Tử Dương

Chương 162 : Hồng Mao Cự Bức (Con dơi lớn lông đỏ)

Dịch giả: argetlam7420 Đây là một cây cổ thụ rất lâu năm, lớn bằng một người ôm, cao đến năm trượng, tán cây bao phủ một khu vực rộng lớn. Giữa thân cây có một cái cành to, lúc này con dơi khổng lồ lông đỏ kia đang treo mình trên cái cành đó. Con dơi bình thường lúc treo mình ngủ có hình dáng tựa con thoi, con dơi này treo mình dùng cánh thịt bao bọc thân, cũng giống như con thoi vậy, nhưng to hơn nhiều lần. Nó lớn bằng cái cối xay, thân dài hơn một trượng, quanh thân mọc một lớp lông mịn màu đỏ, do đang treo ngược trên cây nên khó mà nhìn rõ mặt nó, cùng lắm chỉ có thể cái miệng to như chậu máu cùng hai con mắt to cồ cộ. Thấy con dơi này, Mạc Vấn cuối cùng cũng yên tâm. Trước đó hắn còn sợ là nó không có trên đảo, trước mắt con dơi cũng không có ý đồ chạy trốn, hiện tại nó muốn cũng chạy không thoát. Con dơi hiện tại cũng đang quan sát hắn, nhưng hắn chẳng rõ lắm tâm tính động vật, không cách nào thông qua vẻ mặt nó mà đoán được nó đang nghĩ gì, chỉ có thể tập trung tinh thần phòng ngừa con dơi chạy mất. Trong lúc vội vàng chỉ có thể suy nghĩ từng chút một. Đôi cánh thịt của con dơi không hoàn toàn che hết thân thể, cho nên Mạc Vấn có thể nhìn thấy thân dưới của nó, xác định được nó là một con dơi đực, hắn thầm khen lão Ngũ quả là tốt số. Nhưng đúng lúc này, con dơi khổng lồ rốt cuộc cũng hành động, buông chân sau đang bám cành cây ra hạ xuống mặt đất, lấy chân sau chống đất, ngẩng đầu xòe cánh thị uy Mạc Vấn. Tiếng kêu the thé, na ná tiếng con chuột kêu khi tức giận, chẳng qua âm điệu cao hơn rất nhiều. Lúc con dơi hạ xuống đất, Mạc Vấn đã trông thấy rõ tướng mạo của nó. Con dơi này mặc dù hình thể rất khổng lồ, nhưng tướng mạo không quá khác biệt so với dơi thường, cái miệng đầy răng nhọn hoắt lộ vẻ tàn bạo khát máu, đối lập với đôi mắt tròn đôi tai tròn trông khá là tức cười. Mạc Vấn không hề muốn rút lui, con dơi cũng có vẻ không sợ hắn, hai bên cách nhau mấy trượng quan sát lẫn nhau, bầu không khí nhất thời im ắng. "Quả thật là một con dơi lớn." A Cửu từ cửa hang đi ra, đứng sau lưng Mạc Vấn nửa thước. Hai người là đồng môn, nàng đương nhiên biết rõ Truy Phong Quỷ Bộ, lúc mới thi triển là phải khởi thế lướt ngang, nên mới đứng cách nửa thước để Mạc Vấn có khoảng trống thi triển thân pháp. Mạc Vấn không tiếp lời, hắn có thể nhạy bén nhận ra được chung quanh có một luồng khí tức cực kỳ hung ác. Luồng khí tức hung ác này vô cùng mãnh liệt trước nay chưa từng thấy, khí thế cường đại thậm chí khiến hắn hít thở không thông. Nhưng làm hắn nghi ngờ là luồng khí tức này trông có vẻ phát ra từ con dơi, nhưng lại không hoàn toàn đến từ nó, lúc này hắn đang cố gắng phân biệt xem luồng khí tức hung ác từ đâu mà tới. "Có vẻ không đúng." A Cửu nhíu mày nhìn con dơi khổng lồ. Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn A Cửu, A Cửu không đợi hắn đặt câu hỏi liền chủ động giải thích, "Con này mặc dù to lớn, nhưng nó sống chưa lâu, chỉ khoảng chừng một trăm năm." Do nơi này có khí tức khác thường nên Mạc Vấn không cảm giác rõ ràng tu vi con dơi, nghe A Cửu nói vậy trong lòng hắn chợt nổi nghi vấn. Loài dơi hắn đã thấy rất nhiều, trên dưới một trăm năm không thể nào có hình dáng khổng lồ như vậy. Nhưng A Cửu cảm giác bằng bản năng, so với hắn nhạy bén hơn nhiều, nàng không thể nhìn lầm. Ngoài ra con dơi này hành động hoàn toàn bằng thú tính, không có chút nhân tính nào, năng lực cảm nhận nguy hiểm cũng rất kém cỏi, thấy hai người đến chẳng những không sợ, mà ngược lại coi hai người chỉ như người bình thường đi lạc vào chỗ này, cử chỉ ra oai miệt thị. " Thần thức của nó chưa phát triển, tu vi chưa đủ, không thể biến hóa thành người." A Cửu có vẻ lo lắng. Mạc Vấn muốn tìm dị loại có đạo hạnh đủ để biến thành người, con dơi này rõ ràng là không đạt yêu cầu. Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Con dơi này mặc dù hung ác những cũng rất ngu đần, lúc này hoàn toàn coi mình là kẻ đi săn nhìn xuống hai người, không hề biết hai người lần này đến là muốn lấy tính mạng nó. "Trên đảo này có một luồng khí tức hung ác mãnh liệt, có chút tương tự khí tức của nó." Mạc Vấn cau mày đảo mắt nhìn quanh, khu vực con dơi sống là ở phía Tây hơi chếch nam, xung quanh mọc nhiều cây cổ thụ cao vút. Do tán cây cổ thụ che phần lớn ánh sáng mặt trời, nên dưới gốc cây không có nhiều cỏ dại, nơi này lại gần con sông nên độ ẩm cao, rêu với dương xỉ mọc đầy đất. Không có cây che chắn, mọi người có thể nhìn thấy rõ trong rừng có một con đường đá đi vào sâu trong đảo. Bên trái con đường có một pho tượng đá dựng thẳng đứng, do niên đại rất xưa lại thêm dầm mưa dãi nắng nên đã không nhìn ra là cái gì nữa. "Khí tức hung ác đến từ trung tâm đảo." A Cửu giơ tay chỉ phía bắc. Mạc Vấn còn chưa kịp trả lời thì con dơi lớn đã có động tác, lấy cánh thịt chống xuống đất bò tới chỗ hai người. Hai người lúc trước một mực coi thường nó, nó có khả năng cảm thấy nhục nhã, nhưng nó làm vậy chỉ để chấn nhiếp hai người, cho nên bò đi cũng không nhanh. Mạc Vấn thấy vậy chậm rãi lui về phía sau, tạm lánh mũi nhọn. "Có nên dùng không?" A Cửu cũng chậm rãi lui về phía sau. "Nó không biến được người, chẳng phải sẽ thiệt thòi cho lão Ngũ ư?" Mạc Vấn nhíu mày nói, con dơi này quả thật có thể là nơi nương thân cho hồn phách lão Ngũ, nhưng tu vi nó chưa đủ, không biến hóa được, nếu hồn phách lão Ngũ nhập vào thì sau này cũng chỉ có thể làm con dơi thôi. Trong lúc nói chuyện hai người dần lui vào lối đi, lúc này Long Hàm Tu đang ở trong động trông chừng lão Ngũ, trước đó nàng từ trong động cũng đã thấy được con dơi kia. "Làm sao bây giờ?" Long Hàm Tu hỏi hai người. " Lúc trước ngươi đoán rất chính xác, con dơi này mới sống được khoảng một trăm năm, hẳn là sau này mới đến đây, không liên quan đến tổ tiên các ngươi." Mạc Vấn không quay đầu lại, mà nhìn thẳng con dơi vẻ mặt đắc ý đang chiếm cứ cửa hang. "Một trăm năm làm sao có thể khổng lồ như vậy?" Long Hàm Tu rõ ràng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trước đó nàng cũng lo lắng con dơi sẽ có chút liên quan với người Miêu. Mạc Vấn không trả lời, câu hỏi của Long Hàm Tu cũng chính là nghi vấn trong lòng hắn. "Nơi này có nhiều khí tức khác thường, có phải là do lây nhiễm khí tức trên đảo này không?" A Cửu suy đoán. "Có lẽ là như vậy." Mạc Vấn gật đầu, khí tức của con dơi khá giống với khí tức hung ác trên đảo, hình thể của nó khổng lồ như vậy chắc là do hấp thu khí tức hung ác mà sinh ra dị biến. "Dùng hay không dùng?" A Cửu lại hỏi. "Một khi đã nhập vào thì không thể ra được nữa, ta không muốn lão Ngũ trở thành cầm thú." Mạc Vấn lắc đầu không biết làm sao. "Hay chúng ta đi tìm tiếp đi, nơi này có lẽ không chỉ có mỗi con dơi này." A Cửu cũng không dám khẳng định, trên đảo khí tức hung ác rất nặng, ảnh hưởng đến cảm giác của nàng. "Bốn phía quanh đảo đều có trận pháp, gió ở trên trời thổi vào, khí tức trên đảo bị thổi tới xung quanh trại Miêu, con dơi này vừa vặn đậu ngay ở cửa vào thông đạo, hập thu khí tức nhiều nhất cho nên nó mới khổng lồ như vậy. Trên đảo này chỉ e nó đã là to nhất rồi." Mạc Vấn đánh giá con dơi đang đứng ở cửa hang đi tiểu, cử động của nó cơ bản là giống như động vật bình thường đánh dấu lãnh thổ vậy. A Cửu và Long Hàm Tu nghe vậy không tiếp lời, lão Ngũ là người hầu của Mạc Vấn, chỉ Mạc Vấn mới có quyền quyết định có lựa chọn con dơi này hay không. "Theo ý kiến của nàng, nên làm thế nào?" Mạc Vấn do dự hồi lâu vẫn không quyết được, đành quay ra hỏi A Cửu. A Cửu yêu ai yêu cả đường đi, nàng cũng rất thân thiết lão Ngũ, lại thêm hai người đã bày tỏ với nhau, A Cửu lúc này đã có thể coi như một nửa chủ của lão Ngũ rồi. "Vật này tu vi rất kém, không phải lựa chọn tốt." A Cửu liếc mắt đánh giá con dơi vừa đi tiểu xong đang chạy đi chạy lại ở cửa hang giương oai. "Dùng hay không dùng?" giờ Mạc Vấn lại là người hỏi. "Trừ con dơi ra, những loài khác đều không thể sử dụng, nếu đã chắc chắn trên đảo không còn con nào lớn hơn, thì cũng chỉ đành dùng nó vậy." A Cửu bất đắc dĩ nói. Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, sức người có hạn, cho dù đã làm hết khả năng cũng không thể được như ý, xem ra vận khí lão Ngũ không được tốt lắm, sau này chỉ có thể làm con dơi rồi. Cười khổ xong, Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra cái hộp gỗ màu đen, trước mắt chỉ có thể đánh choáng con dơi rồi lại lên đảo tìm tiếp, nếu là tìm kiếm vẫn không có kết quả, thì cũng chỉ có thể quay lại dùng nó. " Lôi phù Tử khí quá mức bá đạo, có khả năng sẽ tổn thương linh khiếu của nó, để ta." A Cửu đưa tay ngăn cản Mạc Vấn. Mạc Vấn gật đầu, A Cửu lấy từ trong ngực ra một cái túi lụa tinh xảo, rút một tấm phù chú màu đỏ ra vẽ Lôi phù, đóng dấu pháp ấn. Bùa chú vẽ xong, A Cửu lắc mình lao ra, tay mang theo lá phù dán thẳng vào đầu con dơi. Do con dơi rất to, mà A Cửu lại không thể phóng linh khí ra ngoài, cho nên phải uốn gối lấy đà bay, con dơi kia nhân cơ hội phản ứng lại, nhanh chóng ngoác miệng phát ra tiếng kêu chói tai. Nó vừa kêu lên xong, thân hình A Cửu bỗng nhiên chậm lại, vội vàng lách người giơ tay vung lá phù. Do vội vã xuất thủ nên Lôi phù không dán thẳng vào trán con dơi, mà áp vào cánh mũi, không thể chấn choáng nó, tuy vậy vẫn khiến nó đau nhức kêu rên thảm thiết, cấp tốc lui về phía sau. A Cửu hạ xuống đất thân hình lung lay không vững, Mạc Vấn thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ nàng, "Sao lại như vậy?" "Mau hàng phục nó, chớ để nó bay mất." A Cửu nhắm mắt nhíu mày, chỉ tay nói nhanh. Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn về phía con dơi. Con dơi kia lúc này đã lui tới một chỗ rộng rãi, mở rộng cánh thịt vỗ cánh bay lên không. Thấy vậy, Mạc Vấn chỉ đành phải buông A Cửu ra, vội vã xông lên trước, đạp thân cây cổ thụ mượn lực đuổi theo con dơi đang bay cao, nhảy lên lên sau lưng nó. Vốn hắn muốn lấy bút vẽ phù, bỗng trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, đổi thành vung chưởng đập thẳng vào gáy nó. Sau một chưởng con dơi lớn thân hình không yên, lại bổ sung một chưởng nữa, rốt cuộc cũng đánh xỉu được nó, thân thể to lớn lao ầm xuống đất. "Vừa nãy nàng sao vậy?" Mạc Vấn buớc nhanh tới chỗ A Cửu hỏi. "Con dơi có thể phát ra quái thanh (âm thanh quái dị), tuy không gây hại cho người nhưng nếu dị loại không đủ thất khiếu nghe phải sẽ bị choáng váng, may mà ta có linh khí trong người nên chỉ bị choáng nhẹ." A Cửu liếc mắt đánh giá con dơi. Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày gật đầu, hắn và Long Hàm Tu lúc nãy đều đứng sau lưng A Cửu nhưng không hề cảm giác được gì, có thể thấy A Cửu không nói sai. Vạn vật trên thế gian đều có kỹ năng sinh tồn, con dơi này có năng lực đó cũng không phải chuyện lạ. Thế nhưng điều này cũng đã giải thích vì sao nó lại không ra tay với người Miêu, nguyên nhân cũng không phải nó chiếu cố người Miêu, mà là quái thanh nó phát ra đối với người Miêu không có hiệu quả. Quái thanh con dơi phát ra mặc dù bá đạo, nhưng thời gian rất ngắn, lúc này A Cửu đã khôi phục như thường, nàng vẽ một tấm phù chú định trụ hồn phách con dơi rồi nhìn Mạc Vấn, "Ta ở đây trông nom nó với lão Ngũ, chàng cùng Long tộc trưởng đi nhanh về nhanh." Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, quay đầu nhìn Long Hàm Tu. Long Hàm Tu cũng không chậm trễ, men theo con đường đá mọc đầy rêu đi về hướng bắc, Mạc Vấn bước nhanh theo, tập trung tinh thần, cảnh giác bước về phía trước...