Quyển 8: Tình yêu đến Chương 34: Vô tình xông vào Từ trong tiếng thở dài của hắn có thể nhận ra sự ngưng trọng lẫn mệt mỏi, Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, đôi mắt đen như chim ưng vô lực nhìn cô: ‘Nếu em đã muốn dùng cách này để chứng minh thì tùy em thôi!’ Hoàng Phủ Anh chầm chậm đi đến trước mặt hắn, bàn tay run rẩy khẽ đưa lên, hơi ngập ngừng một chút sau đó chầm chậm đặt lên y phục của mình. Theo từng động tác của bàn tay, cổ áo từ từ lộ ra, làn da tuyết trắng cùng đường cong lung linh cũng theo đó dần hiện ra trước mắt người đàn ông. Sự quyến rũ của gò ngực đầy đặn cùng thần thái xấu hổ đối với đàn ông mà nói rõ ràng là một sự mê hoặc khó có thể chối từ. Rất nhanh sau đó, đôi chân thon thả trắng mịn như ngọc cũng bắt đầu lộ ra, thoang thoảng trong căn phòng là mùi hương thanh mát của người thiếu nữ. Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn ngồi nguyên ở sofa không có bất kỳ cử động nào, ngay cả mặt cũng không nhăn một cái. Thấy hắn không có phản ứng gì, Hoàng Phủ Anh cắn răng đưa tay lên lần nữa, chiếc áo ngực tinh xảo cũng được thoát ra, cả cơ thể thanh xuân đẹp đẽ của người thiếu nữ hoàn toàn lộ ra, không chút che dấu lọt vào đáy mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước. ‘Ngạn Tước …’ Mái tóc dài xõa tung trên vai càng làm nổi bật làn da trắng sứ, cô cứ thế ngẩng dầu lên nhìn hắn. ‘Anh nhìn thấy rồi đó, em là một phụ nữ, một người phụ nữ chỉ thuộc về anh!’ Trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoại trừ đau lòng chẳng thể nhìn ra một biểu tình nào khác, ánh mắt vốn điềm tĩnh thâm thúy giờ ngập tràn đau xót. Lòng Hoàng Phủ Anh tràn đầy thất lạc, cô không ngờ người đàn ông trước mặt lại không có chút phản ứng nào trước hành động lớn gan của mình. Điều này sao có thể chứ? ‘Anh Ngạn Tước, xin anh …’ Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Anh đã có vẻ tuyệt vọng giống như một chú cá đang giãy chết bên bờ biển, cô nhẹ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, giọng nói đầy vẻ khẩn cầu: ‘Xin anh tôi nay để em là của anh, được không?’ ‘Anh Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn nhẹ rút tay ra khỏi tay cô vuốt ve mái tóc cô, vẻ chua xót nói: ‘Em cũng thấy rồi đó, anh không có chút hứng thú nào với em hết, anh đối với em thực sự chỉ có tình cảm anh em mà thôi!’ ‘Không phải!’ Hoàng Phủ Anh cực lực lắc đầu, cô tuyệt vọng nắm lấy tay hắn đặt lên đôi gò ngực trắng mịn của mình …   ‘Thực sự là anh không có cảm giác gì sao? Em đứng trước mặt anh, cứ như vậy đứng trước mặt anh, chẳng lẽ một chút cảm giác anh cũng không có sao?’ ‘Anh Anh, những chuyện em muốn làm cũng đã làm rồi đi, thực tế chứng minh anh không có chút tư tình nam nữ nào với em cả!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày rút tay về nói. Đôi môi Hoàng Phủ Anh khẽ run rẩy, gương mặt trắng bệch cô nhắm mắt lại, rồi như đã hạ quyết tâm, đôi mắt cô vụt mở ra mang theo một sự quyết tâm mãnh liệt, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra phủ lên người hắn. Cô không tin! Không thể tin! Chỉ cần là đàn ông đối diện với sự nhiệt tình của một cô gái như cô chẳng lẽ lại không có chút động tâm nào sao?   Nghĩ một hồi, cô cắn môi lấy hết dũng khí dời tay về phía giữa hai chân hắn, đặt lên vật kiêu ngạo của đàn ông kia. ‘Anh Anh đủ rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình trước hành động có phần táo bạo của cô, khi tay cô vừa đặt lên nơi ấy hắn vụt kéo tay cô ra đứng bật dậy, đôi mắt đen như chim ưng như pha thêm một chút u ám. ‘Chuyện ồn ào hôm nay đến đây là chấm dứt, Anh Anh, anh không hy vọng có thêm một lần nào nữa! Mặc y phục vào đi!’ Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạn Tước nổi cáu với cô, trong ánh mắt không giấu được lửa giận. Không khó nhận ra sự giận dữ của hắn, thân thể Hoàng Phủ Anh càng run rẩy dữ dội hơn,’Anh Ngạn Tước, anh khinh thường em đến thế sao? Anh đã từng có rất nhiều phụ nữ chẳng lẽ anh đều là vì yêu họ nên mới cùng họ phát sinh quan hệ sao?’ ‘Anh Anh, nếu hôm nay anh đụng đến em thì anh thấy mình rất vô sỉ!’ Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh như băng, ‘Hơn nữa ngoại trừ Liên Kiều anh sẽ không có hứng thú đối với người phụ nữ nào khác! Chuyện tối hôm nay anh coi như chưa từng xảy ra, Anh Anh, đừng làm thêm chuyện gì khiến anh thất vọng nữa!’ Nói xong liền xoay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại một lần. ‘Anh Ngạn Tước …’ Cô không suy nghĩ gì nữa ôm chầm lấy hắn từ phía sau như sợ chỉ cần buông tay là sẽ mất đi hắn vậy, giọng nói tràn đầy vẻ vô lực: ‘Em biết em không nên dùng cách này để chọc giận anh, em biết sai rồi, anh đừng bỏ mặc em có được không?’ Nghe giọng nói yếu ớt và run rẩy của cô lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai bóp chặt, hắn thở dài một tiếng dỡ tay cô ra sau đó cúi người nhặt quần áo rơi tán loạn trên đất lên … ‘Mặc vào đi, từ ngày mai anh sẽ sắp xếp em đến công ty của một người bạn của anh, em cứ đến đó làm việc, đối với em mà nói, tiếp xúc nhiều một chút với thế giới bên ngoài nói không chừng cũng là một chuyện tốt!’ Hơi thở Hoàng Phủ Anh có chút khó nhọc, sắc mặt trở nên càng xanh xao, ‘Anh Ngạn Tước, sau này anh cũng sẽ không để ý đến em nữa phải không?’ Nhất định là thế rồi, bằng không sao lại đưa cô đến công ty của bạn anh để làm việc chứ, vì sao không cho cô vào Hoàng Phủ tài phiệt làm chư. ‘Anh Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô giọng điệu tuy vẫn giữ chút thương xót nhưng mang theo nhiều ý nghĩa sâu xa: ‘Tính tình em vốn hướng nội không thích tiếp xúc với người lạ nên trước nay anh luôn bảo hộ em, cố gắng tránh cho em tiếp xúc với thế giới bên ngoài nào ngờ điều anh làm lại phản tác dụng, hại em khiến em bất tri bất giác chọn anh là trung tâm cuộc sống của em mà quên rằng thế giới này rất lớn, rồi sẽ có người càng thích hợp với em hơn. Em nên tiếp xúc với nhiều người hơn, chỉ có như vậy em mới có thể hoàn toàn độc lập được!’ ‘Anh Ngạn Tước …’ Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt cô, Hoàng Phủ Anh có cảm giác như nghe được cả tiếng trái tim mình đang vỡ vụn. Nhìn thấy nước mắt của cô lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không dễ chịu chút nào, hắn vươn tay giúp cô lau nước mắt vừa định lên tiếng thì cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra sau đó là một tràng tiếng cười khoái trá … ‘Hô hô, Ngạn Tước … cuối cùng em cũng làm xong đề bài này rồi …’ Giọng nói mang theo chút kiêu ngạo khi nhìn thấy một màn này trong phòng bất thình lình nghẹn lại, sau đó … … … Trong phòng cùng lúc vang lên tiếng thét chói tai của hai cô gái cùng lúc đó trên người Hoàng Phủ Anh có thêm một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo veston của Hoàng Phủ Ngạn Tước. ‘Các … các người …’ Liên Kiều vẻ mặt đầy khiếp sợ hết chỉ tay vào Hoàng Phủ Anh lại chỉ tay vào Hoàng Phủ Ngạn Tước. ‘Liên … Liên Kiều … xin lỗi …’ Sắc mặt Hoàng Phủ Anh trắng bệch đến dọa người, trong cơn hoảng loạn cô không biết nên giải thích thế nào đành vội vàng mặc lại quần áo, đợi đến lúc mặc xong mới đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra mà chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều thoạt nhìn cũng không khá hơn Hoàng Phủ Anh bao nhiêu, cũng trắng bệch dọa người, trái tim như rơi xuống một cái động sâu không thấy đáy. ‘Nha đầu, đừng có suy nghĩ lung tung!’ Chương 35: Sự thật (1) Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra sự nghi hoặc cùng đau xót trên mặt Liên Kiều, mà điều này cũng dễ hiểu thôi, có người vợ nào nhìn thấy chồng mình với một người phụ nữ khác dưới tình huống như vậy mà không có chút nghi vấn nào chứ. Vẻ đau đớn trên mặt Liên Kiều khiến hắn cũng đau lòng không thôi, hắn vươn tay nhẹ kéo người cô vào lòng mình, thấp giọng nói bên tai cô: ‘Em biết là anh yêu em mà!’ ‘Vậy … vậy chuyện vừa nãy anh giải thích thế nào?’ Ngay cả Liên Kiều cũng nhận ra giọng mình đang run rẩy. Giờ phút này cô thật sự lo sợ… ‘Liên Kiều, Anh Anh chỉ là một phút nghĩ không thông suốt mà thôi! Em phải tin tưởng anh, giữa anh và Anh Anh không hề có chuyện gì cả.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước oom chặt lấy cô, không khó nhận ra thân thể nhỏ nhắn trong lòng mình đang run rẩy. ‘Nha đầu …’ Hắn lập tức kéo cô ra nhìn chăm chú vào gương mặt trắng bệch của cô, đau lòng hỏi: ‘Em đang sợ sao?’ Liên Kiều cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp màu tím toát ra nỗi ưu thương, cô không nói gì, chỉ trầm lặng gật đầu. Thấy cô khổ sở như vậy tim của Hoàng Phủ Ngạn Tước như đang bị ai hung hăng giẫm qua, hắn ôm cô vào lòng lần nữa, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, vừa lo lắng vừa áy náy nói: ‘Xin lỗi em, là anh xử lý không tốt khiến em đau lòng rồi, thực xin lỗi! Nhưng xin em tin anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản được tình yêu anh dành cho em!’ ‘Ngạn Tước!’ Ngực Liên Kiều như bị thứ gì đó chẹn lại khiến cô không thở nổi, cô cất giọng yếu ớt nói: ‘Em thật sự sợ lắm! Em sợ anh thay đổi, sợ lúc này anh mới phát hiện ra người anh yêu thực sự là … Anh Anh!’ Gian nan thốt ra mấy tiếng cuối cùng, vừa cố gắng nén tiếng nức nở trong lồng ngực. Trước đây cũng từng chứng kiến có người phụ nữ khác bám theo hắn nhưng lúc đó cô không có cảm giác sợ hãi như bây giờ bởi vì lúc đó tình cảm của cô đối với hắn còn chưa bắt đầu, hơn nữa người phụ nữ đó hoàn toàn không giống với Anh Anh. Thông qua những chuyện cô nghe được, thấy được, Liên Kiều biết trước đây Hoàng Phủ Ngạn Tước thực sự rất thương yêu Anh Anh vì vậy cô thực sự sợ hãi hắn bị đoạt mất bởi vì cô đã bắt đầu quen thuộc và ỷ lại vào tình yêu của hắn. ‘Nha đầu ngốc, sao lại có thể chứ? Anh Anh là em gái anh, đây là sự thật không thay đổi được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu dàng nói. ‘Nhưng không phải anh đã vì Anh Anh mà trồng vườn Mỹ Nhân Anh đó sao?’ Giọng của Liên Kiều càng lúc càng yếu ớt, cô biết mình nên tin tưởng hắn nhưng trong đáy lòng vẫn không che dấu được mất mát. Lời của cô vừa thốt ra thì cẳm đã bị bàn tay to lớn của hắn nhẹ nâng lên để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn: ‘Nha đầu ngốc, Anh Anh là em gái của anh, đây là chuyện mà một người anh nên làm thôi!’ ‘Nhưng cô ấy dù sao cũng không phải là em gái ruột của anh, chẳng lẽ anh không thấy rằng mình quá quan tâm đến Anh Anh có thể khiến cô ấy hiểu lầm sao? Tiểu Ngưng là em gái của anh anh còn không có đối xử tốt như vậy nha!’ Liên Kiều càng nói giọng càng nhỏ dần. Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy buồn cười vò nhẹ mái tóc dài của cô, sau đó lại thở dài một tiếng: ‘Anh chỉ muốn làm chuyện gì đó khiến cho Anh Anh cảm thấy vui vẻ thôi bởi vì con bé thực sự khiến anh rất thương yêu lẫn tội nghiệp!’ ‘Tại sao?’ Liên Kiều ngẩng mặt lên nhìn hắn, giọng nói có chút chua chát. Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay cô đến bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống rồi kéo cô ngồi trên chân mình, hai tay vòng qua thân hình mảnh khảnh của cô, thở dài một tiếng … ‘Thực ra Anh Anh từ lúc còn nhỏ đã có chứng trầm cảm, đến lúc lớn lên chứng bệnh này mới có chút khôi phục. ‘Chứng trầm cảm?’ Liên Kiều giật mình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Vì sao còn nhỏ đã bị chứng bệnh này chứ? Là bẩm sinh sao?’ ‘Không phải, chứng bệnh này bắt đầu từ lúc em ấy được sáu tuổi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời. Liên Kiều càng khó hiểu nhìn hắn. ‘Lúc Anh Anh vừa sinh ra, cha mẹ của em ấy vì tình hình kinh doanh của công ty suy sụp mà thối chí, nhất thời nghĩ quẩn đem Anh Anh gởi lại nhà Hoàng Phủ sau đó đồng loạt tự tử. Anh Anh từ nhỏ đến lớn đều cho rằng mình vốn là người nhà Hoàng Phủ cho đến năm em ấy được sáu tuổi, trong lúc vô tình nghe được người làm nói chuyện với nhau về thân thế của mình. Sau khi biết chuyện mình không phải là người nhà Hoàng Phủ nên từ nhỏ đã có ý định bỏ nhà ra đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm ngâm nhớ về quá khứ. ‘Sau đó thì sao?’ Liên Kiều hỏi gapá. ‘Sự mất tích của Anh Anh khiến cho cả nhà từ trên xuống dưới không ai là không lo lắng, cho người đi tìm kiếm khắp nơi, đến cuối cùng chính anh là người tìm được Anh Anh!’ Trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp thoáng một tia đau lòng khi nhớ lại những ngày tháng cũ, ‘Từ lúc trở về không hiểu tại sao Anh Anh lại mắc chứng trầm cảm, chẳng những sợ hãi tiếp xúc với người ngoài mà tính tình trở nên hết sức trầm lặng, cả ngày không nói, ngoại trừ anh ra, con bé chẳng mấy khi thân thiện với người khác, cũng rất ít cười nói.’ ‘Nói như vậy từ lúc đó cũng chỉ có anh mới có thể khiến em ấy vui vẻ sao?’ Liên Kiều nhẹ giọng hỏi. ‘Cũng có thể nói như vậy. Lúc đó Anh Anh rất sợ tiếp xúc với người lạ cho nên chỉ cần anh có thời gian liền cùng em ấy nói chuyện. Sau này anh phát hiện ra em ấy rất thích hoa cho nên nhiều năm trước đã giúp cô ấy kiến tạo nên mảnh vườn Mỹ Nhân Anh đó.’   Trầm ngâm một chút như sắp xếp lại những ý tưởng trong đầu rồi Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếp: ‘Nói ra thì cũng rất thần kỳ, khi mảnh vườn Mỹ Nhân Anh ấy nở hoa thì chứng bệnh cũng Anh Anh cũng bắt đầu dần hồi phục. So với trước đây em ấy cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn. Nhìn thấy em ấy như vậy đương nhiên trong lòng anh rất an ủi. Tuy rằng Anh Anh vẫn còn có chút sợ hãi và ngượng ngập khi tiếp xúc với người khác nhưng ít ra cũng không giống như trước đây hoàn toàn khép kín thế giới của mình, tự nhốt mình lại!’ Liên Kiều nghìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, suy nghĩ một chút rồi hỏi: ‘Ngạn Tước, bởi vì chứng bệnh của em ấy nên anh mới tốt với em ấy như vậy sao?’ ‘Cũng không hoàn toàn như vậy đâu, Anh Anh từ nhỏ đã là một đứa bé rất đáng yêu, lúc lớn lên cũng vậy, anh yêu thương em ấy cũng là bình thường thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói không chút giấu diếm. ‘Ngạn Tước …’ Vẻ mặt Liên Kiều rất ngưng trọng, giọng nói cũng có chút dè dặt, ‘Công ty của cha mẹ Anh Anh lớn không? Công việc kinh doanh thế nào? Tại sao lại có lúc nghĩ không thông suốt mà ngay cả đứa con cũng bỏ lại đi tìm cái chết chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm tư một lúc rồi nói: ‘Không kể là lớn nhưng mấu chốt là công ty của cha mẹ Anh Anh là một mắc xích rất quan trọng trong cả dây chuyền sản xuất, vì vậy khiến cho rất nhiều công ty khác muốn dòm ngó.’ ‘Ồ!’ Liên Kiều như hiểu lại như không hiểu suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: ‘Vậy cha cùng cha mẹ của Anh Anh chắc là bạn tốt lắm phải không? Bằng không sao lại chịu gúp cô chú ấy nuôi dưỡng con gái họ chứ?’ Nghe câu này của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không được tự nhiên, đầu mày chau lại: ‘Không, họ … có thể coi như là bạn bè, cũng có thể không!’ Liên Kiều nhìn thấy thần thái hắn có chút phức tạp, trong lòng càng không hiểu, cô lên tiếng ‘Em không hiểu ý anh là sao!’ ‘Nha đầu, trên thương trường vốn là như thế, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, có lúc vì lợi ích của công ty mà hy sinh lợi ích của một vài cá nhân cũng là chuyện bình thương.’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút trầm trọng lại có chút tang thương khó có được ở một người trầm tĩnh như hắn. ‘Ngạn Tước, lời nói của anh có chút … thâm ảo, nhưng dù sao em không tin là nhà Hoàng Phủ cũng như thế!’ Liên Kiều cắn môi nói. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô thật lâu mới chầm chậm cất lời: ‘Nha đầu, em suy nghĩ còn quá đơn thuần, thực ra Hoàng Phủ tài phiệt cũng khó tránh khỏi tình huống như thế. Lúc đó công ty cưỡng bách thu mua công ty của ba mẹ Anh Anh chính là … Hoàng Phủ tài phiệt!’ Liên Kiều nghe vậy trố mắt, nhất thời cũng không biết phải nói sao. Chương 36: Chân tướng (2) Qua một lúc lâu Liên Kiều mới có phản ứng lại, cô nghiền ngẫm lời của hắn một lúc nữa rồi mới dè dặt hỏi: ‘Vừa nãy anh nói … là Hoàng Phủ tài phiệt cưỡng bách thu mua công ty của cha mẹ Anh Anh?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu. Nhận được lời xác định của hắn, tim Liên Kiều đập càng nhanh, cô níu chặt áo hắn, hỏi gấp: ‘Nói như vậy, người gián tiếp bức chết cha mẹ của Anh Anh thực ra chính là … nhà Hoàng Phủ sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, giọng nói càng thêm trầm trọng: ‘Có thể nói như vậy, chính bởi vì bị Hoàng Phủ tài phiệt bức ép cho nên công ty của cha mẹ Anh Anh mới phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Nói một cách chính xác, Hoàng Phủ tài phiệt là nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết của hai người họ!’ Liên Kiều đứng bật dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, gian nan cất lời: ‘Như vậy … như vậy làm sao có thể?’ ‘Nha đầu, em nghe anh nói …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay cô, đặt cô ngồi lại trên chân mình, ‘Em cũng biết mà, trên thương trường cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tép riu là chuyện rất bình thường, đối diện với những quyết định mang tính thương nghiệp như vậy, đương nhiên là phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu rồi, ai cũng vậy thôi!’ ‘Không đâu, Ngạn Tước …’ Liên Kiều không tán đồng với cách nói của hắn, cực lực lắc đầu: ‘Mọi người bức hại cha mẹ của Anh Anh chẳng lẽ  không nghĩ đến cảm thụ của em ấy sao?’ Nói đến đây như chợt bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước … ‘Ngạn Tước, chẳng lẽ … Anh Anh vốn là không biết chuyện này sao?’ ‘Đúng vậy, em ấy chỉ biết cha mẹ mình lâm bệnh qua đời thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói. ‘Sao lại có thể thế được?’ Lần này Liên Kiều hoàn toàn bị chấn động rồi, ‘Em ấy có quyền được biết những chuyện có liên quan đến cha mẹ mình chứ, cũng có quyền được biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!’ ‘Để Anh Anh biết thì thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vịn chặt vai cô, thở dài một tiếng, ‘Để em ấy có thể thay cha mẹ mình trả thù hay để em ấy ghét hận chúng ta? Hay là để em ấy càng thêm không vui?’ ‘Em không đồng ý cách nói của anh, như vậy là quá ích kỷ!’ Liên Kiều có chút kích động nói thêm: ‘Ngay cả cha cũng vậy, đây vốn là hậu quả của những quyết định thương nghiệp của cha mà!’ ‘Nha đầu ngốc, nếu như cha thậ sự ích kỷ thì sẽ không đem Anh Anh về nuôi dưỡng và thương yêu như con ruột đến bây giờ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, giải thích. ‘Nhưng Anh Anh sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó chẳng phải em ấy sẽ càng đau lòng hơn sao?’ Liên Kiều vẫn cứ luôn có cảm giác giấy không thể gói được lửa. Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy chỉ cười, ‘Em ấy sẽ không có cơ hội biết được đâu!’ ‘Tại sao chứ?’ Liên Kiều kinh ngạc thốt. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô: ‘Em đừng coi thường năng lực của Hoàng Phủ tài phiệt vậy chứ, những chuyện như thế này đương nhiên là có khả năng làm cho chuyện xưa tan thành mây khó, một chút manh mối cũng không tìm được.’ Hắn nói có vẻ hời hợt nhưng không dấu được một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ trong đó. Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói thế nào. Cô biết điều hắn nói là sự thật. ‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sợ cô vợ nhỏ của mình sợ hãi liền kéo cô vào lọng, nhỏ giọng nói: ‘Bất cứ công ty xí nghiệp nào muốn có vị trí trên thương trường đều phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp mới có thể thành công, nếu không làm được điều đó, bị đào thải cũng là chuyện đương nhiên thôi. Đây là quy luật sinh tồn ngàn đời cũng không thay đổi. Công ty của cha mẹ Anh Anh nắm giữ một kỹ thuật sản xuất rất quan trọng đối với Hoàng Phủ tài phiệt, vốn công ty của họ chỉ là một công ty nhỏ, cho dù nắm được kỹ thuật sản xuất đó cũng không có năng lực phát huy trong khi đó Hoàng Phủ tài phiệt nguồn vốn hùng hâu, hoàn toàn có thể đem kỹ thuật đó ứng dụng một cách triệt để. Ví dụ như một con cá lớn, nếu chỉ nuôi nó trong một cái hồ nhỏ thì làm sao nó có thể sống sót được, em nghĩ xem có đúng không?’ Liên Kiều cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới ném lại một câu: ‘Toàn là giảo biện thôi, đây chỉ là cái cớ!’ ‘Là cái cớ cũng được, là kết quả tất yếu cũng được, tóm lại, chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, chúng ta cũng đừng nên nhắc lại chuyện này nữa, càng không nên nhắc trước mặt Anh Anh, anh hy vọng em ấy sẽ không biết sự thật này!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói. ‘Mọi người cho rằng tất cả sẽ qua như vậy sao? Em không tin mọi người co thể dấu diếm cả đời.’ Liên Kiều cứ luôn có cảm giác bất an. Hoàng Phủ Ngạn Tước điều chỉnh tư thế ngồi một chút cho cô ngồi được thoải mái, đôi tay vẫn như cũ vòng qua người cô: ‘Thực ra nhà chúng ta cũng đã từng suy nghĩ qua có nên đem chuyện này nói cho Anh Anh biết hay không, nếu như một khi em ấy biết được sự thật thì với tính cách của mình, nhiều khả năng em ấy sẽ càng trở nên trầm mặc và khổ sở hơn. Mọi người không muốn nhìn thấy Anh Anh thật vất vả mới thoát ra khỏi chứng trầm cảm giờ lại có khả năng bị trở lại!’ Liên Kiều trầm ngâm một lúc mới nói: ‘Cũng đúng, nhà Hoàng Phủ trước giờ đối xử với Anh Anh rất tốt, nếu như em ấy biết được sự thật nhất định sẽ rất mâu thuẫn, rất hoảng loạn.’ Cô cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: ‘Vậy Anh Anh phải làm sao?’ ‘Cái gì phải làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe không hiểu câu nói của cô. Liên Kiều thở dài một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn xẹt qua một tia không rõ là chua chát hay ghen tuông: ‘Em ấy yêu anh mà!’ ‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giờ mới hiểu cô vợ nhỏ của mình đang nghĩ gì, hắn âu yếm vò nhẹ mái tóc cô, ‘Tình yêu cần phải có hai bên tình nguyện, chuyện này làm sao miễn cưỡng được!’ ‘Nhưng mà … nhưng mà trải qua chuyện tối nay, về sau hai người gặp nhau sẽ thế nào?’ Trong đầu Liên Kiều lại thấp thoáng hình ảnh Hoàng Phủ Anh người không mảnh vải ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nhìn thấy mình lúc đó chắc em ấy cảm thấy rất khó xử rất ngượng ngùng. Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm ngâm một lúc mới nói: ‘Anh là anh trai của Anh Anh, Anh Anh là em gái của anh, mối quan hệ này mãi mãi sẽ không thay đổi. Riêng về phía Anh Anh, anh nghĩ qua một thời gian đợi em ấy bình tĩnh trở lại anh sẽ nói rõ ràng cho em ấy hiểu còn hiện giờ chắc chưa được, sợ rằng em ấy còn rất ngượng ngùng khi nhìn thấy anh.’ Liên Kiều thở dài một tiếng, ngả đầu thoải mái dựa vào lồng ngực tinh tráng của hắn, thì thầm: ‘Thực ra Anh Anh cũng thật tội nghiệp, vừa sinh ra đời đã không có được tình thương của cha mẹ. Ít ra em còn hạnh phúc hơn em ấy nhiều!’ Lời của cô tuy chỉ nói một nửa nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu rất rõ ý tứ ẩn trong đó, hắn biết người có thể thực sự hiểu được Anh Anh không chừng chỉ có mỗi Liên Kiều. ‘Yên tâm đi, Anh Anh và em đều tìm thấy được người thực sự quan tâm mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô càng chặt hơn, âu yếm nói. Liên Kiều từ trong lòng hắn ngước đầu lên chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt pha chút bối rối. ‘Nha đầu ngốc, lại chuyện gì nữa?’ Nhìn sâu vào đôi mắt màu tím đang long lanh nhìn mình, hắn kìm lòng không được cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, thỏa mãn hấp thụ mùi hương thơm mát của đôi cánh môi mềm.