Hình như Tô Mịch ngày càng cảm nắng Mạc Thiếu Phàm thì phải. Hôm nay, khi trời vừa sáng, cô liền giật mình tỉnh dậy, mục đích chỉ có một, là cố gắng gặp cho được thần tượng trong lòng. Thay quần áo thể thao xong, cô đứng đó làm vài động tác duỗi vai, ba cô bạn chung phòng vẫn còn ngủ, Tô Mịch khẽ đóng cửa, lặng lẽ rời đi. Sân thể dục ở đại học A thật sự rất rộng lớn, chạy mỏi cả chân mà vẫn chưa hết một vòng. Tô Mịch mệt mỏi, dừng lại thở hồng hộc. Bởi vì còn rất sớm nên vẫn chưa có nhiều người chạy bộ ở đây, từ đằng xa bóng dáng Mạc Thiếu Phàm đã xuất hiện. Anh trong bộ đồ thể thao thoải mái, lại đẹp trai đến xuất thần, cô nhìn anh đến quên cả chớp mắt. Hình như anh cũng đang đưa mắt về phía cô, môi anh chợt cong lên thành một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp. Tô Mịch há mồm, anh như thế nào lại cười với cô. Khi mà cô còn đang thất thần thì anh đã chạy được một đoạn, nhưng hình như bước chân anh có vẻ chậm lại. Chắc không phải là anh đang chờ ai đó chứ, nhìn tới nhìn lui lại chẳng thấy ai gần đó. Tô Mịch mặc kệ, anh chờ ai cũng được, chỉ cần không phải một bạn nữ sinh nào đó là được rồi. Cô chạy theo phía sau, bước chân cũng nhanh hơn một chút, cô muốn đuổi kịp anh, muốn anh chú ý đến cô, lại muốn anh phải để cô vào mắt. Nhưng bước chân cô vội vàng, gấp gáp đến độ va vào nhau vấp ngã, cả người liền nhào về phía trước. Rất nhanh anh đã kịp xoay người đỡ lấy cô, hình như từ nãy đến giờ anh vẫn luôn chú ý đến cô thì phải, cho nên mới kịp thời cứu giúp như vậy. Tô Mịch dựa hẳn vào người anh, hai bàn tay còn khẽ chạm lên khuôn ngực rắn chắc của anh. Cô thở mạnh một hơi, ngước mặt nhìn lên, đã thấy anh cúi đầu, " Em không sao chứ ?" Lại là câu hỏi đó nhưng từ ngữ có vẻ thân mật hơn, Tô Mịch nuốt nước bọt, không ngờ có một ngày cô sẽ được chạm vào anh thế này, còn tốt đẹp hơn lần trước rất nhiều. Cô lắc đầu, thành thật đáp, " Cảm ơn sư huynh, em không sao ". Hai chữ kia lại khiến anh nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn đến gương mặt cô, một giây sau đã tạo khoảng cách giữa hai người. " Sau này cẩn thận một chút ", anh nói, vẻ mặt có chút không vui, xoay người chạy đi. Tô Mịch đứng đó, cắn môi nhìn theo, lần thứ ba được nói chuyện với anh vậy mà lại kết thúc thế này. Anh đối với cô như vậy, phải gọi là dịu dàng hay là lạnh nhạt. ... Thứ ba, tiết học lịch sử mong chờ cũng đến. Tô Mịch nhẹ nhàng tô chút son màu hồng nhạt lên đôi môi của mình, nhìn vào trong gương cô khẽ mỉm cười. Ngày thường do không trang điểm, hay nói đúng hơn bộ dáng con trai này của cô có chút không được thoải mái khi tô son, đánh phấn. Hôm nay vì muốn nổi bật trong mắt anh, Tô Mịch đã không ngại làm đến mức này. Mở cửa bước ra ngoài, Khải Tư và Tiểu Bạch đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm lấy cô. Cũng may hôm nay Hiểu Lôi đã rời khỏi phòng từ sớm, nếu không hiện tại Tô Mịch sẽ nhận tổng cộng sáu ánh mắt không tin nổi vào sự thật của bọn họ mất thôi. Tô Mịch cúi đầu, chỉ biết ngập ngừng mở miệng, " Hôm nay mình có tiết lịch sử, mình đi trước đây..." Nói rồi cô liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, tránh đi ánh mắt như sắp tra hỏi tội phạm của bọn họ. Đứng bên ngoài, dựa lưng vào cánh cửa, tay cô vuốt vuốt lên lồng ngực mấy cái, đúng là quá nguy hiểm rồi. Nếu để bọn họ biết được cô thích Mạc Thiếu Phàm, chắc chắn bọn họ sẽ nói ra những lời khiến cô đau lòng mất thôi. Bởi vì ở cái trường này có ai không biết Mạc Thiếu Phàm kia chứ, anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, gia đình lại có điều kiện như vậy, cả khối nữ sinh đang xếp hàng chờ đợi cái gật đầu của anh, Tô Mịch cô có là gì đâu chứ. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ước nguyện của mình. Cô muốn có được sự chú ý của anh, cho dù biết trước là phải nhận lấy đau thương, cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Vừa bước tới giảng phòng, Tô Mịch đã thấy anh ngồi đó. Ngoại hình của anh đúng là quá xuất chúng, cho dù là ở đâu, anh cũng là người nổi bật nhất. Nhẹ bước đến dãy ghế trước mặt anh, cô liền đặt mông ngồi xuống. Mục đích của cô rất đơn giản, đó là muốn gây sự chú ý đến anh. Lúc này Mạc Thiếu Phàm chợt nhíu mày, như thế nào hôm nay cô lại xuất hiện trong một bộ dáng xinh đẹp như vậy. Cô ngồi phía trước anh, mái tóc ngắn cùng áo sơ mi trệ cổ đã để cho anh có cơ hội nhìn ngắm chiếc cổ xinh đẹp và đôi vai gợi cảm kia. Da thịt cô trắng ngần, nếu soi kỹ còn có thể nhìn thấy một vài mạch máu nhỏ dưới làn da tinh khiết ấy. Mạc Thiếu Phàm mệt mỏi, thở dài một hơi, cô cứ ngồi đó thì làm sao anh có thể tâm trung nghe giáo sư giảng bài bây giờ. Gần hết tiết học mà cũng không nghe thấy chút động tĩnh gì, Tô Mịch liền trở nên hồi hộp, xoay đầu nhìn lại đã chạm ngay ánh mắt của anh. Từ lúc mới bắt đầu Mạc Thiếu Phàm đã chú ý đến cô, không hề nhìn lên bục giảng, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Tô Mịch liền chột dạ, định xoay lại khám xét tình hình thế nào, cứ tưởng là anh đã rời đi, lại không ngờ bị anh bắt gặp như vậy. Cô liền cắn môi, thật không biết phải xử lý thế nào. Rất nhanh lời nói của giảng sư Ngô trên bục giảng đã kết thúc, vài bạn nữ sinh khi đi ngang anh còn trầm trồ khen ngợi. Tô Mịch nghe thấy liền không khỏi nhíu mày. Lúc này khi cả giảng phòng đã trở nên tĩnh lặng, tiếng bước chân cũng ngày một xa hơn, Tô Mịch ngồi đó, đến mông cũng không muốn nhích. Cô không muốn rời đi, cũng không dám xoay lại, chỉ có thể ngồi đó , giả vờ tập trung vào quyển sách trước mặt. Cô thật sự cảm thấy mất mặt về chuyện lúc nãy, lại không biết anh đã rời đi hay chưa, nên quyết định sẽ làm rùa rụt cổ, ngồi lì ở đây. Hồi lâu khi tứ bề xung quanh đã trở nên tĩnh mịch, cô nghe tiếng hít thở đều đặn nhưng không phải là của cô. Cô xác định anh vẫn còn ngồi đó, sau lưng cô. Không biết sao trong giây phút đó cô có cảm giác chiếc cổ của mình hình như là sắp bị bốc cháy, một cảm giác nóng bức vô cùng khó tả. Sau đó cô liền trở nên hồi hộp , đến hít thở cũng thấy nặng nhọc. Chợt cô cúi đầu suy nghĩ, biết đâu anh là đang ngồi đó để tự học thì sao. Cô ngồi đây thế này, nhỡ đâu lại làm phiền đến tâm trạng của anh. Ý nghĩ đó liền khiến cô khó chịu, lúc này cô liền quyết định đứng dậy nhưng chưa kịp rời đi thì anh đã lên tiếng, " Em gấp gáp đi đâu vậy ?" Vẻ mặt Tô Mịch lập tức khó hiểu, anh thì nhíu mày nhìn cô chăm chú. Bởi vì giây phút thấy cô đứng dậy, anh đã không kìm được cảm xúc, anh muốn bọn họ ngồi đây lâu thêm một chút , chỉ đơn giản là vậy. Tô Mịch liền lập tức cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, " Sư huynh là đang nói chuyện với em sao...?"