Tử Dương
Chương 87 : Kế đẩy lui quân địch
Dịch giả: argetlam7420
"Đi, xuống xem một chút." Mạc Vấn dẫn đầu xuống núi, Long Hàm Tu với lão Ngũ đi theo phía sau.
"Quân Thổ Man có hơn năm ngàn người, còn có voi trợ chiến, mà vẫn không thể ngăn được quân Tấn." Long Hàm Tu vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng nói.
Mạc Vấn không đáp lại, nơi này là Man hoang, dân cư thưa thớt, năm ngàn người trong mắt bọn họ đã coi như rất nhiều rồi, nhưng so sánh với đại quân nước Tấn thì chẳng đáng là gì. Chỉ là trước đó hắn vẫn tưởng người Thổ Man có thể dựa vào địa thế hiểm trở trì hoãn quân Tấn, không ngờ chỉ chống cự được hơn nửa tháng đã bị quân Tấn đánh tan.
Tới ngoài cửa trại, không đợi Long Hàm Tu hỏi, gã thám mã báo tin đã liến thoắng gì đó, Long Hàm Tu lên tiếng ngăn lại, người kia vội vàng đổi lại thành Hán ngữ, "Quân đội nước Tấn đánh bại Thổ Man xong, đang hướng thẳng tới trại chúng ta."
"Lúc này bọn họ còn cách trại bao xa?" Mạc Vấn tiếp miệng hỏi.
Thám mã giơ tay chỉ hướng đông nam, "Không tới hai trăm dặm nữa."
"Có bao nhiêu người?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Rất nhiều."
Mạc Vấn khẽ cau mày, thám mã người Miêu chung quy vẫn không phải thám mã của quân đội, tin tức thu được rất không rõ ràng.
"Lão gia, mau nghĩ biện pháp đi." Lão Ngũ vội vã thúc giục.
"Bình tĩnh một chút chớ vội, nơi này đường núi khó đi, quân Tấn muốn tới đây ít nhất cũng mất hai ngày." Mạc Vấn nghiêm mặt nói, trước đó hắn đã từng gặp quân Tấn, biết bọn họ hành quân tốc độ không nhanh.
"Mạc Vấn, ngươi có tính toán gì không?" Chuyện này quan hệ đến sinh tử tồn vong của người Miêu, Long Hàm Tu không kìm được khẩn trương lo lắng.
"Để ta suy nghĩ." Mạc Vấn giơ tay nói, rồi lại nhắm mắt trầm tư, hắn sở học là phù chú, đa số cần phóng linh khí ra ngoài mới có thể thi triển được, mà nay phù chú có thể thi triển được chưa đến một hai phần mười, trong số ít đó chỉ có một loại Huyễn phù tác dụng tương tự Chướng Nhãn pháp (thuật che mắt), ban đầu sở dĩ hắn dám theo Long Hàm Tu vào núi cũng là ỷ vào loại phù này, nhưng lúc đó Long Hàm Tu chưa từng nói qua trại người Miêu là xây dọc theo núi. Sau khi đến nơi hắn mới phát hiện tình huống so với mình dự đoán có chút sai lệch, nhưng vẫn trông cậy vào việc có nhiều dược liệu linh thảo, có thể tăng tiến tu vi trước khi quân Tấn đến. Chẳng ngờ quân Tấn quân lại tới nhanh như vậy, dựa vào tu vi linh khí hiện nay của hắn nếu vẽ phù chỉ có thể ẩn giấu khu trại này trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không thể giấu được cả ngọn núi.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn mở mắt ra nói với Long Hàm Tu, "Phái thêm người đi tìm hiểu tin tức, cứ cách một giờ trở lại báo tin một lần."
Long Hàm Tu nghe vậy vội vàng ra lệnh cho thám mã, người kia xoay người chạy đi.
"Có ta ở đây rồi, các ngươi cứ yên tâm, mọi việc cứ tiến hành như thường." Mạc Vấn xoay người đi vào trại.
Lão Ngũ cùng Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn đã có dự liệu, nhất thời như trút được gánh nặng, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
"Làm chút cơm nước cho ta." Mạc Vấn nói với Long Hàm Tu phía sau.
Long Hàm Tu gật đầu, xoay người đi trước chuẩn bị thức ăn.
"Lão gia, mau nói xem cậu có dự tính gì?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
Mạc Vấn vẫn không đáp lời, cau mày bước lên núi, thật ra hắn vẫn chưa nghĩ được kế gì, sở dĩ tỏ vẻ ung dung như vậy cốt chỉ để Long Hàm Tu vững lòng, để tránh việc quân Tấn còn chưa tới mà trận tuyến của bọn họ đã rối loạn.
Lão Ngũ không hỏi được gì đương nhiên không chịu bỏ qua, lại đuổi theo Mạc Vấn hỏi tiếp, Mạc Vấn chỉ có thể nói đúng sự thật cho gã.
"Lão gia, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nha." Lão Ngũ nhếch miệng nói.
"Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi, có từng thấy ta bỏ mặc ai bao giờ chưa?" Mạc Vấn quay lại trừng mắt nhìn lão Ngũ, "Ngươi không cần nhiều chuyện, vô cớ làm bọn họ sợ hãi, chuyện này cũng không phải không có kế sách, chỉ là ta chưa nghĩ ra thôi."
Lão Ngũ nghe xong gật đầu liên tục.
Trở lại sơn động, Mạc Vấn lại nhắm mắt trầm tư, người Miêu chỉ có ngọn núi này làm chỗ nương thân, lại có nhiều người già trẻ em, chạy nạn có lẽ không thể thực hiện được. Huống chi một khi rời khỏi nơi này bọn họ sẽ rất khó tìm được chỗ nương thân tốt như vậy nữa, đến lúc đó nam nữ ở chung, tình hình sẽ rất khó kiểm soát.
Không trốn chạy thì sẽ thành cá nằm trên thớt, hai ngàn người cỏn con này căn bản không đủ sức chống lại đại quân nước Tấn. Chống cự cũng không xong, vậy chỉ còn một cách, chính là cúi đầu chịu khuất phục. Binh thư có ghi phạt mưu, phạt giao, phạt binh, công thành tứ đại kế sách, nhưng phần lớn mọi người thường dùng hạ sách phạt binh cùng công thành, phạt mưu mà binh thư nói là cảnh giới tối cao, độ khó cực lớn, rất ít người có thể thành công.
Nếu những cách trên đều không được, vậy cũng chỉ có thể đích thân hạ sát thủ trong doanh trại quân Tấn. Hắn đầu tiên nghĩ tới là ám sát chủ soái quân Tấn, nhưng ngay sau đó đã bỏ đi ý này, nếu chủ soái bị giết vẫn còn có phó tướng cùng giáo úy có thể thay gã chỉ huy, ngoài ra nếu giết chủ soái, ắt sẽ bị người khác điên cuồng trả thù, cách này cũng không xong.
"Lão gia, ta có kế này, không biết có dùng được không." Lúc Mạc Vấn đang ngưng thần trầm tư, lão Ngũ bên cạnh mở miệng nói.
Mạc Vấn nghe vậy mở mắt nhìn gã, lão Ngũ nói tiếp, "Nơi này khắp nơi đều là cây cối, cậu biết cách phóng hoả mà, hay cứ phóng hỏa đốt sạch bọn họ đi."
"Người sống trên đời, gặp chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm, ngươi có từng nghĩ đến hậu quả của kế này chưa?" Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
Lão Ngũ nghe vậy sững sờ một lúc, ngay sau đó hiểu ra, "Biện pháp này không được, làm không cẩn thận có thể đốt cả phe mình nữa."
"Cho dù không đốt phe mình, nhưng phá hủy cây cối trong núi này rồi, ngươi bảo bọn họ ngày sau biết sống thế nào?" Mạc Vấn lại lắc đầu.
Hai người đang nói chuyện, Long Hàm Tu từ dưới núi mang giỏ tới, trong giỏ có gạo cơm cùng hai đĩa rau củ.
"Mau ăn chút đi, ngươi đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi." Long Hàm Tu lấy cơm canh trong giỏ ra, lại đưa đũa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn không tiếp lấy đôi đũa, mà nhìn Long Hàm Tu từ trên xuống dưới.
"Nhìn ta làm gì?" Long Hàm Tu nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn không đáp, mà đứng lên lấy xuống một cái trâm cài tóc trên đầu Long Hàm Tu, hỏi, "Con gái Man nhân có phải đều có vàng bạc trang sức không?"
"Nữ nhân Man hoang đều có vàng bạc trang sức, làm sao?" Long Hàm Tu không hiểu hỏi.
"Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao năm ngàn quân Thổ Man lại bại nhanh như vậy, thì ra quân Tấn tới là để cướp vàng bạc." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, hắn lúc trước đã từng gặp qua binh lính nước Tấn, lúc hành quân cực kỳ lười nhác, binh sĩ như vậy không thể kiêu dũng thiện chiến được, có thể khiến bọn hắn không biết sợ chết chỉ có đống vàng bạc trang sức này thôi. Con người vốn tính tham lam, những binh lính này cũng không phải ngoại lệ, nếu đi đánh giặc nhất định sẽ nhát gan sợ sệt, nếu là đi cướp đương nhiên sẽ tranh nhau mà lên rồi.
"Quân Tấn quá đông, ngươi vẫn nắm chắc giữ được Miêu trại sao?" Long Hàm Tu khẩn trương hỏi, nàng cũng biết Mạc Vấn vừa mới luyện thành đan dược, tu vi chưa tăng lên bao nhiêu.
"Liều mạng tất nhiên không được, trốn cũng không có chỗ để trốn, bùa chú pháp thuật của ta nếu muốn bảo toàn tộc nhân các ngươi thì không vấn đề gì, nhưng không cách nào bảo toàn được thôn trại." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi nói ra sự thật.
"Trại không thể bỏ được, chúng ta cho tới giờ tuy không biết tại sao đàn bà ở đây lại không bị trúng độc, mà đàn ông đến chỗ này lại yếu ớt vô lực, nhưng nếu quân Tấn tàn phá khu trại thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ vô cùng rối loạn," Long Hàm Tu lắc đầu liên tục, lại nói tiếp, "Chỉ cần bọn họ không đến đánh chúng ta, chúng ta có thể đem tất cả vàng bạc giao cho bọn họ."
"Kế này có thể được." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu.
"Để ta đi gọi các nàng." Long Hàm Tu xoay người ra ngoài.
"Đừng vội, ta phải ăn chút gì đã, lát nữa ngươi với ta cùng nhau xuống núi." Mạc Vấn cầm đũa lên, bưng bát ăn uống.
Cơm nước xong, Mạc Vấn vẫn không vội xuống núi, mà đứng ngoài động chọn lựa dược liệu.
"Lão gia, tình hình nguy cấp lắm rồi, sao cậu còn có tâm tư làm cái này?" Lão Ngũ lo lắng hỏi.
"Nếu chỉ giao ra vàng bạc thì vẫn chưa đủ, " Mạc Vấn cúi đầu chọn dược liệu, "Nếu muốn người Tấn lui binh còn phải làm rất nhiều việc."
"Lão gia, cậu có thể nói luôn một lần được không?" Lão Ngũ không dằn nổi thúc giục.
"Giờ Tý đêm nay, ta sẽ lẻn vào doanh trướng của gã chủ soái, lấy vàng bạc đan dược hối lộ gã." Mạc Vấn chọn xong dược liệu liền đi vào sơn động, chia ra Ngũ hành, cân nhắc tỷ lệ.
Mạc Vấn nói xong lão Ngũ vẫn thấy rất mơ hồ, Long Hàm Tu khuôn mặt lại lộ vẻ buồn rầu.
Mạc Vấn thấy lão Ngũ vẫn chưa hiểu, bèn lên tiếng giải thích, "Nửa đêm lẻn vào doanh trướng chủ soái, gã chủ soái kia chắc chắn nghĩ là ta muốn ám sát hắn, mà ta không những không động thủ, ngược lại còn dâng lên vàng bạc sẽ khiến hắn rất vui mừng, lại hối lộ thêm đan dược chữa thương nữa, hắn nhất định sẽ lui binh."
"Hiểu rồi, ý cậu là vừa tặng lễ vừa hù doạ, ngầm bảo gã phải cầm đồ chạy mau, nếu không sẽ phải rơi đầu." Lão Ngũ bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy, gã chăc sẽ hiểu ta muốn giết gã không phải việc khó, hơn nữa nếu ta có thể đến một lần, cũng có thể đến lần thứ hai." Mạc Vấn bỏ hết dược liệu vào trong đỉnh, lại châm củi bắt đầu luyện đan.
"Vì Miêu trại chúng ta mà phải khiến ngươi lấy thân mạo hiểm, chúng ta thật không biết báo đáp ngươi thế nào." Long Hàm Tu cảm động nói, nàng hiểu rất rõ ban đêm lẻn vào trại địch được canh phòng cẩn mật là nguy hiểm đến mức nào.
"Không cần cảm ơn, đã ăn lộc vua đương nhiên phải vì vua mà làm hết sức." Mạc Vấn ổn định lại lò lửa, giơ tay bảo lão Ngũ đến trông đỉnh, sau đó hắn với Long Hàm Tu cùng nhau xuống núi.
Xuống đến trại, Long Hàm Tu triệu tập toàn bộ nữ nhân trong trại, lệnh cho các nàng giao hết vàng bạc trang sức trên người. Mọi người đều biết Miêu trại sắp nguy đến nơi nên không hề bủn xỉn, rối rít tháo xuống ngọc bội trang sức. Các nàng khác với con gái người Hán, tất cả đồ trang sức đều đeo lên người.
"Từ từ đã, bảo các nàng đứng thành hàng, đích thân ta sẽ chọn." Mạc Vấn nói với Long Hàm Tu.
Long Hàm Tu không hiểu dụng ý Mạc Vấn nhưng vẫn phân phó mọi người làm theo.
Miêu nữ xếp hàng xong, Mạc Vấn đi lên phía trước quan sát từng món trang sức một, thỉnh thoảng lại cầm lấy một cái ngọc bội hoặc miếng vàng.
"Tại sao lại chọn những thứ này?" Long Hàm Tu nhìn đống trang sức Mạc Vấn chọn đều là những loại phẩm chất khá kém.
"Người Hán chúng ta có câu: “khoe tài không khoe tiền bạc”. Nếu cứ đưa các loại trang sức tinh xảo ra, bọn họ sẽ tưởng các ngươi rất giàu có, tất sẽ sinh lòng tham." Mạc Vấn giải thích.
Long Hàm Tu nghe vậy gật đầu liên tục, sau nửa canh giờ Mạc Vấn đem vàng bạc trang sức gom góp được bỏ vào rương gỗ, sau đó bỏ tiếp vàng bạc vụn vào rồi đóng rương lại, nâng thử một lần nặng khoảng trên dưới trăm cân.
Bắt đầu từ buổi chiều giờ Mùi, cách mỗi một giờ sẽ có người tới truyền tin tức. Căn cứ tin tức báo lại lúc giờ Dậu, quân Tấn đã ở một khu vực bằng phẳng cách đó hơn trăm dặm xây dựng cơ sở tạm thời.
Dung luyện đan dược cầm máu chữa thương tốn thời gian khá ngắn, thành đan cũng rất dễ dàng, lần này luyện được tổng cộng ba viên. Mạc Vấn giữ lại một viên, tìm được trong trại một cái bình ngọc tinh xảo đem hai viên còn lại bỏ vào trong đó. Người đời chẳng những trông mặt mà bắt hình dong, tương tự còn có nhìn mặt lấy vật, người bình thường vẫn cho là bên ngoài không đẹp thì bên trong sẽ không đáng giá, cho nên phải lấy bình ngọc cất giữ để lộ vẻ xa hoa đắt đỏ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Mạc Vấn cùng lão Ngũ suốt đêm xuôi nam...
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
8 chương
3 chương
898 chương
104 chương
98 chương
60 chương
1583 chương