Tử Dương

Chương 234 : Vung Đậu Thành Binh

Dịch giả: alreii Trên đường trở lại, Bồ Hùng đi lên phía trước dẫn quân, Mạc Vấn không đồng hành cùng đại quân mà đi chậm rãi bên đường, cỗ thi thể thối rữa nhìn thấy lúc trước khiến lòng hắn có đôi chút lo âu, những thi thể này chắc chắn là rơi ra trên đường vận chuyển, chỉ mấy chục dặm ngắn ngủi đã rơi mất ba cỗ thi thể, đủ thấy số thi thể được vận chuyển nhiều thế nào. Động cơ quân Yên vận chuyển thi thể thì có rất nhiều, hợp lẽ thường nhất cũng như có khả năng nhất chính là muốn biến những thi thể này thành vũ khí giết người, quân Yên sẽ làm thế nào để biến đổi những thi thể này trước mắt vẫn chưa biết được, nhưng có thể loại bỏ khả năng biến đổi thành cương thi, máu của người chết không thể lưu thông, nên cho dù bị cương thi cắn thì xác chết cũng không thể vùng dậy được. Đi được mười mấy dặm, đằng trước xuất hiện một thị trấn, thị trấn này có người ở, rất nhiều người dân quần áo lam lũ đang thu hoạch lương thực ngoài đồng, nhìn thấy quân Triệu thì rối rít ngẩng đầu nhìn. Bồ Hùng kiếm một người hỏi thăm tình hình, hỏi được hai chuyện quan trọng, một là không lâu trước có một lượng lớn kỵ binh tiến về Thông Châu, hai là trước đó nữa có rất nhiều xe ngựa từ nơi này đi ra Bắc, bởi vì xe bị che kín, cho nên bọn họ cũng không biết trên xe chở cái gì. Nơi này không có quân Yên, cho nên đại quân đi thẳng qua trấn, những binh lính này đều là người Hán, vốn không có thói quen cướp đoạt tài vật, cho nên cũng không có hành động nhiễu dân. Lúc đi ngang qua trấn Mạc Vấn đẩy cửa bước vào một cửa hàng lương thực, để lại ngân lượng rồi mang đi nửa túi đậu mới thu hoạch, ngồi trên xe ngựa hậu quân nhặt đậu. "Vương gia, ta giúp ngài nhặt nha." Một binh sĩ khoảng mười ba mười bốn tuổi nói với Mạc Vấn. "Được." Mạc Vấn cười vẫy vẫy tay với cậu nhóc đó, quân Triệu giới hạn tuổi trưng binh là mười lăm, nhà ai nếu đến hạn binh dịch nhưng không có đàn ông thì đành phải giao trẻ con ra, cậu nhóc này chắc thuộc loại tình huống trên, tuổi như nó không cầm binh khí đánh giặc được, chỉ có thể làm hỏa đầu quân (đầu bếp) hoặc tạp dịch ở hậu quân. Tiểu binh kia trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhảy lên xe ngựa, nhận lấy cái gầu xúc trong tay Mạc Vấn, "Vương gia, chọn lựa thế nào?" "Những hạt đầy đặn, không bị sâu ăn." Mạc Vấn nói. "Vương gia, ngài cần đậu làm gì?" Tiểu binh miệng nói tay vẫn không ngừng nhặt. "Ngươi đoán xem." Mạc Vấn cười. Binh sĩ trong quân đều kính nhi viễn chi* với hắn, hiếm khi nào gặp được một người không tỏ ra sợ hắn. *Kính nhi viễn chi: Tôn kính, kính trọng nhưng không gần gũi "Chắc chắn ngài dùng chúng nó để làm phép." Tiểu binh nói rất chắc chắn. "Haha, ngươi tên là gì?" Mạc Vấn cười hỏi, cậu tiểu binh này đoán rất chính xác, hắn nhặt đậu đúng là để làm phép, nếu quân Yên thật sự phái ra thi binh, binh lính bình thường chắc chắn không phải đối thủ của chúng, chỉ có thể vẽ phù làm phép, vung đậu thành binh. "Tiểu Thất Nhi." Tiểu binh trả lời. "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Mạc Vấn hỏi tiếp. "Mười ba." Tiểu binh nói. "Sợ đánh trận không?" Mạc Vấn lại hỏi, từ khi thống lĩnh quân đội đến nay hắn cảm thấy mình như đã tách khỏi cuộc sống bình thường, có cảm giác không chân thật, trò chuyện với tiểu binh này khiến hắn lại cảm giác được chân thật. "Đi theo Vương gia sẽ không có gì phải sợ." Tiểu binh cúi đầu nhặt đậu, không ngẩng đầu nữa. "Ngươi là người ở đâu?" Mạc Vấn hỏi. "Ký quận." Tiểu binh nói. "Thuế ruộng của các ngươi đã giảm chưa?" Mạc Vấn hỏi. "Giảm một thành." Tiểu binh nói. "Không phải hai thành sao?" Mạc Vấn khẽ nhíu mày. "Vương gia, ngài không biết rồi, quan phủ có hai cái hộc*, một lớn một nhỏ, mùa màng tốt bọn họ sẽ dùng hộc lớn để thu lương, mùa màng không tốt sẽ dùng hộc nhỏ, sau khi giảm thuế khẳng định bọn chúng đều sẽ dùng hộc lớn." Tiểu binh lắc đầu nói. *Hộc: Dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc, những chuyện này trước đây hắn không hề biết, lúc tiểu binh nói ra thì mấy hỏa đầu quân xung quanh xe ngựa đều gật đầu, chứng tỏ các nơi khác cũng đều là loại tình trạng này. Loại tình trạng trên rất khó tránh khỏi, cho dù triều đình có hạ lệnh, quan phủ phía dưới cũng chưa chắc tuân theo, hai thành thuế ruộng vất vả tranh thủ được cho dân chúng bị giảm đi làm Mạc Vấn rất hậm hực, không còn hứng thú nói chuyện nữa. Nửa túi đậu tương, tiểu binh nhặt hai giờ, Mạc Vấn biết nó đang cố ý kéo dài thời gian nhưng cũng không trách tội nó mà chỉ bảo nó nhặt lại một lần nữa, một đứa trẻ mười ba tuổi đi theo người lớn hành quân cấp tốc đúng là không dễ dàng. Thôn trấn ở phía Bắc đều có người ở, những nơi này bị chiếm đóng nhiều năm, đã bị quân Yên coi là lãnh thổ của mình bắt đầu phái người đến ở rồi, nên nơi có người thì không thể bảo mật tin tức được, lúc này chắc hẳn Hoài Châu đã biết quân Triệu đang tiến quân ra Bắc. Bốn trăm dặm đường đi mất ba ngày, chạng vạng ngày thứ ba quân Triệu chỉ còn cách Hoài Châu hai mươi dặm, băng qua gò đất là một khu đất bằng phẳng, Mạc Vấn lệnh binh sĩ hạ trại ở phía trước gò đất, chặt hết cây cối xung quanh, chuẩn bị nhiều củi khô đến ban đêm sưởi ấm và chiếu sáng. "Chân nhân, loại địa thế này nên đóng quân ở phía sau, nếu không quân địch từ phía Bắc đánh đến, chúng ta không có cách nào phòng thủ cả." Bồ Hùng đi vào trướng. "Trận chiến này do ta tự mình đánh, các ngươi không xen vào được." Mạc Vấn lắc đầu nói. "Bên trong thành Hoài Châu có yêu quái gì?" đến thành trì nào Bồ Hùng cũng đều hỏi câu này. "Trong thành không có yêu khí, trái lại thi khí ngất trời." Mạc Vấn lắc đầu nói, đến nơi này hắn đã có thể phát giác được trong thành có thi khí nồng đậm, do thi khí quá mạnh mẽ, trên bầu trời thành Hoài Châu tràn đầy khí đen kịt, như ngày không trăng vậy. "Thi khí?" Bồ Hùng nghe vậy rất nghi hoặc. "Những thi thể kỵ binh quân Yên chết trận trước đây, có lẽ một bộ phận đã bị vu sư Tát Mãn sử dụng vu thuật khống chế." Mạc Vấn nói. "Có bao nhiêu?" Bồ Hùng hỏi. "Khoảng chừng một vạn." Mạc Vấn ước lượng, lúc trước quân Yên tử trận ba vạn người, có rất nhiều thi thể không đầy đủ tứ chi, những thi thể này đương nhiên không thể dùng được, có thể dùng cũng chỉ khoảng chừng một vạn. "Chân nhân chuẩn bị ứng đối ra sao?" Bồ Hùng hỏi lại. "Âm vật không thể chịu được ánh sáng, tối nay nhất định bọn chúng sẽ tập kích doanh trại, đến lúc đó ta sẽ dùng phép "vung đậu thành binh" khắc chế thi binh." Mạc Vấn nói. Mạc Vấn đoán không sai, đến đêm canh hai vừa qua, cửa thành nam Hoài Châu bỗng mở toang, ngàn vạn thi binh tay cầm cương đao chen chúc ùa đến, vọt về phía doanh trại của quân Triệu. Trong nháy mắt nhìn thấy những thi binh này, Mạc Vấn liền biết vu sư Tát Mãn đã làm gì với bọn họ, khuôn mặt những thi thể này vặn vẹo méo mó, trong miệng phát ra tiếng ô ô, mắt trái không khác với người thường, chỉ có mắt phải đỏ rực, đây là biểu hiện của việc cưỡng ép nhốt hồn phách vào trong thi thể, hồn phách trong những thi thể này cũng không phải của bản thân họ mà là thuộc về người khác, chắc là vu sư Tát Mãn vào ngày đầu thất* lúc hồn kỵ binh quân Yên trở lại thì kêu gọi hồn phách của họ, sau đó tùy tiện nhốt những hồn phách này vào trong thi thể. *Đầu thất: là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người đó sẽ trở về nơi mình đã chết. Do không phải thân thể của hồn phách đó nên sẽ dẫn đến ngũ hành trong cơ thể bị xung đột, làm cho những hồn phách kia cực kỳ đau đớn, đau đớn cực đại sẽ kích phát phẫn nộ vô tận. Người đời đa số đã từng nghe đến "vung đậu thành binh", nhưng rất hiếm người biết rõ chân tướng của vung đậu thành binh, cái gọi là "vung đậu thành binh" không phải là biến đậu tương hay hạt thóc thành binh sĩ, mà là lấy ngũ cốc làm vật dẫn, mỗi một hạt ngũ cốc nhận lấy một tia linh khí của người làm phép, sau khi cáo tế thiên địa thì vẽ phù mời gọi Âm binh địa phủ hiện thân lên dương gian, âm hồn thích ăn đậu phụ nhất, nhưng đậu phụ không cách nào chứa nổi linh khí, đành phải dùng hạt đậu, sau khi Âm binh hiện thân sẽ giành giật nhau ăn hạt đậu tương, trong khi khi nuốt hạt đậu tương vào thì cũng nuốt luôn linh khí chứa đựng bên trong đó, vì vậy sẽ chịu sự khống chế thần thức của người làm phép, tác dụng của đậu tương chỉ có như vậy. Đạo nhân Tử Khí làm phép "vung đậu thành binh" không hề khó khăn, miễn là dùng để khắc chế âm vật không phù hợp với thiên đạo thì ai cũng có thể làm được, nhưng khống chế được bao nhiêu Âm binh thì do số lượng linh phí xuất ra quyết định, quân địch có một vạn thi binh, Mạc Vấn dốc túi ném hết đậu tương ra, trút hết tất cả linh khí của mình điều khiển được ba ngàn Âm binh xông vào bầy thi binh. Âm binh là binh sĩ ở địa phủ, khi còn sống đều là những chiến binh vũ dũng vạn người có một, sau khi hiện thân đều là tướng mạo lúc còn ở dương thế, thời đại nào triều đại nào cũng có, binh khí sử dụng rất đa đạng, sau khi xông vào đánh giáp lá cà thì máu thịt tung tóe, mảnh thi thể vung vãi khắp nơi. Trận chiến này không hề gây cấn, bởi vì Âm binh giết không chết, sau nửa giờ chiến đấu đã chấm dứt, Âm binh lại quay về âm phủ, chỉ còn lại tứ chi và mảnh thi thể đầy đất. Sáng sớm hôm sau, quân Triệu không phí quá nhiều sức lực đã lấy được Hoài Châu, kỵ binh đuổi theo hai trăm dặm, bắn chết ba tên tế ti áo đỏ. Mạc Vấn gửi chiến báo thông báo cho Thạch Chân kết quả trận chiến này, sau đó lệnh hai cánh Đông, Tây của Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần cùng lúc khởi binh đánh ra Bắc. Lấy được Hoài Châu, Mạc Vấn không tiến lên nữa mà vận chuyển bông sậy và lương thực đang tích trữ ở Định Châu tới trước khi tuyết rơi. Bảy ngày sau trời đổ tuyết lớn, Mạc Vấn chưa từng thấy cảnh tuyết dâng tới tận eo, cũng chưa bao giờ được cảm nhận sự rét lạnh thế này, dù có linh khí hộ thể nhưng ở bên ngoài nửa nén hương cũng sẽ bị rét cóng phải chạy về phòng. Cho dù lúc trước đã chuẩn bị bông lau, gom góp vải bố may thêm áo bông cho binh sĩ trước khi tuyết rơi, nhưng vẫn có rất nhiều binh sĩ đổ bệnh do giá rét. Đàn Mộc Tử thì khá hơn một chút, đến gần vùng duyên hải, nhiệt độ khá cao, cánh quân do Tuyệt Trần thống lĩnh thì rất không ổn, do không chuẩn bị đủ củi đốt nên binh sĩ chết cóng mấy ngàn, lương thực không đến kịp nên lại đói chết thêm ba ngàn. Theo chủ ý ban đầu của Mạc Vấn là muốn thừa dịp mùa đông lúc yêu vật phe quân Yên ngủ đông thì thừa thế đánh chiếm thành, sau khi kiến thức được tuyết lớn và khí hậu rét buốt vùng Đông Bắc nên đành thôi, loại thời tiết này chỉ có thể ngừng chiến. Ngừng chiến liền một mạch năm tháng, bắt đầu từ tháng mười một, cho đến tháng ba năm sau, trọn vẹn năm tháng trời đại quân chỉ có thể dừng ở Hoài Châu, bởi vì vị trí Hoài Châu rất gần phía Bắc, lương thực Hắc Quận vận chuyển đến có hai lần không đến đúng hạn, nếu không nhờ đống lương thực Ngụy Phách Thiên lưu lại thì hai mươi ngàn binh lính đã phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt lương thực. Tháng tư, tuyết tan, con đường thông suốt, Mạc Vấn dẫn đại quân quay trở lại Thông Châu, thu lại Tứ Tượng Sát Trận, trong thành Thông Châu đã cạn kiệt lương thực nhiều ngày, chiến mã bị giết gần hết, nếu tới trễ thêm vài ngày nữa, trong thành sẽ xuất hiện tình trạng tự chém giết nhau để ăn. Mạc Vấn giết vu sư Ô Bố và Dương Sĩ, hai mươi ngàn kỵ binh quân Yên nay đã biến thành bộ binh toàn bộ đầu hàng, đạo nhân bày trận lúc trước không còn mặt mũi gặp người khác nữa, sau khi thu hồi trận pháp trong lúc hỗn loạn đã xấu hổ lẩn đi. Bởi vì chiến sự chưa kết thúc, binh lính đầu hàng lại không thể thả về, đành phái người giải về kinh cho triều đình nhà Triệu xử trí. Tháng năm, Mạc Vấn dẫn quân ở trung lộ lại lấy được Thắc Châu. Đàn Mộc Tử dẫn quân ở cánh Đông đánh Triệu Châu, cánh Tây đang bổ sung binh lính nên chưa chiến đấu. Tháng sáu, Mạc Vấn dẫn quân tiến về phía Đông, giúp Đàn Mộc Tử hàng phục vu sư Tát Mãn Bát Mục Thổ Nguyên chuyên điều khiển thú vật, lấy được Triệu Châu. Tuyệt Trần cũng dẫn binh tấn công Khang Châu. Tháng bảy, Tuyệt Trần bị vu sư Tích Mộc Cát ám sát, viên tịch trên đường. Triều đình gởi thư đến, phái Diệu Nhã ni cô tới hỗ trợ, thay thế Tuyệt Trần. Mạc Vấn chỉ huy quân trung lộ dừng lại, tự mình đến Khang Châu giết vu sư Tích Mộc Cát, Diệu Nhã cùng Lý Văn dẫn quân ở cánh Tây lấy được Khang Châu. Tháng tám, trung lộ tấn công Đinh Châu, quân Yên phái mật thám lẻn vào doanh trại, dùng độc bọ xít phá hủy lương thực, trung lộ phải lui về Thắc Châu. Tháng chín, trung lộ lại tấn công Đinh Châu. Quân Yên tàn sát hết dân chúng trong thành, để lại một tòa thành trống. Đại quân chia làm hai cánh tiến vào, mỗi cánh chiếm được một châu. Tháng mười, trung lộ tập kích bất ngờ Vụ Châu. Quân Yên cố thủ, dùng vu thuật di hồn điều khiển Hoa Cô hành thích Mạc Vấn, khiến hắn bị thương rất nặng ở phổi, Bồ Hùng nhận sự ủy thác của Mạc Vấn thống lĩnh quân đội tiến công Vụ Châu, trước khi tuyết rơi lấy được thành trì. Tháng mười một, tuyết rơi, ngừng chiến. Đàn Mộc Tử ở cánh Đông bị yêu vật biến hóa thành mỹ nữ hạ độc giết chết, yêu vật giả truyền quân lệnh, lệnh cho quân ở cánh Đông tiến ra Bắc, đại quân giữa đường gặp tuyết lở, tử thương vô số. Năm sau lại tái chiến, tháng chín, quân ở ba đường hợp lại, phân ra ở tại Hổ Châu, Lộc Châu. Quân Yên cắt cử mười vạn quân trấn giữ tòa thành cuối cùng ở Ung Quận, hàng nghìn hàng vạn côn trùng thú vật bay ngập trời. Bọn chúng đã ở vào thế "chó cùng rứt giậu", muốn tiến hành một trận sinh tử... [Lời người đăng: đoạn cuối viết rất hay!! Chiến sự diễn ra căng thẳng, thậm chí vô cùng nguy hiểm (đoạn Hoa Cô hành thích MV), thế nhưng tác giả lại viết rất nhanh, rất ngắn gọn, tựa như đó chỉ là chuyện rất đỗi bình thường trong nghiệp hành quân đánh giặc. Đây cũng là một trong những đoạn ta thích nhất]