Tử Dương

Chương 292 : Tàn sát lẫn nhau

Dịch giả: argetlam7420 Mạc Vấn từng nghe nói Dạ Tiêu Diêu hay cưỡi Kim Điêu, nghe được tiếng chim hót, hắn lập tức biết ngay Dạ Tiêu Diêu đến. Đúng như dự đoán, chốc lát sau, phía đông chân trời xuất hiện một con Kim Điêu rất lớn, lúc này thiết giáp cương thi của Liễu Sanh đã bị Thanh Lang cùng Hỏa Xà tiêu diệt sạch, Thanh Lang linh khí cũng vừa hao hết nên tự động tiêu tán, Hỏa Xà chỉ còn dư lại năm thành linh khí. Cương thi chết, Liễu Sanh lập tức mở mắt ra, ánh mắt khẽ đảo rồi đề khí hô lớn, "Dạ Tiêu Diêu, mau chạy đi." Mạc Vấn nghe vậy, lập tức biết Liễu Sanh muốn vu oan giá họa cho hắn, tức giận lệnh cho Hỏa Xà nhanh công kích Liễu Sanh, cùng lúc đó lắc người lao đến, hai phía hợp công. Liễu Sanh hô lớn xong, tốc độ bay của Kim Điêu tăng nhanh rõ rệt, thoáng cái đã bay đến bầu trời phía trên hai người, Dạ Tiêu Diêu tung người nhảy xuống quát to, "Mau dừng tay!" Mạc Vấn nghe tiếng Dạ Tiêu Diêu quát, chỉ đành phải lệnh cho Hỏa Xà lui về, nếu như hắn bất chấp không nghe thì sẽ sợ bị cho là giết người diệt khẩu. Dạ Tiêu Diêu lúc này mặc một tấm đạo bào màu tím, trên ống tay áo lẫn vạt áo đều được may kim tuyến, hắn là người anh tuấn nhất trong mấy vị chuẩn đồ, mặc thêm đạo bào cao công lại càng lộ vẻ anh tuấn phiêu dật. Dạ Tiêu Diêu bay đến chính giữa hai người, nhưng sau một khắc gã chợt phát hiện ra Bách Lý Cuồng Phong nằm phía sau lưng Mạc Vấn cách đó không xa, thấy Bách Lý Cuồng Phong chết thê thảm thì sắc mặt đại biến, lập tức vận chuyển linh khí hạ xuống gần Bách Lý Cuồng Phong, liên tục hít khí lạnh, vẻ mặt không dám tin nhìn Bách Lý Cuồng Phong. Sau một hồi ngây ngẩn, Dạ Tiêu Diêu mới phản ứng lại, đưa tay dò thử mạch Bách Lý Cuồng Phong, ngay tức thì sắc mặt tái biến, phẫn nộ quay đầu nhìn Mạc Vấn. "Dạ Tiêu Diêu, ngươi mau rời khỏi nơi này, tránh bị vạ lây." Liễu Sanh đi vòng qua Mạc Vấn, tới bên người Dạ Tiêu Diêu. Mạc Vấn thấy vậy, e sợ cho Liễu Sanh lại định ra tay với Dạ Tiêu Diêu, lập tức lướt tới gần để đề phòng bất trắc. "Ngươi lại dám ra tay sát hại Bách Lý Cuồng Phong?" Dạ Tiêu Diêu buông tay Bách Lý Cuồng Phong ra, đứng thẳng người rút ra thanh đoản kiếm giắt bên hông. "Bách Lý Cuồng Phong là do Liễu Sanh đánh lén mà chết, chính y mới là hung thủ." Mạc Vấn nhíu mày nói ra, sau khi xuống núi Dạ Tiêu Diêu cùng Bách Lý Cuồng Phong vẫn thường xuyên qua lại với nhau, thấy Bách Lý Cuồng Phong gặp nạn, Dạ Tiêu Diêu nhất định sẽ liều mạng báo thù cho hắn. Dạ Tiêu Diêu nghe vậy mặt lộ vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Sanh. Liễu Sanh giơ tay chỉ về phía thanh đao gãy cách đó không xa. Mặc dù không nói gì, nhưng cử động của y đã ẩn chứa ý tứ rõ ràng mà ác độc, Hắc đao là vũ khí của Mạc Vấn, Hắc đao có hiệu quả sát thương hồn phách, Bách Lý Cuồng Phong hồn phách không còn dĩ nhiên là do bị Mạc Vấn hãm hại, chỉ riêng hành động ấy đã khiến Mạc Vấn dù có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa. Mạc Vấn mặc dù tức giận nhưng không hề mất bình tĩnh, hít thở sâu một hơi suy nghĩ, xong hướng Dạ Tiêu Diêu nói, "Ta sẽ đem mọi chuyện nói cho ngươi nghe, ngươi nghe xong đã rồi hẵng quyết định." Dạ Tiêu Diêu lúc này tức giận run người, hai mắt như tóe lửa, nghe Mạc Vấn nói xong cũng phải hít thở sâu một hơi áp chế cơn tức giận, "Ngươi nói." Mạc Vấn suy nghĩ cẩn thận rồi đem chuyện lúc trước đại khái nói ra, Dạ Tiêu Diêu nhíu mày liên tục, thần sắc âm trầm bất định. Liễu Sanh ở bên cạnh nhân cơ hội thở dốc, cũng không có xen vào. Sau khi Mạc Vấn nói xong, Dạ Tiêu Diêu lạnh giọng hỏi, "Bách Lý Cuồng Phong có phải bỏ mạng dưới Hắc đao hay không?" Mạc Vấn nghe vậy, lập tức biết Dạ Tiêu Diêu vẫn không tin những điều hắn vừa giải thích, nhưng nếu Dạ Tiêu Diêu đã truy hỏi thì hắn cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận. "Hắc đao có phải binh khí của ngươi không?" Dạ Tiêu Diêu hỏi lại. Mạc Vấn gật đầu lần nữa. "Nếu Hắc đao là binh khí của ngươi, vậy vì sao phải ném nó cho Liễu Sanh?" Dạ Tiêu Diêu hỏi tiếp. "Hắc đao cần phải có sát khí trong lòng mới có thể rút ra, ý ta vốn muốn dùng cái này dò xét xem Liễu Sanh có thật sự hổ thẹn muốn tự sát hay không, nếu như y có thể rút ra Hắc đao liền cho thấy y muốn tự sát. Còn nếu không thể rút ra Hắc đao thì chứng tỏ y đang lừa dối." Mạc Vấn đáp. Dạ Tiêu Diêu nhận được câu trả lời, không hỏi lại nữa, trầm ngâm chốc lát quay đầu nhìn về phía Liễu Sanh, "Theo lời Mạc Vấn thì Ngọc Thanh Tông Cửu Long Đỉnh đang ở trên người của ngươi, thật có chuyện này không?" "Đúng là như vậy, dẫn tới chém giết máu tanh chính là vật này, Bách Lý Cuồng Phong đã không tiếc tính mạng đoạt được, bọn ta đương nhiên muốn đem nó trả lại cho Ngọc Thanh Tông, nếu không vật quy nguyên chủ thì sẽ rất khó đền bù tổn thất cho Ngọc Thanh, bôi nhọ thanh danh Thượng Thanh Tông ta." Liễu Sanh trả lời. "Những tăng ni này sao lại đến đây?" Dạ Tiêu Diêu hỏi lại. "Ta cũng không biết." Liễu Sanh lắc đầu nói. Dạ Tiêu Diêu nghe vậy gật đầu một cái, lại nghiêng đầu căm tức nhìn Mạc Vấn, "Ngươi còn lời gì để nói?" Mạc Vấn lắc đầu cười khổ không đáp, hắn vì người Hồ thu phục đất đai, giết hại nhiều người Ngọc Thanh Tông như vậy, tên tuổi đã sớm hoen ố, đương nhiên sẽ không ai đi tin lời hắn nói. "Giết người thì phải đền mạng, ngươi giết Bách Lý Cuồng Phong, ta không sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi, ngươi chớ có trách ta không niệm tình đồng môn, âu cũng là lỗi do ngươi tự mình gánh chịu thôi." Dạ Tiêu Diêu gằn giọng nói từng chữ, nói năng rất có khí phách. Mạc Vấn chỉ có thể bất lực cười khổ, nhưng nụ cười khổ còn chưa kịp hiện lên liền đã bị cảm xúc kinh ngạc thay thế, Dạ Tiêu Diêu vừa dứt lời bỗng đột ngột xuất thủ, thân hình ngoặt sang phải, đoản kiếm nhanh như chớp vung lên. Đến khi gã xoay người đứng yên thì Liễu Sanh đầu đã lìa khỏi cổ, cùng lúc đó máu tươi từ cổ phun ra cao hơn một thước. Dạ Tiêu Diêu chém chết Liễu Sanh xong lập tức bay đi, lấy mũi chân đá bay đoạn Hắc đao gãy, cắm thẳng vào đầu lâu Liễu Sanh, ý đồ khiến y theo bước Bách Lý Cuồng Phong, sau khi chết hồn phách không thể lưu lại. Mạc Vấn không nghĩ tới Dạ Tiêu Diêu sẽ động thủ với Liễu Sanh, cũng không hiểu gã căn cứ vào đâu mà phán đoán Liễu Sanh chính là hung thủ sát hại Bách Lý Cuồng Phong. "Ngươi tin tưởng ta sao?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi, mặc dù Liễu Sanh chết là đúng người đúng tội, nhưng tận mắt trông thấy Liễu Sanh đầu lìa khỏi xác, trong lòng hắn vẫn hiện lên nỗi bi thương vô hình, ngắn ngủi chưa đến nửa ngày đã có hai vị Thượng Thanh chuẩn đồ ra đi. "Ta không hề tin ngươi, ta chỉ tin tưởng vào hai mắt của mình." Dạ Tiêu Diêu giơ tay chỉ phần bụng của Mạc Vấn. Mạc Vấn nghe tiếng cúi đầu nhìn, thì thấy trên đạo bào của mình ở phần bụng có một vết rách lớn, xung quanh vết rách có rất nhiều vết máu. Thượng Thanh chuẩn đồ không có ai là kẻ ngốc, Dạ Tiêu Diêu cũng vậy, gã căn cứ vào vết rách này đoán được chân tướng sự tình, Hắc đao rãnh máu so với đao kiếm tầm thường rộng hơn nhiều, cũng chỉ có Hắc đao mới có thể khiến người bị chém phần bụng trào ra nhiều máu tươi như vậy. Vết rách ở vị trí eo Mạc Vấn, dĩ nhiên không thể là tự hắn gây thương tích, cốt yếu nhất là Bách Lý Cuồng Phong cũng bị chém làm đôi ở vị trí vùng eo, vị trí vết chém của hai người vừa vặn khớp nhau. "Sắp xếp hậu sự cho hai người họ đi." Yên lặng ngắn ngủi một lát Mạc Vấn thở dài nói. Dạ Tiêu Diêu cũng không tiếp chuyện Mạc Vấn mà lạnh lẽo nói, "Ngươi giết hại hơn mười vị đồng đạo Ngọc Thanh Tông, tay nhuốm đầy máu tanh, đã là kẻ bất dung thứ của Đạo Môn. Tự ngươi chọn lựa hai con đường đi, một, theo ta về Ngọc Thanh phái đợi nghe phán xử. Hai, ta bắt ngươi đến Ngọc Thanh phái đợi nghe phán xử." Mạc Vấn nghe vậy chợt nhíu mày, hắn không nghĩ tới Dạ Tiêu Diêu sẽ nói ra những lời này, nhưng suy nghĩ một chút hắn liền hiểu Dạ Tiêu Diêu tại sao lại làm thế. Dạ Tiêu Diêu lúc ở Vô Lượng sơn quan hệ với hắn cũng bình thường, đây là thứ nhất. Sau khi xuống núi Dạ Tiêu Diêu đã từng đến Vô Danh Sơn hỏi xin đan dược, nhưng A Cửu lại không cho gã, này là thứ hai. Hồi hắn đảm đương chức Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu giao chiến với nước Yên, hai người đã kết cừu hận, đây là thứ ba. Hắn quả thật đã sát hại đám người Ngọc Thanh Tông, đứng ở lập trường chính nghĩa, Dạ Tiêu Diêu theo lý phải bắt hắn về thẩm vấn, đó là thứ tư. Dạ Tiêu Diêu với Bách Lý Cuồng Phong rất thân thiết, Bách Lý Cuồng Phong chết Mạc Vấn không tránh khỏi liên quan, ta không giết Bá Di nhưng Bá Di bởi vì ta mà chết, Dạ Tiêu Diêu giận lây sang hắn cũng hợp tình hợp lý, đó là thứ năm. Bất kể là công hay là tư, Dạ Tiêu Diêu cũng sẽ không để hắn rời đi. "Ta phải đi cứu A Cửu." Mạc Vấn nghiêm nghị nói, ai cũng đều có thứ mình quan tâm, A Cửu trong mắt hắn là quan trọng nhất, hắn đi tới bước đường này chính là vì muốn tìm được A Cửu trước khi nàng phải chết, mũi tên đã rời cung, không thể quay đầu lại. Dạ Tiêu Diêu tựa hồ đã sớm dự liệu được Mạc Vấn sẽ có phản ứng này, không bất ngờ chút nào cũng không mở miệng nói gì, gã chỉ chậm rãi đi tới đối diện Mạc Vấn cách hắn mười bước, làm xong tư thế sẵn sàng động thủ. Mạc Vấn tới nơi giam cầm này là vào buổi trưa, lúc này màn đêm đã hạ xuống, trong bóng tối hai người yên lặng đứng đối mặt nhau, xung quanh là thi thể tăng ni la liệt cùng thi thể hai vị Thượng Thanh chuẩn đồ, gió núi ù ù thổi, khung cảnh tràn đầy vẻ máu tanh. Trong lúc giằng co, Mạc Vấn mạnh mẽ trấn định tinh thần, cân nhắc xem như thế nào đối phó với Dạ Tiêu Diêu. Hắn sẽ không ra tay với Dạ Tiêu Diêu, nhưng cũng sẽ không theo gã về Ngọc Thanh phái chịu thẩm vấn. Nhưng mà nếu hắn muốn rời đi, Dạ Tiêu Diêu nhất định sẽ tận lực ngăn trở. Sau một nén nhang, Mạc Vấn làm ra quyết định, âm thầm hạ lệnh cho Hỏa Xà, "Giữ chân gã ở đây." "Thi thể hai người họ đành phiền ngươi thu liễm an táng, Cửu Long Đỉnh cũng làm phiền ngươi trả lại cho Ngọc Thanh Tông, ta không thể để mặc A Cửu chết được." Mạc Vấn nhìn Dạ Tiêu Diêu nói, nói xong lập tức tung người bay về phía nam, hắn không thể trì hoãn ở chỗ này thêm nữa, Lưu Thiếu Khanh rất nhanh sẽ chạy tới, nếu để Lưu Thiếu Khanh tới thì hắn sẽ không còn đường sống. Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn chạy trốn cũng không nóng lòng đuổi theo, mà lấy từ trong túi quần áo ra đồ vẽ bùa, vẽ một tấm phù chú tạo bình chướng bảỏ vệ xung quanh thi thể Bách Lý Cuồng Phong và Liễu Sanh, xong thét dài một tiếng kêu gọi thú cưỡi Kim Điêu. Kim Điêu nghe tiếng bay tới, Dạ Tiêu Diêu đề khí bay cao ý muốn nhảy lên lưng nó, nhưng ngay tại lúc gã đạp đất bay lên thì Hỏa Xà bất ngờ có cử động, vỗ đôi Hỏa dực bay đến ngay phía trên gã, miệng phun ngọn lửa ngăn trở Dạ Tiêu Diêu. Dạ Tiêu Diêu không hề sợ hãi, tiếp tục bay lên. Con Kim Điêu kia đã cùng gã chung sống lâu ngày, sớm đã ăn ý, thấy thế cũng vỗ mạnh hai cánh phát ra gió xoáy thổi bay ngọn lửa. Dạ Tiêu Diêu nhân cơ hội hạ xuống lưng chim, Kim Điêu đón Dạ Tiêu Diêu xong lập tức vỗ cánh bay lên. Hỏa Xà mặc dù có đôi Hỏa Dực, nhưng cuối cùng vẫn không phải loài chim, so với Hoàng Y Lang cũng tương tự, tối đa chỉ có thể cách mặt đất ba trượng chứ không thể bay cao, đương nhiên không thể nào theo kịp Kim Điêu. Mạc Vấn quay đầu lại, phát hiện Hỏa Xà không thể ngăn cản Dạ Tiêu Diêu, tâm niệm vừa động lập tức đem Hỏa Xà tán đi, lúc này sắc trời đã tối, Hỏa Xà toàn thân hừng hực lửa nếu cứ như thế đi theo hắn sẽ bại lộ hành tung mất. Kim Điêu có đôi mắt có thể thấy vật trong đêm, lại thêm tầm mắt rất rộng, rất nhanh liền phát hiện ra Mạc Vấn đang bay phía trước, vỗ cánh đuổi theo, chỉ chốc lát sau nó đã bay đến trên đầu Mạc Vấn. Tới trên đầu Mạc Vấn, Kim Điêu lập tức thu cánh lao xuống, Mạc Vấn thấy vậy vội vàng triệt tiêu linh khí cấp tốc rơi xuống, con Kim Điêu này hình thể quả thực to lớn, hai cái ưng trảo của nó to cỡ cái cối xay, cứng rắn sắc bén, nếu bị nó chộp trúng ắt sẽ bị thương nặng. "Ta sẽ không mủi lòng đâu, ngươi tốt nhất nên dừng lại đi." Thanh âm Dạ Tiêu Diêu từ trên cao truyền tới. Mạc Vấn không có trả lời, nhanh chóng hạ xuống khu rừng lẩn trốn, Kim Điêu là chim muông, hắn bay trên không trung tốc độ không thể nào so với nó được, chỉ có thể vừa ẩn nấp vừa tiến về phía trước. Mạc Vấn từ trong rừng nhanh chóng lao đi, dùng cái này né tránh Kim Điêu công kích, hắn sở dĩ xuôi nam là vì muốn chạy tới thành Lâm Tây hội họp cùng lão Ngũ, lão Ngũ hoàn toàn có thể chiến thắng Kim Điêu. Điều hắn lo lắng nhất lúc này không phải Kim Điêu, mà là trước đó liên tục làm phép đã khiến linh khí hao tổn gần hết, chỗ linh khí còn lại không đủ để hắn chạy tới thành Lâm Tây...