Tử Dương
Chương 209 : Đỉa răng nhọn
Dịch giả: alreii
Trước đó Mạc Vấn đã hoài nghi cách ăn mặc của người này không giống một vị công chúa hiển hách, chỉ do thân hình khổng lồ này đã khiến hắn nhận định người này chính là Mộ Dung Hồng Trang, mà nay nghe thấy lời nói của Bồ Hùng lập tức hiểu rõ lúc đó Thạch Chân nói dối, ác ý bôi nhọ Mộ Dung Hồng Trang nước Yên.
"Ngươi là ai?" Mạc Vấn giải huyệt câm cho người phụ nữ vạm vỡ kia.
"Bà đây ngồi không đổi họ đi không đổi tên, Yến Phi Vũ chính là ta." Người phụ nữ to béo kia trợn mắt nổi đóa.
Mạc Vấn nghe vậy nhìn về phía đám tướng lãnh Bồ Hùng, tất cả đều lắc đầu, tỏ ý không nhận ra cũng chưa từng nghe nói đến người phụ nữ này.
Trước đó Mạc Vấn vác bà mập này đi hơn ba trăm dặm, đã nhịn một bụng oán hận, lần này thấy lời nàng ta nói không lễ phép thì càng giận, vẫy vẫy tay với giáo úy gần đó, "Dẫn nàng ta xuống thẩm vấn tình hình quân địch, nếu không nói thì dụng hình."
Giáo úy dưới quyền nghe vậy ra lệnh hai người đi lên kéo người phụ nữ kia, kéo đi không được, lại tới thêm hai người, lúc này mới kéo người phụ nữ vạm vỡ kia xuống được.
"Các ngươi ai đã từng chính mắt nhìn thấy Mộ Dung Hồng Trang?" Mạc Vấn đảo mắt nhìn chúng tướng xung quanh.
"Bẩm chân nhân, mạt tướng đã từng xa xa nhìn thấy nàng, chiều cao của Mộ Dung Hồng Trang không kém mạt tướng nhiều lắm, khuôn mặt trứng ngỗng, tuy màu da không tính là trắng, nhưng ngũ quan rất xinh đẹp, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ bện từ lông vũ." Cáp Cát Khắc mở miệng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, xoay người đi ra khỏi doanh trại, "Chư vị đêm qua đã quá mệt nhọc, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Mọi người đáp "vâng" vang dội, từng người về doanh trướng của mình, Bồ Hùng bước nhanh đi theo Mạc Vấn mở miệng cười hỏi, "Có phải Dự công chúa lừa gạt chân nhân hay không?"
"Nếu không phải nàng, làm sao ta lại bắt người đàn bà mập mạp này về." Mạc Vấn thở dài một hơi, lần này bắt nhầm người, quân địch nhất định sẽ có đề phòng, nếu lại đến nghênh đón hắn ắt hẳn sẽ là mưa tên đầy trời.
"Mạt tướng nghĩ đến một kế sách, trong thành này có không ít dê bò, có thể lấy kịch độc độc chết đám dê bò này, đưa vào đầm lầy Phàn Thủy, chỉ cần đám đỉa ăn chúng nó thì sẽ trúng độc." Bồ Hùng biết điều đổi đề tài.
"Độc dược nếu tiến vào trong cơ thể vật sống, tỳ vị lá gan của nó sẽ tận lực giải độc, không cách nào xóa bỏ hoàn toàn mới dẫn đến bỏ mạng, đợi nó bỏ mạng độc tính trong cơ thể đã yếu bớt, độc tính lan truyền cùng số lần truyền đi càng nhiều thì độc tính càng yếu." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Bồ Hùng nghe vậy gật đầu liên tục, thực ra thì tự gã cũng không cho rằng đây là diệu kế, gã cũng không nỡ giết nhiều dê bò như vậy, dê bò còn sống có thể theo quân đội tiến lên, là quân lương tốt nhất.
"Ngươi cũng đã một đêm chưa ngủ, đi trước nghỉ ngơi chốc lát đi, ta lại đến Phàn Thủy một chuyến nữa." Ra khỏi cửa doanh trại, Mạc Vấn nói với Bồ Hùng.
"Chân nhân đừng đi nữa, quân địch nhất định đã đề phòng." Bồ Hùng lên tiếng khuyên can.
"Tù binh tất nhiên không thể bắt nữa, đêm qua ta chưa từng cẩn thận quan sát những con đỉa kia, lần này đến đó điều tra cẩn thận một chút." Mạc Vấn mở miệng giải thích.
Ra khỏi thành, lại lần nữa trở lại bên bờ Phàn Thủy, lúc này mặt trời đã ngã về phía Tây, ban ngày nhiệt độ khá cao, lúc này đám đỉa tụ tập nhiều ở chỗ nước cạn bên bờ, những con đỉa này có màu vàng đen, lớn nhỏ không đều, lớn thì chừng cái cối chày, nhỏ giống như cái bát lớn, chi chít, nhiều không kể xiết.
Bị kinh động, đám đỉa gần đó rối rít ngóc đầu, một khi duỗi thân thì dài lên gấp bội, lớn thì có thể kéo dài gần ba thước, nhỏ cũng có thể ngóc đầu một thước, chúng nó không có mắt, đầu chỉ có một cái miệng hình tròn to lớn, trong miệng có răng nhọn hình khuyên, giống như răng nanh.
Sau khi con đỉa ngóc đầu thì có chút giống với con rắn, nhưng chúng nó cũng không thể dựa vào phần đuôi để di chuyển giống như rắn, nếu muốn di chuyển thì phải nằm rạp xuống cong duỗi về phía trước, nhưng mà tới được mép nước chúng nó liền ngừng lại, không rời khỏi nước lên bờ.
Từ bên bờ quan sát chốc lát, Mạc Vấn kéo linh khí ra bắt lấy một con đỉa thể hình khá lớn, sau khi rời khỏi nước con đỉa kia bắt đầu vặn vẹo thay đổi, chúng nó chỉ có thể hô hấp ở trong nước, lên trên bờ thì sẽ ngạt thở, lấy hắc đao cắt đứt phần đuôi của nó, rạch ngang bụng nó, chỉ thấy trong bụng của con đỉa này có rất nhiều con đỉa thể hình loại nhỏ, thấy tình hình này, Mạc Vấn đột ngột nhíu mày, đỉa không ăn đồng loại, sao đỉa nơi này có thể tương tàn đồng loại chứ?
Trong lòng còn nghi vấn, lại bắt thêm một con, con này thể hình khá nhỏ, trong bụng nó có vỏ ngoài của ốc đồng.
Điều tra rõ đỉa ăn gì, Mạc Vấn xoay người muốn rời đi, chợt phát hiện con đỉa trước đó đã hóa thành nước đen, ngay cả vỏ ngoài cũng không còn lưu lại.
Đỉa nếu bị phơi nắng sẽ héo rút nhỏ đi chứ không phải hóa thành nước đen, đỉa ở nơi này lại hoàn toàn hòa tan, đây lại là vì nguyên do gì?
Dưới sự nghi ngờ Mạc Vấn lại lần nữa chờ đợi chốc lát, nhưng phát hiện con đỉa có thể hình khá nhỏ kia cũng không có hòa tan, xem kỹ thì nhanh chóng phát hiện manh mối, con đỉa thứ nhất nằm ở nơi mặt trời chiều có thể chiếu đến, mà con đỉa thứ hai thì nằm dưới che lấp của một đám cỏ dại, không bị mặt trời chiếu đến.
Lúc này mặt trời đã lặn, Mạc Vấn không có cách nào để thử nghiệm lại lần nữa, liền bắt hai con đỉa trở về Bình Châu.
Trở lại thành Bình Châu, hai con đỉa kia đã thoi thóp còn một hơi, vứt vào trong nước thì khôi phục lại sức sống rất nhanh, từ trong chậu nước trườn bò vặn vẹo.
"Mời Long Tương tướng quân đến đây." Mạc Vấn phân phó nói với Hoa Cô tới đưa trà, Hoa Cô nghe vậy xoay người đi về phía cửa, chưa đi tới cửa, Bồ Hùng đã đúng lúc đi tới.
"Chân nhân, có tin tức Nghiệp Thành truyền tới." Bồ Hùng đi tới bên cạnh Mạc Vấn nhìn xuống chậu nước, bị hai con đỉa to lớn bên trong dọa giật mình.
"Nghiệp Thành?" Mạc Vấn nghi hoặc nhìn về phía Bồ Hùng, Triều đình nước Triệu rất ít trực tiếp liên hệ với hắn, phần lớn tin tức đều thông qua Hắc quận truyền đạt.
"Do Hải Đông Thanh đưa tới, là một phong công văn và một phong thư." Bồ Hùng đưa hai phong thư chưa mở trong tay cho Mạc Vấn, sau đó tiếp tục quan sát đỉa trong chậu nước.
Mạc Vấn nhận lấy hai phong thư, trước mở ra phong công văn, là lời khen thưởng khuyến khích phủ Thái Úy truyền tới, Mạc Vấn đọc lướt qua, đoạn cuối thư nói là một vị anh họ bà con xa của hắn đến Nghiệp Thành tìm hắn giúp đỡ, phủ Thái Úy đã chiêu đãi thích đáng, cho năm trăm lượng bạc trắng giúp gã mưu sinh, cũng thay gã truyền thư tới đây.
Mạc Vấn xem xong công văn rất nghi ngờ, sau đó nhìn về phía một phong thư khác, sau khi mở ra, chỉ thấy đó là một lá thư nhà, gọi hắn là "hiền đệ Hàn Phong", chỉ nhìn xưng hô Mạc Vấn cũng đã sững sờ hồi lâu, tên hiệu của hắn rất ít người biết, người này biết tên hiệu của hắn tất nhiên không phải người ngoài, nhưng hắn quả thực không nhớ nổi bản thân có một người anh họ như vậy.
Lại xem nội dung thư, đối phương tự xưng Trần Chu Chi, là con trưởng tam đệ của mẹ hắn, thấy được tên này Mạc Vấn lập tức biết được phong thư này do Trương Động Chi được Chu quý nhân phái ra Bắc đưa tới, sở dĩ lựa chọn họ Trần là bởi vì người trong tộc Mạc phu nhân họ Trần, điểm này có thể là đám người Chu quý nhân điều tra được từ trong hộ tịch nước Tấn. Nội dung trong thư có nhiều ý a dua lấy lòng, trừ cái này ra còn không ít lời thừa cảm kích mọi người phủ Thái Úy đã khoản đãi, cuối thư nói hy vọng hắn có thể sớm đuổi quân Yên đi giành lại quốc thổ, sớm ngày vinh quy quê nhà.
Xem xong thư, Mạc Vấn bỏ thư vào trong tay áo, phong thư này không có bất kỳ che đậy nào, không hỏi cũng biết lúc Trương Động Chi viết thư xung quanh có thể có người, khiến gã không dám có chút ám thị nào, nhưng nếu gã ra Bắc tới tìm hắn, chứng tỏ Chu quý nhân có chuyện mời hắn trở về nước Tấn. Lúc này hắn đang nghĩ Chu quý nhân mời hắn trở về rốt cuộc có chuyện gì, có thể khẳng định một điểm là chuyện này vô cùng quan trọng, nếu không Trương Động Chi không thể nào mạo hiểm ra Bắc truyền tin. Nhưng chuyện này tuy cấp thiết nhưng không quá khẩn cấp, từ hai chữ "sớm ngày" trong thư có thể nhìn ra được điểm này.
"Chân nhân, con đỉa này sao lại mọc răng nanh sắc nhọn vậy?" Bồ Hùng xua tay không nhận nước trà Hoa Cô đưa qua, "Ngươi lui ra trước đi."
"Đây cũng chính là nguyên nhân ta mang chúng nó về." Mạc Vấn thu hồi suy nghĩ mở miệng nói, đỉa bình thường tuy cũng có răng, nhưng không nhiều như những con đỉa trong đầm lầy Phàn Thủy, những con đỉa đó vốn đã sống ở đầm lầy Phàn Thủy, nhưng về sau phát sinh biến hóa, loại biến hóa này ắt hẳn có liên quan đến vu sư Tát Mãn của nước Yên, nói cách khác chắc là loại vu thuật và dược vật nào đó đã làm cho hình thể chúng nó tăng lớn và răng mọc dài ra, việc khẩn cấp trước mắt chính là tìm được nguyên nhân chúng nó biến dị.
"Bưng chút nước muối đến đây." Mạc Vấn phân phó Bồ Hùng, Bồ Hùng nghe vậy lập tức lệnh binh lính ngoài cửa đi lấy, chốc lát sau nước muối bưng tới, Mạc Vấn lấy linh khí cách không bắt một con đỉa thả vào trong nước muối, con đỉa rớt vào nước muối thì hành động dần dần trở nên chậm chạp, chốc lát sau đã cuộn tròn bất động.
"Đây là muối mỏ hay là muối biển?" Mạc Vấn hỏi Bồ Hùng.
"Nha phủ dùng tất nhiên là muối mỏ sạch sẽ." Bồ Hùng đáp, lúc này muối ăn mà bách tính và hộ nhà giàu ăn không giống nhau, bách tính ăn phần lớn là muối biển phơi ra từ nước biển vùng duyên hải Đông Nam, mà quan gia ăn bình thường là muối mỏ, muối mỏ là từ trong mỏ rút nước muối ra chế biến thành, quan gia cho rằng loại muối ăn này sạch sẽ hơn so với hạt muối biển thô to phơi ngoài trời nắng.
"Lấy muối biển đến đây." Mạc Vấn nói.
"Nhanh đến quân doanh lấy." Bồ Hùng phân phó vệ binh.
Đợi đến khi vệ binh chạy đi, Mạc Vấn thả con đỉa trong nước muối kia về lại trong chậu nước, có được nước ngọt, con đỉa lập tức hồi phục, bắt đầu co duỗi hoạt động.
Nửa nén hương sau, muối biển đưa tới, lần nữa hòa tan vào trong nước ngọt, Mạc Vấn lại lấy một con đỉa thả vào trong đó, con đỉa này phản ứng rất kịch liệt, toàn thân vặn vẹo giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng kêu xì xì, định bò ra khỏi chậu nước, nhưng nó chỉ bò được một nửa đã rụt trở về, nguyên nhân là nửa đoạn thân thể dưới của nó đã thối rửa thành nước đen.
"Sao lại như vậy?" Bồ Hùng nhìn nước đen trong chậu cảm thấy kinh ngạc.
"Muối biển có chứa dương khí nặng hơn muối mỏ dưới đất rất nhiều, thứ này sợ dương khí, chúng nó không dám hoàn toàn rời khỏi nước, nếu không sẽ không chịu nổi bị ánh mặt trời chiếu đến." Mạc Vấn mở miệng giải thích, mặc kệ là muối biển hay là muối mỏ đều có chứa dương khí, nhưng muối biển chứa dương khí nặng hơn, cho nên cá trong biển nhiều loại là thức ăn kích thích, sẽ tăng thêm dương chứng**. Ngoài ra ăn muối quá nhiều sẽ khiến cho dương khí bên trong cơ thể quá thịnh, do đó dẫn đến tính khí nóng nảy.
*Thức ăn kích thích: thức ăn gây dị ứng, những thức ăn dễ kích thích mụn nhọt hoặc có thể làm cho bệnh cũ tái phát như thịt dê, cừu, tôm
**Dương chứng: chỉ mấy bệnh do ăn nhiều đồ nóng như sốt hay khô miệng...
Mạc Vấn nói xong, Bồ Hùng cũng không lập tức tiếp lời, chỉ có vùng duyên hải sản xuất muối biển, nhưng lúc này phía Nam lấy nước Tấn làm ranh giới, vùng duyên hải phía Bắc một là cách nơi này quá xa, một là ở ngay tại khu vực Bạch quận nước Yên xâm chiếm, mặc kệ là vận chuyển muối biển hay là giành lấy muối biển đều có độ khó rất lớn.
"Nơi này có nếp không?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Nơi này không sản xuất thứ quý giá như vậy, nhưng trong quân có mang theo một ít, là dành riêng để nấu cháo cho chân nhân." Bồ Hùng mở miệng trả lời, nói xong không đợi Mạc Vấn phân phó, lại lần nữa ra cửa mệnh lệnh vệ binh chạy việc.
Lấy nếp tới, xát vụn thả lên lưng con đỉa, chỗ nếp rơi lên, lập tức bốc lên khói trắng.
Mạc Vấn thấy vậy chậm rãi gật đầu, hắn rốt cuộc tìm được nguyên nhân những con đỉa này biến dị, chúng nó trúng thi độc...
---o0o---
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương