Tứ Hoàng Tử

Chương 25 : Gió lại nổi

Buổi tối ở chỗ lều của Tứ Thụy rất náo nhiệt. Ban ngày nghe nói hắn muốn đãi rượu, Gia Luật Sảo đã sai tùy tùng của mình đi săn thú. Hiện tại một đám nam nhân quây quần bên đống lửa. Bọn họ uống rượu bằng vò, ai nấy đều mang nét phóng khoáng, tự do tự tại. Lúc này đây không có chủ tớ, chỉ có huynh đệ. Tứ Thụy và Gia Luật Sảo kể cho nhau nghe những chuyện thú vị trước kia. Tiếng cười hào sảng vang xa dưới bầu trời đêm đầy sao. Chỉ là, sau đêm nay, Tứ Thụy còn có thể tiếp tục vui vẻ thế này nữa không? Ngày mai tất cả sẽ nhổ trại hồi kinh. Thương thế trên người Gia Luật Sảo đã hồi phục, tay Tứ Thụy cũng đã tháo băng. Hai người cưỡi ngựa, theo sát bên cạnh là Tiểu Ngũ, Minh Ỷ và hai mươi mốt tùy tùng. Buổi đi săn kết thúc, huynh muội Gia Luật Sảo đúng ra nên trở về Liêu quốc. Nhưng dù Tứ Thụy nói gì, hai người cũng quyết ý ở lại. Thế là Thụy phủ của hắn vốn vắng vẻ, giờ một lúc tăng thêm hai mươi mấy người. Chuyện Tứ Thụy bị ám sát cho dù muốn che giấu thế nào cũng không thể không đến tai hoàng thượng. Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Hắn đã chuẩn bị sẵn một bài “diễn văn” để trấn an phụ hoàng mình. Không ngờ hoàng thượng cũng không truy cứu, chỉ nhìn hắn mà thở dài. Bởi vì hiện tại có một chuyện cấp bách khác cần ưu tiên giải quyết: Hạn hán ở Giang Nam! Giang Nam là vùng đất rộng lớn, dân cư đông đúc, nằm phía nam hạ lưu con sông lớn Dương Tử. Không phải là nơi hay xảy ra tình trạng khô hạn. Nhưng năm nay mưa ít nắng nhiều, lượng nước không đủ để cung cấp cho nông dân canh tác. Năm năm trước có một đợt hạn hán kéo dài ở miền Bắc. Hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho quan viên cả nước huy động lương thực, vật tư để cứu trợ. Mà vùng Giang Nam kinh tế phát triển nhất đồng thời cũng là vùng bỏ ra nhiều nhất. Hiện nay ngược lại, phía Nam lại xảy ra hạn hán. Việc này giống như một gia đình đột ngột mất đi người trụ cột. Các thành, trấn nhỏ luôn trông chờ vào nguồn lương thực của Giang Nam, nay chẳng biết kiếm đâu ra cái ăn. Nếu không nghĩ ra được biện pháp xử lý, cả nước sẽ thiếu lương thực trầm trọng. Không đủ ăn thì sang năm lấy đâu ra hạt giống để gieo trồng vụ mùa mới? Hoàng thượng ngồi trong Ngự thư phòng bóp trán, hạn hán xảy ra chậm nhưng hậu quả để lại sẽ cực kì nghiêm trọng. Nhị hoàng tử chỉ giỏi mỗi việc cầm quân đánh trận, không có khả năng đảm đương cứu đói cho dân. Tam hoàng tử đúng là có bản lĩnh. Nhưng nếu chuyện này giao cho tam vương gia giải quyết, cục diện trên triều sẽ nghiêng hẳn về một bên. Triều thần khẳng định nhân cớ dâng tấu đòi lập thái tử! “Thụy nhi, chuyện này trẫm giao cho ngươi giải quyết!”. Tứ Thụy đang quỳ nghe vậy ngẩng phắt đầu, mở miệng phản đối. “Không được, phụ hoàng! Người cũng rõ suy tính của hai hoàng huynh, thế này có khác gì một đòn đả kích đối với bọn họ”. Hơn nữa, nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ, xử lý thỏa đáng một việc lớn, giành lấy công trạng. Vậy mười năm qua hắn giả vờ vô dụng sẽ vì ngày hôm nay mà mất sạch tác dụng. Hoàng thượng lần này lại có vẻ rất cương quyết, không nghe theo ý hắn nữa. “Quốc sự hệ trọng, ý trẫm đã quyết. Trẫm phong ngươi làm Khâm sai. Ngươi lập tức tới Giang Nam tra rõ tình hình, thống kê cụ thể thiệt hại mỗi vùng. Trẫm sẽ huy động bạc để thu mua lương thực từ kinh thành vận chuyển đến Giang Nam cho ngươi”. “Xin phụ hoàng để hai vị hoàng huynh cùng nhi thần giải quyết hạn hán. Nếu cả ba người chúng thần đồng thời tham gia, sẽ không ảnh hưởng tới…”. “Tuyệt đối không được! Đây là mệnh lệnh! Không phải trẫm đang hỏi ý kiến ngươi. Lui ra đi”. Tứ Thụy không còn cách nào khác, đành dập đầu lĩnh chỉ. Bóng hắn vừa khuất sau cánh cửa, hoàng thượng đột nhiên ôm ngực thổ huyết. Ông không còn nhiều thời gian nữa. Nếu hai người kia đã động thủ, chứng tỏ Thụy nhi có tiếp tục giả ngốc nhịn nhục cũng chẳng còn tác dụng. Không bằng ông giúp hắn kế vị! Trước tiên phải khiến bá quan văn võ nhận ra, tứ vương gia mới là hoàng tử tài năng và đức độ nhất! Rời hoàng cung trở lại trong phủ, Tứ Thụy vẫn ôm tâm trạng lo lắng, nghĩ ngợi không thôi. Huynh muội Gia Luật Sảo trông thấy vẻ mặt đó của hắn liền quan tâm hỏi. Nghe Tứ Thụy kể xong, Minh Ỷ đứng dậy nói: “Nhị ca đừng lo lắng quá, muội đi Giang Nam với huynh”. “Hạn hán là quốc sự, muội dù sao cũng là quận chúa Liêu quốc. Việc này muội không tiện tham dự. Hai người cứ ở lại đây tham quan kinh thành. Nếu ta không thể trở lại sớm, đại ca với Minh Ỷ về Liêu quốc trước. Ta sẽ đến thăm hai người sau”. Vương gia và quận chúa nước khác đến ở trong phủ riêng của hắn là không hợp quy tắc. Nhưng Tứ Thụy lấy cớ báo đáp “ân nhân cứu mạng” nên chẳng quản quy tắc hay quy củ. Dù sao tứ vương gia tùy tiện, không chịu gò bó bởi lễ nghi phép tắt, là chuyện chẳng lạ lẫm gì. Chỉ là hạn hán quả thật nằm trong phạm vi “nội bộ”, Bình Vương cùng quận chúa Liêu quốc tham dự vào, kẻ khác sẽ vin vào cái cớ này mà gán tội cho hắn. Hơn hết là, Tứ Thụy không muốn hai người Gia Luật Sảo lại vì mình mà lần nữa chịu liên lụy. Gia Luật Sảo không hài lòng với sự sắp xếp của hắn, mày kiếm nhăn lại. “Đệ nói gì vậy? Để đệ đi giải quyết khó khăn, còn bọn ta ở lại nơi này an nhàn thoải mái. Thế thà đệ chớ gọi ta là đại ca nữa, để tránh cho ta sau này không dám ra đường nhìn mặt người khác”. Hắn vội vàng phân trần: “Đại ca nặng lời rồi! Đệ không có ý đó…”. Minh Ỷ mỉm cười. “Nhị ca yên tâm, muội với đại ca không công khai lộ diện, chỉ âm thầm ở bên cạnh giúp huynh thôi. Trừ khi huynh trói bọn muội nhốt lại trong phủ, còn không muội với đại ca nhất định phải đi theo bảo vệ huynh”. Tứ Thụy không khuyên được hai người, đành gật đầu đáp ứng. Trong lòng thở dài, trước kia ai cũng đều “ngoan”, sao hiện tại không chỉ phụ hoàng của hắn mà đến đại ca và Minh Ỷ đều chẳng ai nghe ý hắn vậy? Một người nữa không nghe lời Tứ Thụy, chính là phu nhân thường ngày luôn hiểu chuyện nay đột nhiên trở nên cứng rắn, nhất quyết muốn cùng hắn đi Giang Nam. Mặc kệ hắn nói gì cũng không lay chuyển được quyết tâm sắt đá của nàng. Hắn nói, Giang Nam đường xa, lại là nơi đang có hạn hán, sẽ rất vất vả. Nàng là nữ nhi sao chịu đựng nổi? Nàng đáp, nếu nàng làm liên lụy hắn cứ vứt nàng lại dọc đường! Tứ Thụy nhìn ánh mắt đen láy tràn ngập khí thế “không sợ hi sinh” của nàng mà tay run run. Vứt nàng lại? Lời này mà nàng cũng nói ra được… Hắn lại nói, trong phủ không thể không có người lo liệu. Nàng ôn tồn đáp, nàng là vợ thì phải theo bên cạnh hắn! Nguyên văn lời nàng là: “Ta gả cho chàng, một lòng muốn chăm sóc chàng thật tốt. Vậy mà trước giờ đều là chàng thay ta giải quyết hết khó khăn. Từ hôn lễ đến tương lai của Phách đệ, ta đều chẳng giúp được gì. Chuyện ở bãi săn cũng thế. Nay chàng lại muốn ta ở yên trong phủ, mặc chàng bôn ba vất vả nơi xa? Chàng không giống hai vị vương gia kia có lắm thuộc hạ. Tĩnh nhi không giúp được gì nhiều, nhưng thêm một người thì chàng sẽ có thêm một phần trợ lực. Chàng không đồng ý để ta đi cùng, ta sẽ nghĩ rằng chàng không xem ta là vợ”. Hắn giật giật chân mày, nghi hoặc hỏi: “Lúc nãy nàng có gặp đại ca và Minh Ỷ không?”. Sử Tĩnh lắc đầu. Không gặp sao lại nói chuyện ăn ý như vậy… Hắn còn tưởng huynh muội và thê tử của mình “thông đồng” với nhau nữa đấy! Chiêu bài “nói dỗi” của hắn từ khi nào bị bọn họ học xong lấy ra đối phó với chính chủ rồi? Chẳng còn cách nào khác, ngoài hai mươi mốt tùy tùng phải ở lại để tránh tai mắt người ngoài, hắn chỉ đành mang theo một thân vệ, một thái giám cùng một nha đầu. Gia Luật Sảo trong vai thân vệ, tên gọi A Bình. Minh Ỷ cải trang thành tiểu thái giám, gọi: Tiểu Lục Tử. (Đáng thương Tiểu Lục Tử thật vì ai đó cướp mất thân phận mà bị vứt lại ở nhà). Sử Tĩnh mặc trang phục của nha hoàn. Nàng xinh đẹp, đáng yêu. Đi theo bên cạnh hắn sẽ không ai nghi ngờ. Tứ vương gia nổi danh háo sắc, đi xa đương nhiên phải mang theo một nha đầu… làm ấm giường rồi! Trong phủ có Lý quản gia, Ngô ma ma và A Hạnh lo liệu. Hắn cũng không quá lo lắng. Ngày hai mươi lăm tháng tư, tứ vương gia cùng hai viên quan tam phẩm theo thánh chỉ của hoàng thượng, xuất phát đến Giang Nam giải quyết hạn hán. Đoàn khâm sai toàn bộ đều cưỡi ngựa, không mang đồ đạc rườm rà, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía nam. Sử Tĩnh không biết cưỡi ngựa, Tứ Thụy để nàng ngồi cùng một con ngựa với Minh Ỷ. Gia Luật Sảo lại giao Tiểu Nhung cho các nàng, hai người vốn nhẹ cân mà Tiểu Nhung lại là bảo mã nên không sợ tụt lại sau đoàn người. Chuyện Tứ Thụy mang theo nữ nhân, hai viên quan kia cũng không thấy khó chịu. Đừng nói vương gia, chỉ riêng thân phận quan khâm sai tất nhiên phải có nô tài hầu hạ việc ăn mặc cẩn thận. Tứ vương gia lại vì muốn nhanh chóng nắm được tình hình vùng hạn hán mà bỏ lại hết tất cả nha hoàn. Đoàn khâm sai chỉ còn hai người bọn họ và mấy chục thân vệ theo hầu. Riêng điểm này đủ để bọn họ nhìn tứ vương gia bằng con mắt khác, không như trước kia xem hắn là một “vương gia bao cỏ”. Huống chi bọn họ làm quan xuất phát từ tấm lòng lo cho bách tính, không giống những quan lại khác ủng hộ nhị vương gia hoặc tam vương gia tranh ngôi thái tử. Thái độ của hai người này là trung lập. Chính vì lẽ ấy mà hoàng thượng mới hạ chỉ để hai người đi cùng Tứ Thụy. Với người chưa từng cưỡi ngựa như Sử Tĩnh mà nói, chuyến đi này chẳng khác gì cực hình. Liên tục di chuyển bằng tốc độ tối đa trên lưng ngựa xóc nảy, hai đùi nàng sớm đã bị mài tróc mấy lớp da. Nhưng nàng cắn răng nhịn đau, không than một lời. Lúc dừng chân ở dịch trạm thì mới bôi thuốc, mặc dày thêm một chút. Minh Ỷ đồng hành cùng nàng, dĩ nhiên đều nhìn thấy. Trong lòng đối với vị nhị tẩu này, càng có thêm nhiều thiện cảm và an tâm. Tất cả những người đi cùng Tứ Thụy đều đồng lòng với hắn, dốc sức cùng hắn. Nhờ có điều này, hắn có thể tập trung đối phó với hạn hán, và cả những khó khăn chờ đợi hắn phía trước…