Tử Dương

Chương 559 : Ngũ Cực Chiến Thần

Dịch: phuongkta1 Biên: argetlam7420 Từ vị trí của Mạc Vấn có thể nhìn thấy Thiên Cung ở phương bắc xa xôi, lúc này có rất nhiều Thiên Thần Thượng Tiên nhanh chóng đến Thiên Cung, hắn cũng không nhận ra những Thần Tiên này, căn cứ quần áo và cách ăn mặc của đối phương thì thời gian những Thần Tiên này phi thăng đã rất lâu, có Tiên gia thượng cổ mặc áo da thú cỏ gai, cũng có Tiên Nhân mặc trên người đạo bào của thời Ngụy Tấn. Hai mươi tám tinh tú mang theo thi thể Chủ thần bốn phương trở lại Thiên Cung, sau nửa canh giờ mặc dù có Tiên gia đi tới Thiên Cung, nhưng không thấy Thiên Cung phái người đi ra nữa, tình cảnh này nằm trong dự liệu của Mạc Vấn, địa vị của hai mươi tám tinh tú ở trên trời không thấp, nếu như so sánh với phẩm quan dưới trần gian, đại khái có thể xếp họ ngang với Tam phẩm tướng quân, bọn họ thảm bại làm cho Thiên Đình có thêm một bước hiểu rõ đối với thực lực của hắn, không dám tùy ý phái ra binh tướng. Sau nửa canh giờ, bên ngoài Thiên Cung xuất hiện năm vị Tiên gia, phục sức mà năm vị Tiên gia này mặc có phong thái thượng cổ, thần sắc trước khi xuất phát vội vàng, nhanh chóng tiến vào Thiên Cung. Thời cổ đại không có năm rõ ràng, thông thường người đời dùng thượng cổ, trung cổ, hạ cổ để làm dấu hiệu cho một khoảng thời gian nào đó, thời đại họ Phục Hi sinh sống là Thượng Cổ, thời kỳ Thương Chu mà Chu Văn Vương sống là trung cổ, thời kỳ Khổng Tử còn sống là hạ cổ, năm vị Tiên gia này mặc y phục đều là Ma Y nửa tay áo, nói rõ bọn họ có rất nhiều khả năng phi thăng trong thời kỳ thượng cổ. Năm vị Tiên gia thượng cổ kia thực lực như thế nào Mạc Vấn cũng không thể cảm nhận được, áo gai mà đối phương mặc cũng không có đặc điểm rõ ràng, vì vậy hắn không thể nào phỏng đoán ra thân phận người này, nhưng thân hình năm người này cao lớn, tướng mạo uy vũ, trong tay đều có binh khí hình thù kỳ lạ, hẳn là võ tướng của Thiên Cung. Không bao lâu, năm vị Tiên gia thượng cổ từ Thiên Cung cưỡi mây bay về phía nam, Mạc Vấn thấy thế đứng thẳng người dậy, trông về đối thủ phía xa. Thiên Đình có năm phẩm cấp Tiên Nhân, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đứng đầu, Đại La Kim Tiên xếp thứ hai, kế tiếp là Kim Tiên, Thiên Tiên đứng thứ tư và Địa Tiên xếp chót, dưới tình huống bình thường Tiên phẩm cao hay thấp được quyết định bởi tu vi sâu cạn, nhưng tình huống này vẫn có những ngoại lệ, có những Tiên Nhân mặc dù chứng vị Kim Tiên, nhưng tu vi lại cao hơn Kim Tiên thông thường, thậm chí không thua kém Đại La Kim Tiên, nhưng bởi vì Đại La Kim Tiên chỉ có mười hai người, vì vậy bọn họ đành phải làm Kim Tiên, có lẽ năm người trước mắt thuộc về loại tình huống này. Bởi vì quần áo năm người này có chút giống nhau, hình dạng cũng không có điểm nào cực kỳ rõ ràng, vì vậy chỉ có thể dùng binh khí mà bọn họ sử dụng để phân biệt, năm người này sánh vai đi về phía trước, người đầu tiên bên trái cầm một binh khí rất kỳ lạ, dài gần bảy thước, bên trong đen bên ngoài xanh, có chút giống giáo và kiếm lại không phải là giáo hay kiếm, nhìn kỹ lại là một khối sắt màu đen chưa được đúc mài có xuất xứ từ thiên ngoại. Người thứ hai bên trái cầm một cây gậy gỗ, kiểu dáng có chút giống với hiểu bổng mà lão Ngũ sử dụng lúc còn sống, nhưng lại lớn hơn hiếu bổng mấy lần, bên trong vàng bên ngoài tím, căn cứ dáng dấp cầm nắm của người kia, trọng lượng cây gậy gỗ này không nhẹ, có lẽ là một loại gỗ cứng quý hiếm nào đó. Một người chính giữa cầm binh khí kỳ lạ nhất, đó là một khúc xương trắng lạnh lẽo, căn cứ ngoại hình thì đây là xương đùi của loài người, nhưng cái xương đùi này dài tới năm thước, cực kỳ thô to, xương đùi người thông thưởng chiếm hai đến ba phần chiều cao thân thể, dựa theo tiêu chuẩn này để tính toán, chủ nhân chiếc xương đùi này phải cao gấp hai lần người thường, là một người khổng lồ đích thực. Người tiếp theo bên phải cầm theo một cuộn dây thừng trong tay, điểm cuối dây thường có một viên đá hình tròn, viên đá kia lớn tầm cái bô, kiện binh khí này có chút tương tự với Lưu Tinh Chùy sau này, hẳn là tiền thân của Lưu Tinh Chùy. Một người cuối cùng bên phải đang nắm một cây trường thương, nó dài đến hai trượng, sáng long lanh loá mắt, cực giống ngọc thạch, cũng lại giống như một khối băng, thời kỳ thượng cổ vẫn chưa có kỹ thuật tinh luyện kim loại, trường thương người này sử dụng hiển nhiên không phải là kim khí, càng nhìn kỹ càng thấy giống hàn băng. Năm người kia cưỡi mây nhanh chóng đi tới, sau chốc lát đã tới cách Mạc Vấn ngoài trăm dặm về phương bắc, đến lúc này Mạc Vấn vẫn không đoán ra năm người này là ai, chín và năm chính là hai con số phú quý lâu dài của Đạo gia, vì vậy Đạo giáo thường dùng chín và năm, cũng không ít Tiên gia tập hợp chín người thành một đoàn, năm người thành một đội. Ngay lúc Mạc Vấn đang phỏng đoán thân phận đối phương, Tiên gia sử dụng dây thừng đá tròn kia đã vung ra viên đá từ cách xa trăm dặm, sau đó đá tròn kéo dây thừng theo gió dài ra, trong chốc lát nó đã bay đến trước mặt. Mắt thấy đá tròn bay tới, Mạc Vấn đề khí ra quyền, mạnh mẽ trực tiếp đón lấy, điều khiến hắn không ngờ tới chính là Tam Muội chân hỏa cũng không thể phá hủy viên đá tròn, chỉ có thể đánh ngược hòn đá kia trở về. Ngay khi đá bị đánh bay, cây trường thương dài hai trượng đã đến trước ngực, cùng theo tới là khí lạnh thấu xương. Chỉ trong nháy mắt Mạc Vấn bất chấp suy nghĩ nhiều, ý nghĩ trong lòng lóe lên, vội vàng dồn Tam Muội chân hỏa vào trước ngực trước khi trường thương đâm vào cơ thể mình, trường thương nhanh chóng đâm tới dính phải Tam Muội chân hỏa nhanh chóng bị hòa tan, lúc thân trường thương chỉ còn hơn một xích đã xuyên qua linh khí hộ thể mà Mạc Vấn dùng Tam Muội chân hỏa ngưng tụ thành. Mặc dù trường thương không có mũi, nhưng dưới sự va chạm mãnh liệt vẫn làm cho Mạc Vấn như bị sét đánh, khí lạnh bao bọc trong thân thương của đối phương có thể khiến khí tức trong cơ thể hắn trì trệ. Chờ khí tức hơi bình phục, Mạc Vấn vội vàng vận chuyển Tam Muội chân hỏa muốn trục xuất khí lạnh xâm nhập cơ thể mình, dưới sự thiêu đốt mãnh liệt của Tam Muội chân hỏa thì thân thương hơn một xích nhanh chóng hòa tan. Nhưng vào lúc này, dây thừng đá tròn kia lại kéo tới một lần nữa, Mạc Vấn thấy thế vội vàng ngưng tụ Tam Muội trên cánh tay phải, toàn lực đón đánh, lần này Tam Muội chân hỏa mà hắn sử dụng uy lực lớn gấp mấy lần trước kia, dù vậy đá tròn kia vẫn không bị đốt tan, cũng chỉ phản chấn quay về. Cũng ngay lúc đá tròn rời đi, một luồng hơi nước nhanh như chớp quay về, Tiên gia sử dụng trường thương kia giơ tay đón lấy hơi nước, run rẩy cổ tay ngưng tụ ra trường thương bằng băng lạnh lẽo một lần nữa. Lúc này năm vị Tiên gia áo gai kia đã đến ngoài năm mươi dặm, sau hai lần tấn công từ xa bọn họ cũng không tiếp tục ra tay nữa, mà chỉ thúc giục tường vân dưới chân nhanh chóng đến gần Mạc Vấn. Cuộc đọ sức lúc trước làm cho Mạc Vấn âm thầm nhíu mày, năm người này cũng không phải là hạng người dễ đối phó, không biết ba người chưa ra tay kia có năng lực gì, nhưng tu vi hai người đã ra tay cũng cực kỳ cao thâm, khó giải quyết nhất chính là binh khí mà bọn họ sử dụng, viên đá tròn kia không sợ Tam Muội chân hỏa, trường thương kia mặc dù có thể bị Tam Muội chân hỏa đốt tan, nhưng lại có thể ngưng tụ thành hình một lần nữa, Tam Muội chân hỏa có thể đốt vạn vật trong Âm Dương, mà binh khí đối phương sử dụng có thể chịu được Tam Muội chân hỏa cũng chỉ có một khả năng, đó là những binh khí kia đều là vật từ thiên ngoại. (bên ngoài vũ trụ) Trong thoáng chốc năm người kia đã tới bên ngoài mười dặm, ngay lúc Mạc Vấn tậm trung suy nghĩ đề phòng, năm người sánh vai cùng đi chỉ còn lại có một người, Mạc Vấn cảm nhận được, quay đầu bên cạnh nhìn, chỉ thấy ba người khác đã xuất hiện ở phía trên, phía dưới cùng phía sau lưng mình, chia ra trên dưới trái phải riêng biệt vây hắn vào giữa. Thấy tình hình này, Mạc Vấn hoảng hốt, điều khiến hắn hoảng hốt không phải vì đối phương vây quanh mình, mà vì đối phương có năm người, nhưng vây quanh hắn lại chỉ có bốn người, còn một người lúc này hiển nhiên đang âm thầm tấn công hắn. Vẻ kinh ngạc vừa hiện lên trong lòng, một cỗ Tử khí đã đập vào mặt, cùng Tử khí tiến tới chính là cái xương đùi cực lớn kia, sau khi xương đùi xuất hiện thì Tiên gia áo gai sử dụng nó mới hiện thân bên cạnh. Mạc Vấn dường như cảm nhận được, ngưng tụ Tam Muội chân hỏa bên tay trái, nhanh chóng chụp vào khúc xương trắng đánh về phía đầu mình, cầm chắc cục xương trắng kia, trong nháy mắt bắt lấy khúc xương trắng được đối phương vung tới, hắn liền cảm thấy một cỗ Tử khí kỳ lạ mà trước đây chưa từng cảm nhận được từ trên xương trắng quấn tới bàn tay mình, Tử khí đến, cánh tay tê liệt. Thời điểm nguy cấp, Nguyên Thần của Mạc Vấn đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, những suy nghĩ loé lên cực nhanh, Tử khí của chiếc xương đùi này không thuộc về âm hồn, cũng không thuộc về âm vật, là một loại Tử khí không thuộc về Âm phủ, viên đá tròn cùng trường thương kìa cũng đều là vật từ thiên ngoại, người này sử dụng chiếc xương đùi khổng lồ như thế, chắc hẳn cũng tới từ bên ngoài chín tầng trời. Sau khi suy đoán cần phải làm ra quyết định, hắn cũng không nắm chắc Tam Muội chân hỏa có thể khắc chế vật từ thiên ngoại hay không, không thể làm việc mạo hiểm, chỉ có thể vây Nguỵ cứu Triệu, hạ quyết tâm, Mạc Vấn không thúc giục Tam Muội chân hỏa đốt cháy khúc xương trắng kia, mà chỉ tập hợp Tam Muội chân hỏa trên tay phải, muốn thúc dục ra ngọn lửa công kích Tiên gia áo gai sử dụng xương trắng. Nhưng vào lúc này, cây chùy đá cùng dây thừng kia nhanh chóng xông đến, lần này đối phương cũng không dùng đá tròn đánh hắn, mà chỉ dùng dây thừng dài cuốn vào cánh tay phải, mạnh mẽ kéo lại, làm hắn không thể nào ra chiêu. Cùng lúc đó, thanh sắt đen, cây gậy gỗ, mũi thương lạnh từ ba phía đồng loạt đánh tới, chia ra các huyệt Bách Hội ở phía trên, Mệnh Môn ở giữa và Dũng Tuyền bên dưới người Mạc Vấn, đây là ba trọng huyệt liên quan đến tính mạng, nếu như ba huyệt đạo này bị tổn thương sẽ làm cho linh khí trong cơ thể tiết ra ngoài, chỉ trong khoảnh khắc hắn sẽ phải chết. Mắt thấy đối phương cố ra đòn sát thủ với mình, Mạc Vấn cực kỳ giận dữ, Nội Đan trong đan điền vội vàng dâng lên, Nguyên Thần rời khỏi vị trí vội vàng hạ xuống, hai thứ tập hợp ở huyệt Chiến Trung, ở trong nháy mắt kéo lại được tính mạng, rồi hắn lại dùng Tam Muội chân hỏa ngưng tụ bao quanh bản thể, bản thể thì hoá vô hình. Năm vị Tiên Nhân áo gai vốn tưởng rằng Mạc Vấn sẽ không thể chạy thoát, nào ngờ Mạc Vấn đã hóa thành một ngọn lửa nóng hình người trước khi binh khí của bọn họ tới sát người, ngọn lửa nóng hình người này phát ra nhiệt độ cao khiến bọn họ không thể nào chịu được, đồng loạt bứt ra lùi về phía sau, tự bảo vệ mình. Mạc Vấn sao có thể để bọn họ ung dung rời đi, tâm niệm chợt hiện, ý đến khí tới, khí tới lửa bừng, xông lên lùi về, nhanh chóng biến đổi trái phải, trong khoảng khắc đốt cháy bốn vị Tiên gia áo gai, không lưu lại Nguyên Thần, không để lại hài cốt. Người duy nhất tạm thời chưa chết chính là vị Tiên gia sử dụng xương trắng kia, nhưng Mạc Vấn không hề nửa đường thu tay lại, ý nghĩ trong lòng chợt hiện, câm khúc xương đâm xuyên ngực giết chết lão. Sau khi giết chết năm vị Tiên gia áo gai này, giận dữ trong lòng Mạc Vấn vãn không thể lắng xuống, căm hận nhập vào người, hắn bắt được tất cả năm kiện binh khí kia trước khi chúng rơi xuống đất, gầm thét trợ lực, Tam Muội chân hỏa bốc cháy bùng lên, sau chốc lát năm kiện binh khí thiên ngoại đã bị đốt cháy hoàn toàn, không còn sót lại chút gì. Dùng Tam Muội đốt tan toàn bộ Thần Binh từ thiên ngoại, giận dữ trong lòng Mạc Vấn giảm xuống, Nguyên Thần lên trời, Nội Đan vào đất, lại phân ra Âm Dương, thân thể lại hiện ra. Mạc Vấn sau khi hiện thân cưỡi mây đi về phía bắc, năm vị Tiên gia áo gai này không hề báo trước đã bắt đầu một cuộc chiến, ra sức chém giết hắn, nếu không nhận lệnh của Ngọc Đế chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm việc như vậy. Nói cách khác, Ngọc Đế muốn lấy tính mạng của hắn, đã như vậy, hắn sẽ dứt khoát giết hết những Đại La Kim Tiên này. Đi được không xa, phương bắc truyền đến tiếng kinh hô của Thiên Binh, "Nau mau bẩm báo Ngọc Đế, Thiên Khu Tử đã giết Ngũ Cực Chiến Thần, đang tiến tới Thiên Cung." Mạc Vấn nghe tiếng lông mày nhăn lại, ngừng thế bay tới, cho tới lúc này hắn mới biết được năm người mình giết lúc nãy là Ngũ Cực Chiến Thần. Ngũ Cực Chiến Thần chính là năm Thiên Thần thượng cổ dưới trướng Thiên Hoàng đại đế của Câu Trần thượng cung, tên là Thiên Không chiến thần, Đại Địa chiến thần, Nhân Trung chiến thần, Bắc Cực chiến thần, Nam Cực chiến thần, đã chứng vị cùng lúc với Thiên Hoàng đại đế từ vài ngàn năm trước. Thiên Hoàng đại đế của Câu Trần thượng cung chính là một trong mười hai vị Đại La Kim Tiên, là tôn thần của Thái Thanh, nắm giữ chiến tranh trong Tam giới, giết chết năm tên thuộc hạ của lão, không khác nào đắc tội với Thái Thanh tông vẫn luôn có chút ôn hòa với hắn. Nếu như đã hoàn toàn trở mặt, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, giết toàn bộ Thần Tiên trên Thiên Đình này. Nghĩ đến điều này, Mạc Vấn lại một lần nữa cưỡi mây đi về phía trước, nhưng không lâu sau khi tiến về trước hắn lại dừng lại, không thể để cho lửa giận khống chế thần trí, những Tiên gia khác chưa từng đắc tội hắn, không thể giết người vô tội một cách bừa bãi. Nghĩ đến đây, Mạc Vấn cưỡi mây trở lại, đi tới đỉnh núi lúc trước, vung tay dập tắt núi lửa hừng hực, một lần nữa ngồi xuống chờ đợi đối thủ khác tới, Ngũ Cực Chiến Thần đã là cực hạn của Kim Tiên, tiếp theo nhất định sẽ là Đại La Kim Tiên...