Chương 13   Sau khi Thái tổ hoàng đế lập triều đại mới, Ngụy quốc công phủ và Anh quốc công phủ thánh quyến không ngừng, hiển hách vài chục năm, là quyền quý số một, số hai chốn kinh kỳ. Dù sau này Anh quốc công bị xét nhà, Ngụy quốc công phủ vẫn sừng sững không ngã, vô số người muốn nịnh nọt nhưng Ngụy quốc công phủ rất ít khi mở tiệc chiêu đãi tân khách, chứ đừng nói đến thời tiết lạnh như thế này, đến ăn cái gì mà canh hoa quế.   Lão phu nhân hồ nghi: "Không biết còn mời nhà ai nữa..."   Lý mama cười: "Trong thiệp mời không nhắc tới, có lẽ năm nay Dương thái phu nhân hưng trí đấy ạ."   Chọn ngày nghỉ, còn đặc biệt mời Tô Thừa Phương, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện triều chính? Lão phu nhân vốn là trâm anh thế gia, tâm tư sao có thể đơn giản được, vừa suy tính vừa dặn dò hai đứa cháu gái: "Các con dẫn mấy nha đầu này về trước đi, ngày mai nhớ ăn mặc chú ý một chút, đừng thất lễ trước mặt thái phu nhân."   Tô Cẩm và Tô Nguyên vâng dạ rồi về phòng.   Thải Anh và Thải Vi vừa mới đến Tô gia nên không khỏi tò mò nhìn ngắm xung quanh. Thải Vi hoạt bát hơn một chút, còn Thải Anh khá nhát gan, bị Tô Nguyên nhìn một cái đã đỏ bừng mặt.   "Lấy hai bộ quần áo mới cho các nàng ấy." Tô Nguyên căn dặn Bảo Lục: "Lát nữa rảnh rỗi thì dạy các nàng ấy quy củ rồi thăm quan phủ một lần cho biết đường."   Bảo Thúy rất không vui, vì tính tình Bảo Lục thành thật, không nhanh mồm nhanh miệng nên bình thường chuyện như thế này sẽ giao cho mình. Không biết cô nương bị làm làm sao, lần trước ở chùa Bạch Mã cũng thế, kêu mình đi lấy nước không khác gì nha hoàn thô sử, còn Bảo Lục lại được vào rừng trúc chơi. Bảo Thúy càng nghĩ càng bất mãn.   Tô Nguyên mặc kệ nàng ta nghĩ gì, chống má nghĩ đến chuyện của Ngụy quốc công phủ, vẫn không rõ sao lại có thêm chuyện này, chẳng lẽ tương lai cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện mình không biết ư?   Vậy thì càng phải cẩn thận hơn, nhất định phải bảo hộ phụ thân và mẫu thân bình an.   Nàng gọi Bảo Lục: "Có phải ca ca ngươi làm ở Tàng thư lâu không?"   "Vâng ạ."   "Ngươi đi tìm ca ca ngươi, bảo hắn ta tới Quốc Tử Giám tìm Nguyễn công tử."   Bảo Lục kinh ngạc, lại hơi lo lắng.   "Không phải sợ, nếu quản sự hỏi thì nói là ta bảo hắn ta đi, nếu có việc gì thì tới tìm ta." Việc này không thể chậm trễ, phải mau chóng giục Nguyễn Trực mua nhà đón ngoại tổ mẫu tới kinh thành. Giờ Tô Nguyên cũng bất chấp chuyện lão phu nhân có biết hay không: "Giờ đi ngay đi."   "Vâng cô nương, nhưng ca ca gặp Nguyễn công tử thì phải nói gì ạ?" Bảo Lục không hiểu.   Tô Nguyên nói: "Hỏi là chuyện ta nhờ cậu làm đã thành hay chưa."   Bảo Lục thấy nàng sốt ruột, không hỏi thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài.   Tô Nguyên nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải học thư pháp, lễ nghi với  Lưu Yến Tri, một ngày nhanh chóng trôi qua, tới giờ Thìn ngày hôm sau mới cùng lão phu nhân ngồi xe rời phủ.   Trong mười mấy năm nay, số lần tới Ngụy quốc công phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tô Nguyên đã quên mất phủ này trông như thế nào rồi, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy thật rộng lớn, phú quý hơn Uy Viễn Hầu phủ nhiều, không hổ là gia tộc được Thái tổ hoàng đế tín cậy một bề, thậm chí sau bao nhiêu năm vẫn không bị thất sủng.   Ngụy quốc công phủ hiển hách như vậy, sao đột nhiên lại mời bọn họ?   "Có phải gần đây có chuyện gì không?" Lão phu nhân hạ giọng hỏi Tô Thừa Phương: "Tuy hôm qua ta đã hỏi, nhưng con có gạt ta không đấy?"   Tô Thừa Phương cười khổ: "Không có thật mà, ngài nghĩ nhiều rồi."   Lão phu nhân không tin lắm. Đứa con này của bà từ nhỏ tới giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhất định là có điều gì đó giấu diếm. Bà đau lòng con trai, lão gia tử tới Tô Châu mặc kệ gia sự, chỉ viết mỗi thư thì có tác dụng gì, có chuyện lớn nào cũng phải tự mình quyết định, mà nay lại đương lúc bấp bênh... Hoàng đế không giống hoàng đế, thái hậu không giống thái hậu.   Bà ở nhà lo lắng mọi sự, Tô Thừa Phương lẽ nào lại không biết.   "Lão phu nhân, càng ngày nhìn ngài càng có tinh thần." Một mama đứng ngoài bước lên chào đón, cười mời: "Tô đại nhân, hai vị cô nương, mời theo nô tỳ vào ạ."   Mọi người đi đến phòng khách.   Mới đến đã nghe một giọng già nua vang lên trong phòng, sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi. Tô Nguyên kỳ quái ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra bên cạnh Dương thái phu nhân là Chân lão phu nhân, ngoại tổ mẫu của Tô Cẩm!   Đã lâu nàng không gặp bà ấy, nhưng tướng mạo Chân lão phu nhân khá đặc biệt, khuôn mặt dài, hai mắt lại to nên vừa nhìn đã nhận ra.   Dương lão phu nhân cười: "Vị lão muội muội của ta đang nhắc đến ngươi đây, nhớ trước kia cùng nhau đánh bài ngươi đặc biệt may mắn, luôn có thể đại sát tứ phương, còn nói các ngươi đã tới chùa Bạch Mã. Ta cũng không biết ngươi tinh thông phật giáo như thế đấy! Lần tới nhất định ta sẽ mời ngươi tới Từ Nguyệt am, sư phụ ở đó rất biết cách ăn nói, ngươi phải giúp ta cãi lại bọn họ."   Lúc hai nhà vừa mới kết thân, lão phu nhân và Chân lão phu nhân rất hòa hợp, lão phu nhân nghe thế không khỏi thổn thức, lại nhìn Chân lão phu nhân, thấy tóc bà ấy đã bạc hơn phân nửa.   "Biệt lai vô dạng." Bà nói.   Ánh mắt Chân lão phu nhân đỏ lên.   Lúc ấy sức khỏe con gái trưởng không tốt lắm, nhưng không đến nỗi không thể chữa khỏi, cứ ngỡ gả cho Tô Thừa Phương sẽ từ từ khang phục, ai ngờ lại không như mong muốn.   Tô lão phu nhân mất con dâu, bà ấy cũng mất một đứa con gái. Chân lão phu nhân hít một hơi thật sâu, nghĩ đến lá thư Tô Cẩm viết, bà nhìn qua, thấy thần sắc cháu gái hơi mỏi mệt, y phục cũng không lộng lẫy lắm, có thể thấy được cuộc sống cũng quá không tốt, có phải vì Chân thị nên Tô Thừa Phương cũng không thích đứa con gái này, mà thiên vị Nguyễn di nương không?   Ánh mắt Chân lão phu nhân dừng ở trên mặt Tô Nguyên, thấy mặt mày nàng như tranh, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng trầm xuống. Trong ấn tượng của bà, tiểu cô nương này đẹp thì có đẹp nhưng rất cao ngạo, lòng dạ hẹp hòi, làm gì có vẻ bình thản như bây giờ? Chẳng lẽ do ngày qua thư thái, được sủng ái hơn Tô Cẩm, thậm chí còn bắt nạt cháu gái của mình.   "Bội nhi, mau ra chào hỏi lão phu nhân, Tô đại nhân." Bà ấy vội kêu Chân Bội hành lễ: "Chẳng phải con vẫn luôn nhớ đến lão phu nhân sao, nay được gặp đã yên tâm chưa?"   Chân Bội mặc áo màu đỏ có hình hoa sơn trà, màu sắc sáng rỡ làm nổi bật dung mạo khiến cho người nhìn động tâm, cực kì xinh đẹp. Nàng ta thân thiết hành lễ: "Trước kia ta có nghe nói uống trà rất tốt, nay thấy lão phu nhân mới biết là thật, càng ngày ngài càng trẻ tuổi. Nếu ta nhớ không lầm thì ngài thích uống trà Vũ tiền nhất phải không ạ?"   Nói chuyện rất lanh lẹ, lão phu nhân cười: "Ngươi không thay đổi chút nào, miệng ngọt lắm, khó trách đường bá mẫu của ngươi đi đâu cũng thích dẫn ngươi theo."   Chân Bội cười rộ lên, vừa cười vừa quay sang Tô Thừa Phương: "Tô đại nhân."   Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, ánh mắt lại lưu luyến nhu tình, như sợi tơ muốn cuốn lấy Tô Thừa Phương. Tô Nguyên thấy vậy, đột nhiên ngộ ra, hôm nay là... Sao kiếp trước nàng không biết Chân gia muốn gả Chân Bội cho phụ thân chứ? Cái gì mà canh hoa quế, rõ là Chân lão phu nhân muốn nhờ Dương thái phu nhân làm bà mối.   Nàng bắt đầu thấy lòng dạ không yên.   Phụ thân tuấn lãng không nói, lại rất có năng lực, mấy năm trước trị thủy lập được công lớn, thăng làm Tả thị lang, nay y trở lại kinh thành, nàng phải sớm lường trước chuyện phụ thân tái giá mới phải. Tô gia là danh môn thế gia, sao có thể không có chủ mẫu được? Tô Nguyên cảm thấy mình quá hồ đồ rồi, còn tưởng rằng mẫu thân sẽ mãi được phụ thân sủng ái.   Nhưng phụ thân thật sự sẽ lấy Chân Bội sao?   Cô nương này quá đáo để, chưa vào cửa ánh mắt nhìn phụ thân đã nóng như vậy, nếu gả vào Tô gia mà nàng ta bất mãn với mẫu thân thì phải làm sao?   Tô Nguyên thật sự lo lắng.   Tô Cẩm cười lạnh, cũng thông minh đấy, nhưng việc đã đến nước này thì làm gì được, chỉ còn cách lấy lòng Chân Bội, Tô Nguyên mới có thể sống tốt ở Tô gia thôi. Thừa dịp các trưởng bối đang nói chuyện nàng ấy lại gần Chân Bội thân thiết cười đùa.   Thỉnh thoảng, Tô Cẩm liếc mắt nhìn qua, tựa như nanh độc.   Thì ra nguyên nhân khiến mấy ngày nay Tô Cẩm trở kỳ quái là như vậy. Nhưng sao Tô Cẩm biết được, chẳng lẽ nàng ta to gan tới mức nghe lén tổ mẫu và phụ thân nói chuyện sao? Hay là Chân Quân nói cho nàng ấy biết? Nhất định là vậy, khó trách Chân Quân lại trùng hợp tới dâng hương, Tô Nguyên cau mày, khó trách trước kia mình không thích Chân Quân, hình như lần nào thấy nàng ta cũng không có chuyện gì tốt... Lúc này lại đến Chân Bội, là người Chân gia đương nhiên sẽ thiên vị Tô Cẩm, nhất định sẽ đối xử cực tốt với Tô Cẩm, còn mình và mẫu thân sẽ trở thành cái đinh trong mắt các nàng.   Đời trước Tô Nguyên còn chưa kịp đối mặt với vấn đề này Nguyễn Trân đã tạ thế, giờ đang cân nhắc đối sách thì có nha hoàn tới bẩm báo, nói Tô gia ở ngõ Hoa sen tới.   Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tô lão gia tử.   Sắc mặt Tô Nguyên càng ngày càng nặng nề. Chân gia đây là nhất định phải để phụ thân lấy Chân Bội, rào trước đón sau, mời cả Tô Thiệm và Tô Minh Thành.   "Hoa quế nơi này thật không tệ, chắc canh hoa quế sẽ rất ngon miệng." Tô Thiệm bước vào chào hỏi Dương thái phu nhân.   Tô Minh Thành và Tô Thừa Phương ngồi cạnh nhau.   Dương thái phu nhân cười nói: "Do năm nay nở đẹp nên mới muốn mời mọi người cùng vui, lát nữa còn có Võ gia và Trần gia tới." Nói xong nghiêng đầu hỏi con dâu cả Mẫn thị: "Tư Trung còn chưa về sao?"   Hôm nay mời mọi người tới, kết quả Dương lão gia, thiếu gia đều không có nhà, không có ai chiêu đãi nam khách, sợ mọi người nghĩ mình khinh mạn, Mẫn thị vội vàng giải thích: "Sáng sớm nay đã bị Thái hậu nương nương triệu vào cung, lão gia còn chưa kịp ăn cơm, Diệp nhi cũng đi theo đến bây giờ còn chưa về nhà, chắc là có chuyện quan trọng nên chưa về kịp."   "Sớm biết vậy ta đã không gửi thiếp mời." Dương thái phu nhân áy náy nói.   "Vậy chẳng phải là cô phụ vẻ đẹp của hoa quế hôm nay sao?" Tô Thiệm vuốt râu: "Hôm nay không gặp được thì lần tới gặp, mấy nhà chúng ta cũng nên tụ họp thường xuyên như hôm nay mới tốt, ngươi thấy có phải không, Thừa Phương?"   Bằng trí tuệ của Tô Thừa Phương thì sao có thể không biết trong hồ lô có thuốc gì, y cười nhạt: "Thời trẻ qua mau, người có thể tụ, hoa quế cũng thường xem, cần gì cứ phải như hôm nay."   Bầu không khí náo nhiệt như thể đột ngột bị đóng băng, trở nên vô cùng lạnh lẽo.