Quyển 8: Tình yêu đến Chương 58: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (4) Quả đúng như lời Hoàng Phủ Anh, không lâu sau Liên Kiều đã ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Tuyền nói: ‘Tiểu Tuyền, chị rốt cuộc đã hiểu ý em rồi, có phải ý của em là nếu có thể lấy được dữ liệu từ hệ thống dữ liệu kia thì có thể làm giả visa được phải không? Chỉ cần biết mật mã của hệ thống đó là được đúng không?’ ‘Đúng, hệ thống dữ liệu có liên quan đến việc làm giả visa rất phức tạp, mật mã đương nhiên là cũng không dễ phá, thông qua những kỹ thuật bảo mật hàng đầu, phải trải qua ba lớp phòng tuyến, mỗi lớp cần một mật mã khác nhau để phá vỡ phòng tuyến. Chỉ cần một mật mã nhập sai cả hệ thống sẽ tự động khóa lại. Căn bản là không có khả năng xâm nhập vào.’ Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng. ‘Hô hô …’ Liên Kiều như vén ra mây mù thấy trời xanh, vui vẻ cười mấy tiếng, không ngừng nhảy nhót trước mặt Thượng Quan Tuyền, bộ dáng phấn khích cực kỳ. ‘Liên Kiều, chị sao vậy? Không có việc gì chứ?’ Thượng Quan Tuyền quả thật bị hành động của cô hù đến, vội vàng đỡ cô đứng vững lại. Liên Kiều hưng phấn vô cùng, mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, ‘Tiểu Tuyền, ông trời đúng là không tuyệt đường con người nha, đúng là vì chúng ta mà sáng tạo kỳ tích mà.’ ‘Liên Kiều, chị nói nhăng gì đấy?’ Thượng Quan Tuyền bị cô làm cho như rơi vào một tầng mây mù, ngạc nhiên hỏi lại. Liên Kiều bụm miệng cười một lúc nữa mới nói tiếp: ‘Chúng ta có thể nói là một cặp trời sinh nha, em thì biết thuật dịch dung còn chị thì có trực giác mạnh, như vậy đến lúc đó chị có thể giúp em phá được mật mã còn em thì có thể làm visa giả, vậy thì còn vấn đề gì nữa đâu?’ Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ấp úng hỏi lại: ‘Chị … chị vừa mới nói mình có thể giải được mật mã phải không?’ ‘Đương nhiên rồi!’ Liên Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực nói. Thượng Quan Tuyền kéo cô sang một bên, hỏi lại: ‘Liên Kiều, ý của em là muốn xâm nhập vào hệ thống dữ liệu kia là một chuyện rất khó khăn, trừ phi chị là cao thủ hacker hàng đầu!’ Cô cảm thấy mình nên nhắc nhở Liên Kiều một lần nữa tầm quan trọng của việc giải mật mã, chẳng lẽ Liên Kiều cho rằng đây là trò đùa sao? Liên Kiều liếc mắc nhìn cô, bất mãn nói: ‘Tiểu Tuyền, chị biết chứ, nhưng em phải tin tưởng chị. Tuy rằng chị không phải hacker gì đó nhưng chuyện giải mật mã đối với chị mà nói là tương đối đơn giản.’ ‘Liên Kiều, chị đừng nói đùa. Chỉ có một cơ hội duy nhất để xâm nhập vào hệ thống dữ liệu, nếu như có gì sai sót thì hệ thống sẽ bị khóa lại, đồng thời chúng ta có nguy cơ bị theo dõi ngược lại.’ Thượng Quan Tuyền tưởng Liên Kiều chỉ là nói đùa vội vàng nhắc nhở cô lần nữa. Liên Kiều thấy vậy thở dài một tiếng, ‘Ai ya Tiểu Tuyền, chị phải nói thế nào hì em mới tin tưởng chị đây. Chị thật sự là có thể giải được mật mã mà!’ ‘Không phải, em chỉ là …’ ‘Tiểu Tuyền …’ Lúc này Hoàng Phủ Anh mới đi đến bên cạnh hai người, nhẹ giọng nói: ‘Em tin Liên Kiều đi, đối với phương diện này chị ấy đúng là rất lợi hại, trực giác của chị ấy người thường khó mà sánh được. Ngay cả mật mã phòng chứa vũ khí của anh hai em mà chị ấy còn phá được, tin rằng những mật mã này không làm khó được chị ấy đâu.’ ‘Trời ạ …’ Thượng Quan Tuyền trố mắt ngạc nhiên một hồi mới chậm rãi lên tiếng: ‘Liên Kiều, chị không làm sát thủ quả là đáng tiếc.’ Loại nhân tài như thế này Nhiếp Ngấn sao lại không phát hiện ra nhỉ? Liên Kiều thấy cô đã tin mình mới híp mắt cười nói: ‘Cho nên chị biết  em là sát thủ chị liền hâm mộ vô cùng, đáng tiếc, trời ghét người tài!’ Hoàng Phủ Anh vô lực liếc mắt nhìn cô, ‘Làm ơn đi, chị đang nói cái gì với cái gì vậy?’ ‘Hi hi …’ Liên Kiều đảo đôi mắt màu tím một vòng, hào hứng nói; ‘Chị tin tưởng bằng năng lực của chúng ta nhất định sẽ khiến cho mọi người đều chấn động!’ ‘Vậy thì em rất vô dụng rồi.’ Hoàng Phủ Anh trong lòng ngổn ngang trăm mối, bĩu môi nói. ‘Nào có, em đương nhiên là có đất dụng võ rồi, hơn nữa là rất có ích nha.’ Liên Kiều tiến đến kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Anh, nói. ‘Em? Đất dụng võ? Chị muốn em làm cái gì? Em cái gì cũng không biết làm cả!’ Hoàng Phủ Anh nghi hoặc nhìn Liên Kiều nói. Liên Kiều cười cười: ‘Cái tên không thích nói chuyện kia phải nhờ em ra tay thu  phục nha!’ Một câu này khiến cho không chỉ là Hoàng Phủ Anh mà cả Thượng Quan Tuyền đều ngơ ngác không hiểu. ‘Liên Kiều, khúc gỗ không nói chuyện là csai gì? Gỗ còn biết nói chuyện sao?’ Thượng Quan Tuyền tò mò hỏi lại.   Liên Kiều nhướng mày: ‘Chính là nói cái tên mặt lúc nào cũng đi theo bên cạnh ông xã của em, hắn quả thật không khác ông xã em tí nào, lúc nào mặt cũng lạnh như nước đá, tóm lại là không thích nói chuyện lúc nào cũng nhìn bọn mình chăm chăm đấy!’ Thượng Quan Tuyền lúc này mới vỡ lẽ, cô nhịn không nổi bật cười lớn: ‘Liên Kiều, người chị nói là Lôi, anh ấy là vì bảo đảm cho sự an toàn của chúng ta thôi!’ ‘Đúng đó Liên Kiều, em cảm thấy anh ấy tốt lắm mà, chỉ là không thích nói chuyện lắm mà thôi. Chị nói anh ta như vậy không tốt lắm đâu.’ Trong đầu Hoàng Phủ Anh chợt hiện lên hình bóng  của Lôi, cô không nhịn được lên tiếng bênh vực hắn. ‘Ngưng …’ Liên Kiều không đồng tình với lời của hai người, cô bĩu môi: ‘Chị hình dung hắn ta là khúc gỗ là đã khách sáo lắm rồi đó. Nếu để chị nói thẳng thì chị sẽ nói hắn là một cục nước đã, hay là một cục sắt không hề có tình cảm gì hết.’ ‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh vẫn luôn cảm thấy ở trước mặt Thượng Quan Tuyền mà nói xấu người của Lãnh đại ca dù sao cũng không tốt lắm. Liên Kiều khoác tay ngắt lời Hoàng Phủ Anh, ‘Anh Anh, em nghĩ lại xem, Lôi nếu như từ sáng đến tối cứ canh chừng chúng ta đăm đăm như vậy đến lúc đó chúng ta muốn trốn đi thực sự rất khó. Cho nên đợi đến ngày chúng ta chính thức hành động, em phải tìm cách di dời sự chú ý của hắn khỏi chúng ta, như vậy nội ứng ngoại hợp thì mới có khả năng thành công được.’ ‘Liên Kiều, chị làm gì mà nói nghe còn hơn là chúng ta vượt ngục nữa vậy?’ Hoàng Phủ Anh chau mày  nói: ‘Hơn nữa với thân thủ tốt như vậy của hắn em làm sao mà di dời sự chú ý của hắn được chứ?’ ‘Ai yo, chuyện này chúng ta sau này sẽ sắp xếp sau.’ Liên Kiều xua tay nói: ‘Mấy ngày nay chúng ta biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tiểu Tuyền ...’ Cô nhìn về phía Thượng Quan Tuyền hỏi một câu: ‘Rốt cuộc em đứng về phía nào? Là phía ông xã em hay là phía bọn chị?’ Thượng Quan Tuyền chẳng cần suy nghĩ trả lời ngay: ‘Chúng ta đương nhiên là ngồi chung một chiếc thuyền rồi. Em một khi đã quyết định sẽ theo các chị đi chơi thì đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với các chị rồi.’ ‘Hi hi … vậy là quyết định rồi nhé. Đến lúc đó không cho phép hối hận, nếu ai hối hận thì người đó là chó con!’ Liên Kiều xua tay nói. Thượng Quan Tuyền nuốt một ngụm nước bọt,  chớp chớp mắt: ‘Được thôi!’ Đây đúng là lần đầu tiên cô nghe có người thề thốt như vậy. Đúng là rất thú vị. Chính ngay lúc ba cô gái say sưa bàn bạc chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại của mình thì nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng: ‘Chuyện gì đã quyết định?’ Tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục xuất hiện trước mặt ba cô gái. Chương 59: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (5) … Một tiếng thét đủ làm chấn động cả hoa viên vang lên, liền sau đó, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh không kìm được đưa tay lên bịt chặt hai tai lại. Ngay cả Lãnh Thiên Dục cũng bị tiếng thét chói tai của Liên Kiều làm cho giật mình, hắn quát hỏi: ‘Kêu cái gì?’ Liên Kiều chỉ tay vào Lãnh Thiên Dục, lắp bắp hỏi: ‘Anh … anh sao lại đi đường như quỷ vậy, một chút tiếng động cũng không có?’ Một câu nói của cô suýt nữa khiến cho Lãnh Thiên Dục tức chết, hắn quát khẽ: ‘Là các cô nói chuyện quá nhập tâm không nghe thấy đấy thôi.’ ‘A!’ Liên Kiều nghe xong lại thét lên một tiếng nữa. ‘Lại gì nữa đây?’ Lãnh Thiên Dục bị hành động kỳ quái hết lần này đến lần khác của cô làm cho đau đầu, cô gái này, tinh lực ở đâu mà dồi dào đến thế chứ? Liên Kiều đi đến trước mặt hắn, hai tay chống eo hùng hổ hỏi: ‘Này, vừa nãy em nói gì anh đã nghe thấy rồi sao?’ Lãnh Thiên Dục tức cười nhìn cô một lúc sau đó mới hỏi lại: ‘Mấy cô nhóc các cô thì có lời gì mà anh không thể nghe được chứ? Sao nghe ra có vẻ có gì mờ ám thì phải?’ Liên Kiều hoài nghi nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân như đánh giá lời hắn nói là thật hay giả, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang dấu giếm gì đó lòng mới bình tĩnh lại một chút, cô nói thật nhỏ như chỉ để cho chính mình nghe: ‘Yên tâm đi, hắn chắc là không nghe được chúng ta vừa nói gì đâu.’ Thượng Quan Tuyền quả thực cũng vì sự xuất hiện của hắn mà sợ đến toát mồ hôi lạnh, cũng may là hắn không nghe được bằng không không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa. Thấy thần thái mờ mờ ám ám của mấy cô gái, Lãnh Thiên Dục nhướng mày có chút hoài nghi. Hắn nhìn lại đồng hồ rồi nói: ‘Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ sớm đi. Lôi …’ Hắn hơi xoay người nhìn về phía Lôi đang đi đến bên cạnh: ‘Đưa hai vị tiểu thư về phòng đi!’ ‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’ Lôi cung kính cúi người sau đó đi về phía Liên Kiều và  Hoàng Phủ Anh. ‘Quản gia đã thu xếp xong phòng của hai vị. Hai vị, xin mời bên này!’ Nói xong hắn đưa tay làm một tư thế “mời”. Liên Kiều chau mày hỏi lại: ‘Tôi với Anh Anh ở cùng một căn phòng sao/’ Lôi không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu. ‘Vậy phòng của tôi cách phòng của Tiểu Tuyền bao xa?’ Liên Kiều lại không cam lòng, hỏi tiếp. Lần này Lôi lên tiếng trả lời bằng một giọng nhàn nhạt: ‘Tuyền tiểu thư ở khu biệt thự chính còn phòng khách thì ở khu biệt thự phụ!’ ‘Gì chứ???’ Liên Kiều giật mình thốt lên sau đó như ý thức mình thất thố, cô bụm miệng đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền: ‘Thật là, chị còn tưởng là chúng ta ở rất gần nhau, buổi tối còn định tìm em nói chuyện.’ Lãnh Thiên Dục nghe vậy, trong lòng đột nhiên có một nỗi dự cảm không lành dâng lên, hắn vội lên tiếng: ‘Các cô ban ngày đã tâm sự nhiều như thế rồi còn không đủ sao? Bây giờ đã muộn lắm rồi, Liên Kiều, em chắc cũng đã mệt rồi, nên đi ngủ sớm đi, bằng không nếu em nghỉ ngơi không đủ Ngạn Tước đến anh cũng không có cách nào nói cho xuôi tai.’ Liên Kiều nhìn Lãnh Thiên Dục bằng ánh mắt đầy bất mãn: ‘Cái gì chứ? Hở tí là đem Ngạn Tước ra dọa em. Em chỉ là vì tốt cho Tiểu Tuyền thôi mà. Em ấy với bọn em mới là có cùng tiếng nói chung. Với người già như anh thì có gì hay để nói đâu chứ.’ Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vây, trên mặt tuy vẫn không chút biểu tình như cũ nhưng trong lòng cơn tức sớm đã bùng phát, quỷ nha đầu này, cô ta là cố ý, là cố ý, nhất định là cố ý!!!! Quả đúng như vậy, Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy liền tiến đến kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói: ‘Dục, tối nay em muốn ngủ chung phòng với Liên Kiều.’ ‘Không được!’ Lãnh Thiên Dục trong lòng thầm nói, cảm giác bất an trong lòng mình quả nhiên là không sai, Liên Kiều nha đầu này thông minh linh lợi, chính là cô cố ý dẫn dụ Tiểu Tuyền làm ra quyết định này đây mà. Thượng Quan Tuyền bất mãn chau mày, thấy hắn quyết liệt phản đối liền không vui xoay người nói: ‘Em không quan tâm. Dù sao em cũng đã quyết định tối nay sẽ ngủ với Liên Kiều, chúng em còn rất nhiều chuyện chưa tâm sự hết.’ ‘Tuyền …’  Lãnh Thiên Dục nhìn cô xoay người đi cảm thấy thúc thủ vô sách, chỉ đành nhỏ giọng nói: ‘Liên Kiều và Anh Anh hôm nay đã ngồi máy bay rất lâu, nhất định là mệt lắm rồi. Nếu có gì muốn tâm sự để ngày mai nói tiếp được không? Dù sao hai người cũng ở lại đây mấy ngày nữa mà.’ Liên Kiều nghe vây, đôi mắt màu tím lại đảo một vòng, tung tăng đi đến trước mặt hắn, cố ý nói một cách đầy thông cảm: ‘Ai ya Lãnh Thiên Dục, hôm nay em ngồi trên máy bay đã nghỉ ngơi thật lâu rồi, tối nay chắc là không thể ngủ sớm như thường được đâu. Dù sao cũng như vậy rồi, chẳng bằng cùng Tiểu Tuyền tâm sự nhiều một chút thì hơn.’ Lãnh Thiên Dục xoay đầu hung hăng trừng Liên Kiều một cái, trong ánh mắt lạnh như băng đã bắt đầu xuất hiện những tia phẫn nộ … nha đầu đáng chết này, nhất định là cô cố ý muốn dùng cách này để báo thù hắn. Những suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn nhưng hắn vẫn giữ nét mặt tươi cười tiến đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, dùng giọng nói có phần giống như đang dụ dỗ trẻ con mà nói với cô: ‘Tuyền, nghe lời anh, tối nay để Liên Kiều bọn họ nghỉ ngơi thật tốt được không?’ Hắn thật sự không muốn một đêm dài cô đơn trong căn phòng trống, hắn có dự cảm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, sắp tới sẽ còn những ngày không lành tiếp theo nữa. Nhưng không còn cách nào, trái tim Thượng Quan Tuyền chẳng khác nào làm bằng sắt, nhất là khi nghe Liên Kiều nói như vậy, cô càng hạ quyết tâm: ‘Dục, Liên Kiều người ta cũng đã nói là nghỉ ngơi rất nhiều trên máy bay rồi mà. Em và Liên Kiều cũng là lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói với nhau rồi. ‘Tuyền …’ Lãnh Thiên Dục lúc này chỉ hận không thể một phát bóp chết Liên Kiều hoặc là trực tiếp đem cô ném ra ngoài Lãnh gia biệt uyển là được nhưng hắn cố nén cơn giận, nói với Thượng Quan Tuyền: ‘Đừng có nổi tính trẻ con nữa được không? Như vậy đi, để Liên Kiều và Anh Anh nghỉ ngơi thật tốt đêm nay, ngày mai em và Liên Kiều ngủ chung cũng không muộn mà, được không?’ Chiến thuật cuối cùng của hắn chính là … kéo dài được lúc nào hay lúc đó, tốt nhất là kéo dài thời gian cho đến lúc Ngạn Tước tên kia đến mới thôi. ‘Cái này …’ Thượng Quan Tuyền nghe nói vậy có chút do dự. Liên Kiều thấy vậy vội lên tiếng: ‘Tuyền, em đừng nghe lời Lãnh Thiên Dục nói, thực ra chỉ là do hắn sợ em với chị ở bên nhau em sẽ bị chị dạy hư mà thôi.’ ‘Liên Kiều!’ Lãnh Thiên Dục rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ như bị lửa giận thiêu đốt, nha đầu đáng chết này, cô làm sao biết được suy nghĩ của mình chứ. Cái loại cảm giác bị người ta đọc hết suy nghĩ của mình này thật tệ! Từ trước đến nay hắn vẫn là người giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, bây giờ lại như một trang giấy trắng bị người ta đọc thấu hết suy nghĩ khiến hắn cực kỳ không thoải mái. Thượng Quan Tuyền cũng có chút chấn động, cô biết Lãnh Thiên Dục rất hiếm khi mất khống chế tâm trạng như bây giờ, thế nào chỉ bị Liên Kiều nói một hai câu mà đã bị kích động đến thế này? Chương 60: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (6) Liên Kiều thấy kết quả thu được đúng như ý mình mong muốn liền cực kỳ vui vẻ đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lửa giận của hắn, nhưng lại vờ như không thấy gì, cố tình hỏi lại: ‘Thế nào? Bị em đoán đúng rồi phải không? Em nói đây đều là sự thật nha, Tiểu Tuyền tuy xuất thân là sát thủ nhưng mà dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi mà thôi, anh chẳng những lớn hơn người ta đến mười tuổi mà lúc nào cũng chăm chăm nhốt người ta bên người không buông, thấy người ta gặp được người cùng lứa tuổi cũng không yên tâm để người ta thả lỏng tâm trạng một chút. Lãnh Thiên Dục, anh đang sợ cái gì chứ? Sợ Tiểu Tuyền tìm được một người trẻ tuổi hơn, hiểu lòng người hơn sau đó bỏ anh sao?’ ‘Em …’ Lãnh Thiên Dục tức đến lổng ngực cũng sắp vỡ nhưng cố hết sức nén xuống, nói: ‘Liên Kiều, đừng có được một tấc rồi lại muốn một thước nha!’ Hắn vốn muốn dùng một câu thành ngữ để nhắc nhở Liên Kiều dừng lại đúng lúc, nào ngờ … Liên Kiều trước giờ đối với thành ngữ hết sức mờ mịt, nghe nhiều nhưng không hiểu được bao nhiêu. Cô nghe hắn nói câu này trong mắt chợt hiện ra một tia nghi hoặc … ‘Hả? Cái gì một tấc rồi một thước? Sao lại có người đi đường kiểu gì lạ vậy?’ ‘Phù…’ Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng, ngay cả người lúc nào cũng lạnh lùng là Lôi cũng nhịn không được môi khẽ câu lên một đường cong hiếm thấy. Lãnh Thiên Dục nắm chặt nắm tay, nha đầu này, cô là cố ý, nhất định là cố ý. ‘Nha đầu, qua đây!’ Sau đó hắn vẫy tay về phía Liên Kiều ra dấu cho cô tiến đến, đợi đến khi cô đi đến trước mặt mình mới ấn chặt hai vai cô xuống, nói một cách đầy thâm ý: ‘Liên Kiều, em phải biết em nói như vậy không chỉ làm anh đau lòng mà còn làm Ngạn Tước đau lòng nữa đó.’ Trời ạ, không ngờ Lãnh Thiên Dục ta cũng có ngày lưu lạc đến bước này, vì để Liên Kiều nha đầu kia buông tha cho Tiểu Tuyền mà còn phải dùng đến chiến lược dụ dỗ này. Liên Kiều nhướng mày: ‘Chuyện này thì liên quan gì đến Ngạn Tước chứ? Ngạn Tước cũng biết anh lớn hơn Tiểu Tuyền mười tuổi mà.’ ‘Liên Kiều em đừng quên Ngạn Tước cũng lớn hơn em tám tuổi vậy. So với anh lớn hơn Tiểu Tuyền mười tuổi thì cũng có khác biệt bao nhiêu đâu.’ Hắn đúng là muốn xem thử Liên Kiều còn chống được đến lúc nào.  Liên Kiều nghe hắn nói vậy chẳng giận mà cười, nói: ‘Lãnh Thiên Dục, Ngạn Tước nhà em làm sao mà giống anh được chứ? Ngạn Tước thực thương yêu em nha, em thích làm gì anh ấy đều chìu em hết. Như lần này chẳng hạn, em muốn thoải mái đi du lịch thế giới một chuyến, anh ấy vì muốn em vui cũng đồng ý để em làm theo ý mình đó thôi. Ngạn Tước nhà em tuy là lớn hơn em tám tuổi thật nhưng em với anh ấy không hề có khoảng cách tuổi tác gì hết nha. Đó chính là khác biệt giữa anh với Ngạn Tước, anh hiểu không?’ ‘Em nói gì chứ?’ Nha đầu này, vì đạt được mục đích mà dám mở to mắt nói dối chứ. Đánh chết hắn cũng không tin Ngạn Tước cái tên này lại độ lượng đến mức để mặc cho cô muốn làm gì thì làm được. Nếu như lời cô nói là thật vậy thì hắn làm gì phải đặc biệt nhờ cậy mình phải luôn để ý đến cô chứ, càng sẽ không vì vậy mà gác hết công việc chạy đến nước Ý này chứ. Cô nói như vậy nhất định là cố ý nói cho Tuyền nghe rồi! Liên Kiều thấy vậy trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng lại cố ý châm dầu vào lửa: ‘Chẳng lẽ em nói sai sao? Tiểu Tuyền …’ Cô xoay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tuyền nói tiếp: ‘Em chính là sát thủ nha, như vậy lại bị hắn quản chặt đến chút tự do cũng không có thì thật là mất mặt nha. Ngay cả bạn bè đến thăm mà quyền lợi được tiếp chuyện với họ cũng không có thì chị nghĩ sau này chị cũng sẽ không đến Ý nữa đâu.’ ‘Liên Kiều …’ Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy trên mặt chợt thất sắc hẳn đi, cô vội bước đến nói: ‘Chị đừng nói là không muốn tới nữa mà. Ai nói em bị Dục quản chặt đến không còn tự do chứ?’ Thượng Quan Tuyền tuy xuất thân là sát thủ nhưng dù sao trước giờ cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào như Liên Kiều, vừa thông minh lại hiểu lòng người, lẽ đương nhiên Liên Kiều nói gì cô liền tin cái đó. ‘Tuyền …’ Lãnh Thiên Dục thấy tình hình không ổn, lòng như chìm xuống đáy cốc. ‘Đừng nói nữa, dù sao em cũng nhất định sẽ ngủ chung với Liên Kiều tối nay, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, dù sao em cũng quyết định rồi!’ Thượng Quan Tuyền dứt khoát cắt lời Lãnh Thiên Dục, tức tối nắm lấy tay của Liên Kiều không buông, vẻ mặt cực kỳ kiên định. ‘Tiểu Tuyền, em thật cool nha. Như vậy mới đúng với tính cách của em chứ.’ Liên Kiều chẳng ngại mà thêm dầu vào lửa. Lãnh Thiên Dục tức đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn đây mà. Hay là … cô nhóc này cố ý làm như thế để chỉnh mình? Suy nghĩ này chợt nhảy đến trong đầu khiến hắn giật mình. Không đúng, hắn nào có đắc tội cô chỗ nào chứ? Không được!!!  Nhịn xuống! Bất luận thế nào cũng phải đem cơn giận này nhịn xuống, nếu như lúc này mà phát tác cơn giận nhất định sẽ rơi vào bẫy của nha đầu Liên Kiều kia. Ngay lúc này Lãnh Thiên Dục không thể không quan sát lại lần nữa cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn trước mặt, cô nhóc này, tuổi nhỏ, người nhỏ nhưng tâm trí không nhỏ tí nào, trong bụng toàn là âm mưu quỷ kế. ‘Anh Anh, tối nay em cũng ngủ chung một phòng với họ sao?’ Hắn gần như dùng hết sự tự chủ của mình để nói với Hoàng Phủ Anh bằng một giọng ôn hòa nhất. Nhưng vô dụng, Hoàng Phủ Anh vẫn bị vẻ mặt của hắn làm cho sợ hãi vội vàng cúi thấp đầu xuống, ấp a ấp úng thật lâu vẫn chưa dám nói chữ nào. Liên Kiều thấy vậy liền “hừm” một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Thiên Dục, ‘Anh dọa em ấy sợ kìa!’ Lãnh Thiên Dục chỉ cười nhạt một tiếng: ‘Anh chỉ đang hỏi ý kiến của Anh Anh thôi mà. Anh Anh, trả lời Lãnh đại ca!’ ‘Em … em …’ Trong lòng Hoàng Phủ Anh cực kỳ mâu thuẫn, trả lời phải thì sợ khiến cho Lãnh đại ca không vui, dù sao cô cũng không phải Liên Kiều có thể điềm nhiên không sợ sệt trả lời hắn, còn nếu nói không phải thì đúng là trái với lòng mình bởi dù sao cô cũng rất muốn cùng Tiểu Tuyền và Liên Kiều tâm sự đến trời sáng luôn nha.    ‘Ai ya, Lãnh Thiên Dục anh thật phiền nha. Anh Anh đương nhiên là sẽ ngủ cùng phòng với bọn em rồi.’ Liên Kiều trả lời hắn một cách dứt khoát, gọn ghẽ. ‘Ồ, thật sao?’ Ngược lại với suy nghĩ của mấy cô gái, Lãnh Thiên Dục thật thoái mái nhướng mắt nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Anh Anh, trong lòng Lãnh đại ca em là một cô gái rất hiểu chuyện, mà đúng là như vậy, phải không?’ ‘Này, Lãnh Thiên Dục, anh nói gì vậy?’ Liên Kiều nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý nhưng vẫn chưa hiểu rõ hắn muốn ám chỉ điều gì. ‘Anh chỉ là ăn ngay nói thật thôi!’ lắc đầu trong lòng thầm cười khổ, nha đầu này đúng là quá thông minh. Hoàng Phủ Anh cắn môi, lắp bắp nói: ‘Lãnh đại ca, em … em’ ‘Em muốn tối nay nghỉ ngơi thật tốt phải không?’ Lãnh Thiên Dục trực tiếp ngắt lời cô, bàn tay to lớn vỗ vai cô, nói: ‘Lãnh đại ca biết em thích nhất là màu trắng cho nên đã đặc biệt thu xếp một gian phòng riêng cho em, em nhất định sẽ thích căn phòng đó lắm. Tối nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé!’ Rồi không đợi cô trả lời, trực tiếp quyết định thay cô. Ba cô gái mà thiếu đi một người vậy thì hai người kia đương nhiên cũng chẳng có tâm tình mà tâm sự quá khuya. Chiêu này đúng là tuyệt! Hắn đắc ý nghĩ thầm.