Quyển 8: Tình yêu đến Chương 46: Kết bạn đồng hành (2) Liên Kiều nghe cô nói vậy, chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Không được đâu, một cô gái như em đi ra ngoài du lịch một mình thật nguy hiểm.’ ‘Có nguy hiểm gì đâu? Chị có biết Lãnh Tang Thanh không?’ Nhắc đến Lãnh Tang Thanh ánh mắt Hoàng Phủ Anh chợt sáng bừng.  Lãnh Tang Thanh? Liên Kiều suy nghĩ một chút, trong đầu chợt thấp thoáng hình ảnh một cô gái thực xinh đẹp, Liên Kiều chợt bừng tỉnh … ‘Chị nhớ ra rồi, là em gái của Lãnh Thiên Dục phải không? Thật là một cô gái có cá tính.’ Hoàng Phủ Anh nghe cô dùng từ này để hình dung Lãnh Tang Thanh liền bụm miệng cười, ‘Em cho rằng phải nói là xinh đẹp mới đúng.’ ‘Ừ, đúng là rất xinh đẹp nhưng cô ấy cũng đúng là rất có cá tính mà. Chị nghĩ người theo đuổi cô ấy chắc nhiều lắm đây. Đúng nha, Lãnh Tang Thanh thì liên quan gì đến chuyện em đi du lịch?’ Liên Kiều hỏi lại. ‘Lãnh Tang Thanh nổi tiếng là ham chơi nha. Chị biết không, chị ấy thích đi du lịch một mình, châu Âu, châu Á, châu Phi, châu Mỹ chị ấy đều đi qua cả rồi, thậm chí là gặp những nơi nào mình thích đều một mình ở lại một thời gian rồi mới rời đi. Em rất hâm mộ chị ấy.’ Hoàng Phủ Anh vẻ mặt sùng bái khi nhắc đến thần tượng của mình. ‘Thật sao? Đi du lịch một mình?’ Liên Kiều không thể tưởng tượng nổi lại có một cô gái có sở thích đặc biệt như vậy. Nếu như để cô đi du lịch một mình, chắc là buồn chết mất thôi. ‘Rất cool phải không? Thực ra, em vẫn luôn hy vọng mình làm được như chị ấy chỉ tiếc là em không đủ can đảm. Em bây giờ thực sự đã nghĩ thông suốt rồi, em muốn thay đổi cuộc sống của mình, em muốn sống vui vẻ hơn xưa!’ Khi nói về những thay đổi trong suy nghĩ của mình, nét mặt Hoàng Phủ Anh rõ ràng là tươi tỉnh hơn nhiều, ánh mắt cũng hữu thần hơn. Xem ra đi du lịch có khả năng sẽ có ích cho tâm trạng của cô. ‘Anh Anh, nếu em nghĩ được như vậy chị mừng thay cho em. Thực ra nghe em nói như vậy chị cũng bắt đầu có hứng thú rồi. Hi hi …’ Tính ham chơi của Liên Kiều vốn rất mạnh rồi, nghe Anh Anh nói muốn đi du lịch, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Mắt Hoàng Phủ Anh liền sáng lên, lập tức đưa ra đề nghị: ‘Hay là chúng ta cùng đi du lịch đi? Kết bạn lữ hành, chị thấy thế nào?’ ‘Được đó …’ Liên Kiều nhất thời hào hứng đứng hẳn lên sofa, hào hứng nói: ‘Chị cũng rất muốn đi du lịch! Anh Anh, em đúng là thiên tài nha, có thể đề xuất ý kiến hay như vậy.’ Hoàng Phủ Anh hơi mỉm cười, ‘Chỉ cầm chị không cho rằng em cố ý là tốt rồi!’ ‘Sẽ không đâu …’ Liên Kiều khua tay múa chân một hồi chợt như nghĩ ra điều gì, vội ngồi xuống lại … ‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Anh thấy hành động đột ngột của cô, tò mò hỏi. ‘Chị chợt nhớ ra, chúng ta đi thì đi nhưng vẫn nên báo Ngạn Tước biết một tiếng thì tốt hơn. Nhưng mà … cho Ngạn Tước biết thì lại sợ là không được đi nữa, lòng chị thật mâu thuẫn!’ Liên Kiều vẻ mặt âu sầu nói. ‘Như vậy đi, chúng ta lấy điện thoại khách sạn gọi cho anh hai, báo với anh ấy một tiếng, được không?’ Hoàng Phủ Anh đề nghị. Dùng điện thoại của khách sạn? Liên Kiều ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ‘Chị không dám đảm bảo tối nay có bị người của anh em tìm thấy hay không nữa. Lần này đến Hoàng Phủ Anh chau mày, cô suy nghĩ một lúc rồi mắt lại sáng lên: ‘Dùng điện thoại công cộng chắc được chứ?’ ‘Không được đâu. Ngạn Tước nhất định từ số điện thoại có thể tra được mã số của từng khu.’ Liên Kiều thở dài một tiếng, hai tay chống cằm. ‘Vậy làm sao đây? Không báo anh ấy cũng không được mà báo thì càng không được. Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta cứ dễ dàng như vậy là tiêu tùng sao? Hoàng Phủ Anh cũng ủ rũ nói. Liên Kiều không ngừng cắn môi, đầu óc cũng không ngừng xoay chuyển. Cô đương nhiên không hy vọng kế hoạch du lịch bị hủy bỏ, suy nghĩ một lúc lâu đột nhiên nghĩ ra được một cách … ‘Chị nghĩ ra rồi! Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!’ Hoàng Phủ Anh thấy vậy liền hỏi: ‘Thế nào? Cách gì?’ Liên Kiều hưng phấn kéo tay cô nói một hơi: ‘Chị nghĩ ra được một cách vẹn toàn, chẳng những không để Ngạn Tước lo lắng mà cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch đi chơi của chúng ta.’ ‘Mau nói đi, cách gì?’ Hoàng Phủ Anh thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng cũng không giấu được vui mừng, hỏi vội. Liên Kiều cười, nói một cách dứt khoát: ‘Chúng ta đi tìm … Lãnh Thiên Dục!’ ‘Hả?’ Nhất thời Hoàng Phủ Anh bị ý tưởng của Liên Kiều làm cho giật mình. Cô ngây ngốc một lúc lâu mới phản ứng lại sau đó bước đến, đưa tay sờ sờ lên trán Liên Kiều, vừa sờ vừa hỏi: ‘Liên Kiều, chị … chị không có bị bệnh chứ?’ ‘Làm ơn đi, chị đương nhiên là không có bệnh rồi. Chị nói thật đó, không phải nói bậy đâu!’ Liên Kiều giãy tay của cô ra, chau mày nói. ‘Không được không được đâu, Liên Kiều, chị chưa gặp Lãnh Thiên Dục phải không?’ Hoàng Phủ Anh vừa xua tay vừa nói. Liên Kiều nghe cô nói vậy, trí tò mò cũng trỗi dây, cô ngẩng mặt lên, cố ý nói: ‘Ai nói chị chưa từng gặp Lãnh Thiên Dục chứ?’ ‘Thật hay giả đây? Anh ấy trông thế nào?’ Hoàng Phủ Anh sao lại không phác giác ra vẻ ngượng ngùng của một người khi nói dối chứ. Liên Kiều nhất thời bị cô hỏi đến không biết phải trả lời thế nào, đầu óc không ngừng xoay chuyển, cố gắng nhớ lại xem có chi tiết nào về Lãnh Thiên Dục mà mình nhớ được không. ‘Ồ, hắn rất đẹp trai nha!’ Một câu nói hời hợt của cô lại khiến cho Hoàng Phủ Anh trợn mắt. ‘Làm ơn đi, dùng chữ “đẹp trai” này để nói về anh hai em, về Lăng đại ca hay Cung đại ca thì còn chấp nhận được, riêng Lãnh đại ca thì phải dùng “cực đẹp trai” để hình dung. Nhưng nói như chị còn chưa đủ, chị phải nói ra điểm đặc biệt của Lãnh đại ca thì mới được.’ ‘Cái này … điểm đặc biệt hả? Chị nói không được, ai yo, ngoài anh hai em ra chị chẳng thấy ai có điểm đặc biệt hết. Hơn nữa, tứ đại tài phiệt người nào nhìn cũng không khác biệt lắm.’ Liên Kiều thấy mình nói dối không thành, đành dùng chiến thuật vu hồi. Hoàng Phủ Anh lần này bị cô đánh bại triệt để … ‘Bọn họ cũng không phải anh em cùng trứng, làm thế nào mà “nhìn không khác biệt lắm” được chứ. Như anh hai em chẳng hạn, cảm giác mà anh ấy mang lại cho người khác là cao quý ưu nhã như một hoàng tử, còn Cung đại ca thì khác, dáng vẻ lúc nào cũng lông bông không nghiêm túc, ham chơi, còn Lăng đại ca, chị cũng gặp qua anh ấy rồi mà, khí thế rất lớn, giống như không có ai có thể thay thế được vậy.’ ‘Vậy còn Lãnh Thiên Dục thì sao? Em nói thử xem hắn như thế nào?’ Liên Kiều vội hỏi lại. Hoàng Phủ Anh không cần suy nghĩ trả lời ngay: ‘Lãnh đại ca đương nhiên là “lạnh” rồi. Thật người cũng giống như tên vậy. Em trước giờ chưa từng gặp người nào lạnh lùng như vậy. Nhìn thấy một lần là khiến người khác cả đời khó quên.’ ‘Ha ha … Đúng nha. Thực ra lúc nãy chị cũng định nói như vậy đó.’ Liên Kiều vội vàng đánh trống lảng. ‘Liên Kiều, chị nói dối. Chị căn bản là chưa từng gặp qua Lăng đại ca. Nếu chị thật sự có gặp qua anh ấy rồi thì hôm nay tuyệt đối sẽ không có ý tưởng đi đến chỗ của anh ấy đâu.’ Hoàng Phủ Anh rất nhanh đã nhìn thấu tâm tư của Liên Kiều. Chương 47: Đi đến nước Ý Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trong chốc lát đỏ bừng. ‘Liên Kiều, hai chúng ta đổi một địa điểm du lịch khác đi có được không? Chúng ta cũng không phải là không có tiền. À đúng rồi, chị mang theo bao nhiêu tiền mặt?’ Hoàng Phủ Anh chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, vội hỏi. ‘Tiền mặt???’ Liên Kiều suy nghĩ chốc lát sau đó chạy đến túi xách của mình, lục lọi một hồi rồi nói: ‘Tiền mặt của chị không nhiều, chỉ đủ trả tiền khách sạn đêm nay của chúng ta mà thôi.’ ‘Hả???’ Hoàng Phủ Anh giật mình, sau đó thở dài một tiếng, ‘Không sao, cũng may là em có mang theo một ít. Em nghĩ cũng đủ cho hai chúng ta đi một chuyến.’ Liên Kiều cười cười, ‘Tuy rằng tiền mặt của chị không nhiều nhưng chị có rất nhiều thẻ tín dụng, đều là Ngạn Tước đưa cho chị.’ Nói xong liền cầm ra mấy tấm thẻ vàng từ trong túi xách đưa cho Hoàng Phủ Anh. Hoàng Phủ Anh liếc cô một cái: ‘Làm ơn đi, chị cũng đã nghĩ tới dùng điện thoại sẽ bị anh hai tra ra chỗ ở của hai chúng ta, vậy chị có nghĩ tới, một khi dùng thẻ, anh hai sẽ tra ra càng nhanh hơn không?’