Tử Dương

Chương 293 : Truy đuổi

Dịch giả: argetlam7420 Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn không có ý dừng lại, cũng không nói thêm nữa, ngồi trên lưng Kim Điêu tiếp tục truy kích Mạc Vấn. Không lâu sau, Mạc Vấn ra khỏi rừng núi tiến vào một vùng đất bằng phẳng. Tới nơi rộng rãi không còn gì trở ngại, Kim Điêu lập tức lao xuống công kích. Mạc Vấn chỉ có thể liên tục tránh né, chứ nếu hắn xuất thủ công kích con chim thì Dạ Tiêu Diêu liền sẽ nhân cơ hội tấn công hắn, nếu như Dạ Tiêu Diêu xuất thủ sẽ lập tức có thể dò xét ra linh khí trong cơ thể hắn đã gần như cạn kiệt. Dạ Tiêu Diêu không đích thân ra tay, gã biết Mạc Vấn rất lợi hại, nhưng lại không hề biết Mạc Vấn liên tục phải đánh nhau nhiều ngày đã là nỏ hết đà, cho nên không dám ép hắn quá mức. Gã có vật để cưỡi còn Mạc Vấn không có, cho nên Dạ Tiêu Diêu cố ý kéo dài thời gian, Mạc Vấn bỏ chạy càng lâu linh khí sẽ tiêu hao càng nghiêm trọng, đối với gã càng có lợi. Mạc Vấn cũng không có ý định tập kích bất ngờ, việc cần kíp là khôi phục linh khí, chỉ có khôi phục linh khí mới có thể thuận lợi chạy tới Lâm Tây thành. Ở trong rừng núi thì rất khó bỏ rơi Dạ Tiêu Diêu, biện pháp duy nhất chính là tìm một thành trì lớn, trà trộn vào đám đông để ẩn nấp. Quyết định được chủ ý, Mạc Vấn nhằm một tòa thành trì cách đây hơn năm mươi dặm thẳng tiến. Dạ Tiêu Diêu thấy hắn bất ngờ đổi hướng đi, trong lòng rất là nghi ngờ, liên tục điều khiển Kim Điêu lao xuống dò xét. Mạc Vấn liên tục né tránh, không hề có ý đối đầu trực diện, cùng lúc đó đề khí tăng tốc độ, hắn không thể để cho Dạ Tiêu Diêu phát hiện ra linh khí mình sắp hết, nếu không Dạ Tiêu Diêu sẽ xuất thủ chặn lại trước khi hắn kịp tiến vào thành trì. Thành trì phía trước Mạc Vấn chưa từng đến, cũng không biết tên thành này, thành trì này diện tích khá nhỏ, chu vi chỉ hơn mười dặm, là một thành trì loại trung bình, do nằm ở nơi đất đai cằn cỗi cho nên tường thành không cao, lính canh cũng không nhiều. Năm mươi dặm chốc lát là đến, bởi vì mới nhập canh không lâu nên cửa thành vẫn chưa đóng kín, Mạc Vấn lao thẳng qua cửa thành, sau khi vào thành hắn rốt cuộc cũng yên lòng, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, men theo ánh sáng từ nơi đường phố náo nhiệt đề khí chạy như bay. Sau khi Mạc Vấn tiến vào thành trì, Dạ Tiêu Diêu ngồi Kim Điêu nhanh chóng bay lên cao, từ trên không nhìn xuống. Mặc dù Kim Điêu ở rất cao, nhưng Mạc Vấn cũng biết hành tung của mình không thể thoát khỏi tầm mắt của nó, Kim Điêu thuộc loại chim ưng, mà mắt ưng là sắc bén tinh tường nhất. Mỗi tòa thành trì đều có người nghèo và người giàu, người nghèo lúc này đã sớm nghỉ ngơi, mà người giàu thì nhân lúc trời tối đi ra ngoài uống rượu tìm vui, trên một con đường dài độ trăm trượng (300m) ở khu phía đông thành quán rượu mọc lên như nấm, kỹ viện rực sáng đèn hoa. Mạc Vấn nhanh chóng tiến vào một quán rượu, đặt ngân lượng lên bàn rồi cầm lấy một vò rượu trắng ngửa đầu uống ừng ực, Bổ Khí Đan trong cơ thể hắn vẫn còn sót lại không ít, có rượu thúc giục chuyển hóa thì sẽ có thể nhanh chóng khôi phục lại linh khí. Uống xong rượu, Mạc Vấn bước nhanh lên lầu, mở cửa sổ một căn phòng ở lầu hai ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Dạ Tiêu Diêu đang ngồi Kim Điêu bay về hướng Bắc. Thấy tình hình đó, trong lòng Mạc Vấn cảm thấy nghi ngờ, chuyện này rất không hợp lý. Dạ Tiêu Diêu khi trước một mực không ra tay trực diện, chính là tâm tồn do dự, không biết rõ thực lực của hắn. Nhưng việc Mạc Vấn bước vào quán rượu không thể nghi ngờ là đã bại lộ việc hắn cần rượu thúc giục đan dược, Dạ Tiêu Diêu vốn phải thừa dịp hắn còn chưa khôi phục mà tấn công chứ, làm sao lại quay đầu rút lui? Trong lòng ngờ vực, Mạc Vấn một lần nữa đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy Kim Điêu kia phương hướng bay chính là chỗ giam cầm khi trước, hơn nữa bay rất vội, hiển nhiên là khu vực giam cầm đã xảy ra chuyện gì, Dạ Tiêu Diêu nóng lòng bay về xử lý. Khả năng đầu tiên Mạc Vấn nghĩ tới là Lưu Thiếu Khanh đến, Dạ Tiêu Diêu phải bay về đón gã, nhưng suy đoán này có chút gượng ép, khu vực giam cầm cách nơi này chưa đến hai trăm dặm, khoảng cách gần như vậy hầu như không cần Dạ Tiêu Diêu phải trở về đón. Lui một bước mà nói coi như thật sự phải về đón gã thật, Dạ Tiêu Diêu chỉ cần phái Kim Điêu trở về là xong, không cần phải đích thân trở về. Như thế há chẳng phải là đã buông tha Mạc Vấn sao? Cẩn thận cân nhắc một hồi, trong đầu Mạc Vấn hiện ra hai khả năng, một là Lưu Thiếu Khanh lúc tới nơi giam cầm đã phát hiện ra điều gì dị thường, cho nên vội vàng cho kêu gọi Dạ Tiêu Diêu trở về. Còn một khả năng khác, có thể là Lưu Thiếu Khanh vừa hay đang ở trong thành này, Dạ Tiêu Diêu bay đi là muốn đánh lừa Mạc Vấn, khiến cho hắn yên tâm buông lỏng cảnh giác, để Lưu Thiếu Khanh âm thầm xuất thủ. So sánh giữa hai khả năng này, Mạc Vấn đành phải loại bỏ khả năng thứ hai, Bách Lý Cuồng Phong khi còn sống đã phát ra bùa chú định vị ở nơi giam cầm, Lưu Thiếu Khanh cũng hẳn phải chạy tới nơi giam cầm mới đúng, gã không nên xuất hiện ở thành trì này. Cho dù Lưu Thiếu Khanh có ngẫu nhiên đi qua đây thì gã cũng không có cơ hội gặp Dạ Tiêu Diêu bày mưu tính kế. Như vậy có thể thấy, Dạ Tiêu Diêu phải bay trở về là bởi Lưu Thiếu Khanh lúc tới nơi giam cầm đã phát hiện việc dị thường, phát ra phù chú đòi Dạ Tiêu Diêu phải trở về. Trong nơi giam cầm đó đã có chuyện gì xảy ra? Mạc Vấn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vốn định bám theo sau Kim Điêu dò xét, nhưng sau khi cân nhắc đành phải từ bỏ ý định, Kim Điêu có thể từ tít trên không phát hiện ra một con thỏ trong bụi cỏ, hành tung của hắn đương nhiên không cách nào thoát khỏi tầm mắt nó, nếu không cẩn thận bị hai người phát hiện hành tung, thì kết quả chính là bị bọn họ vây công bắt về. "Đạo trưởng, ngài đang ngồi đâu vậy?" Gã tiểu nhị đứng ở cửa lầu thận trọng hỏi. Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái, gã tiểu nhị kia thấy Mạc Vấn ánh mắt bất thiện, sợ sệt lui xuống. Mạc Vấn bước xuống lầu, đi nhanh ra khỏi quán rượu rồi thi triển thân pháp nhằm hướng nam bay đi. Không cần biết nơi giam cầm đã có chuyện gì xảy ra thì nó cũng không thể cầm chân Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu quá lâu, không bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ trở lại, trước khi hai người chạy tới hắn phải tìm được chỗ ẩn thân thích hợp. Mạc Vấn vốn định ở luôn trong thành ẩn thân, nhưng cân nhắc xong đành buông tha cái ý định này, “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” – câu nói này chỉ đúng với những kẻ địch ngu ngốc mà thôi, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu tâm trí đều không thua hắn, loại mánh khóe vụn vặt này chắc chắn bọn họ sẽ dễ dàng đoán được, nếu như linh khí chưa kịp bổ sung đầy đủ mà bị hai người tìm thấy, thì hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng nữa. Ra khỏi thành xong, Mạc Vấn nhằm hướng tây nam lao đi, nhanh chóng tiến vùng rừng núi, từ trong rừng tìm được một cái sơn động ẩm thấp, sơn động này rất là nhỏ hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho một người ẩn thân, sau khi đi vào sơn động hắn lập tức ngồi xếp bằng tĩnh tọa, ngưng thần luyện khí. Tận mắt trông thấy hai vị đồng môn chết thảm, Mạc Vấn trong lòng vẫn day dứt không yên. Liễu Sanh mặc dù chết là đáng tội, nhưng sau cùng y vẫn là Thượng Thanh chuẩn đồ, nhớ lại cảnh đầu của y bị Hắc đao xuyên qua làm toàn thân hắn nổi da gà, Bách Lý Cuồng Phong sau khi xuống núi một mực không thuận lợi. Đến nước Yên dốc sức giết địch lập công, tranh đoạt vị trí Hộ Quốc Chân Nhân nước Tấn cũng chẳng giải quyết được gì, vất vả lắm mới tiến vào Tử khí nhưng lại chết thảm dưới tay đồng môn ám toán, hắn cảm thấy tức giận thay cho gã. Nhưng ngoài tức giận vẫn là vui mừng yên tâm, Bách Lý Cuồng Phong trước khi chết đại triển thần uy, lấy sức một mình giết được hơn mười vị tăng ni Tử khí, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, người đời nhất định sẽ có kẻ khen người chê. Chẳng mấy người biết gã là vì tự vệ mới phải giết chết những tăng ni kia, cho nên sẽ không đánh giá gã tốt đẹp gì, nhưng người đời oán trách Bách Lý Cuồng Phong gã sát phạt vô độ đồng thời cũng sẽ kinh sợ gã dung mãnh ngang tàng. Thượng Thanh Tông bảy vị chuẩn đồ danh tiếng tuy không được tốt lắm, nhưng không ai có thể phủ nhận việc bảy vị chuẩn đồ đều có thực lực vô cùng cường hãn, đạo nhân Tử khí trong mắt bọn họ cũng chỉ giống như người già con nít bình thường, không chịu nổi một kích. Không biết Thượng Thanh Tổ Sư trên chín tầng trời nhìn thấy việc làm của mọi người sẽ có cảm tưởng thế nào, sẽ vì mọi người tu dưỡng đạo đức kém cỏi, sát nghiệp sâu nặng mà cau mày tức giận, hay sẽ vì mọi người đem pháp thuật Thượng Thanh phát dương quang đại mà gật đầu khen hay. Mặc dù tâm cảnh khó yên, Mạc Vấn vẫn mạnh mẽ trấn định tâm thần thúc giục đan dược, không bao lâu hai người kia sẽ trở về, phải mau sớm khôi phục linh khí. Đúng như dự đoán, sau nửa canh giờ Kim Điêu lại một lần nữa trở về, lần này trên lưng chim có hai người, người kia chính là Thiên Quyền Tử Lưu Thiếu Khanh. Lưu Thiếu Khanh mặc cũng là đạo bào lớn màu tím, nhưng khác với đạo bào tím của Dạ Tiêu Diêu, trên đạo bào của gã có thêu chín con Kim Long, cổ áo thẳng tắp, tay áo may hình đám mây đủ màu sắc rất tinh xảo, chính là mẫu đạo bào cấp cao nhất trong Đạo gia, Thiên Tiên Pháp Y. Tới bầu trời tòa thành, Kim Điêu lơ lửng trên không, Dạ Tiêu Diêu cùng Lưu Thiếu Khanh dừng lại quan sát một chút, lát sau Lưu Thiếu Khanh tung người nhảy khỏi lưng chim hạ xuống tường thành, tới tường thành lập tức ẩn giấu thân hình. Lưu Thiếu Khanh hạ xuống xong, Dạ Tiêu Diêu cưỡi Kim Điêu vỗ cánh bay về phía nam, căn cứ cử động của hai người không khó nhìn ra là bọn họ đang chia binh hai đường, chia nhau lục soát. Sau khi thấy Dạ Tiêu Diêu xuôi nam, Mạc Vấn cũng không nóng lòng lên đường, bởi vì Dạ Tiêu Diêu cũng không biết hắn sẽ trốn đi nơi nào, ắt phải ra lệnh cho Kim Điêu lục soát theo một vòng tròn, nếu cứ tùy tiện đi về hướng tây nam rất có khả năng sẽ bị Kim Điêu phát hiện. Lưu Thiếu Khanh lục soát trong thành trì, Dạ Tiêu Diêu lục soát bên ngoài, hai người lục soát ít nhất cần hai canh giờ, hai canh giờ với hắn mà nói là đã đủ rồi, người tu hành dù là không có Bổ Khí Đan, thì linh khí hao tổn cũng sẽ từ từ phục hồi, Bổ Khí Đan tác dụng chủ yếu chính là ứng cứu, ở thời khắc mấu chốt khôi phục nhanh chóng linh khí. Vui mừng qua đi, Mạc Vấn lại bắt đầu nghi ngờ chỗ giam cầm đã có chuyện gì xảy ra, đầu tiên hắn có thể khẳng định A Cửu không có ở đó, nếu không Bách Lý Cuồng Phong đã sớm nói cho hắn biết, bên ngoài chỗ giam cầm lúc trước đã từng xảy ra huyết chiến, nếu là có người sống sót, dựa theo phong cách hành sự của Lưu Thiếu Khanh thì sẽ không chút do dự nhổ cỏ tận gốc, những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải gọi Dạ Tiêu Diêu trở về. Tại khu vực giam cầm đến cùng là đã xảy ra biến cố gì? Suy đoán gì cũng phải có căn cứ, mà trước mắt hắn không có đầu mối nào để dựa vào, suy đoán không có đầu mối chính là đoán bừa, không cần thiết phải làm. Sau khi Lưu Thiếu Khanh tiến vào thành, trong thành lập tức dấy lên hỏa hoạn, tối nay trời có gió, rất nhanh trong thành đã khói lửa ngút trời, tiếng kêu khóc ai oán vang vọng cả một vùng. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn thầm nhíu mày, lấy tính tình cùng phong cách hành sự của Lưu Thiếu Khanh, làm ra chuyện như vậy cũng không ngoài dự đoán của hắn, bắt cá trong một hồ nước động so với trong hồ nước yên tĩnh sẽ dễ dàng hơn, có điều hành động này của Lưu Thiếu Khanh không chỉ đơn thuần là khuấy nước đục lên, mà là gã biết hắn không thích liên lụy đến người khác, muốn ép chính hắn phải hiện thân. Kinh văn cũng như tôn chỉ của Đạo gia là rất đúng đắn cao đẹp, nhưng cũng không phải bất cứ ai học tập đạo pháp cùng kinh văn sẽ đều tuân theo tôn chỉ của Đạo gia, làm việc chủ yếu vẫn dựa vào bản tính yêu ghét, hành động này của Lưu Thiếu Khanh chính là minh chứng rõ nhất. Lưu Thiếu Khanh làm việc này không thể nghi ngờ là rất tàn nhẫn, nếu hắn không chịu hiện thân, thì toàn bộ dân chúng trong thành trì có khả năng sẽ phải chịu vạ lây. Nhưng Mạc Vấn không hề có ý hiện thân. Người nào làm bậy thì người đó phải chịu hình phạt. Lưu Thiếu Khanh muốn tạo nghiệt, hắn không cần phải đi giải quyết hộ gã, làm người sống trên đời không thể không có lòng thương hại, nhưng cũng không thể tùy tiện ban phát thiện tâm, nếu không sẽ khiến chính bản thân phải chịu họa. Sự thật đã chứng minh quyết định của Mạc Vấn là chính xác, hỏa hoạn trong thành diễn ra được một lúc thì bị dập tắt, rất may là chưa lan tràn ra toàn bộ thành trì, Lưu Thiếu Khanh cũng không dám tùy ý làm bậy, nếu hại chết quá nhiều người, thì kẻ chịu trừng phạt sẽ là gã. Vào lúc canh ba, trong cơ thể Mạc Vấn linh khí một lần nữa tràn đầy, hắn bắt đầu tính toán xem nên ứng phó Dạ Tiêu Diêu cùng Lưu Thiếu Khanh như thế nào. Giữa bọn họ không có hiểu lầm, cũng không có khả năng có thể hòa giải, nếu hắn muốn tiếp tục tìm A Cửu, thì phải đánh bại cả hai người này. Quyết định được chủ ý, Mạc Vấn từ chỗ ẩn thân đi ra, từ nơi ẩn náu vòng qua triền núi, nhanh chóng vận khí nhằm hướng tây nam bay nhanh, sau khi linh khí khôi phục hoàn toàn, hắn nắm chắc có thể bay một mạch tới Lâm Tây thành mà không thể bị ngăn cản...