám tuổi. Nhưng Tô Minh Thành quá ác độc, dù là kiếp trước hay kiếp này đều muốn hại mẫu thân, Tô Nguyên cảm thấy chết mới tốt, bằng dung mạo và phẩm tính của Tô Văn Huệ không lo không tìm được lang phu tốt.   Nàng cáo biệt phụ thân rồi trở về phòng ngủ.   "Bảo Lục..." Tô Nguyên nhắm mắt lại nằm ở trên giường lẩm bẩm: "Rốt cuộc ta cũng có có thể nghỉ ngơi rồi."   Bảo Lục nghe không rõ, cho là nàng mệt nhọc bèn cười: "Cô nương, hôm qua ngài không ngủ được mấy, nên ngủ bù ạ."   Đúng vậy, sau khi tỉnh dậy nàng phải vui vẻ mà sống, không cần lo lắng hãi hùng nữa, mẫu thân đã là thê tử của phụ thân, hung thủ cũng đã chết, từ nay về sau nàng không cần làm ác mộng nữa.   Tô Nguyên mỉm cười, chậm rãi thiếp đi.   Sau khi Tô Minh Thành mất, cả nhà Tô Thiệm như bị mây đen bao phủ, lão phu nhân không khỏi thương xót, hai nhà là thân thích, từ khi lão gia tử đi Tô Châu dưỡng bệnh nhà bọn họ luôn lại thăm hỏi, dù Tô Minh Thành như thế nhưng Tô Thiệm và La Thượng Nhu chưa từng có ý định hại người.   "Đáng thương cho Thượng Nhu, cả năm đứa trẻ nữa." Lão phu nhân nói với Tô Thừa Phương: "Sau này con phải giúp đỡ họ nhiều hơn, cả Văn Huệ nữa, ai, vốn đến tuổi nghị thân, giờ thì hay rồi, phải giữ đạo hiếu, qua ba năm nữa đã là bao nhiêu tuổi? Tính tình Thượng Nhu lại như thế, sau này mọi chuyện của Tô gia, đường thúc con phải lo hết rồi, cũng đã từng ấy tuổi."   Tô Thừa Phương trấn an lão phu nhân: "Đường đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ngài đừng buồn lo vô cớ, không phải lần trước sang phúng viếng ngài cũng đã thấy Văn Nhuận rất ổn trọng sao, vài năm nữa là có thể đảm đương rồi."   Đó là trưởng tôn của Tô Thiệm, mặt mày thanh tú, tính cách cũng sáng sủa, lão phu nhân thở dài: "Cũng chỉ có thể kỳ vọng vào nó, con rảnh rỗi thì dạy bảo nó vài thứ, chờ đến ngày thi đỗ thì tốt rồi."   Tô Thừa Phương đồng ý.   Hai người đang nói chuyện thì Phất Tuyết vào bẩm báo: "Trình phu nhân tới bái kiến ạ."   Nghe nói là Chân Quân, ánh mắt Tô Thừa Phương thoáng trầm xuống.   Lão phu nhân tâm tình không tốt, lần trước Chân gia còn châm chòi ly gián, bà rất không vui nên khoát tay: “Chắc là tới thăm Cẩm nhi, ngươi bảo nàng ta tới chỗ Cẩm nhi đi, ta còn có việc phải bàn với lão gia."   Phất Tuyết liền đi thông báo.   Chân Quân rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên lão phu nhân không gặp mình. Nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn, miễn cưỡng cười một tiếng: "Vậy lần tới ta lại đến làm phiền, ta tới chỗ Nhị cô nương trước."   Trời đông rét lạnh, càng gần Tết càng lạnh đến run người, Tô Cẩm biết lão phu nhân lo lắng cho nhà đường thúc nên thỉnh an xong thì tự về phòng, giờ đang ngồi thêu cho lão phu nhân một đôi bảo vệ đùi, nàng ấy chỉ muốn sớm hàn gắn lại quan hệ với tổ mẫu, bù lại những lần làm lão phu nhân thất vọng.   Nghe nói Chân Quân đến, nàng ấy hơi thất thần, suýt thì đâm kim vào ngón tay.   "Đến rồi sao?" Sắc mặt Tô Cẩm lạnh như băng.   Đông Quỳ rất kinh ngạc, vì mỗi lần Trình phu nhân đến cô nương đều rất vui vẻ, tuyệt đối không giống bây giờ, trong mắt còn có vẻ thống hận, Đông Quỳ hoảng sợ lắp bắp: "Vâng, cô nương."   "Được rồi, mời vào, các ngươi ra ngoài cả đi." Tô Cẩm ra lệnh.   Thấy các nô tỳ ảo não ra khỏi phòng, Chân Quân kỳ quái hỏi: "Cẩm nhi, sao thế, có chuyện gì sao?"   "Là ta bảo các nàng ấy ra ngoài." Tô Cẩm đứng dậy xỏ giày vào, hành lễ cười:  "Sao ngài lại tới đột ngột vậy? Ta nghe nói ngày phụ thân thành thân, cả nhà ngoại tổ mẫu không ai tới cả."   "Làm sao mà đến được, Chân gia chúng ta thật sự là mất hết thể diện!" Chân Quân thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ: "Vốn Chân Bội có thể gả tới, nhưng tỷ phu thà lấy một di nương cũng không chịu lấy người Chân gia, đương nhiên phụ thân và mẫu thân rất thất vọng. Nguyễn di nương đối xử với con thế nào? Nàng ấy là người rất lương thiện, biết con từ nhỏ không có mẫu thân, nay chắc hẳn ngày ngày hỏi han ân cần chứ?"   Một người đang mang thai còn có sức lực làm thế sao? Nếu là bình thường, chỉ sợ Tô Cẩm đã như ý Chân Quân oán hận Nguyễn Trân, nhưng nay nàng ấy lại chỉ mỉm cười: "Dì, ngài lại đến dạy ta nên đối phó Nguyễn di nương như thế nào sao? Ta nói cho ngài biết nhé, lần trước ta định mời nữ đạo sĩ kia nhưng bị phụ thân phát hiện, ngài nói xem ta nên làm gì nữa đây? Nhất định ngài biết phải làm thế nào mới có thể đẩy Nguyễn di nương vào chỗ chết."   Chân Quân biến sắc.   "Con.... con nói cái gì?"   "Sao thế, dì không còn cách nào sao? Ngài luôn nói là Tam muội khắc chết mẹ ta, còn nói nữ đạo sĩ ở Tử Vân am rất am hiểu xử lý chuyện này..." Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào Chân Quân: "Hơn cả ta, không phải ngài càng muốn mạng của Nguyễn di nương sao?"   Chân Quân ngã ngồi xuống ghế.   Rõ ràng là bộ dạng chật vật khi bị chọc thủng tâm tư, Tô Cẩm cực kỳ khó chịu, không ngờ mình lại luôn tin tưởng một kẻ âm hiểm như vậy. Chân Quân thích phụ thân, ghét Nguyễn Trân nên mượn tay nàng đối phó với Nguyễn Trân, ngoài miệng khuyên giải nhưng kì thực là lửa cháy đổ thêm dầu, đáng thương cho nàng, bị nàng ta trêu đùa trong lòng bàn tay, không hề biết gì.   "Ngươi đi đi." Tô Cẩm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa. "Cẩm nhi!" Chân Quân nhào lên: "Cẩm nhi, con bị ai châm ngòi đúng không, tại sao lại có thể đối xử với ta như vậy? Từ xưa tới nay ta đều là muốn tốt cho con..."   Tô Cẩm cười lạnh: "Ta không ngốc, dì, nể mặt ngươi thường tới thăm ta, ta gọi ngươi một lần cuối, ngươi đi đi, đừng để ta sai người vào đuổi ngươi đi!"   Giọng nói kia cực kỳ vô tình, hoàn toàn không còn có sự thân thiết như trước kia, Chân Quân chậm rãi thu tay lại rồi đi ra ngoài.   Nàng ta thật sự không rõ tại sao đột nhiên Tô Cẩm lại biết được tâm tư của mình? Rõ ràng đã giấu sâu như vậy, nàng ta thích Tô Thừa Phương nhưng chuyện này chỉ có Chân Văn biết, không ai biết cả. Chân Văn không đồng ý nên nàng ta đã giả vờ từ bỏ, cũng vì biết Chân Văn không thể sống lâu, mà Tô Thừa Phương cũng không muốn lấy tỷ ấy.   Ai ngờ Tô Thừa Phương lại thích Nguyễn Trân, nữ tử nhà thương hộ kia.   Chân Quân siết chặt hai tay.   Chân Quân đang miên man suy nghĩ thì một đoạn áo bào ánh vào mi mắt, ngẩng đầu lên bỗng thấy Tô Thừa Phương.   Nam nhân tuấn tú vô song, một đôi mắt hoa đào lại câu người, khi cười rộ lên như tràn ngập sự ấm áp của mùa xuân, nhưng giờ Tô Thừa Phương trầm tĩnh, không, thậm chí là lạnh như băng.   "Ngày hôm đó sau khi ngươi tới, Cẩm nhi liền đi mời nữ đạo sĩ kia, ta nghĩ chắc không phải ngươi không liên quan gì tới chuyện này nhỉ?” Tô Thừa Phương nói từng chữ một.   "Tỷ phu..."   "Ta không phải tỷ phu của ngươi." Tô Thừa Phương thản nhiên nói: "Ta và Chân gia đã nhất đao lưỡng đoạn, nếu ngươi không nghe, vẫn tới cửa thì đừng trách ta đi bái kiến nhị lão, đến lúc đó sợ là thanh danh của ngươi sẽ không dễ nghe."   "Tỷ phu, tại sao huynh cũng nghĩ ta như thế? Không phải ta, không phải ta!" Chân Quân nhịn không được chảy nước mắt.   Tô Thừa Phương không có kiên nhẫn nói chuyện với nàng ta: "Kể cả không phải ngươi thì Tô gia cũng không hoan nghênh ngươi. Lục An, sau này nếu Trình phu nhân tới cửa thì đuổi ra ngoài."   Y phất tay áo rời đi.   Ánh mắt chán ghét kia găm vào lòng Chân Quân, sau này rốt cuộc nàng không được nhìn thấy nam nhân này nữa rồi, trước kia còn có thể nhìn trộm một cái giải tương tư, từ nay không thể tới gần một bước. Chân Quân loạng choạng, suýt thì ngất xỉu, miễn cưỡng vịn nô tỳ bước từng bước trở về.