Quyển 2 – Trốn không thoát khỏi tình yêu
Chương 1: Khanh bổn nữ nhân (1)
Biệt thự Bán Sơn - Hồng Kông
Ánh mặ trời chiếu rực rỡ trên những ngọn cây bao quanh ngôi biệt thự sang trọng. Khu Bán Sơn Hồng Kông chính là tiêu chí của giới nhà giàu, cũng là tượng trưng cho địa vị, xa hoa, người không được mời đến không thể tiến vào, không khó nhìn thấy giữa không gian u tĩnh, nóc nhà màu đỏ dưới ánh mặt trời càng thu hút ánh mắt người nhìn.
“Hoàng Phủ”
Đây là biệt thự tư nhân của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng là nơi hắn trú lại mỗi lần có việc phải xử lý ở công ty con ở Hồng Kông, tên biệt thự này cũng giống như tên biệt thự ở bên Mỹ từ đời ông cố của hắn đặt ra.
“Hoàng Phủ” nghĩa là “Nhà của họ Hoàng” cũng là đồng âm với họ của hắn, rõ ràng lộ ra gia thế, tư tưởng Trung Quốc của tổ tiên hắn, nhưng càng mang một vẻ vương giả, uy nghiêm và quyền lực không thể xem thường.
“Hoàng Phủ” ở Hồng Kông so với “Hoàng Phủ” ở Mỹ có vẻ cổ điển Châu Á hơn, vẫn mang vẻ lãng mạn và uy nghiêm, đại môn khí phái, cửa vườn hình vòm, đường mòn lát đá, xa hoa mà cao quý.
Buổi trưa cuối tuần, trong phòng họp đèn treo tường lộng lẫy, sô pha kiểu châu Âu cổ điển, những viên gạch lót sàn giả cổ màu sắc đậm nhạt đan xen nhau, trần nhà cũng phối hợp màu tương ứng với màu của gạch lót sàn quả thật thể hiện hết khí tức, cực kỳ xa hoa mà không phô trương.
Phòng hội nghị đủ rộng để các vị quản lý cấp cao ngồi, bọn họ mỗi người đều mặc Tây trang nghiêm nghị ngồi ở hai bên bàn họp, bầu không khí yên tĩnh mà nghiêm túc làm họ không dám có chút thất thố.
Tổng tài tự thân trấn ở chi nhánh Hồng Kông điều này đối với họ mà nói vừa là phúc vừa là hoa, phúc là bởi vì dưới sự lãnh đạo của tổng tài, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thành tích của bọ họ quả thật tăng lên vượt bậc, họa là cũng bởi vì có sự lãnh đạo của tổng tài mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã có mấy vị quản lý cấp cao bị vị tổng tài hai mươi tám tuổi này sa thải.
Thậm chí trong số mấy vị quản lý cấp cao đó có vài vị vốn là người làm lâu năm, nếu dùng lời của tổng tài mà nói … Hoàng Phủ Quốc Tế tài phiệt trước giờ không thiếu nhân tài, nhưng cũng sẽ không nhiều mấy người chỉ biết dựa vào thân phận mà làm loạn.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tất cả các nhân viên ở công ty con ở Hồng Kông không khó nhận ra vị tổng tài này quả thực yêu cầu nghiêm khắc, quả đúng danh tiếng như sấm rền, đừng chỉ nhìn hắn cử chỉ tao nhã như hoàng tử, nhưng trong bản tính có một phần lang tính làm người ta không thể xem thường.
Hoàng Phủ tài phiệt có thể liệt danh trong tứ đại tài phiệt, cùng với ba nhà tài phiệt kia sánh vai nhất định phải có thực lực và quyền lực.
‘Giám đốc Tề, báo cáo một chút tình hình kinh doanh của bên ngài!’
Ngồi trên ghế da, Hoàng Phủ Ngạn Tước lời lẽ uy nghiêm mà bình ổn nhưng mang đến cho người ta một nỗi lo sợ bị nhìn thấu hết tâm tư.
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Giám đốc Tề hít sâu một hơi, nói: ‘Chúng tôi đã thống kê báo cáo, lợi nhuận của khoản đầu tư kỳ này có 80 công ty được hơn một nghìn vạn, đạt được lợi nhuận trên một nghìn năm trăm vạn có 45 công ty trên sàn chứng khoán, 45 công ty đó kỳ trước tổng doanh thu 800.75 nghìn vạn, theo giới tài chính Hồng Kông mà tính thì chiếm khoảng 35.4%, thực hiện doanh nghiệp lợi nhuận và lợi nhuận thuần là 50.11 nghìn vạn và 45.85 nghìn vạn so với kỳ trước tăng trưởng tương đonwg là 127.4% và 201.14%...
Giám đốc Tề vừa nói vừa cẩn thận quan sát Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng lên bước gần đến cửa sổ, có chút sợ sệt số liệu có sai sót.
Nhìn tổng tài gương mặt không có chút biểu tình nào, hắn không biết là công ty tài chính mà hắn quản lý lợi nhuận có đạt đến mức tiêu chuẩn hay chưa, bởi vì nghe nói các chi nhánh bên Mỹ và các quốc gia khác thành tích rất cao.
Nghĩ đến đây, mồ hôi hắn bắt đầu chảy xuống!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy chẳng qua là chỉ muốn giãn gân cốt một chút, nhưng khi thân hình cao lớn của hắn đứng dựa vào cửa sổ, lại khiến hắn nhìn thấy một màn động tâm.
Tiếng nói sau lưng đã dừng lại, theo đó là một tràng tiếng hô hấp khẩn trương.
‘Tiếp tục nói!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không quay đầu lại, chỉ điềm đạm ra lệnh.
‘Dạ!’ Giám đốc Tề khẽ lau mồ hôi trán, mà các vị quản lý cấp cao khác ai cũng có chút khẩn trương.
‘Hai chỉ tiêu này tăng trưởng mạnh chủ yếu bởi vì trong kỳ công ty quyết định chọn chứng khoán KT đầu tư mà đạt được 51.57 nghìn vạn lợi nhuận …’
Cách phòng hội nghị không xa nhìn sang là hồ bơi rộng lớn, nước xanh trong nhìn thấu đáy, mà bên cạnh hồ bơi, Liên Kiều tự quấn người như một cái bánh chưng, bên cạnh là một vệ sĩ đang canh chừng sự an toàn của cô.
Chỉ thấy cô cẩn thận hết sức cúi xuống, chân nhỏ khẽ chạm vào mặt nước, nhưng trong chớp mắt đã rút lên, giống như rất sợ nước vậy.
Một màn này thu hết vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn nhịn không nổi nhẹ nở một nụ cười, đôi chân trắng nõn đó hình như khẽ khua trong lòng hắn một cái, cực kỳ vương vấn mà gương mặt thanh thuần của cô dưới ánh mặt trời càng thêm mê người như một đóa hoa dưới nắng xuân làm người ta động lòng yêu mến không thôi.
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt xúc động, giống như có một sợi tơ đang se lấy tim hắn, không biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy cái phòng họp này giống như một nhà tù vậy, không khí cực kỳ ngột ngạt.
‘Được rồi!’
Hắn mở miệng, khẽ xoay người lại, thân hình cao lớn che gần một nửa ánh sáng chiếu từ khung cửa sổ đến …
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’
Giám đốc Tề khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, trời ạ, nghìn vạn lần đừng chê bai hắn làm việc không tốt, có trời mới biết hắn đã hết sức cẩn trọng rồi, nếu như bản thân bị cách chức, vợ con biết làm thế nào đây?
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước quét một vòng qua từng gương mặt, sau đó nói: ‘Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, ngày mai bảo thư ký đưa mấy phần báo cáo này đến phòng làm việc của tôi!’
‘Da, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Tất cả thầm thở phào một hơi, biểu tình trên mặt giống như vừa được phán vô tội vậy, người người lần lượt rời đi.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại chuyển sang bóng dáng cô nhóc đang ở cạnh hồ bơi, nhìn lâu một chút, ánh mắt ôn hòa dần dần chuyển thành một ánh mắt mang tia chiếm hữu mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
Chương 2: Khanh bổn nữ nhân (2)
‘Liên Kiều tiểu thư, cô phải xuống nước thì mới học bơi được …’
Vệ sĩ đứng bên cạn hồ bơi căng thẳng nhắc nhở cô, hắn thật chưa từng thấy ai học bơi như thế, đem bản thân quấn chặt như bánh chưng không nói, lại còn hết sức khoa trương mang phao bơi trên eo, đây … đây là học bơi sao?
Liên Kiều vẻ mặt khẩn trương nhìn mặt nước, nghiêng đầu một cái dáng vẻ rất không sao nói: ‘Ai nói tôi muốn học bơi chứ? Tôi vốn là biết bơi rồi, chỉ là … chỉ là …’
‘Chỉ là thế nào?’
Một giọng nói trầm ấm ngắt lời cô liền đó thân thể cao lớn của người đàn ông đã chiếu bóng trên mặt nước hồ bơi.
‘Hoàng Phủ tiên sinh!’ Vệ sĩ liền cúi người chào.
‘Ừ, anh đi đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.
‘Dạ!’ Vệ sĩ nhận lệnh lập tức rời khỏi hồ bơi.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dán trên bóng dán cao lớn của người đàn ông, ánh mặt trời chiếu rọi trên người hắn, tạo nên một vầng sáng quanh thân như thiên thần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, cười nhẹ: ‘Nha đầu, em lười biếng như vậy chắc sẽ thua đấy, chẳng lẽ làm vậy thì thắng được Thù Đế sao?’
Hắn biết Thù Đế là tử huyệt của Liên Kiều, chỉ cần nhắc đến tên của cô ta, Liên Kiều liền bị kích thích ngay.
Quả nhiên, vừa nghe hắn nói, Liên Kiều với tay lên, bàn tay nhỏ nắm chặt cổ áo Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Anh đã đáp ứng em rồi nha, nhất định phải dạy em biết bơi, nếu không … nếu không anh là chó con! Chó con đó, biết chưa?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ hai tay đầu hàng: ‘Được được được, anh hứa với em, cho nên mới đặc biệt hủy cuộc họp mà đến dạy em nè, vậy đi, em xuống nước trước, thích ứng một chút cảm giác dưới nước được không?’
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, hắn quay người đi.
‘Cái gì mà, nói như là ân huệ lớn lắm vậy …’
Liên Kiều nhìn bóng lưng hắn đi, làm cái mặt quỷ, bĩu bĩu môi, cô quay lưng lại, nhìn mặt nước trong veo dưới ánh mặt trời lại khẩn trương trở lại, nuốt một ngụm nước bọt.
‘Mẹ ơi … cứu con mẹ ơi …’
Những mảnh ký ức đột ngột quay lại trong đầu, làm nhịp thở của cô đột nhiên gấp gáp, cô khuỵu xuống, gương mặt trắng bệch nhưng lại cố kiên cường không rơi lên …
Mình còn có thể bơi không?
Cả người run rẩy, cô thử đi đến tay vịn cạnh hồ để bước xuống nước, nhưng mà …
Cô làm không được, thật sự làm không được!
‘Nha đầu, cởi khăn choàng tắm ra trước đi!’
Sau lưng lần nữa truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều mãnh liệt quay đầu rồi rất nhanh cúi đầu.
Trời ơi, cơ thể hắn đẹp quá!
Bỏ đi bộ Tây trang trên người, hắn không còn vẻ lạnh lùng nữa, quần bơi trên thân ngược lại mang đến vẻ hấp dẫn chết người, hai cánh tay rắn chắc, lồng ngực rộng rãi, bụng phẳng, Liên Kiều không có can đảm nhìn tiếp xuống dưới, cùng siêu cấp soái ca này tập bơi, nếu như cô bộc phát tính háo sắc của mình thì biết làm sao? Vậy không phải là xấu hổ chết sao?
Bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Tước vò vò tóc cô, động tác rất giống đang vuốt ve một chú mèo …
‘Nghĩ gì vậy nha đầu, em không phải là đang muốn học bơi sao?’
Nói xong tự mình liền nhảy vào hồ bơi trước, sau đó ngẩng đầu khỏi mặt nước, hết sức tự nhiên rũ nước trên tóc rồi ngoắc tay về phía cô …
‘Xuống đây!’
Động tác rất giống hoàng tử mời công chúa khiêu vũ. Đáng tiếc giọng nói của hắn như ra lệnh, không cho người ta cự tuyệt, một chút cũng không giống hoàng tử! Liên Kiều tức tối nghĩ.
Thôi vậy, chết thì chết, dù sao hôm nay cũng phải qua được ải này.
Cô hít một hơi thật sâu, lắc mạnh đầu như muốn đem những ký ức buồn bã rũ hết, bàn tay đặt lên áo choàng tắm, từ từ mở ra …
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cảm giác ánh mặt trời làm hắn hoa mắt, thực ra, ánh sáng hoàn toàn là từ ở bên hồ …
Bikini màu đen hoàn hảo làm nổi bật từng đường cong hoàn mỹ, cô từ từ dìm người xuống nước, một động tác này làm vòng eo không lớn hơn một nắm tay và nơi đẫy đà với khe ngực mê người hoàn toàn lọt vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mặt trời chiếu trên làn da trắng nõn mà hồng hào của cô, tuy cô chỉ cao đến ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng tỷ lệ cơ thể lại vô cùng hoàn hảo, đôi chân dài không che chắn càng mười phần thon thả, trên người lại tỏa ra mùi sữa ngọt ngào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, đôi ngươi đen láy vốn mang ý cười chợt trở nên rất thâm trầm.
‘Này … Cung Quý Dương … em có bị dìm chết không đây?’
Sự chú ý của Liên Kiều toàn bộ đặt ở trong nước, nhìn thấy hồ nước như rất sâu, cô rất không tự tin hỏi.
‘Có anh ở đây, em không có việc gì đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước điều chỉnh lại cảm xúc, nói một câu. Hắn rũ rũ tóc, mình nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ là do lâu quá không có gần gũi phụ nữ sao? Thế nào mà lại xem cô nhóc trước mặt như phụ nữ được chứ, trong suy nghĩ của hắn, không phải cô chỉ là một cô bé thôi sao?
Nhìn bàn tay lớn đang đưa về phía mình, cô khẽ nhắm mắt lại rồi nhảy xuống, chỉ trong chớp mắt đã thấy mình rơi vào một lồng ngực rộng rãi mà rắn chắc.
Mùi long diên hương nhàn nhạt xông vào hô hấp của Liên Kiều, mang cho cô một nỗi e ngại kỳ lạ…
Liên Kiều chầm chậm mở mắt …
Chương 3: Khanh bổn nữ nhân (3)
Liên Kiều phát ra một tiếng hoan hô, ánh mắt mang theo kinh ngạc và một vẻ như vừa từ cõi chết sống lại, hai cánh tay siết chặt gáy của Hoàng Phủ Ngạn Tước, không chút để ý lúc này tư thế của hai người có bao nhiêu là thân mật và ám muội.
‘Cung Quý Dương, hay quá, hay quá, em còn sống …’ Cô vui vẻ hoan hô.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt ngại ngùng ôm lấy thân người cô, thì ra vừa rồi bản thân nhìn thấy không phải là ảo giác, tiếp xúc ở cự ly gần như thế, đặc biệt là khoảnh khắc ôm lấy người ngọc trong tay, hắn rốt cuộc nhận thức được, trong lòng mình chính xác là một người phụ nữ.
Cô không chút đề phòng gì dán chặt cơ thể lên người hắn vì mới vừa qua một cơn sợ hãi, nhưng mà …
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước vô tình lướt qua thân thể đang dán vào người mình, cô tin tưởng và ỷ lại vào mình đến thế, những đường cong đẹp đẽ rơi vào trong mắt hắn, đôi chân dài không tỳ vết dưới nước lại càng câu hồn người.
Mà tay hắn lại đúng lúc đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô, không khó cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ quần áo mỏng manh.
Đáng chết thật! Hắn không kìm được mắng thầm một câu, bởi vì hắn không khó cảm thấy một luồng nhiệt nóng bắt đầu truyền lên tư cơ thể mình, hắn không thể không thừa nhận mình có phản ứng của một người đàn ông đối với nha đầu này.
‘Được rồi nha đầu, đây là hồ bơi không phải biển, sợ cái gì. Đến đây, anh dạy em tư thế cơ bản nhất!’ Hắn cẩn thận lách người ra khỏi Liên Kiều, cố lấy giọng bình tĩnh nói.
Ai biết đâu khi hắn vừa nói xong câu này đã rất rõ ràng nhìn thấy một tia ảm đạm từ trong đôi mắt màu tím của Liên Kiều.
‘Sao vậy nha đầu?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhạy cảm hỏi, hắn đã quen nắm bắt tâm tư của người khác, bởi vậy đối với mỗi biến hóa dù là nhỏ nhất của đối phương hắn cũng nắm bắt rất chính xác.
‘Hả … không gì không gì …’
Liên Kiều vẻ mặt không tự nhiên đáp lời, sau đó nở một nụ cười hết sức sáng lạn về phía hắn.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước thắt lại, hắn suýt nữa thì chìm trong nụ cười như hoa lê mùa xuân kia.
Dưới ánh mặt trời, kia bóng dáng cao lớn của người đàn ông và nhỏ nhắn của cô gái lung linh đáy nước, một tình cảm khó nói thành lời chầm chậm nảy mầm ….
‘Nhẹ nhàng duỗi cánh tay, đúng, chính là vậy, từ từ thôi …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút qua loa dạy cô từng động tác một, hắn tận lực hướng sự chú ý của mình lên việc dạy học.
Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, không bướng bỉnh cũng không kêu mệt, cô cũng rất nghiêm túc nghe theo từng hướng dẫn động tác của Hoàng Phủ Ngạn Tước, không bao lâu đã có thể tự mình nắm một số động tác cơ bản.
‘Nha đầu, em có thể thử ở chỗ sâu hơn một chút!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng hướng dẫn cô, nhìn thấy Liên Kiều dần dần dạn dĩ hơn trong nước, trong mắt vẫn vương một tia cảm xúc không đổi.
‘Ân!’ Liên Kiều nghe lời gật đầu, mở rộng phạm vi tập luyện hơn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên buông tay, Liên Kiều lại giống như cá được thả vào nước.
Sao lại như thế?
Nước ấm áp bao lấy cơ thể Liên Kiều, từ từ cô bắt đầu có chút cảm giác quen thuộc, cảm giác này dần dần làm cô lần nữa mất phương hướng.
Hình như cô không cảm giác được Hoàng Phủ Ngạn Tước đã buông tay, chỉ là bị một loại ký ức dẫn dắt ….
‘Mẹ ơi … cứu con …. Mẹ ơi … hu hu …’
‘Cục cưng, xin lỗi … xin lỗi …’
‘Mẹ ơi, đừng đi … Mẹ ơi … con sợ …’
Nước mắt từ trong hốc mắt của Liên Kiều bắt đầu chảy ra, hòa với nước hồ bơi, Liên Kiều cảm thấy thân mình từ từ chìm xuống, cánh tay vốn đang vẫy nước bắt đầu ngừng lại, cả cơ thể bắt đầu chìm xuống, từ từ ...
Đang ở gần đó quan sát tình hình tập luyện của Liên Kiều, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy người cô chìm xuống, trong mắt chợt hốt hoảng, nhất là khi thấy Liên Kiều vô duyên vô cớ chìm xuống, một nỗi lo sợ, kinh hãi rất lớn lấp đi sự bình tĩnh của hắn.
Hắn vội bơi tới, hai cánh tay nắm chặt lấy Liên Kiều đang chìm xuống, vội vàng ôm cô vào lòng, bơi lên bờ.
‘Nha đầu, nha đầu …’
Nhìn cô mê mê bất tỉnh, đôi mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy lo lắng, hai tay liền ấn xuống ngực cô, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo.
Vừa nãy vẫn còn rất tốt, thế nào lại đột ngột không làm động tác, thậm chí là còn chìm xuống nước chứ?
Không biết tại sao, một nỗi lo sợ tràn vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, tự dưng hắn sợ cô không tỉnh lại.
‘Khụ khụ …’
Dưới sự cấp cứu của Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều đột ngột phun ra một ngụm nước, sau đó ho lên mấy tiếng …
‘Nha đầu, tỉnh lại!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của cô, vẻ mặt rất lo lắng.
Liên Kiều gian nan mở mắt ra, đôi mắt màu tím còn chút mê man nhìn gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, gương mặt trước mắt đầy vẻ lo lắng sao lại đẹp đến thế.
Cô vốn muốn cười với hắn một cái nhưng phút chốc lại bị một màn đen vây kín.
‘Liên Kiều … Liên Kiều …’
Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng xa …
Từ trong màn sương mù, Liên Kiều dè dặt nhìn bốn phía, khi cô lờ mờ nhìn thấy ánh sáng, chợt kinh hãi chạy về phía trước …
Đó là một gian phòng bài trí rất đẹp, sang trọng như cung điện, ngay cả hành lang ngoài phòng khách và cầu thang cũng dát vàng lấp lánh.
Cô có chút mê man nhìn tất cả trước mắt, nơi này sao lại quen thuộc thế này …
Một tràng tiếng cãi vã nho nhỏ thu hút sự chú ý của Liên Kiều, cô lần đi về hướng phát ra âm thanh, tiếng cãi vã bị kìm nén không nghe rõ lắm nhưng giọng nói này rất quen thuộc …
Chương 4: Tuổi thơ ám ảnh (1)
‘Em chịu hết hổi rồi, một phút cũng không muốn ở lại nơi này!’ Trong gian phòng trong sương mù truyền lại âm thanh sắc nhọn của phụ nữ.
‘Pa …’
Một tát tai đã đáp xuống mặt người phụ nữ, tiếp theo là tiếng rống của một người đàn ông: ‘Cô cho rằng tôi thích ở chỗ này lắm sao? Cho cô biết, hành động của tôi hôm nay ngàn vạn lần đừng để cục cưng biết!’
Liên Kiều hơi chấn động, hai giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế? Cô vội vàng rón rén bước lên lầu, trong một gian phòng cửa chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra, chợt trừng lớn hai mắt …
‘Cục cưng?’
Chỉ thấy người phụ nữ trong gian phòng ăn mặc cực kỳ sang trọng, bà bụm mặt, cười lạnh nói: ‘Ai không biết nhà các người ngoại trừ quái vật ra làm gì có người bình thường?’
Lúc này chỉ thấy một người đàn ông bước nhanh về phía trước, hai tay hung hăng bấu chặt hai vai của người phụ nữ, sắc mặt cực kỳ dữ dằn: ‘Tôi cho cô biết, lời này chỉ được nói trước mặt tôi một lần sau cuối này, còn nữa … tôi còn muốn rời khỏi chỗ này hơn cả cô!’
Nước mắt Liên Kiều từ từ làm mờ đi tầm nhin, dần dần mây mù trước mắt càng lúc càng dầy đặc, cô gần như không nhìn rõ mình đang ở chỗ nào nữa, chỉ có một giọng nói đang cất cao đập vào tai cô …
‘Nha đầu, nha đầu …’
Trong màn đen, âm thanh trầm thấp dập dờn xung quanh cô, Liên Kiều không khó nhận ra sự lo lắng trong đó, giống như một người thân lâu ngày không gặp khiến cô yên tâm không ít, cô cố gắng xuyên qua sương mù tìm bốn xung quanh …
La ai? Là ai đang gọi mình?
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân người đang nằm mê man chưa tỉnh tỉnh trên giường, gương mặt cô trắng bệch, không một chút huyết sắc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau chặt mày ngồi bên cạnh cô, hắn cúi thấp đầu, tiếp tục gọi cô: ‘Nha đầu …’
Nhìn thấy cô không một chút phản ứng, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người vị bác sĩ: ‘Bác sĩ Từ, cô ấy sao vẫn chưa tỉnh lại?’
Bác sĩ Từ là bác sĩ tư Hoàng Phủ Ngạn Tước trong thời gian ở Hồng Kông tạm thời mời đến, năm nay ngoài ba mươi buổi, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, nhưng thật ra đối với chữa bệnh đã có kinh nghiệm rất phong phú.
Hắn nhìn tình hình của Liên Kiều, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Tôi vừa này đã kiểm tra qua cho vị tiểu thư này, theo lý mà nói thì nước trong phổi đã thoát ra hết, không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, còn vì sao mãi vẫn chưa tỉnh lại, e rằng là do quá sợ hãi thôi!’
‘Lúc nào thì mới có thể tỉnh lại?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn gương mặt trắng bệch của cô, trong lòng chợt có một tia đau xót, hắn đã quen cô suốt ngày ở bên tai chi chi cha cha, giờ nhìn thấy cô yên lặng như vậy ngược lại có chút sợ hãi.
Hắn chẳng thà cô mỗi ngày đều như một chú chim nhỏ vui vẻ bên cạnh mình.
Bác sĩ Từ bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi một câu này nhất thời không biết trả lời sao, hắn đã nhìn qua nhiều loại bệnh, so với cô gái này nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng mà bởi vì ngộp nước mà hôn mê bất tỉnh thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa đầu của cô lại không bị tổn thương gì.
‘Chỉ có thể là qua tối hôm nay xem thế nào, nếu như còn chưa tỉnh lại, tôi đề nghị Hoàng Phủ tiên sinh mang vị tiểu thư này đến bệnh viên tiến hành kiểm tra toàn diện!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, hắn không chờ nổi đến ngày mai, hôm nay đi, hắn không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Ai ngờ đang lúc hắn định ôm cô lên lại vô tình nhìn thấy mí mắt của Liên Kiều khé động, hàng mi dài cũng khẽ chớp động một cái.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội điều chỉnh lại tư thế của cô, ngồi trở lại, âm thanh vừa gấp gáp vừa mừng rỡ…
Trong tiếng kêu của hắn Liên Kiều từ từ mở mắt ra, đôi mắt màu tím dần dần có chút động đậy, giống như công chúa ngủ trong rừng vừa thức dây, ánh mắt mang theo một chút mơ hồ nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
‘Ân…’ Đôi mày cô khẽ chau lại, đầu cũng hơi động đậy.
‘Nha đầu, em tỉnh rồi?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mây mù trong lòng đã bị quét tan, hắn cúi thấp người, gần như không cảm giác thần tình thế này của mình mang theo bao nhiêu là tình cảm.
Liên Kiều vẻ mặt hoang mang nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, không nói lời nào chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô nhìn đến toàn thân phát run, trong lòng hắn chợt có một cảm giác không lành.
‘Nha đầu, em … em không phải là quên anh là ai rồi chứ?’
Hắn hỏi rất cẩn trọng, hắn nghĩ nếu thật là như vậy, chợt phát hiện bản thân mình rất lo sợ chuyện này xảy ra.
Một lúc sau, đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước mồ hôi lạnh sắp sửa toát ra, Liên Kiều mới chầm chậm lắc đầu, giọng có chút ấp úng nói một câu: ‘Em biết anh là ai, anh là Cung Quý Dương …’
Hả?
Hoàng Phủ Ngạn Tước sựng lại, nhưng phút chốc liền khôi phục lại, hắn vừa rồi là quá lo lắng, nhất thời quên mất hắn vẫn luôn nói với cô hắn là Cung Quý Dương, hù hắn chút nữa cho rằng Liên Kiều mất đi trí nhớ, còn may, cô cái gì cũng nhớ rõ.
Nhưng mà bác sĩ Từ lại không biết chuyện này, hắn nghe cô nói vậy sắc mặt chợt thay đổi vội bước lên phía trước nói: ‘Vị tiểu thư này thật đã mất trí nhớ, cô ấy sao lại …’
‘Bác sĩ Từ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng dây, ngắt lời ông ta, nhàn nhạt nói một câu: ‘Ông mau qua xem cô ấy bây giờ có phải là khỏe rồi không!’
‘Được, Hoàng …’
Bác sĩ Từ vừa định nói câu ‘Hoàng Phủ tiên sinh’ thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của hắn làm câu nói bị chặn lại.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tuy không hiểu Hoàng Phủ tiên sinh vì sao làm như vậy nhưng vẫn không lên tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chu đáo lấy gối đệm thật tốt, sau đó dịu dàng nói với Liên Kiều: ‘Nha đầu, để bác sĩ kiểm tra cho em, anh đỡ em ngồi dậy!’
Liên Kiều yếu ớt gật đầu, để hắn tùy ý đỡ dậy dựa vào gối.
Chương 5: Tuổi thơ ám ảnh (2)
Bác sĩ Từ tiến lên, giúp cô xem mạch sau đó đưa tay lật mí mắt của cô kiểm tra, ai ngờ, khi vừa nhìn đôi mắt đó …
‘Trời ơi!’
Bác sĩ Từ suýt nữa nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên kinh sợ … đôi mắt màu tím, quả thật hiếm thấy!
‘Kinh ngạc như thế làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt không vui lập tức lên tiếng chất vấn.
Ánh mắt sắc bén của hắn không khó nhận ra trong đôi mắt Liên Kiều vừa lóe lên một tia đau thương âm thầm.
‘Xin lỗi, xin lỗi!’
Bác sĩ Từ không ngừng xin lỗi, hắn không phải là sợ cô gái này mà là sợ vị Hoàng Phủ tổng tài ở bên cạnh cô, đắc tội với ai cũng đừng nên đắc tội với người này.
Hắn lại bước vội về phía trước, vô cùng cẩm thận kiểm tra Liên Kiều, hắn là người Hồng Kông, Hồng Kông tuy nói là thành phố quốc tế, nhưng cũng còn nhiều tư tưởng phong kiến tồn tại.
Ở Hồng Kông vẫn lưu truyền một truyền thuyết rằng người có đôi ngươi dị thường nhất định là người có yêu khí, bác sĩ Từ trước giờ là người theo khoa học, trước giờ cũng không tin mấy loại truyền thuyết này, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy đôi mắt màu tím của cô gái này, không kìm được lại nhớ đến truyền thuyết đó.
Kiểm tra qua một lượt, hắn đứng dậy hơi cúi người: ‘Vừa nãy tôi đã kiểm tra kỹ cho vị tiểu thư này, cô ấy không có gì đáng ngại, nếu như vẫn còn cảm thấy không thoải mái, có thể uống một chút thuốc an thần, tôi nghĩ chắc vị tiểu thư này đã bị sợ hãi, nếu không sắc mặt cũng không kém như vậy.’
‘Vất vả rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong mới hoàn toàn yên tâm, hắn ra lệnh quản gia tiễn bác sĩ về, lại ngồi xuống lại bên cạnh Liên Kiều.
‘Thấy thế nào rồi?’ Hắn thấp giọng hỏi.
Sắc mặt trắng bệch của Liên Kiều dần dần trở nên khá hơn, cô hơi câu môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: ‘Em không sao …’
Giọng nói thật yếu, như vừa mới từ trong giấc mộng sợ hãi mà thức dậy.
‘Xin lỗi nha đầu, anh không nên buông tay, bằng không em cũng không bị chìm xuống nước như vậy!’ Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy áy náy, bàn tay nhè nhẹ vuốt mái tóc của cô.
Tiếp xúc với thân nhiệt ấm áp của hắn, Liên Kiều như chạm phải điện, thân thể nhỏ nhắn hơi run rẩy.
‘Sao vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tỉ mỉ quan sát thấy ánh mắt cô thoáng một tia sợ hãi, liền hỏi.
Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ, ánh mắt chợt buồn bã, cô giống như một chú mèo nhỏ, cực kỳ nghe lời dựa đầu vào ngực hắn, đầy vẻ ỷ lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững sờ, sau đó môi mỏng khẽ câu, chắc là nha đầu này bị dọa sợ đi, nếu không bình thường hung dữ như một chú cọp con, thế nào mà bây giờ lại tâm bình khí hòa đến thế.
Liên Kiều nép trong lòng hắn, cho đến bây giờ cô cũng không biết bản thân mình đối với người đàn ông này rốt cuộc là loại tình cảm gì, nhưng cô rất rõ ràng một chuyện, cô cần người đàn ông này, chỉ cần nhìn thấy hắn, cô liền rất yên tâm, rất vui vẻ giống như cho dù trời có sập xuống người đàn ông này cũng có thể giúp cô chống.
Vừa rồi gọi tên cô khi cô lạc trong đám sương mờ chắc là hắn rồi, âm thanh trầm ấm như vậy mang lại cho người ta một sức mạnh khiến người rất an tâm, nếu không cô làm sao có thể từ trong bức màn thương tâm ấy bước ra được chứ?
Có lúc Liên Kiều cảm giác được trong cuộc đời mình có thêm một người quan tâm mình, bảo hộ mình!
‘Cung Quý Dương, sau này anh sẽ ghét em hoặc bắt nạt em không?’ Cô thấp giọng hỏi, cứ như một đứa trẻ đang lo sợ bị bỏ rơi vậy.
‘Hả … em đáng yêu như vậy, anh làm sao ghét em được?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút ngập ngừng, nụ cười vụt tắt, hắn cẩn trọng nhẹ nhàng đáp lời, thực ra bản thân dấu diếm tên họ cũng là một loại bắt nạt cô rồi.
Mặt Liên Kiều lộ ra một nét cười đơn thuần, cái đầu nhỏ dựa sát vào hắn hơn, thật sâu hít lấy mùi hương nam tính quen thuộc trên người hắn.
‘Vậy sau này anh vẫn như thế thương em chứ?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ mấp máy: ‘Đương nhiên là sẽ thương em rồi!’
Giọng nói nỉ non như đôi tình nhân đang trao lời hứa cho nhau, bản thân hắn không hề phát hiện ra, ánh mắt của hắn giờ phút này có bao nhiêu là nhu tình mật ý.
Liên Kiều nghe câu này cười càng rạng rỡ, cô hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn kia nhưng liền đó chau mày lại, cực kỳ nghiêm túc hỏi: ‘Nhưng mà … nhưng mà anh sau này phải cưới vợ, anh nhất định sẽ thương cô ấy, không thương em nữa!’
Vẻ mặt tội nghiệp kia làm lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước thắt lại một cái, vì sao câu nói này nghe đến lại chướng tai như vậy!
Ngón tay thuôn dài nhẹ véo mũi cô một cái: ‘Vậy … anh không lấy vợ nữa, như vậy thì có thể toàn tâm toàn ý thương em rồi!’
Nghe được câu nói này Liên Kiều còn hơn trẻ con được kẹo, vui mừng hỏi: ‘Thật không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười gật đầu, hắn không hiểu chính mình bây giờ là tâm tình gì, chỉ là muốn nhìn thấy cô không chút buồn bã gì đi.
‘Tốt quá!’
Liên Kiều vui mừng câu cổ hắn, nũng nịu cọ qua cọ lại trong lòng hắn. Thân thể mềm mại trong lòng làm cho thân thể Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng lại, hô hấp cũng theo đó mà nặng nề, mà dục vọng đàn ông bắt đầu gào thét trong lòng hắn, hắn có thể rõ ràng cảm thấy ở một chỗ nào đó đã có biến hóa …
‘Nha đầu …’
Hắn vội vàng đẩy cô ra, đánh chết hắn cũng không tưởng tượng ra một cô nhóc lại có thể gây cho hắn cảm giác này, nếu như không đẩy cô ra, hắn không dám đảm bảo mình sẽ làm ra cái chuyện cầm thú gì với cô gái thanh thuần này.
Cô tin tưởng, ỷ lại vào hắn như thế nhưng hắn thế mà lại đối với cơ thể cô nảy sinh dục vọng đáng khinh.
Chương 6: Tuổi thơ ám ảnh (3)
Nhìn Liên Kiều vẻ mặt rất an tâm, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi do dự một chút, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng cô ở hồ bơi tự do bơi lội, đương nhiên, đó là trước khi bị chìm xuống nước.
‘Nha đầu, em …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút ngập ngừng, không biết câu này hỏi ra có thích hợp không.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận và ngây thơ. Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ duỗi tay, giống như trưởng bối khẽ vuốt đầu một đứa bé: ‘Nha đầu, thực ra hôm nay anh thấy em thủy tính rất quen thuộc, không giống như mới tập bơi, em chắc là đã biết bơi rồi đi.’
Hắn trực tiếp nói thẳng ý nghĩ trong đầu, không phải là câu hỏi mà giọng điệu thập phần khẳng định.
Mặt Liên Kiều hơi cứng lại, ngay cả đôi ngươi màu tím vốn mang ý cười cũng biến thành có chút ảm đạm, cô cúi đầu, mười ngón tay cứ xoắn vào nhau.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước lại mềm xuống, hắn cúi đầu nhìn cô hỏi: ‘Thế nào, nha đầu?’
Nha đầu này có tâm sự!
Cô trước giờ là người lạc quan, Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ít khi thấy qua cô có dáng vẻ buồn bã như vậy bởi vậy hắn tận lực để giọng nói của mình thấp xuống, thật sợ mình không cẩn trọng nói gì làm cô thương tâm.
Nhất thời bầu không khí có chút trầm mặc, Liên Kiều không nói gì, ánh mắt lại rất ảm đạm, rất xa xôi, mái tóc dài rũ xuống hơi che khuất gương mặt nhỏ nhắn, càng lộ vẻ cô đơn và buồn bã.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nói gì, cũng không ép cô, chỉ im lặng nhìn cô.
Qua rất lâu, Liên Kiều mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tím là một tầng mây u ám làm người ta thương xót …
‘Em … thật ra là biết bơi, nhưng … cũng là chuyện rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi em gần như quên mất …’
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ …
Gương mặt anh tuấn trước mặt vì mấy chữ cuối cùng của cô mà cũng trở nên mơ hồ, hắn không mở miệng hối thúc, vô cùng nhẫn nại lắng nghe, ánh mắt thâm thúy như sao.
‘Người trong vương thất chúng em trước giờ vẫn có trực giác mạnh hơn người thường, cũng gọi là giác quan thứ sáu, hơn nữa, vì tinh thông Giáng Đầu Thuật và chiêm bốc thuật mà được kính sợ, sở dĩ nói là kính sợ thực ra chính là sợ hãi nhiều hơn...’
Ánh mắt cô trở nên vô cùng mất mát, rơi vào trong mắt hắn lại khiến lòng hắn thương xót nhiều hơn.
‘Cái loại năng lực bẩm sinh này truyền đến đời ông nội thì bắt đầu có thay đổi, năng lực thiên sinh này dần dần trở thành tiêu chí của gia tộc Mặc Di, lúc đó cha của em cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bởi vì ông không muốn con cái mình phải chịu cái nhìn kỳ thị của người thường, cho nên ông mới chọn mẹ em, sau khi sinh ra em thì … nhưng mà …
Liên Kiều có chút nói không nên lời, ánh mắt càng thêm trầm trọng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được kéo lấy tay cô, bàn tay to lớn của hắn mang theo sự dịu dàng và an ổn khiến cho lòng cô có chút an ủi.
Liên Kiều thở dài một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định, cô nói tiếp: ‘Nhưng mà em càng lớn thì mẹ em càng cảm thấy cái năng lực đó vẫn là cách một đời truyền tới em, em có trực giác và khả năng chiêm bốc hơn người, hơn nữa có đủ tố chất để trở thành một Giáng Đầu Sư, cha của em hết sức thất vọng, dần dần, mẹ của em cũng thất vọng, bởi vì bà … bà rất mốn có một gia đình vui vẻ bình thường. Lúc em mười tuổi, cha mẹ gần như mỗi ngày đều cãi nhau, cuối cùng quan hệ hôn nhân cũng đi đến bước cuối, mà em … em lại trở thành vật hy sinh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước biết Liên Kiều sắp nói đến đoạn mấu chốt, lòng hắn hơi thắt lại, không biết vì sao lại cảm thấy rất đau lòng.
Liên Kiều cắn chặt môi, ‘Thật ra lúc nhỏ em rất thích bơi lội, cũng có thể nói em có khả năng bơi lội bẩm sinh, nhưng … năm em mười tuổi, mẹ em dẫn em đến bờ biển bơi lội, em nhớ hôm đó cũng giống như hôm nay, bầu trời trong xanh soi xuống mặt nước, em đang bơi thì bị chuột rút, lúc đó em rất sợ, không ngừng gọi mẹ ơi mẹ ơi nhưng mà … mẹ em đã đi đâu mất, từ hôm đó liền biến mất …’
Người cô không ngừng run rẩy, nhớ lại những ký ức đáng sợ đó.
‘Được rồi, nha đầu, đừng nói nữa, anh hiểu rồi, hiểu hết rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được lại ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về lưng cô, giọng nói vẫn trầm thấp lại mang theo sự quyến rũ kỳ lại.
Hắn rốt cuộc cũng biết nguyên nhân, Liên Kiều vốn rất giỏi thủy tính, nhưng kinh qua tai nạn năm mười tuổi đó, trong lòng cô liền hình thành một nỗi ám ảnh, khi cô nhìn thấy nước hoặc muốn bơi lội, tự nhiên sẽ nhớ đến thời khắc bị mẹ bỏ rơi, cho nên, cô không phải là không biết bơi, mà là quên đi làm sao bơi lội, cụ thể hơn là cô mắc chứng sợ nước từ lúc đó, cái loại sợ hãi làm cho cô nhớ lại đoạn ký ức buồn bã đó.
Thực ra mỗi người đều có năng lực tự chữa lành vết thương, khi tâm hồn của một người chịu sự đả kích và tổn thương, có người chẳng thà quên đi tất cả, thật ra đây cũng là một cách để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương, đem những ký ức đau khổ chôn trong góc sâu của tâm hồn, như vậy mới có thể làm bản thân có lòng tin mà đối mặt với cuộc sống, dũng cảm mà sống tiếp.
Liên Kiều vùi mình trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống, không có tiếng khóc, chỉ là âm thầm rơi lệ, nước mắt mặn chát chảy từ má cô xuống đến ngực hắn, chảy thẳng vào lòng hắn.
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước co rút lại, hắn chẳng thà cô cứ khóc thật to, khóc ra tiếng, bởi vì cái loại âm thầm rơi lệ này so với gào khóc thật to còn đau khổ hơn.
‘Nha đầu ngoan, muốn khóc thì cứ khóc lớn tiếng đi, cứ thoải mái khóc trong lòng anh, ngoan …’ Hắn hiếm khi dịu dàng như thế đi dỗ dành một cô gái, bàn tay to cứ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, lời nói chứa đựng muôn vàn sủng nịch lẫn thương cảm.
Chương 7: Trực giác bẩm sinh đáng sợ (1)
Cùng với lời an ủi dịu dàng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Liên Kiều rốt cuộc bị phá vỡ, cô dùng sức ôm lấy hắn, gục đầu trên vai hắn mà khóc thật lớn, thả lòng mà khóc để lệ cứ tuôn rơi không ngừng.
Cô trước giờ chưa từng thống khoái mà khóc qua một trận như vậy, giống như đem hết ủy khuất trong mười năm qua một lần trút ra hết.
Lời nói dịu dàng của người đàn ông này làm cô thấy rất yên tâm, mùi long diên hương nhàn nhạt như thẩm thấu qua quần áo thấu đến trên da cô, sự tiếp xúc này không hiểu sao lại khiến cô rất tin tưởng.
Qua chừng nửa giờ sau tiếng khóc của Liên Kiều dần dần trở thành tiếng nức nở nho nhỏ, tảng đá đang đè nặng trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cuối cùng cũng được nhấc xuống, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười nhẹ nhàng nói: ‘Được rồi nha đầu, em mà còn khóc nửa thì gian phòng này ngập mất!’
Mắt Liên Kiều vẫn còn đầy lên nhưng nhịn không được cười lên, nước mắt từng giọt đọng trên mi mắt cô như trân châu làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có một loại xung động muốn cúi xuống hôn lên đó.
Khi ý niệm này lướt qua đầu hắn hắn quả thật bị cái suy nghĩ này dọa nhảy dựng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngươi sao thế này? Đối với một cô gái nhỏ sao lại có cái loại suy nghĩ này chứ?
Xem ra bản thân thật sự cần nghiêm túc tìm một bạn giường nếu không bọn Lăng Thiếu Đường vẫn cười nhạo mình là một loại cuồng công việc điển hình.
Liên Kiều nhìn bộ dạng trầm mặc của hắn, gương mặt không kìm được tối lại, tay vô thức níu lấy cổ áo hắn: ‘Này, anh không phải đang cười em đó chứ?’
Lại nghĩ bản thân vừa rồi thật xấu hổ, không chỉ đang bơi bị chìm lại còn ở trong lòng hắn khóc bù lu bù loa, nhìn kiệt tác của mình trên áo hắn, mặt Liên Kiều chợt hồng lên một mảng, quả thật cảm thấy hết sức ngại ngùng.
Nhìn cô như có tâm tư khác, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thầm cười nha đầu này lạc quan, nếu không một bé gái bị cha mẹ bỏ rơi nhất định sẽ không giống Liên Kiều kiên cường như vậy.
Nhất định là cô ấy muốn dùng nụ cười và sự lạc quan của mình để chính mình sống được càng vui vẻ.
Liên Kiều …
Hắn hơi xoay vai cô lại để cô đối mặt với đôi mắt sâu như hồ nước của mình, trang trọng và cẩn thận nhìn cô không chớp mắt.
Liên Kiều hít hít mũi nhìn hắn, không biết hắn định nói gì với mình.
‘Anh biết trong chuyện này lòng em không thể xóa mờ, mà em vì chuyện cha mẹ bỏ rơi lúc nhỏ mà canh cánh trong lòng cũng là phản ứng bình thường có thể lý giải, thế nhưng …’ Ánh mắt hắn trở nên sáng rực: ‘Em phải hiểu rằng cuộc sống của em là do cha mẹ ban cho, cho nên cho dù họ có làm chuyện gì quá phận, nếu có làm em đau lòng hơn nữa em cũng đừng nên hận họ, dù sao không có cha mẹ thì không có Liên Kiều, không có cha mẹ thì Liên Kiều không có cơ hội nhìn thấy được những điều tốt đẹp trên thế gian. Anh biết lúc ban đầu nếu muốn em tiếp nhận lại cha mẹ thì phải từ từ quên đi đoạn dĩ vãng này, cho nên nếu như không muốn một cuộc sống đau khổ thì đừng cứ mãi nhìn lại phía sau!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng ngữ điệu giống như đang giảng cho một đứa bé mà nói một đống triết lý cuộc sống cho Liên Kiều nghe, nếu như là bình thường bảo hắn làm như vậy hắn chắc cũng cho rằng mình điên rồi.
Trừ ra là người quan trọng với hắn, bằng không hắn trước giờ lười quản chuyện người khác. Hắn là người hiểu rất rõ những đạo lý trên thương trường, lại trước giờ rất hiểu thế nào lập kế sách và đoạt nhân tâm cho nên làm sao lại lãng phí thời gian đi giảng cái loại triết lý nhân sinh này, Hoàng Phủ Ngạn Tước cho rằng đây là những suy nghĩ rất thông thường, không cần người ta đến dạy.
Vậy mà hôm nay nước mắt của cô nhóc này cùng với tất cả những tâm sự của cô lại làm cho lòng hắn trở nên dịu dàng, nhìn thấy cô thất thần hắn rất đau lòng, nhìn thấy cô khóc hắn cảm thấy tay chân bối rối, nhìn thấy lúc cô chìm xuống nước giây phút đó hắn lần đầu tiên cảm thấy một nỗi lo sợ khủng khiếp xâm chiếm lấy mình.
Đôi mắt màu tím của Liên Kiều cũng không chớp mắt nhìn hắn, gần như làm chìm trong đôi mắt đen sáng láy như thủy tinh kia, thật ra cô cũng rất muốn quên đi những ký ức đó, nhiều năm như vậy rồi, cô cũng bắt bản thân phải quên đi nhưng hôm nay lại không kìm được mà trút ra hết.
Nhưng còn may còn có hắn nên khi cô đối diện với tất cả đều không cảm thấy quá khó chịu.
Nhưng nghe giọng điệu như ông già của hắn dạy dỗ mình, nước mắt Liên Kiều vốn chưa khô đã lại rơi xuống …
‘Cái gì chứ, lại giở giọng thầy đồ ra giảng đạo cho mình, mình lại chẳng phải con nít.’ Thực ra cô rất biết ơn hắn!
Nghe cô nói, Hoàng Phủ Ngạn Tước ý cười đầy mắt, ‘Ân, có thể nói đùa được chứng tỏ là em không sao rồi!’
‘Hừm, chẳng qua là lớn hơn em mấy tuổi thôi mà!’ Liên Kiều cố ý làm mặt xấu hướng về hắn, thật ra trong lòng rất ngọt ngào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay ra áp lên má cô, để những ngón tay thô ráp không ý thức vuốt ve, hưởng thụ cảm giác mềm mại của làn da cô dưới đầu ngón tay mình.
‘Nha đầu, em cũng nói anh từ nhỏ đã muốn học làm sao trở thành một người già dặn, anh lớn hơn em mấy tuổi nhưng kinh nghiệm già dặn hơn em nhiều cho nên lời anh nói em phải tin tưởng, biết không?’ Hắn dỗ cô thật giống dỗ dành một đứa bé.
Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn không nói gì.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khóe môi lại câu lên nụ cười: ‘Thật ra em nói em có trực giác mạnh hơn người bình thường, anh còn không tin đây, em chứng minh cho anh xem đi!’
Riêng điểm này hắn lại không tò mò lắm, nhưng vì muốn cho Liên Kiều vui vẻ cho nên mới cố ý làm ra vẻ hiếu kỳ khích cô lên tiếng.
‘Thành tích của em trong trường không phải là chứng minh tốt nhất sao? Em còn có thể tùy lúc mà dựa vào trực giác của mình để đoán một số chuyện!’ Liên Kiều rất không phục nói.
‘Em khẳng định? Hay là nói vận khí em tốt mà thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, dáng vẻ rất không để cô vào mắt.
Liên Kiều bĩu môi, đôi mắt màu tím đảo một vòng thuận tay cầm một tờ giấy sau đó vo thành một cục.
‘Vậy nếu như anh không tin em, chúng ta thí nghiệm tử xem, viên giấy này anh tùy tiện nắm ở tay trái hay tay phải đều được, em sẽ đoán ra được!’
Chương 8: Trực giác bẩm sinh đáng sợ (2)
Nhìn dáng vẻ tự tin tràn trề của cô, hứng thú của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng theo đó mà tăng lên, hắn nhìn viên giấy trong tay, sau đó nhìn Liên Kiều, như suy nghĩ gì đó sau đó nhẹ gật đầu.
Liên Kiều quay đầu lại, chẳng những thế còn rất nghiêm túc nhắm mắt lại đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng mới mở mắt ra, đôi mắt tím xinh đẹp nhìn hắn.
‘Chắc không phải em thay đổi ý định chứ?’
Tiếng cười trầm thấp của Hoàng Phủ Ngạn Tước từ lồng ngực hắn vang ra, đôi mắt đen thâm thúy bắn ra những tia mê người, hắn nhẹ lắc đầu, đưa hai tay đã nắm chặt ra trước mặt Liên Kiều.
‘Nói đi, tay nào?’
Liên Kiều nghiêng đầu, không chút suy nghĩ ngón tay thon thả đã chỉ ngay vào tay phải của hắn.
‘Tay này!’ Giọng điệu mười phần kiên định, không một chút do dự.
Đôi mày rậm của Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhướng lên, tay cũng theo đó mở ra, quả nhiên viên giấy ở trong tay phải của hắn.
‘Thế nào? Em không có gạt anh chứ?!’ Liên Kiều đắc ý nói.
Trái với vẻ đắc ý của cô, hắn chỉ cười ha hả nói: ‘Nha đầu, em nên biết cái loại suy đoán này tỷ lệ đoán đúng là 50%.’
Liên Kiều vừa nghe đã trừng mắt: ‘Ý anh là em đoán mò phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghịch nghịch viên giấy, nụ cười đẹp đẽ không chê vào đâu được vẫn câu trên khóe môi anh tuấn. ‘Nếu như em có thể đoán trúng năm lần liên tiếp anh liền tin lời em!’
Liên Kiều làm sao chịu nổi kế khích tướng của hắn, liền không chút suy nghĩ trả lời ngay: ‘Được!’
Thử nghiệm chính thức bắt đầu, viên giấy trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ chuyển qua chuyển lại nhưng Liên Kiều hết lần này đến lần khác đoán trúng, cô rất bình tĩnh nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng thấy kinh ngạc.
‘Nha đầu, lần này em thử đoán xem!’
Lần thứ năm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa hai bàn tay đã nắm chặt ra trước mặt Liên Kiều.
Cô hơi nghiêng đầu, lần này lại không giống như bốn lần trước không chút do dự trả lời, mà nhìn đôi tay đang nắm chặt, lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Đoán không ra sao?’ Hắn không nhịn được hỏi.
Liên Kiều thở dài nhẹ lắc đầu: ‘Quả thật là ooán không ra bởi vì … trong tay anh không có giấy!’
Một câu này càng làm Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc, hắn sững sờ nhìn cô nhóc trước mặt như nhìn người ngoài hành tinh, hắn lớn như vậy đây là lần đầu tiên chứng kiến một chuyện kinh ngạc như vậy.
Hắn từ từ mở tay ra, quả thật lần này cả hai tay đều không có giấy, không ngờ vậy mà nha đầu này cũng đoán ra được.
‘Cắt …’ Liên Kiều nhìn hai tay trống trơn của hắn, khịt mũi: ‘Anh dám trêu em!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, hắn cười thứ nhất là vì Liên Kiều nha đầu này quả thật có bản lãnh này, thứ hai là cười chính mình, thế nào mà lại như một đứa trẻ đi chơi mấy trò này với cô.
‘Xem ra nha đầu em trực giác quả thật nhạy bén, giác quan thứ sáu rất mạnh, vậy có phải là thuật chiêm bốc của em cũng rất khá không?’
Liên Kiều nghe hắn hỏi, gương mặt nhỏ hơi cúi xuống, có chút ngượng ngùng trả lời: ‘Thực ra tuy là em có giác quan thứ sáu mạnh nhưng trên phương diện chiêm bốc thì không được nhạy bén lắm, chỉ là biết những thao tác thôi, lại không thông thạo như chị Nhiễm Dung, hơn nữa càng là những chuyện có liên quan đến em thì giác quan thứ sáu và thuật chiêm bốc càng không linh nghiệm.’
‘Nói như vậy, một khi em có phát sinh nguy hiểm gì thì em không thể cảm nhận trước được phải không?’
Liên Kiều gật đầu: ‘Cho nên, nếu đem em so với chị Nhiễm Dung thì giác quan thứ sáu và thuật chiêm bốc của em chỉ là trò con nít, nhưng mà cho dù giác quan thứ sáu của chị Nhiễm Dung có mạnh hơn nữa thì cũng không thể sử dụng thuật chiêm bốc cho chính mình.’
‘Vì sao vậy? Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước học hỏi.
Liên Kiều hơi nhướng mi, che miệng cười: ‘Nghe là đã biết anh không hiểu gì về thuật chiêm bốc, một chiêm bốc sư chân chính không thể chiêm bốc vận mệnh của chính mình, như chiêm bốc sư Đáp La Bài mà nói, nếu như ông muốn biết những chuyện có liên quan đến mình thì chỉ có thể nhờ người khác mà thôi.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi thầm khen kỳ lạ, nếu như bản lãnh này có thể dùng trong kinh doanh vậy thì không phải quá tốt sao.
Đang mải suy nghĩ, chợt thấy Liên Kiều kéo kéo tay áo hắn, vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi: ‘Này, Cung Quý Dương, anh có phải cũng cảm thấy em không bình thường không?’
Cô rất khó khăn mới thốt lên được mấy lời này, âm thanh rất khổ sở.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước thắt lại, hắn không ngần ngại ấp bàn tay cô trong bàn tay to của hắn, cũng không phát giác được ngay cả giọng nói cũng trở nên tràn đầy thương cảm: ‘Sao thế? Anh trước giờ chưa từng nghĩ như vậy!’
Liên Kiều giống như một đứa bé khát khao sự ấm áp, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực hắn như muốn tìm chút cảm giác an toàn.
‘Từ nhỏ đến lớn chỉ có ông nội là thương em nhất, cha em với mẹ em đều vì vậy mà bỏ rơi em, sau khi em biết anh, em cảm thấy anh rất an toàn, mà trước giờ chỉ biết giúp đỡ em, cho nên, anh đừng bỏ rơi em.’
Nhìn cô yên tâm dựa dẫm vào mình như thế, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rất ấm áp, cảm giác này, có chút khổ sở, lại có chút ngọt nào.
Hắn không phải là thiếu phụ nữ, nhưng trước giờ chưa từng để cho phụ nữ thân mật với hắn như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi, không có dây dưa nhưng nha đầu này hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc của hắn, hết lần này đến lần khác hắn bị cô làm rung động.
Chương 9: Vô cớ bị hôn
Gương mặt trơn bóng tinh khiết của cô dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn vừa như mộng ảo lại vừa như hiện thực đẹp đẽ, Liên Kiều tham lam hít lấy mùi long diên hương dễ chịu, mang theo mùi vị trầm ổn mà đầy sức quyến rũ chỉ có ỏ những người đàn ông thành đạt, mùi hương làm cô cảm thấy hết sức an lòng.
Cô không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn đôi mắt màu tím nhất thời sững sờ.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, thì ra hắn đẹp như vậy gương mặt góc cạnh như tạc, sóng mũi cao thẳng càng tăng thêm vẻ mê người, đôi mắt đen thâm thúy cũng đang nhìn cô không chớp, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước làm cô như quên cả hít thở, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng khí chất vừa ưu nhã vừa cao quý, hắn là người ở đâu đến đây, chẳng phải là hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích đi?
Liên Kiều không nhịn được đưa tay ra, ngón tay nhè nhẹ vuốt theo những đường nét trên gương mặt hắn, đầu ngón tay truyền lại cảm giác ấm áp làm cô hơi mỉm cười.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại hít sâu một hơi …
Động tác của nha đầu này lúc này tuy là rất đơn thuần như một cô bé nhưng lại mang cho hắn sự tàn nhẫn trí mang.
Cảm giác ngưa ngứa dễ dịu chợt truyền thẳng đến từng dây thần kinh ở trung khu đại não, sau đó lại với tốc độ nhanh nhất làm nảy sinh phản ứng bản năng nhất của đàn ông.
Chết tiệt! Cô không biết động tác vô tâm này có thể châm lửa sao?
Liên Kiều hơi ngẩng mặt, ngón tay khẽ lướt từ mắt hắn trượt đến sống muối, mắt cô chơm chớp, chậm rãi nói một câu khen ngợi: ‘Anh thật đẹp nha!’
Tiếng cười nén lại trong cổ họng Hoàng Phủ Ngạn Tước, tay hắn nắm chặt bàn tay cô, sợ rằng bởi vì dục vọng đáng sợ của mình dọa đến cô.
‘Nha đầu ngốc, không ai nói đàn ông đẹp!’
‘Không phải mà, anh chính là đẹp!’ Cô bướng bỉnh nói.
‘Được được, đẹp thì đẹp, em muốn nói thế nào cũng được!’
Giọng nói này, cách nói này thật giống như nói cho người yêu nghe, dịu dàng như nước.
Liên Kiều ngây ngô cười, ánh mắt cô rơi xuống bờ môi hắn, đôi môi đẹp như thế, không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì. Cô say sưa nghĩ, càng nghĩ càng nhập thần.
Bờ môi như điêu khắc, khóe môi lại không thấy có bao nhiêu nếp nhăn khi cười, hắn chắc không phải thường xuyên cười đi, sao lại không có chút nếp nhăn nào, chẳng lẽ trước mặt người khác hắn rất nghiêm khắc sao?
Liên Kiều có chút không hiểu, nhìn thấy đôi môi hắn lòng cô lại có chút ngượng ngùng lại có chút bức bối, cô không ý thức liếm nhẹ cánh môi, rất không biết rằng cử động vô tâm này càng khiến cho đàn ông bức bối hơn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thân thể mình hơi căng thẳng, ánh mắt trong chốc lát càng trở nên thâm thúy hơn, nhìn thấy chiếc lưỡi đinh hương nhẹ lướt qua cánh môi hồng phấn, bàn tay to lớn vốn đang nhẹ ôm cô từ từ siết lại, làm cho cô càng dán chặt lên người hắn, dùng sự mềm mại của cô miêu tả thân thể cường tráng của hắn.
Liên Kiều có chút khó hiểu nhìn ánh mắt hắn trong chớp mắt như có ngọn lửa bùng cháy, hắn sao vậy? Còn nữa hắn trước giờ rất ôn nhu, sao bây giờ dùng sức như vậy siết lấy eo mình chứ.
‘Đau quá …’
Cô khẽ hé đôi môi anh đào, đây là lời nói thật của cô nhưng không ngờ, chút kháng cự nho nhỏ ấy trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại biến thành một sự hấp dẫn trí mạng.
Một tiếng gầm nho nhỏ thoát ra từ cổ họng hắn, cái loại bản năng đàn ông khiến cho hắn không kềm chế được nữa, hắn nới lỏng cánh tay, bàn tay phải nâng cằm cô lên, để mắt cô nhìn thẳng mắt hắn.
Một giây sau, khi Liên Kiều còn chưa kịp phản ứng gì hắn đã mạnh mẽ cúi người xuống, một tay chế trụ gáy cô, đôi môi lửa nóng chính xác đáp xuống môi cô mang theo một sức mạnh mà Liên Kiều vừa lạ lẫm vừa sợ hãi …
Nụ hôn như gió táp mưa sa, thân thể cường tráng của hắn cũng theo đó mà phủ xuống người cô, nụ hôn ngọt như mật dễ say như rượu tràn đầy tình ý mà triền miên trêu chọc cô.
Nhiệt tình của hắn trong phút chốc dọa sợ Liên Kiều, cô không ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại làm như vậy, cũng không hiểu sao hắn lại làm như vậy, nhất thời cô chỉ biết trừng mắt nhìn gương mặt đang bị ham muốn khống chế của hắn.
Nụ hôn này mang theo sức mạnh đủ hủy diệt lòng người khiến Liên Kiều sợ sệt, cô tự dưng có ý muốn chạy trốn, nhưng cánh tay hắn khóa chặt cô khiến cô không có chút sức lực nào đẩy hắn ra mà ngược lại còn giống như bị một lực hấp dẫn nào đó kéo cô trở lại trong ngực hắn.
Rồi từ từ, sự khống chế biến thành ôm chặt lấy, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài việc hôn cô đến không thở nổi còn ôm cô sát sao vào lòng đến gió cũng không lọt qua được.
Cho đến khi hai người sắp hụt hơi, Hoàng Phủ màu tím mới từ từ buông cô ra.
‘Anh …’ Liên Kiều hít từng ngụm lớn không khí, đôi mắt màu tím ngây ngẩn nhìn hắn.
Cô thấy cả người mình vương vít toàn là mùi vị của hắn, ngay cả không khí hình như cũng chỉ còn mùi long diên hương …
‘Chết tiệt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi môi cô bị mình hôn đến đỏ rực, cơ thể căng thẳng muốn lấy mạng hắn, hắn không ngờ nha đầu này sẽ mang đến cho mình sự rung động lớn đến vậy.
‘Em mà còn ngây ngốc như vậy nhìn anh, anh liền ngay tại đây muốn em!’ Âm thanh trầm thấp bị mài mòn đến cực điểm, trên trán hiện ra sự bực dọc và nóng nảy trước giờ chưa từng có.
Trời ạ, tuy rằng buông cô ra đúng lúc nhưng mà sự mềm mại và thơm tho của đôi môi cô cứ vướng vít trong đầu hắn không xua đi được, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ mà kinh ngạc của cô đang nhìn mình, hắn chỉ muốn một ngụm nuốt cô vào bụng.
Liên Kiều bị câu nói của hắn dọa đến, lập tức phóng mắt nhìn đi chỗ khác, tuy cô không biết người đàn ông này rốt cuộc là thế nào, vừa nãy hãy còn như một người anh trai dịu dàng như nước, một phút sau đó biến thành một người đàn ông đáng sợ, nhưng cô biết mình nếu như không nghe lời hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đây là cảm giác duy nhất mà lúc này trực giác của cô mang đến.
Chương 10: Chọc giận rồi
Qua rất lâu Liên Kiều mới ngẩng đầu lên, lại đột nhiên phát hiện đôi mắt sắc bén của hắn vẫn chăm chú nhìn cô không chớp dọa cô sợ hết hồn lần nữa cúi đầu xuống.
Trời ơi, mình sao vậy? Không phải trước giờ trời không sợ đất không sợ sao, thế nào mà lại đi sợ một đôi mắt chứ? Mà trong lòng vẫn rất hoang mang sợ sệt, hắn hai ngày trước đều không phải như thế, thế nào hôm nay lại như trở thành một người khác vậy?
‘Cung Quý Dương, anh … anh sao vậy?’
Liên Kiều kiên trì hỏi, cô khoanh tròn hai tay, nhìn hắn ở trước mặt cô, xa lạ đến nỗi làm người ta không rét mà run.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt như dao, có chút phiền lòng phẩy tay: ‘Đừng gọi anh là Cung Quý Dương!’
Liên Kiều cả người run rẩy, xong rồi, hắn đang giận có phải không? Ngay cả tên cũng không cho cô gọi? Nhưng mà … nhưng mà Liên Kiều thế nào cũng không nghĩ ra mình đắc tội với hắn chỗ nào?
Nhìn bộ dạng buồn rầu của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút hối hận lẫn đau lòng, Cung Quý Dương cái tên này là hắn tự gán cho mình, cô gọi như vậy cũng bình thường thôi, sao bản thân nghe xong lại thấy rất không thoải mái.
Còn nữa …
Ánh mắt hắn quét sang cô, đột nhiên phát hiện cô nhóc này không giống với những người phụ nữ khác hắn đã gặp, cô tuy là hơi nghịch ngợm nhưng lúc nào cũng khiến hắn có một sự xung động muốn bảo vệ cô, là một loại suy nghĩ muốn bảo vệ xuất phát từ rất sâu trong lòng hắn.
Nhưng, hắn đang nghĩ gì đây chứ? Lúc đầu hoàng thất Mã Lai đề xuất chuyện hôn nhân, hắn cứ một mực phủ quyết, bởi vì vậy mà mẹ hắn nói đến suýt khô cả họng, nha đầu này không phải người ngoài, chính là người vợ gia đình muốn cưới cho hắn.
Hắn sao lại nảy sinh loại cảm giác này với cô chứ? Nhất định là ảo giác, ảo giác!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đang rầu rĩ nghĩ ngợ, lúc này bên tai chợt vang lên âm thanh cắt đứt dòng suy tư của hắn.
‘Híc …’ Là tiếng khóc của Liên Kiều, nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mắt đỏ ửng của cô rơi xuống, gương mặt rất ủy khuất.
‘Nha đầu, sao lại khóc?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị tiếng khóc của cô dọa đến có chút hoảng loạn vội vàng rút khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt của cô so với giết hắn còn khó chịu hơn!
Liên Kiều đã khóc không thành tiếng, lại thêm vừa nãy sợ hãi qua làm cô càng thảm thương hơn.
‘Anh … anh đang giận … giận em, còn không … không cho em gọi … tên anh, ngay cả anh … anh cũng ghét em … không cần em …’
‘Anh làm gì có? Không có, nha đầu đừng nghĩ lung tung!’
Mồ hôi trên trán Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp tuôn xuống, hắn lúc nào thì ghét bỏ cô? Nhất là nụ hôn khi nãy suýt nữa khiến hắn phạm sai lầm càng lớn hơn!
Nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường, hắn có thể sẽ không chút do dự mà muốn cô, nhưng mà … cô lại là cô gái muốn cùng hắn kết hôn mà hắn đã sớm tỏ rõ thái độ của mình là không muốn cưới, thế nào lại có thể xâm phạm cô được chứ?
‘Anh … anh thật là không có ghét em chứ?’
Liên Kiều thật lo sợ người đàn ông này sẽ không để ý đến cô nữa, cô ngẩng đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.
Không biết tại sao chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh cô liền cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất an tâm, tuy chỉ là quen biết mấy ngày ngắn ngủi nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc như đã quen biết rất lâu rất lâu rồi.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăng co rút, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô: ‘Yên tâm đi, anh không ghét bỏ em, em rất dễ thương!’
Liên Kiều nghe lời này đang khóc lại cười, gương mặt nhỏ lần nữa vùi vào ngực hắn, cực kỳ quyến luyến nói: ‘Đây là anh nói nha …’
Biết sự quyến luyến của cô đối với mình, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đau, hắn hít sâu một hơi, gật đầu: ‘Anh nói là giữ lời!’
Liên Kiều lần này hoàn toàn yên tâm, trên mặt sự ỷ lại không hề giấu giếm, cô nghiêng mặt, qua màn nước mắt nhìn hắn, trong lòng than nhẹ: ‘Anh đối với em thật tốt, cũng giống ông nội vậy, ồ, không phải, thật ra lúc em còn nhỏ, cha em cũng rất thương em, nếu anh là cha em thì tốt rồi …’
Câu này cô nói thật lòng, có trời mới biết, từ năm cô mười tuổi đã vô cùng hâm mộ các bạn có cha mẹ thương yêu, đáng tiếc, cô chỉ có ông nội thương cô, rất lâu chưa từng hưởng qua sự yêu thương cha mẹ dành cho.
Lời cô nói lại làm Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, tay khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt như chim ưng nhìn xuống …
‘Em nói gì?’
Nếu như hắn không phải bị bệnh già lãng tai, thì chắc là nghe lầm đi. ‘Nếu anh là cha en thì tốt rồi??’ Nha đầu đáng chết này, lại dám nghĩ như thế.
Liên Kiều sững sờ nhìn ánh mắt âm u của người đàn ông trước mặt, cô lại nói sai cái gì sao? Hay là lại làm cái gì đắc tội hắn?
‘Nha đầu, anh không phải cha em, em đừng bao giờ nghĩ tình cảm anh dành cho em là tình cha con!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chầm chậm thốt lên một câu, từng chữ từng chữ thốt ra như muốn đè nén tình cảm của hắn.
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt: ‘Em … em lúc nãy chỉ là ví dụ vậy thôi, tuổi tác của anh đương nhiên không thể làm ba em rồi, nhiều nhất thì chỉ làm được anh trai thôi …’
Tiếng nói của cô càng lúc càng nhỏ, người đàn ông này thế nào mà nói trở mặt liền trở mặt đây? Chẳng lẽ là cho bản thân ảo tưởng một chút cũng không được sao? Mấy ngày này tình thương của hắn đối với cô thật giống như tình thương của cha mà, yêu thương cô, bao dung cô, đối với sự bướng bỉnh của cô cũng chỉ là mỉm cười bỏ qua.
Nhưng … thế nào sau hành động ngoài ý muốn của hắn với cô, tính tình đều thay đổi thế này.
‘Hắc …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi …
‘Anh cũng không phải cái gì anh trai của em! Nói xong gương mặt u ám bước ra cửa.
‘Phanh …’ Một tiếng lớn, cửa bị hắn hung hăng sập lại sau lưng, che mất thân hình cao lớn của hắn.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Liên Kiều, cô sớm đã ngây ngốc, vẻ mặt hoang mang không biết mình lại làm sai cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương