Tử Dương

Chương 179 : Tâm tình Công chúa

Dịch giả: argetlam7420 "Ta còn tưởng ngươi đã báo tin cho bọn họ trước rồi chứ." Thạch Chân nhận lấy vò rượu thị nữ đem tới, rót rượu cho Mạc Vấn. Mạc Vấn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại đặt chén xuống, quay đầu nhìn Thạch Chân. Thạch Chân hiểu ý, lại rót, "Ngươi thật sự tức giận à nha?" "Tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt." Mạc Vấn nốc cạn rượu trong chén rồi nắm luôn vò rượu trong tay Thạch Chân, ngửa đầu uống. Những lời châm chọc của Lưu Thiếu Khanh làm hắn tức giận vô cùng, Lưu Thiếu Khanh tuy ngoài miệng chỉ trích khinh bỉ hắn, nhưng hắn vẫn nghe ra trong giọng nói gã ẩn chứa ghen tỵ. Lưu Thiếu Khanh ghen tị hắn có tu vi Tử khí, ghen tị hắn lấy được Thiên Lang Hào. Lưu Thiếu Khanh hận hắn căn bản không phải là do hắn làm Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu, mà là hành động này của hắn đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ, cản trở con đường công danh sau này. " Vị đồng môn này của ngươi rất lợi hại, giết rất nhiều văn thần võ tướng nước Triệu, nếu hòa giải được thì nên hòa giải, không nên xích mích nhau." Thạch Chân thận trọng nói. Mạc Vấn lúc này đang uống rượu, cũng không trả lời, đến khi vò rượu uống cạn mới bỏ xuống nói, "Hòa giải? Như thế nào hòa giải? Hắn với Thiên Cơ Tử Ngọc Hành Tử trong ứng ngoài hợp, hắn đến nơi này âm thầm hành sự, giết quan lại nước Triệu các ngươi, hai người kia ở tiền tuyến đánh nhau với quân Triệu. Tất cả chỉ vì muốn lật đổ triều đình người Hồ các ngươi, mà ta làm thế này chính là bảo vệ nước Triệu, lập trường căn bản đã bất đồng, làm thế nào hòa giải?" "Đã như vậy, ngươi phải cẩn thận một chút, tăng cường phòng bị hơn mới được." Thạch Chân xoay người vẫy tay với thị nữ, tỏ ý lại đi mang rượu. "Tu vi linh khí của hắn quá kém, sao có thể qua mặt được ta." Mạc Vấn ngồi xuống nhíu mày. Lưu Thiếu Khanh nói hắn thích công to việc lớn, kì thực chính Lưu Thiếu Khanh mới là tên thích công to việc lớn, học đạo pháp xong không tĩnh tâm tu luyện cho đại thành mà đã vội vàng đi lập công trước. "Nếu hắn lại tới nữa, ngươi định xử trí thế nào?" Thạch Chân lại gọi một thị nữ khác, thị nữ kia hiểu ý, tiến đến bưng đồ ăn đã nguội ngắt đi. "Đồng môn học nghệ nỡ lòng nào đánh nhau sinh tử, vậy mà tên Thiên Quyền Tử đáng ghét này lại định giết ta." Mạc Vấn dựa lưng vào ghế, xoa trán thở dài. Tức giận đương nhiên không thể tránh, nhưng tỉnh táo nghĩ đến hồi ấy bảy người tại Vô Lượng Sơn học nghệ với nhau, dù sao vẫn không thể nhẫn tâm ra tay quá nặng. "Ta có một chuyện không rõ muốn hỏi, chỉ sợ làm ngươi không vui." Thạch Chân nhỏ giọng nói. "Hỏi đi, hỏi đi." Mạc Vấn khoát tay. "Ngươi vì sao không cùng ba người bọn họ liên thủ đánh Triệu, mà lại đi giúp nước Triệu chúng ta?" Thạch Chân hỏi. "Là ta ham mê tiền tài, thích công to việc lớn, không phải chức cao không làm, không phải Quốc sư thì không làm đấy, cho nên mới tới giúp đỡ các ngươi." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, hắn sẽ không nói sự thật cho Thạch Chân, vì có nói cũng chẳng để làm gì. Thạch Chân lúc trước ở ngoài cửa đã nghe được Mạc Vấn với Lưu Thiếu Khanh cãi vã, biết Mạc Vấn đang nói lại lời Lưu Thiếu Khanh lúc trước, cũng biết hắn không muốn nói thật, cho nên không hỏi lại nữa, nhận lấy vò rượu thị nữ đem tới lặng lẽ rót rượu cho Mạc Vấn. Mạc Vấn không uống rượu nữa, mà rời chỗ ngồi đứng lên đi tới chỗ rương gỗ đọc tin chiến báo, hắn biết tửu lượng của mình, nếu còn uống nữa ắt sẽ bị say. Thạch Chân nhân cơ hội lại sai người chuẩn bị cơm tối. Một lát sau cơm nước bưng tới, vẫn là tám món mặn tám món chay, Mạc Vấn ngồi xuống bưng bát. "Lúc trước ta có yêu cầu gọi binh lính già yếu bệnh tật về, các ngươi có làm không?" Mạc Vấn hỏi. "Đã hạ lệnh rồi, cùng lắm là hai ngày sau sẽ chuyển tới quân doanh." Thạch Chân ăn uống rất thoải mái, những món mặn Mạc Vấn không ăn đa phần nàng đều ăn. "Năm ngàn kỵ binh kia lúc nào có thể chuẩn bị xong?" Mạc Vấn hỏi lại. "Yên tâm đi, ta đã an bài thỏa đáng rồi, lúc ngươi ra tiền tuyến bọn họ sẽ đồng hành cùng ngươi." Thạch Chân trả lời. "Còn một chuyện nữa muốn nhờ ngươi làm." Mạc Vấn đặt đũa xuống, hắn vốn không có lòng dạ nào ăn cơm, chẳng qua là để giải rượu. "Là chuyện gì?" Thạch Chân ngẩng đầu hỏi. "Chuyện này cần làm gấp, nước Triệu các ngươi có những loại dược liệu trân quý nào đem hết đến đây, để ta chọn lựa." Mạc Vấn nói. "Ngươi cần dược liệu làm gì?" Thạch Chân giơ tay bảo thị nữ dọn dẹp bàn ăn. "Luyện chế đan dược. Ta sử dụng pháp thuật cần hao tổn rất nhiều linh khí, lần này đi Đông Bắc, ắt phải làm phép thường xuyên, không có linh khí bổ sung e sẽ làm hỏng đại sự." Mạc Vấn nói. "Được." Thạch Chân gật đầu đáp ứng. Trải qua chuyện Lưu Thiếu Khanh, Mạc Vấn cảm giác tinh thần có chút bất ổn, không lòng dạ nào bàn luận chuyện khác, ăn cơm xong xoay người lên lầu. "Ngươi quay về đi, ta muốn đi nghỉ ngơi." Mạc Vấn xoay người bảo Thạch Chân. "Tên đồng môn kia của ngươi giết ngươi không được, thì có thể chuyển sang giết ta, ta sợ nằm ngủ một cái là an giấc ngàn thu luôn lắm." Thạch Chân toét miệng cười khổ, "Từ giờ trở đi, ta nơi nào cũng không dám đi." Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên nhíu mày, Thạch Chân nói không phải không có khả năng, lúc trước Lưu Thiếu Khanh đã trông thấy hai người ngồi cùng bàn, biết hai người hay qua lại với nhau, dựa vào tính tình Lưu Thiếu Khanh, rất khó đảm bảo gã sẽ không hạ thủ với Thạch Chân. "Lúc gã bỏ đi rất ấm ức, rất có thể nửa đêm sẽ quay trở lại." Thạch Chân nói. Mạc Vấn nhíu mày không nói, xoay người lên lầu, Thạch Chân là sợi dây liên hệ giữa hắn với triều đình nước Triệu, nàng mà chết đi, chuyện gì cũng khó làm, không thể để nàng gặp nguy hiểm. Lầu chính của Thiên viện rất lớn, trên lầu có tám gian phòng. Mạc Vấn ở gian đầu tiên phía Nam, Thạch Chân đi theo Mạc Vấn đến phía Nam, đẩy cửa vào gian phòng đối diện hắn. Mạc Vấn dừng lại ghé mắt nhìn, hai gian phòng này mặc dù đối diện nhau, nhưng cũng cách nhau đến hai trượng, phòng lại có hai cửa sổ đang để mở, Thạch Chân ở nơi đó không an toàn. Lúc Mạc Vấn đang đứng nhíu mày, Thạch Chân đã ôm chăn nệm đi ra, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta sẽ ở chung phòng với ngươi." Mạc Vấn nghe vậy thở dài bước vào phòng. Trước đó hắn vẫn cho rằng pháp thuật sáu người kia học chỉ là tiểu thuật, nhưng tiểu thuật cũng có chỗ đáng sợ của nó. Lưu Thiếu Khanh học pháp thuật ẩn thân là pháp thuật Thượng Thanh chính thống, vô cùng thần kỳ, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra, hôm nay đã đắc tội với gã, sau này cần phải cẩn thận hơn một chút. Trong phòng có ngọn đèn cầy thắp sáng, đi vào phòng xong, Mạc Vấn nhìn quanh tìm chỗ nghỉ cho Thạch Chân, không ngờ Thạch Chân đã đặt luôn chăn nệm lên giường hắn. "Ngươi không thể ngủ ở đó được." Mạc Vấn nói. "Không quan trọng, trên sàn có trải thảm da dê mà." Thạch Chân đặt chăn nệm xuống rồi xoay người bước đến chỗ cửa sổ, đóng kín cửa kéo rèm lại. "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm đi, ta tuyệt đối không quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi đâu." Thạch Chân khép cửa phòng lại, cửa phòng dịch quán rất kiên cố, có tổng cộng ba cái chốt. "Thật chứ?" Mạc Vấn liếc mắt hỏi. "Thật. Nếu ta chọc giận ngươi, e ngươi sẽ đá ta ra khỏi cửa mất." Thạch Chân gật đầu liên tục. "Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ ở chỗ bục gảy đàn." Mạc Vấn chỉ tay về phía bên phải phòng, những nhà giàu trong phòng thường có một khu vực để ngồi gảy đàn, đối diện với giường. "Được." Thạch Chân vui vẻ đáp ứng, chuyển chăn đệm tới chỗ bục gảy đàn. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, định buông rèm ngăn cách, nhưng lại phát hiện không có chỗ treo, trầm ngâm chốc lát rồi bước về phía bục gảy đàn, cởi giày ngồi xếp bằng, tụng niệm kinh văn. Lát sau Mạc Vấn bỗng nhíu mày, hắn mặc dù đã nhắm mắt những vẫn có thể nghe thấy tiếng cởi quần áo, căn cứ thanh âm mà đoán thì Thạch Chân tuyệt không chỉ cởi có một bộ quần áo, mà ban đầu Thạch Chân mặc quần áo cũng không nhiều. Mạc Vấn mặc dù đang niệm kinh, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh, đây không phải do Thạch Chân cởi quần áo làm hắn nảy sinh ý niệm, mà là buồn rầu chuyện đám người Lưu Thiếu Khanh, sau này nếu gặp nhau, biết cư xử thế nào cho phải. Một lúc sau, truyền đến tiếng vén chăn, tiếp đó lại là một tiếng sột soạt, không hỏi cũng biết Thạch Chân đã lên giường đi ngủ. Đêm khuya tĩnh lặng Mạc Vấn có thể rõ ràng nghe được tiếng thở của Thạch Chân, Thạch Chân hít thở không đều, có thể thấy nàng cũng chưa ngủ. Sau một nén nhang, chỗ cái giường truyền đến tiếng trở mình xuống đất, tiếng bước chân bước tới trước bàn thì dừng lại, tiếp đó là tiếng thổi tắt đèn. Tắt đèn xong, tiếng bước chân trở về giường nằm, rồi lại là tiếng tung chăn đi ngủ. Sau khi thổi tắt đèn bước chân có dừng lại một chút, như vậy có thể thấy Thạch Chân trong lòng đang suy nghĩ gì đó đấy. Mạc Vấn biết được thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ có nên dùng phù chú pháp thuật đề phòng vạn nhất hay không. Trầm ngâm một hồi đành buông tha ý nghĩ này, nguyên nhân có hai, một là ngày nào cũng vẽ phù chú rất tổn hao linh khí. Hai là, nếu duy trì trận pháp quá lâu, cơ thể con người sẽ không cách nào tiếp nhận thiên địa linh khí, làm giảm tuổi thọ. Do lúc trước uống rượu nên Mạc Vấn có hơi say một chút, cộng thêm ban ngày vất vả mệt nhọc, liền không nghĩ tới mấy chuyện phiền phức kia nữa, niệm qua kinh văn vãn khóa rồi nằm xuống nghỉ ngơi. "Mạc Vấn, ngươi ngủ chưa?" Chỗ cái giường truyền đến tiếng Thạch Chân hỏi. Mạc Vấn vốn đang buồn ngủ, nghe vậy buồn ngủ bay mất sạch, nhưng hắn cũng không trả lời, hai người một phòng vốn đã không ổn, không thể lại đi nói chuyện được. "Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, năm năm trước ở khu săn bắn, nhớ rõ vẻ mặt của ngươi lúc đó." Thạch Chân nói. Mạc Vấn nghe vậy âm thầm nhíu mày, trải qua bao nhiêu biến cố, thời gian thấm thoát đã năm năm, tất cả họ hàng người quen của hắn đều đã qua đời, Thạch Chân là người hắn quen trong thời gian dài nhất. "Ngươi lúc ấy chỉ là thư sinh, trói gà không chặt, tại sao lại dám ra bắc tìm Lâm Nhược Trần?" Thạch Chân hỏi. "Đừng làm phiền nàng nữa, nàng ấy cùng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi." Mạc Vấn mở mắt nhìn về phía giường, Thạch Chân đang nằm trên giường, không có làm gì, nhưng hắn vẫn cau mày, bởi vì hắn để ý thấy bên mép giường có một chiếc áo lót màu đỏ. (Dịch: cởi hết rồi sao:v) "Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nàng đâu. Có một chuyện ta một mực không hiểu, năm đó ngươi ra Bắc tìm nàng hẳn cũng đã đoán được nàng ta không còn trong sạch nữa. Nhưng ngươi vẫn đi tìm nàng, chứng tỏ ngươi không quan tâm nàng có còn trong sạch hay không, thế nhưng sau đó ngươi tìm được nàng rồi tại sao không mang nàng đi? Lấy pháp thuật của ngươi muốn mang nàng đi không hề khó khăn nha." Thạch Chân nghiêng người nhìn về phía Mạc Vấn nằm. Mạc Vấn chú ý tới ánh mắt của Thạch Chân, mắt Thạch Chân không nhìn vào điểm nào cố định, điều này cho thấy nàng không thể nhìn thấy vật vào ban đêm. "Chuyện đã qua rồi, ta không muốn nhắc lại nữa." Mạc Vấn nhắm mắt đáp, có những thứ hắn không muốn nhớ chút nào nhưng vĩnh viễn không sao quên được. "Lúc ta đưa nàng về huyện Tây Dương, nàng chỉ khóc suốt..." "Ta nói rồi, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại." Mạc Vấn ngắt lời Thạch Chân. Hắn không muốn nhớ tới Lâm Nhược Trần, cũng chẳng muốn nói chuyện cùng Thạch Chân. Hắn lo lắng nhất là khi mình tới nước Triệu sẽ đi chệch khỏi dự định ban đầu, cho nên hết sức chú ý giữ một khoảng cách với người Hồ. "Ngươi ghét ta là bởi ta là người Hồ sao?" Thạch Chân nhỏ nhẹ hỏi. Lần này Thạch Chân không dùng từ “quốc nhân”, làm cho Mạc Vấn muốn nói lại chẳng biết nói sao. Ngẫm kỹ lại, dường như cũng chỉ có một nguyên nhân duy nhất này, ngoài ra Thạch Chân với hắn không hề có xích mích gì cả. Bình tĩnh mà xem xét, năm đó nếu không có Thạch Chân đưa cho hai người giấy thông hành, thì hắn với lão Ngũ ngay cả biên giới nước Triệu cũng đừng mơ vào được. "Ngươi bị mất vợ, ta sẽ bồi thường cho ngươi, được không?" Thạch Chân thấp giọng nỉ non. "Chuyện này là bất đắc dĩ nên mới phải chung phòng, ngươi đừng tưởng rằng ở cùng phòng với ta thì ta sẽ có tình cảm với ngươi, cũng không cần nghĩ lấy thân báo đáp, ngày đánh đuổi nhà Mộ Dung nước Yên cũng chính là ngày ta rời rời khỏi đây." Mạc Vấn xoay mình trở dậy, nghiêm nghị nói. "Ngươi không có tình cảm gì, nhưng ta có!" Thạch Chân cao giọng nói ra. Lời Thạch Chân nói làm Mạc Vấn ngỡ ngàng, nhưng bất ngờ lớn hơn vẫn còn ở phía sau. Thạch Chân nói xong xoay mình xuống giường, trên người không một mảnh vải che thân. "Ngươi nói sẽ không quấy nhiễu ta mà, quân tử nói phải giữ lời." Nhìn thấy một mảnh trắng như tuyết trước mắt, trống ngực Mạc Vấn đập loạn cả lên. "Ta là phụ nữ, không phải quân tử. Khất Dực A Cổ Chân ta đã thích cái gì thì nhất định phải có được..."