Tử Dương

Chương 180 : Ta đánh ngươi thì sao?

Dịch giả: argetlam7420 Thạch Chân vừa nói vừa bước nhanh lên bục, Mạc Vấn vốn định điểm huyệt nàng, nhưng tấm thân trắng như tuyết kia làm hắn không xuống tay được, bất đắc dĩ đành tung người nhảy lên xà nhà. Thạch Chân sờ mãi không thấy ai, quay ra thắp ngọn đèn trên bàn, đảo mắt nhìn quanh rồi ngẩng đầu nhìn lên, "Ngươi xuống đây cho ta." "Nửa đêm canh ba rồi, ngươi bị điên à?" Mạc Vấn không dám mở mắt nhìn xuống. "Người Hán các ngươi lúc nào cũng ngại ngùng, ngươi dám nói ngươi không động tâm với ta không?" Thạch Chân ngẩng đầu la lớn. "Ta đã có hôn ước rồi, thật sự ta chưa từng động tâm với ngươi, mau mặc quần áo vào đi." Mạc Vấn nhíu mày mở miệng, Thạch Chân lúc này đanh đá chua ngoa gần như sắp phát điên rồi, nếu bình thường nàng sẽ không la hét giữa đêm khuya thế này. "Không động tâm thì sao ngươi lại không dám nhìn ta, bây giờ khắp thiên hạ ai ai cũng biết ngươi đã làm Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, ngươi đã “cưỡi hổ khó xuống” rồi. Mau xuống đây cho ta, nếu không ta sẽ làm khổ ngươi mọi lúc mọi nơi, phái binh lính già nua yếu ớt cho ngươi, không cấp cho ngươi lương thảo, cho các ngươi ra trận chết hết." Thạch Chân hét lên. "Ngươi điên thật rồi." Mạc Vấn nghe vậy cực kỳ tức giận, hắn vừa mới bị đồng môn nhục mạ xong, còn chưa hết giận, lúc này lại bị nàng ta lợi dụng điểm yếu uy hiếp mình. Thạch Chân thấy Mạc Vấn không nhảy xuống, buớc nhanh tới bên cạnh cửa lấy xuống một bộ cung tên trang trí, lắp tên bắn cung. Thạch Chân tuy là con gái, nhưng lực giương cung rất mạnh, mũi tên bắn ra vừa nhanh vừa chuẩn, Mạc Vấn đưa tay bắt lấy tên tung người nhảy xuống đất, dùng mu bàn tay tát thẳng mặt Thạch Chân, "Sao ngươi lại ác độc đến vậy!" Tuy là dùng mu bàn tay, nhưng cũng đủ đánh Thạch Chân ngã ra đất. Thạch Chân ngã xuống đất ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hung ác, "Ngươi dám đánh ta?" "Ta đánh ngươi thì sao?" Mạc Vấn vứt mũi tên đi, nắm lấy chăn mỏng phủ lên người nàng, rồi bước về phía cửa phòng định mở cửa. "Là ta không tốt, ngươi đừng tức giận nữa được không?" Thạch Chân vứt cây cung, bò dậy tiến đến khóc lóc. Mạc Vấn lúc này mới mở được một cái chốt cửa, thấy vậy vội vàng lách người né tránh, đồng thời vung tay đánh vào huyệt Ngọc Chẩm sau ót Thạch Chân. Thạch Chân bị đánh trúng huyệt đạo ngay lập tức ngất xỉu, Mạc Vấn xuất linh khí ra đỡ nàng về giường, lại lấy chăn mỏng phủ lên thân thể. Sau đó hắn lấy ra hộp phù vẽ bốn tấm Định Khí phù, dán ở ba chỗ, rồi sau đó ra ngoài, dán một tấm cuối cùng lên trên cửa. Làm xong những việc này, Mạc Vấn cũng không đi sang phòng khác, mà xuống lầu ra khỏi đại môn, tung người bay ra khỏi Tứ Phương Quán lao về hướng Đông. Thái Tử vốn ở tại Đông cung, sau khi xảy ra sự kiện soán ngôi thì Thái Tử đương nhiệm không còn ở trong cung nữa, mà ở nơi khác, Mạc Vấn lúc này muốn đến phủ Thái tử tìm Liễu Sanh nói chuyện. Liễu Sanh có lẽ biết khá rõ về Dự Công chúa, hắn muốn hỏi Liễu Sanh một chút, xem có phải thần kinh Dự Công chúa có vấn đề hay không. Lúc này đã là canh ba, trong thành có ít người đi đường, mà Nghiệp Thành có rất nhiều nhà cao cửa rộng, Mạc Vấn bay khắp nơi mà vẫn không tìm được Phủ Thái tử, chỉ có thể quay trở về. Trở lại Tứ Phương Quán, trong phòng Thạch Chân vẫn không có động tĩnh gì. Mạc Vấn gỡ Tử phù xuống đẩy cửa bước vào, chỉ thấy đồ đạc trong phòng đã quay về nguyên hiện trạng, bộ chăn nệm cũng đã chuyển trở về bục gảy đàn, gấp gọn bằng phẳng. Thạch Chân đang ngồi trên giường xuất thần sững sờ, quần áo đã mặc chỉnh tề, gò má phải sưng lên rất to. "Là ta không tốt, không nên quậy phá, ngươi ban ngày đã mệt nhọc rồi, mau đi ngủ đi." Thạch Chân nhìn thấy Mạc Vấn, bình tĩnh nói. Nghe nàng nói vậy, Mạc Vấn lại càng hoài nghi thần trí Thạch Chân khác với người thường, tính tình thay đổi quá nhanh, lại chẳng vì lý do gì. Do dự một chút, Mạc Vấn không bước vào phòng mà xuống lầu ra khỏi Tứ Phương Quán, tìm đến một tiệm thuốc, dùng linh khí rút then cửa ra, lấy đủ các vị thuốc, để lại ngân lượng rồi đóng cửa. Trở lại Tứ Phương Quán, Mạc Vấn lại bắt đầu hối hận. Mặc dù lúc trước không sử dụng linh khí, nhưng hắn vẫn tát Thạch Chân má phải sưng vù, nếu không tìm cách tiêu sưng, thì sáng hôm sau nàng còn mặt mũi nào ra đường nữa. Lúc đang sắc thuốc dở, Mạc Vấn chợt nghe thấy nóc nhà có tiếng ngói vỡ, lăng không bay lên xem xét thì lại chẳng thấy ai, nhưng lúc trước rõ ràng là đã có người bước đi trên mái nhà. "Ngươi thật sự muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?" Mạc Vấn đề khí hô lớn, hắn vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức bay lên, nếu là thích khách bình thường tuyệt đối không thể trốn nhanh như vậy, cho nên người tới không thể nghi ngờ chính là Lưu Thiếu Khanh. "Xuyên khung, hồng hoa, đương quy, ngũ linh chi, thiên tiên đằng, tất cả đều là dược thảo giúp hoạt huyết tiêu sưng, hắc hắc hắc, Mạc Chân nhân thật là uy mãnh, thật biết quan tâm nha." Cách đó trăm bước về phía Tây truyền đến tiếng Liễu Sanh cười nhạt. Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, ở cách trăm bước ngửi mùi phân biệt dược thảo bảy người đều có thể làm được, Lưu Thiếu Khanh nhất định đã hiểu lầm nguyên do hắn sắc thuốc rồi, hiện tại dù có nói thật chắc chắn gã cũng không tin. "Ta chỉ là ngẫu nhiên đi qua nơi này, ngươi cứ tiếp tục sắc thuốc đi, công chúa đang chờ ngươi giúp nàng hoạt huyết tiêu sưng đó, ha ha ha ha." Lưu Thiếu Khanh nói xong, xung quanh liền yên tĩnh trở lại. Mạc Vấn cũng không tiến lên đuổi theo, khoảng cách hai bên quá xa, không thể xác định vị trí của gã. Mà cho dù có thể tìm được hắn cũng không muốn đuổi theo, đuổi kịp rồi thì làm gì chứ, hắn không thể giết gã được. Sắc thuốc xong xuôi, Mạc Vấn trở về phòng. Thạch Chân vẫn còn đang ngồi đó ngơ ngác, Mạc Vấn bưng thuốc tiến lại gần. Thạch Chân ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn một cái, nhận lấy chén thuốc nhắm mắt uống cạn. Mạc Vấn thấy nàng chịu đắng, vốn định bưng trà lên, do dự một chút lại quyết định không làm nữa, trở về bục gảy đàn để nguyên quần áo mà nằm. Hiện giờ hắn thật sự có ý muốn từ bỏ, hắn cảm giác lúc trước mình đã đánh giá thấp những khó khăn phải đối mặt khi làm Hộ Quốc Chân Nhân rồi, còn chưa tiếp nhận Kim ấn mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày sau chắc chắn sẽ còn nhiều phen sứt đầu mẻ trán nữa. Nhưng nghĩ ngợi mãi, cuối cùng hắn vẫn quyết định không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, đúng như Thạch Chân đã nói, hắn lúc này đã là “cưỡi hổ khó xuống”, lúc này nếu bỏ đi ắt sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt. Suốt đêm đó Mạc Vấn không ngủ, hầu như chưa từng chợp mắt, đời người không phải chỉ đơn giản là “ngươi khi dễ ta, ta khổ tu trở nên mạnh mẽ, rồi quay về đánh trả lại ngươi” như vậy, đó là lối suy nghĩ ngây thơ của trẻ con. Cuộc sống thay đổi không ngừng, thiên biến vạn hóa mới là thiên đạo, cái người ta cần làm chính là đương đầu với những biến đổi đó, mà không phải là nhắm mắt lại cho rằng sự đời rất giản đơn. "Tối hôm qua vị đồng môn kia của ngươi lại tới hả?" Đến khi trời sáng, Thạch Chân dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra đêm qua. "Hắn sẽ còn trở lại, ta đúng là chẳng lúc nào được yên ổn cả." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ. "Ta có câu này, không biết có nên nói không?" Thạch Chân nghiêm túc hỏi. "Sau này muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo thế nữa." Mạc Vấn đêm qua tức giận tát Thạch Chân, lúc này ít nhiều cũng có chút xấu hổ. "Vị đồng môn đó của ngươi nếu như có cơ hội, liệu hắn có thể xuống tay giết ngươi không?" Thạch Chân bước tới rót trà. Mạc Vấn không nghĩ Thạch Chân sẽ hỏi vấn đề này, nghe vậy hơi ngạc nhiên, trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi lắc đầu, "Chắc là sẽ không." "Liệu hắn có phế võ công của ngươi không?" Thạch Chân hỏi lại. Mạc Vấn biết Thạch Chân nói “võ công” là chỉ tu vi linh khí, ngẫm lại hành động cử chi của Lưu Thiếu Khanh hôm trước, cộng thêm tính tình cùng phong cách làm việc của hắn, vô cùng có khả năng hắn sẽ làm như vậy. "Có." Mạc Vấn gật đầu nói. Thạch Chân không hỏi lại nữa, Mạc Vấn cũng không nói gì thêm, Thạch Chân hỏi vấn đề này nhưng thật ra là đang cảnh báo đồng thời gợi ý cho hắn, khuyên hắn tìm cơ hội phế tu vi Lưu Thiếu Khanh đi. Bất kể pháp thuật gì muốn thi triển đều cần phải có linh khí làm trụ cột, phế bỏ tu vi đương nhiên cũng sẽ phế luôn pháp thuật. Mặc dù đây là hành động bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không hề muốn làm như vậy, bởi đối với người tu hành mà nói, tu vi bị phế cũng ngang với mất đi tính mạng. Thi nữ phục vụ trong dịch quán hết sức chu đáo, có nước ấm đưa tới tận phòng, hai người rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu ăn sáng. Không biết là trong quán đồ ăn vốn đã là như vậy hay là do hắn với Thạch Chân thân phận đặc thù, bữa điểm tâm được nấu rất cầu kỳ, tám món canh tám món ăn, mặn ngọt đủ cả. Ăn điểm tâm xong, hai người đi đến kho thuốc của Hoàng cung Triệu, thuốc Hoàng gia dùng từ các phương tiến cống tới đều được cất giữ ở đây. Thảo dược dựa theo dược tính mà chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại, dựa theo nguồn gốc cũng chia làm lỏa, lân, mao, vũ, côn năm loại, tổng cộng chia làm mười loại lớn, đông tây hai bên phải có đến hơn một ngàn tủ thuốc. "Không có cái nào dùng được sao?" Thạch Chân thấy Mạc Vấn kéo ngăn thuốc ra rồi lại đóng vào, nhíu mày liên tục thì lên tiếng hỏi. "Dược liệu ở nơi này hàng năm đều mua mới chứ?" Mạc Vấn hướng đi theo ở phía sau kho lại hỏi. "Bẩm chân nhân, dược liệu dùng cho hoàng gia thay đổi theo bốn mùa, để tránh mất dược tính cho nên không lưu dược liệu cũ." Người thủ kho khom người trả lời. "Ngươi có biết Hổ Trượng trong này bị ai lấy đi không?" Mạc Vấn giơ tay chỉ một ngăn dược liệu, hỏi. "Mỗi ngày có bao nhiêu người lấy thuốc, hạ quan không nhớ hết được, nhưng có giấy ghi chép lại, xin để hạ quan đi tra thử xem." Kho lại nói. Mạc Vấn gật đầu khoát tay, người kia vội vã chạy đi. "Chuyện gì đã xảy ra?" Thạch Chân không hiểu hỏi. "Hổ Trượng vốn dùng để giải độc, nhưng bình thường kê đơn rất ít khi dùng đến, người ta thường lấy Liên Kiều, Xuyên Tâm, Bản Lam làm thuốc, chỉ là vì Hổ Trượng quá đắng, dùng làm thuốc thì khó ai nuốt nổi, nhưng để luyện đan dược lại sẽ cần đến thứ này, Hổ Trượng ở nơi này đã bị người khác lấy đi hết, chắc chắn muốn dùng để luyện đan." Mạc Vấn lên tiếng giải thích. "Hoàng Cung và Vương Phủ có nhiều người luyện đan, bị lấy hết cũng không có gì lạ." Thạch Chân nói, không chỉ có đạo nhân mới cần đan dược, người giàu sang quyền quý cũng có sở thích này. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, lại đứng trầm ngâm, lát sau nghĩ đến một dược liệu nữa dùng để luyện đan nhưng ít có ai dám dùng là Thiên Nam Tinh, tìm đến ngăn thuốc đưa tay kéo ra, phát hiện bên trong cũng trống không. "Có lẽ đã bị Phủ Thái tử lấy đi rồi." Mạc Vấn thầm tính toán, Thiên Nam Tinh là vị thuốc có độc, đạo nhân luyện đan bình thường căn bản không dám sử dụng. "Làm sao ngươi biết?" Thạch Chân hỏi. "Ngươi có giao hảo với Thái Tử, có từng trông thấy trong phủ hắn có một gã đàn ông rất tuấn tú không?" Mạc Vấn hỏi ngược lại. "Ngươi hỏi chung chung quá, có thể nói rõ hơn không?" Thạch Chân lắc đầu. Nhưng đúng lúc này, viên thủ kho đã ôm một xấp giấy mỏng chạy lại, "Bẩm chân nhân, Hổ Trượng là bị Thái Tử sai người lấy đi." "Lấy đi ngày nào?" Mạc Vấn truy hỏi, đối phương trả lời đúng như dự liệu của hắn. "Một tháng trước." Thủ kho trả lời. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, hẳn là Liễu Sanh sau khi từ phương nam trở về liền đến chỗ này lấy đi đấy. " Bên cạnh Thái Tử có người quen của ngươi sao?" Thạch Chân trong lòng nghi vấn, lên tiếng truy hỏi. Mạc Vấn không đáp, đi quanh tiếp tục tìm dược thảo, dược liệu trong kho này rất phong phú, lại cất giữ chưa lâu, có nhiều vị có thể dùng, chẳng qua chỉ là dược liệu bình thường, không có cái nào thần dị, cho dù có luyện thành đan dược, hiệu quả bổ khí cũng không bằng được một phần mười đan dược A Cửu tặng cho. Khi trở lại dịch quán đã là buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Mạc Vấn rảnh rỗi ngồi lật xem tin chiến báo, thông qua tin tức chiến sự rải rác để có cái nhìn tổng quát về tình hình. Chạng vạng tối, có binh sĩ đưa tới một bức chiến báo mới nhất, phong thư màu đỏ đã bị mở ra, không hỏi cũng biết là đã được người của Thái úy phủ xem trước, Thạch Chân xem qua bức thư khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. Mạc Vấn cầm lấy bức thư xem xét, thư này là do chim bồ câu gửi về từ Ung quận, thuật lại tình hình địch quân, ba đạo binh mã của nước Yên sáng sớm hôm nay đã bắt đầu đánh xuống phía nam...