Chương 14   Từ đầu đến cuối, người này không thèm liếc mình lấy một cái; nghe được câu này xong Chân Bội lại càng ai oán, nàng ta quay lại bên cạnh lão phu nhân, nhẹ nhàng kéo tay áo bà.    Mẹ đẻ Chân Bội đã qua đời mấy năm trước, phụ thân lại nhậm chức ở xa, thân là đường bá mẫu, Chân lão phu nhân vẫn thường chăm sóc Chân Bội; phụ thân của Chân Bội cũng rất vừa lòng với Tô Thừa Phương nên ủy thác chung thân đại sự của con gái cho Chân lão phu nhân, không ngờ giờ Dương thái phu nhân và Tô Thiệm đều đã ra mặt mà Tô Thừa Phương vẫn không đồng ý.   Chân lão phu nhân rất tức giận.   Mẫn thị thầm nghĩ, Tô Thừa Phương có thể ngồi vào chức vị Tả thị lang, đáng nhẽ phải cực kỳ khéo đưa đẩy mới đúng, sao lại không để lại chút mặt mũi nào cho trưởng bối thế này? Nàng ấy cười nói với Dương thái phu nhân: "Có lẽ canh hoa quế đã đun xong rồi, để con gọi người bưng lên ạ, cả lê mới đưa tới lên nữa."   "Lê này đáng ra phải đến tháng chín mới chín, năm nay lại có mấy quả chín sớm, ăn rất giòn và ngọt, nhất định các ngươi phải nếm thử đấy." Dương thái phu nhân thuận thế nói sang chuyện khác: "Có một quán bánh mới mở, bọn họ làm bánh lê ngon hơn bánh hạt dẻ của Lý gia nhiều."   Mọi người ngươi một câu, ta một câu, bắt đầu trò chuyện rôm rả.   Tô Nguyên nhìn phụ thân, bỗng nhiên thoải mái hẳn ra.   Chuyện này đâu có chỗ cho nàng quan tâm? Chẳng phải nàng đã sớm biết tình cảm của phụ thân dành cho mẫu thân rồi sao, mấy năm nay phụ thân không tái giá cũng không nạp thiếp, phụ thân đã thích mẫu thân thì sao nỡ để người phải chịu khổ. Thân là con gái, phải tin tưởng phụ thân, mà giả sử một ngày nào đó phụ thân thật sự tái giá thì cũng là xuất phát từ sự hiếu thuận với tổ mẫu, nhất định người sẽ xử lý tốt mọi chuyện.   Loại người tính tình cường liệt như Chân Bội, e rằng phụ thân tuyệt đối sẽ không lấy. Nàng cười nhẹ, cầm thìa thưởng thức canh hoa quế.   Còn Tô Cẩm lại tức đến nổ phổi. Nàng ấy phải hao hết tâm tư viết thư để tranh thủ lòng thương của ngoại tổ mẫu, nghĩ cách gả Chân Bội vào Tô phủ, cùng chung mối thù với mình, ai ngờ ngàn tính vạn tính lại tính sai phụ thân. Thật sự không ngờ phụ thân lại không thích, Chân Bội trẻ tuổi như vậy, dung mạo cũng không kém Nguyễn di nương, tại sao người lại không vừa ý.   Thật sự quá thất vọng, Tô Cẩm siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.   Tô Thiệm tìm cơ hội khuyên lão phu nhân: "Chuyện kia cũng không phải Chân gia cố ý, đã bao năm rồi còn chấp nhất cái gì? Hơn nữa bọn họ cũng muốn bồi thường, là do Thừa Phương không muốn... Mà nay phụ thân Chân Bội là Diêm vận sử của vùng Chiết Giang, kết thân với họ rất có lợi cho Tô gia, Chân Bội lại trẻ tuổi, thân thể khoẻ mạnh, còn có gì không tốt nữa?"   Quả thật là không có gì để chê trách, lão phu nhân bóp trán: "Vì chuyện này nên họ mới mời Dương thái phu nhân?"   "Điều này càng cho thấy nhà bọn họ quan hệ rộng, Dương thái phu nhân là người mà ai cũng mời được sao?" Tô Thiệm thấy Tô Thừa Phương cũng không còn trẻ nữa, vì y lo nghĩ mà tận tình khuyên bảo: "Thừa Phương nên có thê tử, có con trai, như vậy đường ca mới có thể yên tâm, mới có thể dưỡng bệnh tốt ở Tô Châu."   "Ông ta chỉ biết đến bệnh của mình thôi." Lão phu nhân nén giận: "Ngươi để ta ngẫm lại đã, hơn nữa ngươi cũng thấy rồi đấy, Thừa Phương không thích Chân Bội, còn nói thế trước mặt Dương thái phu nhân, sau này còn ai đồng ý làm mai nữa?"   Tô Thiệm cười rộ lên: "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước đây nó lấy Chân đại cô nương cũng nói không thích đấy thôi, giờ lại sao thế, đủ lông đủ cánh rồi nên không vâng lời nữa?"   Lão phu nhân không nói gì.   Hoa quế trong viện đã nở đầy, có kim quế, ngân quế, phật viên, hồng nguỵ hương, rực rỡ đưa hương.   Tô Minh Thành bưng tách trà lên nhấp một ngụm: "Quả nhiên là phủ Quốc công, chừng này trà chỉ sợ cũng đủ cho một nhà bình thường sống nửa năm."   Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt, Tô Thừa Phương im lặng không nói.   Thần sắc quạnh quẽ lại không giấu được vẻ ngoài tuấn tú, khó trách cô nương Chân Bội kia lưu luyến không thôi: "Huynh thật sự không muốn lấy Chân cô nương kia sao? Theo ta thấy điều kiện không tệ, lấy một tài tử kinh đô cũng dư dả, dù sao Chân gia gia thế như vậy, huynh đừng kén cá chọn canh."   "Là đường thúc bảo đệ tới khuyên à?"   Tô Minh Thành sờ sờ mũi: "Cha ra lệnh ta không dám cãi lời, nhưng ta cũng thật lòng khuyên huynh."   Tô Thừa Phương lắc đầu.   Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ đã quá quen thuộc, Tô Thừa Phương càng ít nói chứng tỏ càng kiên định, Tô Minh Thành quơ quơ tách trà: "Huynh đã sớm hạ quyết tâm không lấy người khác, phải không?"   Ánh mặt trời xuyên qua tầng hoa quế rơi vào tách trà. Tại mặt trà trong veo, dường như có gương mặt như ẩn như hiện, lông mi cong cong, mắt biếc sáng ngời. Lần đầu tiên nhìn thấy y, nàng đỏ mặt, lắp bắp mở miệng: "Tô... Tô công tử, tiểu nữ tử họ Nguyễn, có một chuyện muốn nhờ..."   Ngày ấy nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt y, như một bức tranh xuân, từ xa lạ đến quen thuộc, từ tùy ý đến thật tình, đã không dứt được, Tô Thừa Phương thừa nhận: "Phải, là không muốn lấy người khác."   Trong phút chốc, mặt mày tràn đầy sự dịu dàng.   Nhìn người trước mặt như thế, Tô Minh Thành siết chặt tay, thật sự cả đời này của Tô Thừa Phương đã không còn gì phải nuối tiếc, tiến sĩ hai bảng, tuổi còn trẻ đã làm Tả thị lang, không cần phải liên hôn, không cần như hổ thêm cánh, có thể toàn tâm toàn ý đối xử với nữ nhân mình thích.   Còn sắp có một đôi long phượng thai, một nam một nữ, nam nữ song toàn... có thể thấy được là vận mệnh luôn bất công, Tô Minh Thành cúi đầu uống trà: "Chỗ phụ thân ta sẽ giúp huynh nói, đừng xen vào chuyện nhà các huynh nữa."   Tô Thừa Phương cười rộ lên: "Đa tạ."   Khi từ Ngụy quốc công phủ về Tô Cẩm không cười nổi nữa, vì thái độ của cả tổ mẫu và ngoại tổ mẫu đều cho thấy việc này còn phải thương thảo, Chân Bội chưa thể vào cửa được, hơn nữa thái độ của phụ thân đã cho thấy người không thích Chân Bội, không chừng Chân Bội cũng không thoải mái, có lẽ cũng không muốn gả nữa. Nếu phụ thân lấy người khác, sao có thể tri kỉ với nàng ta bằng Chân Bội được.   Tô Cẩm thật sự muốn có mẫu thân, một người có thể đối xử tốt với mình như Nguyễn di nương đối xử với Tô Nguyên vậy.   Vừa bước qua cửa, một tiểu nha hoàn đã bước lại bẩm: "Cô nương, Lục đại cô nương vừa sai người đến nói Hầu phủ mới có mấy con tuấn mã, mời người qua xem ạ."   Giờ phút này Tô Cẩm làm gì có tâm tình đi xem ngựa, rất muốn trở mặt nói không đi, nàng ấy không thích cưỡi ngựa nên tới cũng chỉ để làm nền cho Lục Tĩnh Anh. Có điều khi nghĩ lại chuyện lần trước, vì Lục Vanh mà suýt thì nàng ta bị Lục Tĩnh Anh hiểu lầm, Tô Cẩm đành lấy lại tinh thần mà nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, đại đường tỷ có việc tìm con, con đi một lát."   Lão phu nhân biết các nàng thường qua lại với nhau nên nhanh chóng đồng ý.   Tô Cẩm lại đổi kiệu tới Uy Viễn hầu phủ.   Chuyện vừa rồi Tô Nguyên gần như không chú ý, nàng đang mải suy nghĩ chuyện Nguyễn Trực: "Bảo Lục, ca ca ngươi vẫn chưa về sao?"   Bảo Lục sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.   Sống sắng quá tất tâm sẽ loạn, đúng là khi nãy nàng hơi giống như đang nổi nóng, vì vậy Tô Nguyên dịu dàng nói: "Không phải ta giận ca ca ngươi, chỉ muốn hỏi xem thế nào rồi thôi."   "Ca ca còn chưa về, sáng nô tỳ qua xem, quản sự còn hỏi huynh ấy đâu... nô tỳ cũng không biết tại sao lại thế." Bảo Lục gần như muốn quỳ xuống: "Xin cô nương tha thứ cho ca ca nô tỳ, huynh ấy chưa từng làm chuyện nào như vậy."   Tuổi còn trẻ nên làm việc không ổn thỏa sao? Tô Nguyên thở dài, đang nghĩ có nên phái người khác đi không thì hạ nhân vào bẩm: "Cô nương, bà tử tới nói có gã sai vặt tên Thương Hải đến, nói là nhận lệnh của cô nương, không biết thật giả, bà tử ấy còn đang chờ ở ngoài ạ."   Hai mắt Tô Nguyên sáng lên: "Mau cho vào!"   Bà tử vào phòng hành lễ.   Thương Hải chính là ca ca của Bảo Lục, Tô Nguyên thúc giục: "Thương Hải nói gì, là ta bảo hắn ra ngoài làm việc."   Bà tử nhẹ nhàng thở phào. Trong phủ phân rõ nội viện ngoại viện, nam nhân không thể vào truyền lời cho các cô nương nên Thương Hải mới nhờ bà truyền tin, được ít lợi ích nên mới đánh bạo tới đây: "Nghe nói đúng lúc Nguyễn công tử không ở Quốc Tử Giám, người gác cổng nói hôm sau mới về nên Thương Hải ở lại đợi cả đêm, trưa nay mới gặp được ngài ấy. Nguyễn công tử vừa nghe là cô nương hỏi, bèn trả lời là sắp xong rồi, hôm qua đã tới ngân hàng tư nhân Tấn Huyền, dặn cô nương đừng sốt ruột, đừng mất ngủ không môi lại lên mụn nước."   Tô Nguyên nóng trong sẽ bị như vậy, rõ ràng là Nguyễn Trực cười nhạo nàng quá gấp.   Dù sao thì mua là được!   Tô Nguyên rất vui vẻ, kêu Bảo Lục cho bà tử một phong bao.   Chỉ truyền lời đã được hai lượng bạc, bà tử vô cùng sung sướng, nếu một ngày  có thể đi mấy lần thế này thì tốt.   "Lấy hai mươi lượng bạc thưởng cho ca ca ngươi." Tô Nguyên nói.   Bảo Lục vội nói không dám: "Huynh ấy làm việc cho cô nương là trong bổn phận, không cần thưởng đâu ạ."   Không ngờ Thương Hải cũng khá thông minh, lại chịu khó, tìm không được người thì ở ngoài đợi cả đêm, kiên quyết phải làm xong việc mới về. Tô Nguyên cười nói: "Có lẽ sau này ta còn phải cậy nhờ hắn nhiều, ngươi không cần từ chối thay hắn."   Buổi chiều, cửa hàng mà Tô Nguyên đưa trân châu tới làm trang sức mang đồ đến. Bảo Lục muốn đi tiếp nhưng Bảo Thuý lại đẩy nàng sang một bên, nhanh nhẹn bưng tráp, cười khanh khách chạy đến trước mặt Tô Nguyên: "Cô nương, làm xong hết rồi. Ngài xem thử xem, cái này tinh xảo đẹp đẽ, cô nương cài lên đầu nhất định là rất đẹp, còn có cái này..." Hoàn toàn không biết Tô Nguyên đã thấy toàn bộ những việc ban nãy.   Trước đây Bảo Thuý không như vậy, sẽ không bắt nạt Bảo Lục. Có phải gần đây nàng đối xử với Bảo Lục quá tốt nên nàng ta mới lộ ra khuôn mặt thật? Vậy nếu sau này nàng lại đối tốt với Thải Anh thì sao?   Nói thực, chỉ dựa vào việc kiếp trước Thải Anh tận tuỵ chăm sóc nàng cũng đã đủ để nàng đối xử tốt với nàng ấy rồi. Có điều đế khi ấy, Bảo Thuý nhất định sẽ càng không ngồi yên. Mí mắt Tô Nguyên hơi động.   Nàng xem trân châu, trầm mặc không nói. Bảo Thuỷ thừa cơ tiến lên: "Cố nương, lần trước không phải ngài làm rơi một chiếc trâm hoa sao, đoá hoa này còn đẹp hơn đoá kia đó!"   Ở chùa Bạch Mã vô ý đánh rơi, cũng không biết có phải rơi ở trong rừng trúc không, chỉ sợ gây ra ồn ào gì khiến chuyện của Lục Sách bại lộ nên Tô Nguyên chưa từng cử người đi tìm. Nàng không để ý đến Bảo Thuý, chậm rãi chọn hai món đồ, lấy một cái đẹp nhất cất cho Lục Tĩnh Thù, cái kém hơn chút thì để cho Lục Tĩnh Nghiên.   Còn Lục Tĩnh Anh, chắc nàng sẽ bỏ qua. Vì dù có đưa cũng chỉ nhận lại sự ghét bỏ của nàng ta, không chừng lần tới còn nghĩ là nàng hèn mọn lấy lòng nàng ta; vì thế chẳng bằng quan tâm đến người của mình thì hơn.